Thạch Phong Thành

Chương 22

Tâm trí quay cuồng, đất trời nghiên ngã, Viên Kỳ Hải chỉ kịp nhận những cảm giác như thế này bỗng dồn dập ùa đến rồi thôi.

Ngay sau đó, Viên Kỳ Hải không còn hay biết gì nữa. Cả một màn đêm đen dày đặc liền phủ chụp lấy toàn thân và phủ chụp luôn thị giác của Viên Kỳ Hải, rồi không còn gì nữa.

Mơ mơ màng màng, Viên Kỳ Hải kêu lên:

- Quả là lợi hại ! Ta nguy mất !...

Có lẽ do Viên Kỳ Hải cứ luôn duy trì mãi ý tưởng này, nên khi bị đánh thức, Viên Kỳ Hải vẫn nghe được câu nói này do chính bản thân tự nói ra:

- Quả là lợi hại.

Một âm thanh quen thuộc chợt vang lên, làm cho Viên Kỳ Hải phải bừng tỉnh:

- Đến bây giờ ngươi mới biết ư, tiểu tử ? Ta đã căn dặn ngươi như thế nào ? Tại sao ngươi lại cố tình lao vào chỗ chết?

Mở bừng mắt ra, cảm nhận đầu tiên của Viên Kỳ Hải là một không gian sáng lòa, không còn là đêm đen dày đặc nữa.

Tiếp đó là ba gương mặt:

một quen thuộc, một lạ và một đẹp tuyệt trần.

Không cần người dẫn kiến, Viên Kỳ Hải cũng thừa năng lực để đoán ra những gương mặt đó là của những ai. Viên Kỳ Hải vừa ngôi lên vừa ấp úng lên tiếng:

- Mã tiền bối, Tam tiền bối. Tiểu Hà cô nương ! Sao tại hạ lại ở đây? Có phải là...

Trong khi vị cô nương xinh đẹp tuyệt trần kia cố giấu nụ cười bằng cách quay đầu nhìn sang phía khác thì vị lão nhân xa lạ kia chợt lên tiếng chỉnh lại lời nói của Viên Kỳ Hải :

- Đại danh của lão phu là Vũ Văn, chứ không phải là Tam. Tiểu tử ngươi tuy có nghi biểu bất phàm nhưng phần bướng bỉnh lại vượt trội. Nếu ngươi không thay đổi tâm tính thì lão phu e rằng ngươi khó lòng tiếp thu tuyệt học là một phần của sự thỏa thuận.

Viên Kỳ Hải sau khi bình tâm lại vẫn nói:

- Tính khí của vãn bối vốn là thiên phú, dù có muốn vãn bối vị tất đã đổi được. Vả lại tính khí như thế nào đâu có liên quan đến việc tiếp thụ được chân truyền hay không ?

Mã Bình nghe Viên Kỳ Hải nói mà bối rối. Tiểu Hà cô nương thì biến sắc hoa dung còn Vũ Văn lão Tam thì thần sắc đến tái xanh mặt mày.

Trước cái nhìn hàm ý cầu tình của lão Mã Bình, Vũ Văn lão Tam phải dằn lắm mới nói được một câu và là một câu hăm dọa:

- Hừ ! Chỉ trong ba ngày là bỏ thôi, tiểu tử !

Lén giấu tiếng thở phào nhẹ nhỏm, Mã Bình bỗng hỏi Viên Kỳ Hải :

- Bằng mọi giá ngươi phải tiếp thọ hết chân truyền của lão Vu Văn. Ngươi có còn nhớ sự thỏa thuận giữa ngươi và bọn ta không ?

Viên Kỳ Hải tự tin mỉm cười :

- Vãn bối vẫn nhớ. Tiền bối cứ yên tâm.

Mã Bình lại hỏi:

- Thạch Phong Thành Chi Thược được ngươi giấu ở đâu ?

- Tiền bối muốn biết để làm gì ?

Viên Kỳ Hải thoáng lo ngại khi nghe Mã Bình giải thích:

- Vì ngươi phải lưu lại đây ít lắm là nửa năm, ta sẽ thay ngươi đi lấy Thạch Phong Thành Chi Thược rồi đem về đây cho ngươi.

- Nửa năm ư ? Có cần lâu đến thế không tiền bối ?

Hỏi là Viên Kỳ Hải hỏi cả hai, nên Vũ Văn lão Tam phải xen vào:

- Thời gian nửa năm mà lâu sao tiểu tử ? Trong khi lão phu phải mất mười lăm năm mới tạm gọi là thấu triệt. Ngươi nghĩ sao ?

Không tin vào điều này, Viên Kỳ Hải bảo:

- Vị tất vãn bối phải cần đến nửa năm. Mọi người cứ chờ mà xem.

Lần thứ hai, sự bướng bỉnh của Viên Kỳ Hải phải làm cho Vũ Văn lão Tam phải tức giận.

Nhưng nhanh miệng hơn, Mã Bình bảo:

- Ta không cần biết là bao lâu. Việc trước mắt là ta phải thay ngươi đi lấy Thạch Phong Thành Chi Thược đem về đây. Ngươi nói đi !

Viên Kỳ Hải lắc đầu từ chối:

- Chờ khi vãn bối xong việc ở đây, vãn bối sẽ tự đi lấy. Trong khi thỏa thuận, chúng ta không ai nêu ra điều kiện này.

Đến lượt Mã Bình tức giận:

- Ngươi không muốn mọi việc mau chóng thành tựu ư ? Việc gì ngươi phải phí thời gian để cứ đi đi lại lại thế này ?

Viên Kỳ Hải vẫn khăng khăng:

- Vãn bối mới là người nôn nóng đi vào Thạch Phong Thành nhất, tiền bối dù có nói thế nào cũng vậy thôi.

Thấy Mã Bình há miệng định nói thêm, Viên Kỳ Hải đưa tay lên ngăn lại:

- Bản tánh của vãn bối thế nào có lẽ tiền bối hãy còn nhớ. Xin tiền bối đừng gây khó khăn cho vãn bối.

Hậm hực đứng dậy, Mã Bình bảo:

- Dây vào ngươi quả không dễ chút nào. Chờ khi ngươi hoàn tất sự thỏa thuận, ta sẽ tính với ngươi sau ! Hừ !

Quay sang Vũ Văn lão Tam, Mã Bình thở ra và nói:

- Đây là tâm nguyện của bọn ta, có cả sinh mạng của lão Đại và lão Tứ nữa. Ta mong lão Tam ngươi nên nhẫn nại vậy. Nửa năm nữa...

Vũ Văn lão Tam nói chặn lại:

- Không phải là nửa năm đâu. Lão Nhị ba ngày sau hãy quay lại. Lúc đó bọn ta mới biết là tâm nguyện có cơ thành tựu hay không!

Hiểu Vũ Văn lão Tam chưa tin tưởng lắm vào Viên Kỳ Hải nên vẫn giữ nguyên thời gian đã nói là ba ngày, Mã Bình chợt hỏi:

- Giả như không được thì sao ? Chẳng lẽ bao tâm huyết của ta, của lão Đại và lão Tứ biến thành công dã tràng cả sao ?

Liếc nhìn qua Viên Kỳ Hải, Vũ Văn lão Tam rít lên:

- Đến lúc đó ta có cách làm cho lão Đại và lão Tứ được ngậm cười nơi chín suối. Thôi, đủ rồi, lão Nhị đi đi. Hà nhi ! Đưa Nhị bá bá xuất trận. Còn tiểu tử, theo ta.

Đi theo Vũ Văn lão Tam, Viên Kỳ Hải lấy làm nghi hoặc khi nhận ra lão Vũ Văn đi vào một tịnh phòng hoàn toàn đóng kín, không có lấy một tia sáng.

Không ! Không phải là không có những tia sáng. Chúng tuy có nhưng khó có thể gọi là những tia sáng. Vì trên trần phòng và trên cả bốn bức vách có nhiều lỗ thủng li ti đó gộp lại, căn tịnh phòng cũng không hoàn toàn tối hẳn và cũng không phải chan hòa ánh sáng. Căn phòng được rọi sáng mờ mờ, đủ cho Viên Kỳ Hải và Vũ Văn lão Tam nhìn thấy từng động thái cử chỉ của nhau.

Chờ cho Viên Kỳ Hải quan sát xong khắp lượt, lão Vũ Văn đột nhiên hỏi:

- Tiểu tử ! Những điểm sáng này được ta bố trí theo hình tượng thiên văn của các tinh tú. Ngươi thử chỉ cho ta phương nào là phương Bắc.

Những tưởng lão Vũ Văn đưa vào nơi này là để truyền thụ võ học, không ngờ lão lại hỏi câu này, Viên Kỳ Hải tuy có bất ngờ nhưng vẫn đưa tay chỉ vào Bắc Đẩu tinh và đáp lại:

- Như tiền bối bảo, đây là những tinh tú thường xuất hiện trên bầu trời đêm thì phương Bắc là phương này. Có đúng không tiền bối?

Vũ Văn lão Tam vừa mai mỉa vừa đưa tay ấn vào một cái chốt ngầm nằm khuất bên trong một bức vách, gần với chỗ đứng của lão:

- Ngươi đừng nên tự phụ vội. Hãy xem đây.

Theo cửa động của Vũ Văn lão Tam, trần phòng và bốn bức vách bỗng chuyển dịch làm cho những điểm sáng li ti thay thế cho các vì tinh tú cũng thay đổi.

Đoạn lão hỏi:

- Phương Bắc đâu ?

Dù không hiểu cuối cùng lão Vũ Văn muốn gì, Viên Kỳ Hải quyết không để lão chê cười là quá tự phụ. Viên Kỳ Hải quan sát một lúc và đắc ý nói lên:

- Bắc Đẩu tinh đã di chuyển đến chỗ này ! Đó chính là phương Bắc.

Không nói không rằng, Vũ Văn lão Tam lại có một động tác như trước để chuyển rời vị trí của các điểm sáng. Sau đó lão mới hỏi:

- Phương Bắc hiện giờ là ở đâu ?

Lần này do không tìm thấy vị trí của Bắc Đẩu tinh nên Viên Kỳ Hải không sao đáp lại được.

Cái cười mai mỉa vẫn xuất hiện trên đôi môi của lão Vũ Văn khi lão lại chuyển dời một lần nữa.

Một lần, hai lần rồi mười lần, Viên Kỳ Hải không những không chỉ ra được Bắc phương mà còn bị hoa cả mắt do những điểm sáng li ti cứ di chuyển không ngớt.

Cuối cùng lão cười lớn:

- Ha... Ha... Ha... ! Ta đã ngờ trước rồi mà. Ngươi không tiếp nhận nổi chân truyền của Vũ Văn Như Hóa này đâu. Ngươi còn bướng bỉnh và tự phụ nữa thôi, tiểu tử ?

Viên Kỳ Hải phải thở ra hít vào ít lắm là ba lượt mới giữ được bình tâm trước lời lẽ ngông cuồng ngạo mạn của lão Vũ Văn Như Hóa.

Khi đã hoàn toàn bình tâm, Viên Kỳ Hải bỗng hỏi:

- Thật ra tiền bối muốn gì ở vãn bối ?

- Thật ra tiền bối muốn gì ở vãn bối ?

Thản nhiên, Vũ Văn Như Hóa đáp lại:

- Ta muốn gì ư ? Muốn hoàn thành phần thỏa thuận giữa lão Mã và ngươi. Đồng thời ta cũng muốn minh chứng cho lão Mã thấy rằng lão chỉ phí công vô ích mà thôi.

Đưa tay lên ngăn lại, Viên Kỳ Hải hỏi:

- Vãn bối hiểu ý của tiền bối rồi. Mã tiền bối đã đưa vãn bối đến đây là để tiếp nhận chân truyền của tiền bối, đúng không?

- Đúng ! Và...

- Khoan đã ! Vãn bối chưa hỏi xong.

Đưa tay chỉ ra xung quanh, Viên Kỳ Hải lại hỏi:

- Đây là chuyện gì ? Có quan hệ như thế nào với phần chân truyền của tiền bối mà vãn bối pah?i tiếp nhận không?

Lộ vẻ ngạc nhiên, Vũ Văn Như Hóa kêu lên:

- Ngươi hỏi gì lạ vậy ? Lão Mã chưa giải thích cho ngươi sao ?

Viên Kỳ Hải kinh ngạc:

- Giải thích về chuyện gì ?

- Về việc tại sao ngươi phải đến đây ?

Viên Kỳ Hải khẽ nhăn mặt:

- Không phải là để tiếp nhận một công phu gì đó của tiền bối sao ?

- Vậy thì đúng rồi, sao ngươi lại hỏi như ngươi không hề biết gì ?

- Biết ? Biết cái gì ?

Vũ Văn Như Hóa bỗng nổi đóa lên:

- Là ta hỏi ngươi hay ngươi hỏi ta ? Nếu không phải lão Mã đem cái chết của lão Đại và lão Tứ buộc ta phải truyền thuật Kỳ Hoàng cho ngươi, ta đã tống cổ ngươi đi từ lâu rồi.

Viên Kỳ Hải ngơ ngác:

- Kỳ Hoàng thuật ? Là thuật gì ? Không phải là công phu võ học sao ?

Đến lượt lão Vũ Văn Như Hóa hoang mang:

- Ngươi không biết mục đích của chuyến đi này là gì thật sao ?

Viên Kỳ Hải sau một lúc ngơ ngác mới mơ hồ đoán được:

- Hóa ra phần công phu mà vãn bối phải tiếp nhận ở tiền bối chính là thuật Kỳ Hoàng chứ không phải công phu võ học ?

Lộ vẻ ngán ngẩm, lão Vũ Văn đáp:

- Đương nhiên rồi ! Đáng lý ngươi phải biết trước khi đặt chân đến đây mới phải.

Như không biết đến lời trách khéo của lão, Viên Kỳ Hải vẫn hỏi tiếp:

- Tiền bối có thể giải thích là tại sao vãn bối phải học Kỳ Hoàng thuật không? Có cần lắm không tiền bối?

Lão Vũ Văn tuy quá chán ngán đến phải buông người ngồi phịch xuống nền phòng nhưng lão vẫn giải thích bằng cách hỏi ngược lại:

- Ngươi có muốn đi vào Thạch Phong Thành không, tiểu tử ?

Viên Kỳ Hải cũng ngồi xuống đối diện với lão và đáp:

- Đương nhiên là có rồi. Sao ?

- Ngươi có biết tại sao từ Cổ Thành lại đổi thành Thạch Phong Thành rồi là Tử Thành không?

- Vì có quái phong xuất hiện mỗi khi có bất kỳ một sinh linh nào tự tiện xâm nhập vào Cổ Thành.

- Tại sao lại có sự xuất hiện của quái phong ?

Viên Kỳ Hải lắc đầu:

- Điều này thì vãn bối không biết. Tiền bối có biết tại sao không?

- Là do Kỳ môn trận thế tạo ra, hiểu chưa tiểu tử ?

Vỡ lẽ, Viên Kỳ Hải à lên:

- Hóa ra vãn bối phải học Kỳ Hoàng thuật là vì nguyên nhân này.

Vũ Văn Như Hóa nhếch môi châm chọc:

- Đến bây giờ ngươi mới hiểu ư ?

Không dễ gì để lão khích nộ như lúc này, Viên Kỳ Hải lại đưa tay chỉ quanh phòng:

- Và đây là những gì vãn bối cần phải học ?

Vũ Văn Như Hóa cười lớn:

- Chưa hết đâu, tiểu tử ! Kỳ Hoàng thuật gồm có nhiều thiên như:

Thiên văn, đẩu số, kỳ môn, độn giáp, trụ nhan, dị dung... Ngươi tưởng có chừng này thôi sao ?

Mặc cho lão Vũ Văn Như Hóa tha hồ châm chọc, Viên Kỳ Hải do đã có định ý bèn hỏi tiếp:

- Vậy đến bao giờ tiền bối mới truyền Kỳ Hoàng thuật cho vãn bối?

Vũ Văn Như Hóa kêu lên:

- Còn bao giờ nữa ? Không phải là ta đang thử truyền dạy cho ngươi đấy sao ?

Viên Kỳ Hải lại hỏi:

- Tiền bối đã truyền chưa ?

Lão đáp:

- Chưa ! Sao ?

Viên Kỳ Hải cười nhẹ:

- Truyền thì tiền bối chưa truyền. Vậy hà cớ gì tiền bối cứ dịch chuyển một ít rồi lại hỏi vãn bối phương Bắc đâu ? Vãn bối chưa học hỏi được gì thì việc không đáp được đâu có gì là lạ ? Tiền bối cười chê vãn bối như vậy có phải là quá sớm không?

Giương mắt nhìn chòng chọc vào Viên Kỳ Hải, Vũ Văn Như Hóa nói như dằn giọng:

- Ý của ngươi khỏi hỏi vòng vo là muốn chê ngược lại ta ? Được, ta sẽ truyền và ngươi sẽ phải ân hận về những gì ngươi vừa nói ! Nghe đây !

Lão đứng dậy và bắt đầu nói huyên thuyên về thiên văn đẩu số cho Viên Kỳ Hải nghe. Vừa nói lão vừa dùng tay chỉ vào từng điểm sáng và từng cụm những điểm sáng một.

Khi đã biết thuật Kỳ Hoàng là cần yếu cho việc xâm nhập Thạch Phong Thành, Viên Kỳ Hải nào dám lơ là, bỏ qua bất kỳ lời nói nào của lão Vũ Văn.

Viên Kỳ Hải gần như là gác bỏ hoàn toàn tạp niệm để nghe đến nhập tâm những gì Vũ Văn Như Hóa đang nói.

Nói luôn một lúc đến hai canh giờ, vừa dứt tiếng, lão Vũ Văn liền hỏi:

- Ngươi nghe và hiểu được bao nhiêu phần ?

Không đáp, Viên Kỳ Hải cứ đưa mắt nhìn chằm chằm vào các điểm sáng như muốn khắc cốt ghi tâm những vị trí của chúng.

Sau đó, Viên Kỳ Hải nhắm mắt lại trước ánh mắt nhìn cười cợt và nụ cười nửa miệng chế giễu của lão Vũ Văn.

Một lúc lâu, lão Vũ Văn không nghe Viên Kỳ Hải đáp lời bèn lập lại:

- Ngươi đã hiểu được bao nhiêu phần, tiểu tử ? Hay những gì ngươi nghe từ tai này đã qua tai kia và bay mất ?

Mở mắt ra, Viên Kỳ Hải mỉm cười:

- Vãn bối cũng không biết là còn nhớ được bao nhiêu phần, tiền bối hãy thử hỏi để kiểm nghiệm lại xem.

Thoáng hồ nghi, Vũ Văn Như Hóa không tin rằng Viên Kỳ Hải lại là một kỳ nam tử hiếm thấy. Lão thử dịch chuyển các điểm sáng và hỏi:

- Bắc vị ?

Viên Kỳ Hải tự tin chỉ về mé tả.

Vũ Văn Như Hóa lẳng lặng không nói gì, kể cả lúc lão vừa điều động cho các điểm sáng chuyển dời.

Cũng một cung cách như lão, Viên Kỳ Hải chờ khi các điểm sáng dừng lại liền chỉ tay vào một phương vị, hàm ý đó là vị trí lúc này của Bắc phương.

Cả hai lập đi lập lại như thế trên mười lần.

Sau cùng, không một lời khen hoặc chê, Vũ Văn Như Hóa đột ngột bảo:

- Vũ trụ tuần hoàn từ vô cực đến cô muôn vàn sinh linh. Vô cực lưỡng nghi, lưỡng nghi gồm âm dương tương tác lẫn tương khắc. Âm dương sáng tối, thiện ác, sống chết là đạo lý bất di bất dịch để hình thành vũ trụ và vạn vật. Trong nội tại con người cũng có âm dương như vũ trụ. Nếu vũ trụ có ngũ hành, con người có ngũ tạng. Lục nạp là lạc phủ. Đạo tuần hoàn này cũng là nguyên lý để kiéen tạo nên các trận đồ. Để hiểu được trận đồ, ngoài mạch tượng thiên văn dựa theo sự chuyển dịch của các tinh tú, ngươi còn biết rõ về âm dương sinh khắc trong nội tạng con người.

Bằng một lần điều động cơ quan, Vũ Văn Như Hóa vừa đưa tay chỉ vào một bức họa nhân đồ mới xuất hiện trên một bức vách vừa huyên thuyên giải thích về âm dương sinh khắc cho Viên Kỳ Hải nghe.

Vũ Văn Như Hóa tuy không thể đoán được là Viên Kỳ Hải đang nghe lão giải thích hay đang mải mê suy nghĩ về điều gì, nhưng lão đã bắt đầu có cái nhìn khác đi về Viên Kỳ Hải.

Do đó, dù lão đã dứt lời từ lâu nhưng Viên Kỳ Hải vẫn cứ ngồi im như một pho tượng.

Viên Kỳ Hải đang ngồi nhìn chằm chằm vào bức họa nhân đồ có đầy đủ chi tiết như đang thầm nghĩ một điều gì đó rất hệ trọng.

Không còn cười cợt cũng không lên tiếng mỉa mai, Vũ Văn Như Hóa lẳng lặng bỏ đi để lại một mình Viên Kỳ Hải đang đắm chìm vào những suy tư không biết đến bao giờ mới chấm dứt.

Lâu thật lâu, lúc quay trở lại, Vũ Văn Như Hóa thoáng bàng hoàng vì thấy Viên Kỳ Hải vẫn ngồi nguyên tư thế ban đầu. Chỉ có một điểm khác duy nhất là Viên Kỳ Hải không còn mở mắt nhìn vào bức họa nhân đồ nữa.

Có lẽ lão Vũ Văn đã nói điều gì đó với Tiểu Hà cô nương nên đứng ngay sau lưng lão bây giờ chính là nàng ta.

Tiểu Hà cô nương khẽ lên tiếng:

- Phụ thân ! Hắn đang làm gì vậy ?

Sợ những âm thanh này dù nhỏ sẽ làm kinh động đến Viên Kỳ Hải và làm cho phân tâm, Vũ Văn Như Hóa chợt đưa tay lên miệng:

- Suỵt ! Nếu ta đoán không lầm thì tiểu tử này chính là một kỳ nam tử thứ hai mà ta bấy lâu này luôn tìm kiếm.

- Hắn mà là kỳ nam tử được sao, phụ thân ? Người thứ nhất phụ thân đã gặp là nhân vật nào ?

Vũ Văn Như Hóa chưa kịp đáp thì Viên Kỳ Hải lúc đó vừa mới choàng tỉnh đã lên tiếng:

- Vũ Văn tiền bối đã quá khen rồi. Ba chữ kỳ nam tử tại hạ không dám nhận. Hà, chỉ có hai chữ âm dương thôi, tại hạ càng suy nghĩ càng cảm thấy mông lung mờ mịt như đang đứng trước một đại dương bao la.

Vũ Văn Như Hóa kinh ngạc:

- Ngươi đã suy nghĩ được những gì ? Khẩu khí của ngươi dường như đã thay đổi ?

Viên Kỳ Hải cười gượng gạo:

- Do trước đây vãn bối quá ấu trĩ nên có phần ngạo mạn. Mong tiền bối xá tội cho.

- Ngươi chưa đáp lại câu hỏi của ta. Đợi khi ngươi nói xong ta mới biết là có nên tha thứ cho ngươi hay không.

Tuy lời lẽ của lão Vũ Văn là như vậy, nhưng giọng điệu của lão đã phần nào dịu nhẹ, khiến Tiểu Hà cô nương do quá biết rõ tâm lý của phụ thân cũng phải tròn mắt vì kinh ngạc.

Sau đó hơn một canh giờ Viên Kỳ Hải nói không ngừng nghỉ, Vũ Văn Như Hóa càng nghe càng thấy rúng động khắp châu thân. Nên khi Viên Kỳ Hải vừa dứt lời, lão Vũ Văn hối hả hỏi:

- Là ngươi đã biết từ trước ư ? Do ai nói cho ngươi nghe ?

Viên Kỳ Hải lắc đầu:

- Đây là lần đầu tiên vãn bối mới nghe nói đến thuật Kỳ Hoàng. Tiền bối sao lại hỏi như vậy ?

- Nếu là lần đầu tiên được nghe thì dựa vào đâu chỉ trong vài canh giờ ngươi lại thấu triệt đến vậy?

Viên Kỳ Hải giải thích như trí hiểu:

- Chuyện này đâu có gì là khó, tiền bối? Do trong nội tại con người cũng có âm dương, vãn bối chỉ cần dựa vào nội công tâm pháp, dựa vào cách vận hành chân khí, so sánh với y đạo trong Độc Y Kinh của Quỷ Y Tử tiền bối, và luận theo kinh mạch trên bức họa nhân đồ kia. Tất cả đã giúp cho vãn bối tỉnh ngộ được nhiều điều.

Đứng lặng người nhìn Viên Kỳ Hải một lúc lâu, Vũ Văn Như Hóa sau đó mới buông nhẹ một câu:

- Người thứ hai đi được vào Thạch Phong Thành chắc chắn phải là ngươi rồi ! Hà nhi, hãy đưa Viên thiếu hiệp đi dùng bữa đi. Việc truyền thụ ngày mai sẽ tiếp tục.
Bình Luận (0)
Comment