Thạch Phong Thành

Chương 4

Tên tiểu nhị của Bồng lai khách điếm vừa đưa con tuấn mã của Tạ tổng tiêu đầu ra phía sau, Viên Kỳ Hải ngạc nhiên hỏi nhỏ:

- Khách điếm này là nơi an toàn mà lão bá khi nãy đã nói ư?

Tạ tổng tiêu đầu hắng giọng:

- E... hèm ! Tiểu thế huynh chớ hỏi nhiều. Hãy hành động theo lão đây.

Chọn thuê một phòng trọ Ở phía hậu viện của Bồng Lai khách điếm, nhưng thay vì bước luôn vào phòng thì Tạ tổng tiêu đầu lại đi vòng ra phía sau.

Cùng phục người xuống và ngồi im được một lúc, Viên Kỳ Hải mới nghe Tạ tổng tiêu đầu nói như rót vào tai:

- Lão chỉ giả vờ thuê phòng thôi ! Bây giờ chúng ta còn phải đi một đỗi đường nữa. Tiểu thế huynh đừng hốt hoảng để lão đưa tiểu thế huynh đi ! Nào !

Sau tiếng nạt khẽ, Viên Kỳ Hải liền có cảm nhận là bản thân nó đang được đằng vân và bay bổng lên cao.

Do đã từng được Sa Bình đưa đi như vậy, nên Viên Kỳ Hải hiểu ngay rằng Tạ tổng tiêu đầu đang đưa nó đi bằng thuật khinh công của giới giang hồ thượng thặng.

Nó chỉ phần nào hốt hoảng khi thấy xung quanh nó lúc này chỉ là bóng đêm đen ngút ngàn. Nó không thể đoán được là Tạ tổng tiêu đầu đang muốn đưa nó đi đến tận đâu mà Tạ tổng tiêu đầu bảo là nơi an toàn.

Chỉ sau đó, cùng với tiếng gió thổi qua là tiếng gỏ mõ hòa quyện với những câu tụng kinh ê a lọt vào tai, Viên Kỳ Hải mới đoán được ý đồ của Tạ tổng tiêu đầu.

Và Viên Kỳ Hải hoàn toàn bình tâm trở lại lúc nó được Tạ tổng tiêu đầu đưa đến một cảnh chùa với cánh cổng tam quan chỉ khép hờ.

Vút !

Không hề giảm bớt tốc lực, Tạ tổng tiêu đầu nhẹ nhàng lao lướt qua cánh cổng.

- A di đà Phật ! Người vừa đến là ai? Hãy dừng chân lại nào !

Dưới những tia sáng mờ mờ tỏ tỏ từ ngôi cổ tự hắc ra Viên Kỳ Hải cùng với việc nghe câu quát hỏi trên cũng đã nhìn thấy một tăng nhân chợt xuất hiện ở phía trước.

Tạ tổng tiêu đầu cũng nhìn thấy nên vội vàng lên tiếng báo danh:

- Trí Huệ phải không? Là ta đây, Tạ thúc thúc đây ! Sư phụ ngươi có ở đây không Trí Huệ?

Vị tăng nhân nọ vội lách người sang một bên:

- Tạ thúc thúc vào đi ! Sư phụ đang chơi cờ cùng với Hà Vân đạo trưởng ở tịnh phòng.

Thở hắt ra một lượt, Tạ tổng tiêu đầu bảo:

- Trí Huệ ! Ngươi hãy bảo mọi người cùng tăng cường cảnh giới quanh đây. Có chuyện hệ trọng đấy.

Nói xong, Tạ tổng tiêu đầu không cần chờ xem phản ứng của Trí Huệ đại sư đã lướt luôn vào trong.

Và khi quay đầu nhìn lại, Viên Kỳ Hải không khỏi khâm phục những thanh quy nghiêm ngặt của những tăng nhân thuộc môn phái Thiếu Lâm.

Trí Huệ đại sư không hề hỏi lại một lời đã lặng lẽ vỗ tay vài lượt để ra hiệu. Trong chớp mắt từ những góc tối của ngôi cổ tự, có đến mấy mươi tăng nhân âm thầm xuất hiện. Và kể từ lúc này, ngôi cổ tự thật sự đã trở thành một nơi an toàn đúng như lời Tạ tổng tiêu đầu đã nói trước với Viên Kỳ Hải.

Tiếng hỏi đáp, và tiếng vỗ tay làm hiệu của Trí Huệ đại sư đồng thời cũng đã đánh động đến bốn nhân vật đang ngồi bên trong một căn tịnh phòng.

Do đó, lúc Tạ tổng tiêu đầu đưa Viên Kỳ Hải đến căn tịnh phòng đó, một vị đại sư liền ứng tiếng hỏi ngay:

- A di đà Phật ! Có chuyện gì hệ trọng khiến Phi Ưng Thần Quyền Tạ lão đệ phải nửa đêm tìm đến đây vậy?

Đặt vViên Kỳ Hải đứng sang một bên, Tạ tổng tiêu đầu vừa nhìn cả bốn người vừa chào hỏi:

- May quá ! Lâm Sơn tự này ngoài Thông Hư sư huynh lại còn có cả Hà Vân đạo trưởng của Võ Đang phái và nhị vị lão tám túi của Cái Bang nữa. Tạ mỗ mới thực sự yên tâm.

Càng nhìn vào bốn người đang hiện diện sẵn trong tịnh phòng, Viên Kỳ Hải dễ dàng nhận ra họ gồm những ai, dựa theo câu nói của Tạ tổng tiêu đầu và dánh vẻ bên ngoài của họ.

Nhân vật vận bào duy nhất ở đây chính là Hà Vân đạo trưởng, người của Võ Đang phái.

Hai nhân vật mặc y phục rách rưới với những chiếc túi nhỏ đủ màu sắc ở khắp người nếu không phải là nhân vật thuộc Cái Bang thì còn là ai?

Và vị tăng nhân duy nhất ở đây mới làm cho Viên Kỳ Hải phải chú tâm nhiều hơn. Vì vị tăng nhân này rõ ràng có niên kỷ còn kém xa Tạ tổng tiêu đầu nhưng lại được Tạ tổng tiêu đầu gọi bằng sư huynh. Và có lẽ vị tăng nhân đó là Thông Hư đại sư, cũng cảm nhận thấy việc gọi Tạ tổng tiêu đầu bằng tên hay bằng sư đệ là khó nghe nên ngay từ đầu Thông Hư đại sư chỉ gọi tránh đi là Tạ lão đệ.

Cảm nhận trong lời lẽ của Tạ tổng tiêu đầu hàm nhiều ý nghĩa, Thông Hư đại sư chợt đưa tay ra cùng mời mọi người:

- Như Tạ lão đệ mới nói, nếu đã phần nào yên tâm thì tất cả hãy cùng ngồi xuống nào. Sau đó, Tạ lão đệ cứ thong thả nói rõ mọi chuyện cho mọi người cùng nghe.

Nhanh tay nhấc bàn cơ vây đang chơi dở đặt sang một bên, Hà Vân đạo trưởng vội rót cho mỗi người một chén trà.

Đặt chén trà trở lại bàn, Tạ tổng tiêu đầu vừa nhìn mọi người vừa đưa tay chỉ vào Viên Kỳ Hải và nói:

- Sư huynh, đạo trưởng, nhị vị trưởng lão. Vị tiểu thế huynh đây có kể cho tạ mỗ nghe một chuyện và là chuyện trọng đại có liên quan đến Thạch Phong Thành và...

Giật mình, Thông Hư đạo trưởng hỏi lại:

- Là chuyện Thạch Phong Thành ư? Tạ lão đệ dường như còn muốn nói điều gì nữa thì phải?

Tạ tổng tiêu đầu thở ra nhè nhẹ:

- Không sai ! Câu chuyện này còn liên quan đến sanh mạng của nhị sư bá Ngươn Trí đại sư nữa, sư huynh.

Giật mình, thêm một lần nữa, Thông Hư đại sư kêu lên:

- Sư phụ của ta ư? Tạ lão đệ? Có thật không? Câu chuyện như thế nào?

Sau đó, thay vì để Viên Kỳ Hải thuật lại, Tạ tổng tiêu đầu do đã biết khá rõ nên lên tiếng thay cho.

Trong khi đó Viên Kỳ Hải chỉ cần suy nghĩ một lúc đã hiểu được cách xưng hô kỳ quặc giữa Tạ tổng tiêu đầu và Thông Hư đại sư.

Do Ngươn Trí đại sư là sư phụ của Thông Hư và là nhị sư bá của Tạ tổng tiêu đầu, nên dù Tạ tổng tiêu đầu có niên kỷ cao hơn nhưng so về thứ bậc thì cũng chỉ là hàng sư đệ của Thông Hư đại sư mà thôi.

Còn sự khác biệt giữa cách sinh hoạt của cả hai, kẻ tăng người tục, Viên Kỳ Hải sau này mới hiểu.

Tạ tổng tiêu đầu nguyên chỉ là tục gia đệ tử của Thiếu Lâm phái nên không phải xuất gia đầu phật như Thông Hư đại sư.

Thuật xong tất cả, Tạ tổng tiêu đầu còn bảo Viên Kỳ Hải:

- Tiểu thế huynh có thể lấy ra cho mọi người xem qua Thạch Phong Thành Chi Thược không?

Thấy thần sắc của mọi người cùng tỏ ra nghiêm trọng, Viên Kỳ Hải đành lặng lẽ lấy mảnh kim thiết nọ ra và trao cho Tạ tổng tiêu đầu.

Rồi đến lượt Viên Kỳ Hải cũng tỏ ra khẩn trương không kém khi nó nghe Tạ tổng tiêu đầu lớn tiếng minh định:

- Chính là vì Thạch Phong Thành Chi Thược này mà mười chính nhân mạng của Phi Ưng tiêu cục phải chết thảm.

Không cầm được sự kinh ngạc, Viên Kỳ Hải vọt miệng hỏi:

- Lão bá bá bảo sao? Bọn người che kín chân diện đó đã xuống tay hủy diệt Phi Ưng tiêu cục là để tìm vật này thật sao?

Tạ tổng tiêu đầu nói bằng giọng uất hận:

- Không sai ! Bọn chúng vì vật này chứ không phải vì muốn cướp tiêu.

Viên Kỳ Hải lại hỏi:

- Nhưng tại sao bọn chúng lại biết được chuyện này? Không phải tiểu điệt chỉ nói riêng cho lão bá bá nghe thôi sao? Ai đã báo tin này cho chúng biết?

Tạ tổng tiêu đầu thở dài:

- Hà ! Nguyên nhân thế nào thì lão không dám nói chắc. Nhưng theo nhận định của lão thì...

Hà Vân đạo trưởng bỗng hỏi xen vào:

- Có phải Tạ lão anh hùng ngờ rằng đã có người bám sát theo Sa Bình lệnh đồ nên mọi chuyeện mới vở lẽ?

Tạ tổng tiêu đầu gật đầu xác nhận:

- Đúng là Tạ mỗ có nghĩ như vậy. Và bọn này do bản lãnh cao thâm nên đã nghe được câu chuyện giữa Tạ mỗ và tiểu thế huynh đây.

- A di đà Phật ! Như Tạ lão đệ nghi ngờ, không lẽ kẻ đã sát hại gia sư còn có nhiều đồng bọn đi theo? Hắn là ai?

Một trong hai vị trưởng lão Cái Bang đến lúc này mới lên tiếng:

- Lần hội diện đêm nay, theo như Thông Hư đại sư có nói thì là chuyện có liên quan đến Thạch Phong Thành Họa Đồ của Hà Vị Giang bị ác nhân chiếm đoạt. Không ngờ bây giờ lại được nghe câu chuyện này, bọn ác nhân thực sự là ai? Liệu có đúng như tiểu thế huynh đây vừa nói là do hậu nhân của Hắc Sát Lão Đồ Vương năm xưa thực hiện không?

Viên Kỳ Hải nhanh miệng khẳng định:

- Đúng là như vậy ! Chính tiểu điệt đã nghe vị bái đệ kêu lên rất rõ:

Hắc Sát Phi Trảo. Đồng thời trước lúc rơi xuống vực, Ngươn Trí đại sư cũng gọi đúng danh xưng này.

Vị trưởng lão Cái Bang còn lại chợt lừ mắt kêu lên:

- Nếu tiểu thế huynh nhớ không lầm thì chuyện này lạ lắm. Hai mươi bốn năm về trước không phải Hắc Sát Lão Đồ Vương đã bị Bang chủ Vô Vi Thanh Ngươn Bang dùng công phu tuyệt học giết chết rồi sao? Làm cách nào Hắc Sát Phi Trảo lại có thể còn được lưu truyền cho đến tận bây giờ?

Thông Hư đại sư cũng phần nào ngờ vực:

- A di đà Phật ! Bần tăng dù đang nóng lòng muốn tìm hiểu thực hư về cái chết của gia sư nhưng về Hắc Sát Phi Trảo thì bần tăng cũng nghĩ như Mã trưởng lão vậy.

Thấy mọi người có phần không tin vào lời nói của mình, Viên Kỳ Hải bèn đưa tay chỉ vào Thạch Phong Thành Chi Thược đang được một vị trưởng lão Cái Bang cầm trên tay và hỏi:

- Vậy chư vị tiền bối nghĩ sao về nhân vật này? Còn mảnh tăng bào của Ngươn Trí đại sư nữa thì sao? Không lẽ tất cả đều do tiểu điệt bịa ra?

Mỉm cười với Viên Kỳ Hải, vị trưởng lão Cái Bang vừa trao trả Thạch Phong Thành Chi Thược cho nó vừa lên tiếng trấn an:

- Mọi người chỉ nghi ngờ về công phu tà độc Hắc Sát Phi Trảo mà thôi, chứ đâu có nghi ngờ tiểu thế huynh !

Có phần hậm hực, Viên Kỳ Hải không buồn lên tiếng đáp lại, nhưng lại cất Thạch Phong Thành Chi Thược vào bên trong bọc áo.

Sau đó, Hà Vân đạo trưởng bỗng lên tiếng hỏi Tạ tổng tiêu đầu:

- Tạ lão anh hùng đã từng giao đấu với bọn ác nhân, vậy có phát hiện được điều gì qua lộ số võ học của bọn chúng không?

Tạ tổng tiêu đầu chưa kịp đáp, còn đang lắc đầu thì ở bên ngoài chùa có tiếng quát to vọng vào:

- Hay ! La Hán trận của Thiếu Lâm phái quả danh bất hư truyền ! Xem đây !

Nghe thế Thông Hư đại sư liền đứng vụt dậy:

- Bọn chúng đến rồi ! Hừ, bần tăng rất muốn biết bọn chúng là ai, mà lại dám ngang nhiên chống cọi lại La Hán trận của tệ phái?

Vút !

Thông Hư đại sư vừa lướt đi khiến mọi người còn lại cũng phải lao theo, thì ở bên ngoài một âm thanh the thé bỗng vang lên:

- La Hán trận do bọn tiểu tăng này thi triển vẫn chưa đủ gây khó dễ cho bản nhân đâu. Xem tuyệt kỹ của bản nhân nào.

Vù !

Vừa nghe được thanh âm này. Tạ tổng tiêu đầu liền kêu lên:

- Chính là hắn ! Kẻ đã hủy diệt Phi Ưng tiêu cục.

Vút !

Trong chốc lát, cả năm người bên trong căn tịnh phòng cùng vội vả lao đi và cùng quên không đưa Viên Kỳ Hải đi theo.

Một lần nữa, Viên Kỳ Hải lại không được dịp mục kích những trận giao đấu giữa những nhân vật giang hồ với nhau. Và vì quá háo hức, Viên Kỳ Hải bèn lật đật chạy theo chân mọi người.

Tuy nhiên, Viên Kỳ Hải chưa chạy được bao xa thì ở ngoài chợt có tiếng gầm thịnh nộ của một trong hai vị trưởng lão của Cái Bang:

- Là Hắc Sát Phi Trảo !... Mọi người mau lùi lại nào !

Ào...

Ầm ! Ầm !

Bốn chữ này vừa lọt vào tai của Viên Kỳ Hải, khiến cho nó phải chùn bước thì hàng loạt những tiếng gào thất thanh cũng vang lên:

- A... A... !

- Hự !

- Oa !

Tiếp sau đó, Viên Kỳ Hải càng thêm khiếp đảm khi nó phát hiện có mấy bóng người đang lao ngược về phía nó.

Chưa kịp nhận ra là điều gì đang xảy ra và sắp xảy đến với nó, bên tai của Viên Kỳ Hải liền vang lên một câu nói đầy vẻ hốt hoảng của Tạ tổng tiêu đầu:

- Tiểu thế huynh hãy lùi lại ! Mau lên nào !

Nó chưa kịp thực hiện theo câu nói của Tạ tổng tiêu đầu thì toàn thân của nó đã bị chính Tạ tổng tiêu đầu lôi ngược về phía sau.

Và giọng nói the thé nọ bỗng gầm lên vang dội:

- Tạ lão thất phu ! Còn không mau buông tiểu tử ra à? Đỡ !

Vù...

Dư âm của tiếng gầm còn vang vang bên tai, Viên Kỳ Hải liền có cảm nhận là từ phía sau có một luồng cuồng phong cực mạnh lao ào ào vào nó.

Thần tình hoang mang, Viên Kỳ Hải đến lúc này mới biết rằng giữa những trận chiến của giới giang hồ có đầy những hung hiểm, việc nó ước ao đượcmục kích những trận chiến đó chính là việc tự chuốc lấy họa vào thân.

Một tiếng quát tháo nạt nộ bỗng vang lên:

- Ác ma ! Xem chưởng của bản tăng đây !

Và tiếng chấn kình lập tức xuất hiện.

Ào...

Ầm...

Theo tiếng chấn kình, cả Tạ tổng tiêu đầu lẫn Viên Kỳ Hải đều bị bắn tung về phía trước, lọt luôn vào căn tịnh phòng lúc nãy.

Vút ! Vút !

Chưa kịp hoàn hồn Viên Kỳ Hải bỗng nhìn thấy có hai bóng nhân ảnh chợt lao sượt ngang qua nó.

Ngỡ là địch nhân, Viên Kỳ Hải luống cuống vừa kêu vừa bám chặt vào Tạ tổng tiêu đầu:

- Tạ lão bá ! Bọn chúng... Bọn chúng đã đến rồi kìa.

Tuy nhiên, sau khi vừa kêu xong Viên Kỳ Hải mới nhận ra rằng nó đã kêu lầm. Hai bóng nhân ảnh nọ không phải là địch nhân như nó lầm nghĩ.

Vì hai bóng nhân ảnh vừa vung tay ném ra hàng loạt những vật bé nhỏ ra phía ngoài căn tịnh phòng vừa lần lượt hô hoán lên ầm ĩ:

- Đại sư và đạo trưởng mau vào đi. Đề phòng ám khí ! Đỡ !

- Bọn ác ma ! Hãy xem tuyệt kỹ phi hoa đả huyệt của bổn trưởng lão đây !

Véo... Véo...

Đáp ứng lời hô hoán của hai vị trưởng lão Cái Bang, Thông hư đại sư và Hà Vân đạo trưởng vừa nép người qua một bên đề phòng ám khí đang được hai vị trưởng lão Cái Bang ném ra vừa lao thẳng vào bên trong căn tịnh phòng.

Ngược lại với Thông Hư và Hà Vân, một bóng đen khác định bay vào căn tịnh phòng, bám theo sau Thông Hư đại sư và Hà Vân đạo trưởng, nhưng bóng đen đó buộc lòng phải lùi lại với một tiếng thóa mạ:

- Bọn Cái Bang đốn mạt ! Dám sử dụng ám khí để ám toán bản nhân ư? Bọn ngươi có gan thì dùng sở học bản thân để...

Câu nói của bóng đen đó được nói bằng giọng the thé, chỉ mới nói được đến đây thì từ bên trên cánh cửa của căn tịnh phòng bỗng có một tấm kim thiết bản xuất hiện và rơi thẳng xuống nền tịnh phòng, tạo thành một âm thanh vang động.

Ầm !...

Phần thì do tiếng động chạm giữa tấm kim thiết bản và nền tịnh phòng bằng đá lát quá lớn, phần thì do tấm kim thiết bản to nặng ngăn lại nên âm thanh câu nói của bóng đen nọ phải bị ngắt quãng nửa chừng.

Vẫn chưa hiểu là điều gì đã vàng đang xảy ra, Viên Kỳ Hải ngơ ngác nhìn lại mọi người.

Nó nhìn thấy người đứng ngay bên cạnh nó là Tạ tổng tiêu đầu của Phi Ưng tiêu cục. Đứng ở phiía trước nó nhưng chếch về hai bên là hai vị trưởng lão Cái Bang. Trong tay của hai vị trưởng lão Cái Bang lúc này đang nắm giữ một cách hờ hửng là những quân cờ đen trắng lẫn lộn. Đó chính là những ngọn ám khí do hai vị trưởng lão Cái Bang trong lúc cấp thời buộc phải sử dụng để lui địch.

Và đứng sát vào tấm kim thiết bản, hiện là vật duy nhất ngăn cách giữa bọn địch nhân ở bên ngoài và tất cả là sáu người ở bên trong căn tịnh phòng, thay cho cánh cửa là Thông Hư đại sư và Hà Vân đạo trưởng! Hữu thủ của Thông Hư đại sư vẫn còn đang đặt vào một đầu dây và sợi dây thì lại kéo dài lên đến tận trần phòng ! Đó chính là vật dụng để điều khiển và làm cho tấm kim thiết bản phải rơi xuống trong lúc nguy ngập.

Lược nhìn qua như vậy Viên Kỳ Hải mới hiểu được phần nào sự việc. Hóa ra căn tịnh phòng này đã được Thông Hư đại sư bố trí kiên cố, phòng khi hữu sự ! Và mọi người, Thông Hư đại sư, Hà Vân đạo trưởng, hai vị trưởng lão Cái Bang và Tạ tổng tiêu đầu, vì không phải là đối thủ của bọn ác nhân nên đành quay trở lại căn tịnh phòng kiên cố này để bảo toàn tính mạng.

Tuy nhiên, dù Viên Kỳ Hải có hiểu được việc này thì lại có những việc khác nó không sao hiểu được. Nó khẽ chạm vào tay của Tạ tổng tiêu đầu và lên tiếng hỏi khẽ:

- Tạ lão bá ! Tạ lão bá và bao nhiêu người ở đây vẫn không là đối thủ của địch nhân ư?

Cái chạm tay của Viên Kỳ Hải nếu có làm cho Tạ tổng tiêu đầu giật mình sực tỉnh thì câu hỏi bất ngờ của nó lại làm cho bốn người còn lại cũng phải hoàn hồn.

Hầu như là cùng một lúc, cả năm nhân vật gồm tăng, đạo, tục đều buông ra những tiếng thở dài với nhiều tâm trạng.

Với tâm trạng phẫn uất, Tạ tổng tiêu đầu bảo:

- Hà ! Với tình trạng này, xem ra Tạ mỗ nếu muốn báo thù cho chúng đồ đệ và Phi Ưng tiêu cục thật là thiên nan vạn nan !

Với tâm trạng u uất, Thông Hư đại sư lên tiếng:

- A di đà Phật ! Vậy thì việc của gia sư mười phần đến chính là lành ít dữ nhiều rồi.

Chán nản, Hà Vân đạo trưởng khẽ lên tiếng than:

- Vô lượng thọ phật ! Bọn này hành tung kỳ bí, võ công thâm hậu, ắt sẽ là họa kiếp cho giang hồ chứ chẳng không ! Hà... !

Hai vị trưởng lão Cái Bang tuy cũng lên tiếng nhưng tâm trạng của họ như thế nào Viên Kỳ Hải khó lòng đoán được.

Một vị thì bảo:

- Mã lão huynh ! Đúng là Hắc Sát Phi Trảo rồi !

Vị còn lại thì nói với giọng lạnh như băng:

- Hừ ! Không ngờ Hắc Sát Lão Đồ Vương năm xưa vẫn còn có truyền nhân.

Mỗi người nói mỗi cách nhưng gộp chung lại, Viên Kỳ Hải tự hiểu ngầm rằng điều nghi vấn vừa rồi của nó đã được mọi người ngấm ngầm khẳng định.

Nó lại hỏi:

- Liệu nơi này đã là an toàn chưa, Tạ lão bá? Không lẽ chúng ta cứ ở mãi trong này sao?

Nghe Viên Kỳ Hải hỏi như thế, không hẹn mà đồng những người còn lại đều đổ dồn ánh mắt về Thông Hư đại sư.

Hiểu được ý tứ của mọi người, Thông Hư đại sư lại thở dài rồi mới tiết lộ:

- A di đà Phật ! Từ căn tịnh phòng này vẫn có lối thoát cho chúng ta ! Nhưng theo bần tăng, chúng ta nên lưu lại nơi này thì hơn.

Tạ tổng tiêu đầu kinh ngạc vội hỏi:

- Thông Hư sư huynh nói như vậy là có ý gì? Nếu đã có lối thoát, tại sao chúng ta lại nên lưu lại?

Bốn người còn lại, kể cả Viên Kỳ Hải cũng nhìn vào Thông Hư đại sư như mong muốn được nghe lời giải thích của đại sư.

Thông Hư đại sư liền giải thích:

- A di đà Phật ! Tại chư vị chưa rõ đấy thôi ! Lối thoát duy nhất từ căn tịnh phòng này là một bí đạo ngầm ! Và bí đạo ngầm này lại dẫn chúng ta ra ngay phía trước bản tự ! Chư vị nghĩ xem, địch nhân đã biết chúng ta đang ẩn ở trong này, và một khi chúng chưa lấy được Thạch Phong Thành Chi Thược thì bọn chúng có chịu bỏ đi hay không? Và nếu bọn chúng có chịu bỏ đi hay không? Và nếu bọn chúng vẫn chờ chúng ta ở bên ngoài, việc chúng ta theo bí đạo thoát ra có khác gì chúng ta tự dẫn thân đến nạp mạng cho bọn chúng?

Kinh nghi, Hà Vân đạo trưởng kêu:

- Vô lượng thọ phật ! Đại sư bảo bí đạo lại ăn thông về phía trước ư? Tại sao lại như thế được?

Không lẽ lúc đại sư bố trí đạo ngầm, đại sư không lường được tình trạng này hay sao?

Thông Hư đại sư cười gượng:

- A di đà Phật! Đạo trưởng đã hiểu lầm bần tăng rồi ! Căn tịnh thất này và thông đạo kia đâu phải là do bần tăng bố trí !

- Không phải do sư huynh kiến tạo ư? Vậy tại sao chúng lại có?

Để đáp lại câu hỏi của Tạ tổng tiêu đầu, Thông Hư đại sư liền lên tiếng trách:

- Tạ lão đệ cũng là người của phái Thiếu Lâm, đáng lý Tạ lão đệ phải tự nghĩ ra mới đúng ! A di đà Phật ! Từ khi khai thông lập phát cho đến tận bây giờ, Tạ lão đệ có khi nào thấy người của phái Thiếu Lâm chúng ta phải dùng đến cơ quan bao giờ chưa?

Ra vẻ đã hiểu, Hà Vân đạo trưởng chợt hỏi:

- Vô lượng thọ phật ! Nói như đại sư thì Lâm Sơn Tự này không phải là do quí phái xây dựng ư?

Thông Hư đại sư gật đầu:

- A di đà Phật ! Đạo trưởng nói không sai ! Lâm Sơn Tự này trước kia là do một phiên tăng từ Tây Vực sang Trung thổ đã kiến tạo nên ! Đến khi vị phiên tăng đó viên tịch, Lâm Sơn Tự liền rơi vào cảnh hoang phế ! Mười năm trước, nhân lúc vân du ngang qua nơi này, gia sư đã cho trùng tu lại và giao cho bần tăng cai quản ! Những bố trí ở đây đều có sẵn từ trước chứ không phải do bần tăng tạo ra !

Đến lúc này vị trưởng lão Cái Bang họ Mã mới nhếch môi cười, rồi nói:

- Nói như vậy, đêm chúng nếu chúng ta chưa bị bọn ác ma tiêu diệt là nhờ công đức của vị phiên tăng năm xưa lưu lại ! Và nếu chúng ta không thoát được nơi này lại là do lỗi của vị phiên tăng ấy !

Mọi người nghĩ có đúng không?

Câu nói nửa châm biếm nửa trào lộng của Mã trưởng lão làm cho mọi người cùng phì cười ! Nhờ đó, mọi người tạm quên đi những nguy hiểm đang chờ họ Ở phía trước.

Và điều này cũng khiến cho Hà Vân đạo trưởng sực nhớ lại một việc. Đạo trưởng liền lớn tiếng tán dương:

- Vô lượng thọ phật ! Mã trưởng lão có nói thì bần đạo mới nhới ra, bần đạo không ngờ rằng Mã, Hoa hai vị trưởng lão ngoài thân pháp và bộ pháp danh trấn thiên hạ lại còn có thêm tuyệt kỹ ném ám khí siêu phàm! Nếu lúc này bần đạo không được thủ pháp này của nhị vị trưởng lão tiếp trợ e chưa chắc bần đạo vẫn còn được an toàn như bây giờ.

Thông Hư đại sư cũng khen:

- A di đà Phật ! Đạo trưởng nhận định không sai ! Bần tăng vẫn chưa có lời đáp tạ đến nhị vị trưởng lão ! Nhị vị quả là chân nhân bất lộ tướng ! Thủ pháp phi hoa dã tuyệt của nhị vị thật là cao thâm !

Hai vị trưởng lão Cái Bang, một họ Mã, một họ Hoa càng nghe mọi người tán dương càng thêm lúng túng ! Cả hai vừa buông tay cho những quân cờ đen trắng lẫn lộn phải rớt xuống nền đá vừa tìm cách nói sang chuyện khác.

Mã trưởng lão hỏi:

- Đại sư ! Tại Lâm Sơn Tự này ngoài bí đạo mà đại sư vừa nói đó, không còn một bí đạo nào khác sao?

Thông Hư đại sư lắc đầu:

- A di đà Phật ! Như chỗ bần tăng dò xét được thì ở đây chỉ có mỗi một bí đạo duy nhất đó mà thôi !

Hoa trưởng lão hỏi bồi thêm:

- Trong tình trạng này, theo đại sư, chúng ta phải lưu lại nơi này độ bao lâu?

Thông Hư đại sư đáp:

- Mau hay lâu thì tùy ở địch nhân ! Nếu địch nhân cứ trấn giữ mãi ở phía ngoài, chúng ta đành phải chờ mãi ở đây !

Hoa trưởng lão lại hỏi:

- Làm cách nào đại sư biết được địch nhân đã rút đi hay vẫn còn trấn giữ?

Thông Hư đại sư cười nhẹ:

- A di đà Phật ! Bên trong bí đạo có một ống thông phong ! Từ ống thông phong này chúng ta có thể nghe ngóng mọi động tĩnh ở bên ngoài ! Địch nhân còn hay không, chúng ta có thể nhờ nghe ngóng mà biết được.

Hà Vân đạo trưởng chợt hỏi xen vào:

- Vô lượng thọ phật ! Chúng ta thì nhờ kịp rút vào đây nên được an toàn, nhưng còn chúng tăng nhân, đệ tử của đại sư thì sao? Bọn họ có chỗ nào khác để ẩn nấp không?

Nghe hỏi đến điều này, Thông Hư đại sư chợt sa sầm nét mặt, để lộ sự đau buồn tột bực:

- A di đà Phật ! Chúng đệ tử của bản tăng e rằng giờ này đã tịch diệt tất cả rồi ! Xem ra bọn ác ma này kể từ bây giờ đã là kẻ thù không đội trời chung của tệ phái Thiếu Lâm! Ngay sau khi thoát nạn, bần tăng sẽ cấp tốc phi áo mọi tình hình cho phương trượng để phương trượng liệu lý !

Gật mạnh đầu vài lượt, Tạ tổng tiêu đầu hậm hực bảo:

- Thông Hư sư huynh nói đúng lắm ! Bản phái Thiếu Lâm nhất định phải báo thù cho nhị sư bá và chúng đệ tử ! Và điều trước tiên là chúng ta phải tìm cách thoát khỏi tình cảnh này ! Chẳng hay chư vị có cao kiến gì không?

Mọi người chưa kịp nói thì Viên Kỳ Hải đã lên tiếng trước:

- Tạ lão bá, chư vị tiền bối! Theo thiển ý của tiểu điệt, mọi chuyện xảy ra chỉ là do vật này ! Để giúp mọi người thoát nạn, tiểu điệt xin tự nguyện giao lại vật này cho bọn chúng !

- Không được !

- Tuyệt đối không được !

Mã, Hoa nhị vị trưởng lão Cái Bang hầu như là kêu lên cùng một lúc khiến cho Viên Kỳ Hải vừa mới lôi Thạch Phong Thành Chi Thược ra khi đang nói đành phải cất trở lại.

Mã trưởng lão lên tiếng giải thích:

- Muốn thoát được nơi này không phải là không có cách ! Nhưng dù là không có đi nữa, tiểu thế huynh tuyệt đối không nên giao Thạch Phong Thành Chi Thược cho bọn chúng.

Thông Hư đại sư gật đầu tán thành nhưng vẫn buột miệng hỏi:

- Mã trưởng lão bảo là có cách thoát ư? Là cách gì? Bần tăng xin chờ nghe cao kiến của trưởng lão !

Mã trưởng lão đáp lời:

- Cách đó là nội công ngoại kích !

Tạ tổng tiêu đầu kêu lên kinh ngạc:

- Thế nào là nội công ngoại kích? Tất cả chúng ta đều bị giam hãm ở trong này thì lấy ai là người ở bên ngoài công vào cho chúng ta đánh từ bên trong đánh ra?

Mã trưởng lão mỉm cười bí ẩn:

- Lực lượng để công vào chắc chắn sẽ có ! Chậm lắm là đến giờ ngọ, Tạ lão anh hùng sẽ biết rõ.

Mọi người còn đang nghi ngờ về câu nói quá chắc chắn của Mã trưởng lão, Viên Kỳ Hải do vẫn còn nghi vấn nên lại lên tiếng hỏi:

- Mã tiền bối ! Tại sao chúng ta không thể giao Thạch Phong Thành Chi Thược cho bọn chúng?

Mã trưởng lão vẫn giữ nguyên nụ cười :

- Dựa theo câu hỏi này của tiểu thế huynh, chứng tỏ tiểu thế huynh vẫn chưa hiểu Thạch Phong Thành là gì cả, phải không?

Viên Kỳ Hải bẽn lẽn đáp lại:

- Đúng là tiểu điệt không biết !

Mã trưởng lão nghiêm giọng bảo:

- Chuyện đó rồi sau này tiểu thế huynh sẽ có dịp hiểu rõ ! Còn bây giờ, việc của tiểu thế huynh là phải giữ gìn một cách cẩn mật việc đó ! Bằng không, nếu để Thạch Phong Thành Chi Thược lọt vào tay bọn ác nhân, hậu quả thật khó mà lường được.

Bồi hồi lo lắng, Viên Kỳ Hải kêu lên:

- Mã tiền bối ! Tiểu điệt tuyệt đối không thể giữ vật này được.

- Tại sao lại không được?

Nghe Mã trưởng lão hỏi vặn lại, Viên Kỳ Hải thêm chán nản:

- Vì tiểu điệt không có võ công, Tiểu điệt giữ vật này chỉ đem họa vào thân mà thôi.

Việc Viên Kỳ Hải không biết võ công, đương nhiên năm người bọn họ đều biết rõ ! Tuy nhiên khi nghe Viên Kỳ Hải tự thú nhận như thế, không một ai trong họ chịu lên tiếng nói gì cả.

Bất đắc dĩ, Viên Kỳ Hải đành phải nói rõ ý định của nó cho mọi người nghe:

- Chư vị tiền bối ! Tiểu điệt xin giao lại Thạch Phong Thành Chi Thược cho chư vị ! Tùy chư vị tiền bối muốn xử lý thế nào cũng được.

Nhưng lúc nói xong, hễ Viên Kỳ Hải nhìn đến nhân vật nào thì nhân vật đó cũng đều quay đầu nhìn lảng sang chỗ khác, như không muốn nhận lấy Thạch Phong Thành Chi Thược do Viên Kỳ Hải nguyện ý giao cho.

Nó lấy làm lạ về điều này ! Vì như nó mới biết thì Thạch Phong Thành Chi Thược là một vật cực kỳ chi báu của võ lâm, và bọn ác ma hiện đang ở bên ngoài thì đang tìm mọi cách để chiếm cho bằng được, nhưng bao nhiêu người ở đây thì lại khác hẳn. Bảo giao cho đối phương thì họ không chấp nhận việc giao ra, nhưng bảo họ giữ thì họ lại không dám giữ !

Nó lại hỏi:

- Hóa ra vật này là vật bất tường, không một ai trong chư vị tiền bối dám lưu giữ hay sao? Tiểu điệt biết phải làm gì bây giờ?

Mọi người cùng im lặng, không ai dám đáp lại câu hỏi của Viên Kỳ Hải.

Sau cùng, Mã trưởng lão mới chịu mở miệng lên tiếng:

- Tiểu thế huynh ! Gọi là vật bất tường cũng đúng, hay tiểu thế huynh bảo là số phận sắp bày cũng không sai ! Phàm vật tìm chủ chứ không phải chủ tìm vật ! Nay tiểu thế huynh do ngẫu nhiên mà có được Thạch Phong Thành Chi Thược, việc tiểu thế huynh phải lưu giữ cũng là đúng thôi ! Còn việc tiểu thế huynh có giữ được vật hay không thì lão phu có một cách khả dĩ có thể giúp được tiểu thế huynh !

Viên Kỳ Hải cả mừng vội hỏi:

- Mã tiền bối có cách gì?

Mã trưởng lão đáp:

- Như tiểu thế huynh vừa nghe mọi người nói rồi đấy, lão phu vốn có một bộ pháp khá hữu hiệu.

Lão phu xin trao truyền cho tiểu thế huynh ! Gặp khi hữu sự, lão phu tin rằng tiểu thế huynh có thể chuyển nguy thành an.

Lời đề xuất của Mã trưởng lão làm cho mọi người đương diện cùng kinh ngạc! Vì họ không thể nào ngờ rằng một nhân vật giang hồ dễ dàng truyền thụ sở học của bản thân cho ai khác, trừ phi đó là truyền thụ cho môn đồ.

Viên Kỳ Hải cũng hiểu sự việc theo ý này nên nó vọt miệng lên tiếng:

- Mã tiền bối muốn nhận tiểu điệt làm đệ tử ư?

Mã trưởng lão lắc đầu cười nhẹ:

- Tiểu thế huynh hiểu sai rồi ! Là lão phu chỉ muốn giúp tiểu thế huynh có điều kiện để tự giữ thân mà thôi ! Giữa hai ta không hề có danh phận sư đồ gì cả.

Viên Kỳ Hải bấy lâu nay vốn mong ước có được một vị sư phụ, bất kỳ là ai, nay nghe Mã trưởng lão nói rõ như thế, nó không khỏi tiu nghỉu:

- Thì ra Mã tiền bối vì không muốn giữ vật này, cũng không muốn lọt vào tay kẻ xấu nên mới truyền thụ võ công cho tiểu điệt !

Mã trưởng lão nghiêm mặt bảo:

- Tiểu thế huynh muốn hiểu như thế nào cũng được ! Còn về việc truyền thụ thì lão phu xin nói trước, lão phu chỉ truyền thụ bộ pháp chứ không phải là truyền thụ võ công. Tiểu thế huynh xin chớ lầm lẫn về điều này.

Viên Kỳ Hải càng thêm hoang mang:

- Nếu chỉ có bộ pháp không thôi, tiểu điệt làm sao đủ năng lực để bảo hộ vật này? Chi bằng, tiểu điệt vất bỏ nó đi cho rồi !

Thông Hư đại sư và Hà Vân đạo trưởng cùng kêu lên:

- Ấy chớ ! Tiểu thiếu hiệp chớ nên khinh suất như vậy !

- A di đà Phật ! Làm như vậy thì không đúng lắm đâu, tiểu thí chủ ! Bần tăng có một ý này, hy vọng tiểu thí chủ nên nghe theo !

Ngơ ngác, Viên Kỳ Hải hỏi:

- Đại sư định nhận giữa vật này giùm ư?

- A di đà Phật ! Không phải như tiểu thí chủ nói đâu ! Ý của bần tăng là tiẻu thí chủ hãy tạm thời làm theo lời của Mã trưởng lão, là tiếp thọ bộ pháp danh bất hư truyền của Mã trưởng lão ! Sau đó, lúc chúng ta vừa thoát nạn, tiểu thí chủ có thể cùng đến Thiếu Lâm tự với bần tăng để thỉnh ý phương trượng chưởng môn của bản phái. Nếu được phương trượng chấp thuận, Thiếu Lâm phái xin giữ vật này thay cho tiểu thí chủ ! Tiểu thí chủ nghĩ sao !

Tạ tổng tiêu đầu nghe thế liền nói thêm vào:

- Cứ như vậy đi, tiểu thế huynh ! Lão và tệ sư huynh khi chưa có lệnh của chưởng môn, dù muốn cũng không dám cất giữ Thạch Phong Thành Chi Thược đâu.

Càng nghe càng bối rối, Viên Kỳ Hải bực tức đến phải kêu lên:

- Rốt cuộc thì như thế nào đây? Thạch Phong Thành là cái gì mà chư vị tiền bối đến nói cũng không dám nói?

Hoa trưởng lão lên tiếng:

- Tiểu thế huynh hỏi hay lắm ! Nhưng muốn hiểu rõ mọi việc, lão phu cho rằng lúc này vẫn chưa thích hợp ! Chờ khi thoát nạn, lão phu sẽ giải thích cho tiểu thế huynh rõ.

Hướng mắt nhìn về Mã trưởng lão, Hoa trưởng lão hỏi:

- Mã lão huynh định bao giờ truyền thụ bộ pháp cho tiểu thế huynh đây?

Mã trưởng lão đáp:

- Huynh định truyền thụ ngay bây giờ ! Nhưng để tiện việc truyền thụ, phiền Hoa lão đệ hãy cùng với Thông Hư đại sư đưa nhị vị đây xuống bí đạo trước ! Khoảng một canh giờ sau huynh và tiểu thế huynh đây sẽ đến sau.

Trong giang hồ việc xem lén võ công của người khác vốn là điều đại kỵ, nên khi nghe Mã trưởng lão nói như vậy, Thông Hư đại sư bèn lách người tiến về một góc khuất của căn tịnh phòng! Đại sư còn bảo:

- A di đà Phật! Bần tăng xin dẫn đường! Mời chư vị đi theo lối này.

Tạ tổng tiêu đầu, Hà Vân đạo trưởng và Hoa trưởng lão cùng đưa chân đi theo sau Thông Hư đại sư! Nhưng đang khi Viên Kỳ Hải đưa mắt nhìn theo bọn họ, nó chợt trông thấy cái nháy mắt khá kỳ quặc của Hoa trưởng lão đang hướng về Mã trưởng lão! Ngay từ lúc đó, Viên Kỳ Hải liền để tâm dò xét từng động thái của hai vị trưởng lão Cái Bang này !
Bình Luận (0)
Comment