Thái Châu Ký - Mễ Hoa

Chương 31

Lúc bấy giờ Cao Sơn đạo dưới sự dẫn dắt của Hàn tứ gia và hai anh em Thường gia, đánh bại binh mã triều đình.

Hoàng đế ở kinh thành rối như tơ vò, nhìn thế cục khắp nơi đã mất kiểm soát.

Hàn Tranh trước tiên được một đám binh sĩ lập làm tướng quân, sau đó lại trực tiếp treo cờ, dự định tự lập làm vua ở Cao Sơn đạo.

Đây là ý của Hàn Sơn Nguyệt.

Ngồi yên chờ c.h.ế.t chỉ có thể tự giam mình trong ngục.

Người ta sinh ra đều ở trong gông cùm, thoát khỏi gông cùm ấy, cuối cùng sẽ trở nên vô địch.

Nàng nói, cuối cùng nàng cũng có thể yên tâm giao Hàn gia cho tứ thúc rồi.

Nàng muốn Hàn Tranh đáp ứng nàng một chuyện, sau này cho dù là Lệnh Nghi, hay là con của chính hắn, vị trí gia chủ sẽ do người có năng lực sẽ đảm nhiệm.

Hàn Tranh đáp ứng, mắt hắn đỏ hoe, rơi lệ gọi tên nàng: "A Nguyệt, tứ thúc có thể làm được, nhất định sẽ làm được."

Nàng không phải Hàn Sơn Ngọc, nàng là Hàn Sơn Nguyệt.

Nhưng mãi đến lúc sắp chết, nàng mới làm lại chính mình.

Nàng nói: "Tứ thúc, A Nguyệt làm phiền rồi."

Không lâu sau khi Hàn Sơn Nguyệt chết, Lệnh Nghi và Gia Nương liền mất tích.

Có người nói, là lúc loạn lạc Gia Nương đã lén đưa nàng đi.

Lúc Hàn Tranh dẫn binh thủ thành, hắn đã nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Lệnh Nghi trong doanh trại của triều đình.

Năm đó tên thị vệ tên là Vân Châu trong Hàn phủ, là con nuôi của Từ hoạn.

Hắn thật là nhẫn tâm, lầm tưởng Lệnh Nghi là con của Hàn Sơn Nguyệt, sau khi g.i.ế.c c.h.ế.t đã trói lên cột cờ tế cờ.

Lệnh Nghi mới ba tuổi.

Gia Nương như phát điên, cầm d.a.o găm đ.â.m về phía hắn.



Sau đó nàng ấy bị loạn tiễn b.ắ.n chết.

Ngày hôm đó ta không có mặt ở đó, nghe Hàn Tranh kể, hắn đã c.h.é.m Vân Châu dưới ngựa, báo thù cho Lệnh Nghi.

Khởi đầu của thiên hạ loạn lạc là lật đổ một vị hoàng đế tàn bạo.

Có chiến loạn, nhất định sẽ có người chết.

Bất cứ ai cũng có thể chết, kể cả Lệnh Nghi.

Ta vẫn là Hồ A Bảo không khóc được, không có ngoại lệ.

Năm đó ta mười chín tuổi, ngoảnh đầu nhìn lại bên cạnh đã không còn một ai.

Không có cha, không có Hàn Sơn Nguyệt, không có Lệnh Nghi, cũng không có Gia Nương.

Ồ, ta còn có A Tân.

Nàng ấy lại già hơn trước đây rồi, tóc mai đã có nhiều sợi bạc.

Hàn tứ gia không ở trong phủ, phu nhân của hắn là một nữ thợ lặn ngọc trai, có thể cùng hắn cưỡi ngựa sa trường, tranh giành thiên hạ.

A Tân già rồi, luôn nói nàng ấy muốn về nhà.

Ta không lay chuyển được nàng ấy, cuối cùng chỉ đành sắp xếp xe ngựa và người hầu, dặn dò cẩn thận một phen, rồi đưa nàng ấy về quê.

Từ khi nàng ấy rời đi, ta càng cảm thấy mình bị giam cầm trong ngôi nhà sâu thẳm, sống mà không còn gì luyến tiếc.

Viết chữ, vẽ tranh, đàn ca, đều không thể khiến ta hết cô đơn.

Vậy là vào một buổi trưa nắng đẹp, ta đi đào mộ Hàn Sơn Nguyệt.

Lúc hạ táng, trong miệng nàng có ngậm Thanh châu, chôn nửa năm rồi t.h.i t.h.ể vẫn như còn sống, trông như chỉ vừa mới chết.

Ta cõng nàng ra khỏi quan tài.

Thi thể nàng chẳng nặng chút nào, mà sức ta lại không hề nhỏ.

Ta cứ thế cõng nàng đi, từng bước từng bước tiến về phía trước cũng khá nhẹ nhàng.



Cao Sơn đạo là vùng đất hoang vu, ta cõng nàng đi thẳng về phía biển Châu Nhai.

Mặt nàng áp vào vai ta như đang ngủ say.

Ta nói: "Hàn Sơn Nguyệt, một mình ta hơi buồn, ta đọc thơ cho nàng nghe được không?"

Nàng yên tâm, lần này không phải thơ diễm tình.

Sóng biển sâu không đáy, châu chìm dưới đáy biển, người lặn mò ngọc trai đều phải bỏ mạng.

Năm năm mò ngọc trai, ngọc trai đều tránh né, năm nay ngọc trai do thần biển mò lấy.

Thần biển mò ngọc trai, ngọc trai c.h.ế.t hết, ngọc trai sáng c.h.ế.t hết, nước biển cũng trống không.

Ngọc trai là vật của biển, biển thuộc về thần, thần nay tự mình mò lấy, huống hồ là người.

Ta chưa từng nói với nàng, từ khi còn rất nhỏ, ta đã rất khao khát biển cả.

Nhưng cha chưa bao giờ cho phép ta xuống nước.

Ta là một đứa trẻ ngoan ngoãn, rất nghe lời người lớn, sẽ không làm khó cha.

Bây giờ mọi người đều không còn nữa.

Ta quyết định trở về biển cả nhìn một lần.

Hàn Sơn Nguyệt, sau khi nàng chết, nhị công tử Thường gia vẫn luôn đến mộ phần tế bái nàng.

Thỉnh thoảng hắn ta còn ở lại rất muộn, ta ghen rồi, cho nên ta quyết định đào nàng lên mang đi.

Ai bảo nàng trước khi chết, khóe mắt ngấn lệ, một câu lại một câu nói với ta: "A Bảo, ta luyến tiếc nàng."

Ta cũng luyến tiếc nàng.

Cho nên, ta mang theo nàng, cùng nhau xuống biển sâu.

(Hết)

Bình Luận (0)
Comment