Lệ khí trên người Lệ rất nặng, ma khí cuồn cuộn giống như mặc một áo giáp ma đạo trên người, giống như một vị Ma Vương cực kỳ đáng sợ.
Cơ thể hắn run lên, đài chiến đấu nổ vang, trường thương trong tay trực tiếp đâm ra giống như tia chớp đen, tuy còn cách Vô Bi một đoạn nữa, nhưng đám người lại nhìn thấy thanh ma thương màu đen của hắn giống như trực tiếp xuyên qua hư không, không thấy không gian kịch liệt lại mang theo uy lực kinh người trực tiếp đâm tới, không có loạn lưu cuồng bạo, giống như trong thiên địa chỉ có duy nhất thanh trường thương này, tất cả lực lượng ma quỷ đều tập trung trên thân nó.
Vô Bi đánh ra đại chưởng ấn màu vàng kim nhanh như tia chớp, trong nháy mắt cùng thương pháp va chạm, chỉ nghe thấy tiếng nổ vang trời, trong nháy mắt khi trường thương đâm vào chưởng ấn kia lại khiến cho chưởng ấn màu vàng kim vỡ nát. Trường thương tiếp tục đâm xuyên qua, trực tiếp đâm lên cơ thể của Vô Bi.
- Lực công kích của tu sĩ ma đạo mạnh hơn một chút. Bọn họ tu hành càng khó khăn hơn. Người tu ma bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi vào ma đạo, vạn kiếp bất phục, trở thành một công cụ chém giết, mất đi lý trí, thậm chí tự nổ bỏ mạng, số lượng người tu ma cực kỳ ít.
Rất nhiều người nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vô Bi. Hắn giận dữ gầm lên, các Phật Đà xuất hiện cùng lúc đánh ra đại chưởng ấn, đánh nát trường thương.
Nhưng lại chỉ thấy ánh sáng ngập trời bao quanh phía trên người Lệ, cơ thể hắn giống như tăng vọt, hóa thành ma đầu, tinh thần lập lòe, hư không xuất hiện ánh sáng của Tinh Tượng, giống như có Cổ Ma đầu xuất hiện, tay hắn cầm trường thương khuấy động đất trời, xung quanh thiên địa hàng có ngàn vạn thanh trường thương lao nhanh giận dữ.
Lệ bước chân ra, vô cùng mạnh mẽ, vẻ mặt của hắn lạnh lẽo, không một tiếng động, lại đâm ra một thương, nhưng trong nháy mắt khi đâm ra thương này, trong hư không vô số ma quang tụ lại, hóa thành ma thương ngập trời, cùng lúc trên bầu trời giống như có ngàn vạn ma thương mãnh liệt xông về phía Vô Bi.
Trong miệng Vô Bi điên cuồng phát ra phật âm, hội tụ ánh sáng vô lượng, kim thân Phật Đà, phòng ngự vô song, nhưng Lệ liên tục công kích mãnh liệt, ma đầu giẫm lên kim thân, trường thương khuấy động bầu trời, tiếng nổ không ngừng vang lên, muôn vàn sát phạt, kim thân bị nghiền nát.
- Cuồng bạo, đây là công kích đặc biệt của ma đầu, bọn họ am hiểu nhất chính là công kích cuồng bạo, mãi không ngừng nghỉ, cho đến khi đánh bại ngươi mới thôi.
Có người mở miệng khen.
- Không hổ danh là đệ tử của Bất Bại Ma Vương, lợi hại. Đông Thánh Đình bệ hạ lựa chọn Hoa Thái Hư cùng với Lệ nhất định có thâm ý, hai người bọn họ trà trộn là hai cường đại, quá nguy hiểm, đối với một số nhân vật thiên kiêu đến từ mười ba châu của Đông Thánh này là một thử thách to lớn, muốn đột phá hai người bọn họ rất khó.
Có nhân vật Tiên Vương mỉm cười nói, ánh mắt của Đông Thánh Đình sáng quắc, người hắn lựa chọn, đều là cảnh giới Thiên Tượng ngũ trọng, hơn nữa danh tiếng bên trong của bọn họ vô cùng vang dội.
Cuối cùng Vô Bi lại bị đánh bại, tăng nhân khổ hạnh cường đại của Tây Mạc Châu vì thua hai trận nên bị loại ra khỏi cuộc.
Không phải hắn không cường đại, chỉ là hiện tại chiến trường cổ này đã không còn kẻ yếu, hai đối thủ của hắn đều rất đáng sợ.
- Diêm Tử Mặc của Kiềm Châu, đến lượt ngươi rồi, vẫn còn một cơ hội lần này.
Đông Thánh Đình nhìn thấy hai người đi xuống chiến đài, cao giọng nói.
Trước đó Diêm Tử Mặc đã thua một trận, hắn thua bởi đệ nhất Càn châu Diệp Thiên Trần, Diệp Thiên Trần có danh tiếng cực kỳ lớn.
Vì thế trận này khi đến lượt hắn, hắn có được quyền chủ động, trước đó người khác không thể khiêu chiến với hắn.
Nhưng lúc này cũng là lần cơ hội cuối cùng của hắn, chỉ có khiêu chiến thắng lợi, không cho phép khiêu chiến thất bại, hoặc là đánh một trận với người chưa từng đánh, người như vậy chỉ có một người cuối cùng, chính là Hoa Thái Hư.
Áp lực của Diêm Tử Mặc càng lớn hơn.
Hắn thật sự không biết ai có thể khiêu chiến được, hiện tại kẻ chiến thắng lần lượt gồm có: Cô Tô Thiên Kỳ, Vũ Vương, Quân Mộng Trần, Tần Vấn Thiên, Tử Tĩnh Hiên, Diệp Thiên Trần, Thương Ngạo Ly, Độc Cô Tây Sơn, Thái Tháp, Lệ, Mạc Vấn.
Mười một cường giả, hắn nhất định phải thắng một trong số những người đó mới được.
Dù sao mười một người này cũng không phải đều có thể tiến vào vòng trong.
Hít một hơi thật sâu, Diêm Tử Mặc nói:
- Tử Tĩnh Hiên.
Diêm Tử Mặc lựa chọn khiêu chiến Vân châu Tử Tĩnh Hiên.
Tử Tĩnh Hiên bước lên Chiến Đài cổ, ánh sáng rực rỡ của thần ưng phóng ra, giờ khắc khai chiến, vô tận thần ưng giang cánh ngợp trời, gào thét điên cuồng giết tới. Tử Tĩnh Hiên giống như hơi giận dữ, Diêm Tử Mặc này lựa chọn nàng trong số mười một người, là cho rằng nàng yếu đuối sao? Thế là nàng trực tiếp phát ra lực công phạt cường đại, không ngừng công kích điên cuồng, nhấn chìm Diêm Tử Mặc.
Cuộc chiến cuối cùng, Diêm Tử Mặc bại trận bị loại ra khỏi cuộc.
Sau đó đệ nhất Nham châu Phách Sơn xuất chiến, trước đó Bá Phách đã thua Thương Ngạo Ly, cũng giống như vậy đây là lần cơ hội cuối cùng của hắn, nhất định phải thắng.
Hắn lựa chọn Thái Tháp của Thiên Thần tộc, rất đáng tiếc hắn căn bản không động được cường giả của Thiên Thần tộc. Tu hành của hắn và Thái Tháp hơi tương tự, công phạt, phòng ngự cường đại, giống như một ngọn núi cổ, nhưng Thái Tháp giống như thiên thần, giống như thần linh hạ phàm đàn áp đánh bại hắn.
Sau khi Diêm Tử Mặc đệ nhất Kiềm Châu bị đánh bại, Phách Sơn đệ nhất Nham Châu bị loại, chiến đấu tàn khốc như vậy tưởng chừng như điên cuồng mất trí.
Sau đó Việt Châu đệ nhất thiên kiêu Cô Hồng xuất chiến, lên đánh một trận, hắn bại bởi Cô Độc Tây Sơn, Xích Dương châu đệ nhất thiên kiêu Cô Độc Tây Sơn.
Trận chiến này lúc Cô Hồng lướt mắt nhìn những người có thể khiêu chiến, trong lòng lại không có được niềm tin chiến thắng, vết xe đổ trước mặt hắn, hai đại đệ nhất thiên kiêu liên tục bị loại.
Cô Hồng lựa chọn Diệp Thiên Trần đệ nhất Càn Châu.
Đương nhiên Diệp Thiên Trần khó chịu, sau khi bước lên Chiến Đài cổ, kiếm khí kinh thiên, thân hình giống như ảnh, phóng ra kiếm pháp kinh thiên, trực tiếp bao phủ Cô Hồng đến vực sâu chết chóc, từng chiêu đoạt mạng, Cô Hồng chịu thua.
Ba nhân vật đệ nhất thiên kiêu liên tục thua trận, đều bị loại.
Sau đó là Tô Phong đệ nhất Lôi Châu.
Lúc này áp lực rơi lên người Tô Phong không tưởng tượng cũng biết được, tuy hắn tiến vào được hai mươi cường giả, nhưng hiện giờ hắn lại cảm thấy hơi tuyệt vọng, chỉ có điều bất luận như thế nào vẫn phải đánh một trận.
- Ta lựa chọn Hoa Thái Hư.
Tô Phong đứng trên Chiến Đài cổ mở miệng nói, hắn giống như không có lựa chọn nào khác, trước đó Tử Tĩnh Hiên khiêu chiến với hắn, hắn nhận thua những kẻ chiến thắng đó người người đều mạnh mẽ quá mức, chỉ có Hoa Thái Hư nhân vật thần bí này vẫn chưa xuất chiến, hắn chỉ có thể tìm kiếm đột phá từ trên người Hoa Thái Hư.
- Hoa Thái Hư.
Ánh mắt của đám người Hoa Thái Hư xoay lại, nhao nhao nhìn bóng dáng thon dài kia đang bước chầm chậm trên bậc thang, hắn vẫn tuấn tú phi phàm như xưa, giống như một công tử văn nhã trên người không nhuốm bụi trần.
Chỉ là hiện tại Hoa Thái Hư càng hiện rõ khí chất không tầm thường, ánh mắt của hắn vừa trong suốt lại vừa thâm thúy, sâu không thấy đáy, hắn không phát ra bất cứ khí tức nào nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác khó nắm bắt, nhìn không thấu, sờ không tới.
Cơ thể Hoa Thái Hư nhẹ nhàng đáp lên chiến đài, giống như không có trọng lượng, ánh mắt của hắn bình tĩnh nhìn vào Tô Phong, không có bất cứ dao động nào, loại cảm giác này khiến cho Tô Phong sinh ra cảm giác không ổn, Hoa Thái Hư quá mức mờ ảo, mờ ảo đến nỗi khiến hắn cảm thấy không chân thực, mờ ảo đến nỗi khiến hắn cảm thấy hư ảo.
- Ầm.
Trong nháy mắt trên người Tô Phong phát ra khí thế mạnh mẽ nhất, chân bước ra, giống như sấm sét, màn ánh sáng hư không bao trọn cơ thể hắn, hình bóng của hắn trực tiếp biến mất không thấy. Vạn tượng sát phách khủng khiếp chém xuống, nhưng sau một khắc, Tô Phong phát hiện toàn bộ xung quanh đều là bóng dáng của Hoa Thái Hư, hắn không biết nên giết người nào.
- Chém.
Tô Phong nổi giận thét lên, Vạn Tượng Sát chém xuống, lập tức từng bóng dáng của Hoa Thái Hư cùng lúc tan ra, nhưng rất nhanh lại có bóng dáng của Hoa Thái Hư đứng ở nơi đó, vẫn bình tĩnh nhìn Tô Phong, ánh mắt của hắn trong suốt như vậy, lại khiến người ta không có cách nào nhìn thấu.
Tô Phong tức giận thét lên, công kích điên cuồng, không ngừng chém giết, sát phạt vô số, nhưng cũng vô dụng, khí tức của các bóng dáng đều đồng nhất, không có kẽ hở, hắn giết muôn vàn bóng dáng, Hoa Thái Hư vẫn đứng nơi đó, chỉ nhìn hắn như vậy mà thôi.
A…Tô Phong có cảm giác suy sụp, lực lượng hư không vô tận bao trọn cơ thể hắn chớp lóe điên cuồng trên chiến đài , tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh.
- Phụt, phụt, phụt…
Bóng dáng của Hoa Thái Hư không ngừng bị chém nát, nhưng tiêu diệt xong lại sinh ra, ai là thực thể, ai là huyễn ảo?
Nhiều người xung quanh nhìn người đứng trên chiến đài, trong lòng hơi run rẩy, ánh mắt của bọn họ nhao nhao nhìn vào Vạn Hóa Tiên Vương, chỉ nhìn thấy trên mặt mỹ nhân Tiên Vương mang theo nụ cười nhạt, giống như rất hài lòng, khiến mọi người chấn động.
- Quả nhiên Hoa Thái Hư được chân truyền của Vạn Hóa Tiên Vương, hoang thuật này quả thật khiến người ta sụp đổ, Hoa Thái Hư đứng ở nơi đó cũng đủ để tâm hồn Tô Phong sụp đổ.
Trong lòng mọi người cảm thán.
Trận chiến trên Chiến Đài cổ làm cho người ta kinh hãi, Hoa Thái Hư vẫn cứ đứng ở nơi đó, Tô Phong lại không công kích hắn, mà điên cuồng công kích không gian hư ảo xung quanh hắn, rất rõ ràng bọn họ nhìn thấy và Tô Phong nhìn thấy không giống nhau, trong lúc Hoa Thái Hư bước lên chiến đài Tô Phong đã rơi vào bên trong huyễn cảnh.
- Ánh mắt của hắn chính là huyễn cảnh.
Mọi người thán phục.
- Người có thể đi ra từ thế giới luân hồi, ánh mắt kia của hắn đủ để áp đảo quá nhiều nhân vật thiên kiêu.
Tô Phong sát phạt điên cuồng, hắn phát động công kích mạnh nhất, trong nháy mắt có thể tiêu diệt vô số bóng dáng hư ảo, nhưng hắn đã định sẵn là bại tướng, bởi vì Hoa Thái Hư đứng ở đó hắn lại không công kích.
Cuối cùng tinh thần Tô Phong sụp đổ, giận dữ thét lên, tự động từ bỏ nhận thua, lúc này hắn mới nhìn thấy, mọi thứ khôi phục lại vẻ trong sáng, Hoa Thái Hư vẫn đứng ở vị trí lúc nãy hắn bước lên chiến đài, trên người không phát ra khí tức nào, ánh mắt bình tĩnh, yên lặng nhìn chằm chằm vào bóng dáng của hắn.
Tô Phong buồn bực hừ một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, có cảm giác sụp đổ, trong nháy mắt giống như trở nên vô cùng chán chường.
- Thì ra là thế, thì ra là thế…
Tô Phong hơi cô đơn bước xuống Chiến Đài cổ, trận tranh giành trên Tiên yến này, hắn thật sự rất thất bại, hoàn toàn thất bại.
- Đáng tiếc, hy vọng tính tính hắn không bị đả kích,
Mọi người nhìn Tô Phong. Tiên yến lần này thật sự đáng tiếc cho Tô Phong, không phải hắn không cường đại, chỉ là đối thủ hắn lựa chọn người người đều cường đại kinh người, làm sao hắn có thể không bị đả kích cho được.
- Hy vọng lần này Tô Phong có thể vượt qua, sau này tính tình chắc chắn sẽ hơn người.
Có nhân vật Tiên Vương nói nhỏ, không nỡ để cho thiên kiêu rơi vào trầm luân.
Hoa Thái Hư đi xuống đài, tiếp theo vốn dĩ là cuộc chiến của Hoa Thái Hư hắn và Lệ, nhưng trước đó có người từng khiêu chiến với bọn họ và bọn họ đều là người chiến thắng.
Vì thế hiện tại đã lộ diện mười hai người chiến thắng, tám thiên kiêu bị loại.
Mười hai người chiến thắng này phân biệt có: Cô Tô Thiên Kỳ, Vũ Vương, Quân Mộng Trần, Tần Vấn Thiên, Tử Tình Hiên, Diệp Thiên Trần, Thương Ngạo Ly, Độc Cô Tây Sơn, Thái Tháp, Lệ, không, Hoa Thái Hư.
Bọn họ đều có thành tích chiến thắng, hiện tại phải loại ra hai người từ trong số mười hai người này, quả thật là sự lựa chọn quá khó khăn.
Bất cứ người nào trong số bọn họ cũng đều là thiên kiêu siêu cấp xuất chúng.