Lý Ngọc rời đi khiến tâm tình Tiêu Lãnh Nguyệt không tốt lắm, tuy Tiêu Môn cường đại, nhưng đó là bởi Tiêu Môn tụ tập rất nhiều nhân vật thiên kiêu trong Cổ Đế chi thành.
Lý Ngọc thân làm thiên kiêu xếp hạng top 100 trên Đăng Tiên bảng, đủ để tự mình mở mang một thế lực riêng, nhưng lại chọn theo đuổi nàng, là một thành viên cực trọng yếu, bởi có những thiên kiêu như Lý Ngọc theo đuổi, Tiêu Lãnh Nguyệt nàng mới có thể khiến cho Tiêu Môn cường đại, có chút thành tựu, nhưng bây giờ, Lý Ngọc lại rời đi.
Từ trong ánh mắt Lý Ngọc, Tiêu Lãnh Nguyệt phảng phất như nhìn thấy thoáng thần tình thất vọng.
Về tính cách Lý Ngọc nàng cũng hiểu rõ phần nào, làm người rộng rãi lạc quan, có hơi tùy tiện, hơi có chút ngoạn thế bất cung, song lại khá là chính phái, gia nhập Tiêu Môn thuần túy là bởi mị lực của Tiêu Lãnh Nguyệt nàng, giờ ly khai, cũng tất là bởi mị lực của nàng đã không tồn tại trong lòng Lý Ngọc.
Tiêu Lãnh Nguyệt là người thông minh, gần đây nàng chỉ làm qua một chuyện, đó là nhắm vào Tần Vấn Thiên, Lý Ngọc, rất có thể là bởi bất mãn việc này thế nên mới quyết định đi.
Nhưng Tiêu Lãnh Nguyệt không cho rằng mình làm gì sai, truyền thừa của Cổ Chi Đại Đế Nghệ đế, nàng bắt buộc phải được đến.
Nếu có được tuyệt học Thần Chi Thủ, đâu chỉ là thực lực tạm thời đề thăng, mà là nương theo một đời tu hành, sức chiến đấu của nàng vĩnh viễn đi trước người khác một bước, càng thêm ưu việt.
Lúc này, ở tu luyện trường trong viện mà Tần Vấn Thiên đang ở, Quân Mộng Trần mở mắt ra, phong mang lóng lánh, Tần Vấn Thiên cười nói:
- Mộng Trần, chúc mừng.
Quân Mộng Trần hoạt động thân thể một chút, chợt cảm thấy khắp người sướng khoái, bèn mở miệng nói:
- Còn chưa đủ, mới Thiên Tượng tầng thứ bảy.
- Từng bước từng bước một, tu hành lại không phải một lần là xong, giờ ba người chúng ta đều nằm ở cùng một cảnh giới.
Tần Vấn Thiên cười lên, lập tức mở miệng nói:
- Đi, chúng ta đi ra tán tán tâm.
Đi ra tán tâm?
Tử Tình Hiên cùng Quân Mộng Trần dồn dập quay mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên, kỳ hạn Tiêu Môn đưa ra chỉ thừa lại hai ngày sau cùng, lúc này Tần Vấn Thiên lại nói đi ra tán tâm, chỉ sợ không đơn giản như vậy.
- Đến lúc rồi đi.
Tần Vấn Thiên truyền âm nói với hai người, hai người không nói chuyện, chỉ nhìn nhau. Trong lòng âm thầm gật đầu.
- Đi thôi.
Tần Vấn Thiên xoay người, bước vào trong hư không, hướng ra ngoài Tiêu Môn mà đi, nhưng đúng vào lúc này, chỉ thấy trong hư không có thiên kiêu Tiêu Môn xuất hiện ở phía trước mặt Tần Vấn Thiên, ngăn trở đường đi. Nói:
- Ngươi đi đâu?
Tần Vấn Thiên nhíu mày, nói:
- Làm sao, ta gia nhập Tiêu Môn. Chẳng lẽ cả tự do cũng mất, đi ra tán tâm đều không được?
- Lại qua hai ngày là đến kỳ hạn sau cùng, lúc đó muốn đi cũng không muộn.
Người đó quát một tiếng, sảng giọng đáp. Không ít cường giả Tiêu Môn dồn dập bay tới, ngăn trở Tần Vấn Thiên.
- Nhưng giờ ta muốn đi ra ngoài. Ngay cả tự do của bản thân đều bị Tiêu Môn hạn chế, như vậy không cần suy xét thêm hai ngày làm gì, ta trực tiếp thoát ly Tiêu Môn ngay bây giờ.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng mở miệng. Cường giả kia còn muốn nói gì đó, lại nghe Tiêu Lãnh Nguyệt nhàn nhạt nói:
- Cứ để hắn đi
Chỉ thấy Tiêu Lãnh Nguyệt bước chậm mà đến, mọi người lập tức quay sang nhìn nàng, chỉ nghe nàng mở miệng nói:
- Tần Vấn Thiên, ngươi đi ra tán tâm không vấn đề, chỉ là ngươi phải nghĩ cho kỹ, người Song Kiêu minh còn đang tìm ngươi, nếu Huyền Tinh bắt được ngươi, e rằng sẽ không dễ nói chuyện như ta đâu.
- Đó là chuyện của ta, không nhọc môn chủ phí tâm.
Tần Vấn Thiên nói.
- Vậy được, ngươi đi ra đi.
Tiêu Lãnh Nguyệt cười lạnh, ba người Tần Vấn Thiên bước chậm mà ra, người Tiêu Môn vẫn đứng nguyên chỗ cũ, lành lạnh nhìn đám người Tần Vấn Thiên rời đi. Ngay khi Tần Vấn Thiên vừa bước ra khỏi Tiêu Môn, thân hình Tiêu Lãnh Nguyệt chợt lóe, chư cường giả Tiêu Môn lập tức dồn dập đi theo.
- Biết là không dễ dàng mà.
Quân Mộng Trần cảm giác được thân ảnh truy tung sau lưng, cười lạnh nói.
- Theo bên người Tiêu Lãnh Nguyệt còn có Tham Lang, thiên kiêu xếp hạng 12 trên Đăng Tiên bảng, cũng là người được Tiêu Lãnh Nguyệt tín nhiệm nhất trong Tiêu Môn.
Tử Tình Hiên thấp giọng nói, có thể nói đám thiên kiêu cường giả truy tung kia có trận dung cực kỳ cường hoành.
- Chờ ta bước vào cảnh giới Thiên Tượng tầng thứ chín, kẻ đầu tiên muốn thịt chính là tên Tham Lang này, khi trước lúc Tần sư huynh vào trong đế cung, Tham Lang cực không khách khí với chúng ta, giám thị hết thảy hành tung, còn mở miệng uy hiếp.
Quân Mộng Trần có phần khó chịu nói.
Hắn cũng không vội, tuy Tham Lang có cảnh giới Thiên Tượng tầng thứ chín, nhưng rất nhiều thiên kiêu đều dừng bước ở cảnh giới Thiên Tượng tầng thứ chín rất lâu, bởi trước mặt bọn họ là một đạo lạch trời chắn ngang, Tiên Chi Cảnh.
Tưởng muốn sải bước vào Tiên Cảnh đâu phải chuyện dễ dàng, rất nhiều cường giả Thiên Tượng tầng thứ chín dừng bước ở cảnh giới này mấy trăm năm, người khác trưởng thành đuổi kịp là chuyện rất bình thường, kẻ thiên phú yếu, thậm chí cả đời đều không cách nào bước qua bậc cửa kia, chẳng qua loại như thế ở Cổ Đế chi thành hẳn nên không nhiều, rốt cuộc đây là nơi tụ tập gần như toàn bộ nhân vật thiên kiêu tuyệt đinh của Tiên Vực.
Tốc độ ba người Tần Vấn Thiên rất nhanh, nhưng người Tiêu Môn cũng đều là thiên kiêu, một mực bám theo sát gót, tưởng muốn vung ra bọn họ căn bản không khả năng.
Cường giả Cổ Đế chi thành nhìn thấy cảnh này đều lộ ra thần sắc hớn hở, nữ tử kinh diễm vô song kia cánh nhiên là Tiêu Lãnh Nguyệt, nàng tựa hồ đang suất lĩnh người Tiêu Môn truy tung ba người đằng trước, cũng không biết thân phận ba người kia là thế nào.
- Nghe nói là Tần Vấn Thiên, gần nhất có tiếng tăm không nhỏ, Song Kiêu minh Huyền Tinh cũng đang tìm bắt hắn, theo lời đồn đương sơ lúc tiến vào đế cung, chính nhờ có hắn mới có thể làm được.
Có người cũng nghe quá một ít sự tích về Tần Vấn Thiên, hiển nhiên trong Cổ Đế chi thành, Tần Vấn Thiên đã có chút thanh danh.
Cổ Đế chi thành tụ tập vô số thiên kiêu, không ngừng có người nhìn thấy tình hình bên này, đúng vừa lúc ấy, bước chân ba người Tần Vấn Thiên đột nhiên ngừng lại, không tiếp tục tiến về phía trước.
Đám người Tiêu Lãnh Nguyệt cũng dừng lại, nhìn tình hình trước mặt.
- Hả?
Lúc này, Tiêu Lãnh Nguyệt đã trông thấy một hàng thân ảnh xuất hiện nơi xa, trong mắt đẹp của nàng chớp qua một tia mừng thầm, cánh nhiên là người quen, ở lần đầu tiên gặp được Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên chính đang bị những người này đuổi giết.
Lúc này xuất hiện ở trước mặt ba người Tần Vấn Thiên hách nhiên chính là đám cường giả Diệt Thần Cung Kỷ Lam Sơn, thật có thể nói là oan gia ngõ hẹp.
Kỷ Lam Sơn đứng thẳng giữa hư không, ánh mắt lạnh lùng nhìn quét thân ảnh ba người Tần Vấn Thiên, lập tức cười lạnh nói:
- Không ngờ lại trùng hợp như thế, nghe nói người Song Kiêu minh cũng đang muốn bắt ngươi, hơn nữa, người Tiêu Môn tựa hồ không bảo hộ ngươi nữa.
- Cái đó thì liên quan gì tới ngươi?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Chuyện đương sơ, chẳng lẽ ngươi quên nhanh thế à.
Kỷ Lam Sơn lãnh ngạo nói, ánh mắt hắn ngắm nhìn Tiêu Lãnh Nguyệt ở đằng xa, mở miệng nói:
- Tiêu Môn chủ, ta có chút ân oán muốn làm rõ với hắn, Tiêu Môn chủ sẽ không nhúng tay chứ?
Tiêu Lãnh Nguyệt cười lạnh, đạp chân bước ra trước, tựa hồ muốn kẹp ba người Tần Vấn Thiên ở chính giữa, chỉ nghe Tiêu Lãnh Nguyệt mở miệng nói:
- Tần Vấn Thiên có vẻ như không thừa nhận sự che chở của Tiêu Môn, không ngờ lại nhanh gặp được Kỷ Lam Sơn ngươi như vậy, giờ ta muốn hỏi lại Tần Vấn Thiên lần nữa, hiện tại thái độ của ngươi là gì?
- Ta không quá hiểu ý môn chủ.
Tần Vấn Thiên lãnh đạm nói.
- Ngươi giả ngốc à?
Tham Lang quát lạnh một tiếng:
- Tiêu Môn che chở an nguy cho ngươi, bảo hộ tính mạng ngươi, được đến chỗ tốt, ngươi lại hưởng một mình, không quan tâm tới lợi ích Tiêu Môn, giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi, chuyện Lãnh Nguyệt nói ngươi đáp ứng hay là không?
- Nếu ta nói không thì sao?
Tần Vấn Thiên nói.
- Như vậy Tiêu Môn ta quyết định trục xuất ngươi khỏi môn phái, ngươi không xứng làm đệ tử Tiêu Môn, sinh tử của ngươi cũng không liên quan gì tới Tiêu Môn ta.
Tiêu Lãnh Nguyệt lạnh lùng nói, tựa hồ vừa khéo mượn cơ hội này cấp cho Tần Vấn Thiên một kích thật nặng, nếu hắn còn chấp mê bất ngộ, tin rằng lần này Diệt Thần Cung với nhiều cường giả như vậy sẽ cho hắn một bài học thích đáng.
Tựa hồ là để phối hợp với lời của Tiêu Lãnh Nguyệt, cường giả Diệt Thần Cung dồn dập đạp bước mà ra, trực tiếp vây quanh ba người Tần Vấn Thiên, thậm chí Kỷ Lam Sơn đã trán phóng ra Tinh Thần Thiên Tượng cực đáng sợ, thiên phù lóng lánh, quang mang lộng lẫy.
Tần Vấn Thiên lại quay sang nhìn Tiêu Lãnh Nguyệt, cười lạnh nói
- Hay cho Tiêu Môn, vì đoạt lấy bảo vật của người trong môn mà bất chấp mọi thủ đoạn, còn cái gọi là trục xuất, Tần Vấn Thiên có cần bao giờ đâu, bắt đầu từ khắc này, ba người Tần Vấn Thiên ta không còn bất cứ quan hệ nào với Tiêu Môn.
- Hỗn xược.
Khí thế kinh người trán phóng trên thân Tham Lang, lại thấy Tiêu Lãnh Nguyệt khoát khoát tay nói:
- Để ta xem ngươi có thể cuồng vọng đến lúc nào.
- Tần Vấn Thiên.
Kỷ Lam Sơn la lớn:
- Ngày xưa ngươi đoạt giới tử trữ vật của đệ tử Diệt Thần Cung, đến sau được Tiêu Môn che chở mới trốn thoát kiếp nạn, nhưng liệu có từng nghĩ tới có lúc này.
- Nói lớn không ngượng, khu khu một đứa xếp hạng 300 trên Đăng Tiên bảng, cao hơn ta hai đại cảnh giới, thế mà lần trước vẫn không làm gì được ta, huống hồ là hôm nay, ở trước mặt ta, ngươi không tư cách xưng hai chữ thiên kiêu, cái gọi dòng dõi Tiên đế chẳng qua là chuyện cười thôi.
Tần Vấn Thiên ngạo nghễ đáp, lúc này hắn đổi hẳn thái độ đê điều như lúc còn ở trong Tiêu Môn, trên người ngạo khí xung thiên, khiến rất nhiều thiên kiêu chung quanh mắt lộ thần mang, gia hỏa này rốt cục là dựa vào cái gì mà dám bất kính với cường giả Tiêu Môn, đã thế còn muốn đối kháng với Kỷ Lam Sơn, cường giả trên Đăng Tiên bảng.
- Nói lớn không ngượng, hôm nay ngươi tưởng rằng còn sẽ có cơ hội khắc Thần Văn chi trận.
Thiên Phù Tinh Tượng của Kỷ Lam Sơn bạo phát cuồng mãnh, đồng thời vận ra Thiên Phù Tiên Điển, trên người ẩn chứa một cổ uy thế không ai bì nổi.
- Không cần khắc Thần Văn chi trận.
Tần Vấn Thiên cười lạnh, hắn bước chân ra, một tiếng gầm điên cuồng, chỉ thấy có tiếng vang ầm ầm truyền ra, chớp mắt quang hoa diệu thiên, khắp người lưu chuyển tiên ma chi quang, thân thể biến lớn, nháy mắt hóa thành mười trượng, giống như một tôn thần linh, ngông cuồng không ai bằng.
- Không phải thân thể biến lớn là thực lực sẽ mạnh.
Chỉ thấy có cường giả Diệt Thần Cung quát lạnh một tiếng, lập tức chư cường giả phi thân lao lên, dồn dập trán phóng uy thế Tinh Tượng, áp bách Tần Vấn Thiên.
Tinh Tượng Tần Vấn Thiên cũng được trán phóng, ánh sáng màu tím vàng lóng lánh, chỉ thấy bàn tay hắn vươn ra, chỉ trong nháy mắt, phù quang vô tận lưu chuyển trên bàn tay, trong tích tắc này, bàn tay Tần Vấn Thiên đổi màu tím vàng, uy thế chấn thiên tràn khắp.
Trong miệng Tần Vấn Thiên tựa hồ thổ ra mấy đạo pháp quyết, khắp người chớp sáng quang mang, giống như là thuế biến, bàn tay hắn trở nên cực huyến lệ, phảng phất như đó đã không còn là bàn tay của Tần Vấn Thiên, mà là bàn tay của thần.
Tiêu Lãnh Nguyệt nhìn thấy cảnh này, mắt lộ ra phong mang, sít sao coi chừng bàn tay đã thuế biến của Tần Vấn Thiên.
Trên dưới khắp người Tần Vấn Thiên phảng phất như trán phóng ra thần hoa, chỉ thấy lúc này một vị cường giả Diệt Thần Cung đã xông tới trước mặt, chém ra một đao về phía Tần Vấn Thiên, nhưng chỉ thấy Tần Vấn Thiên nâng bàn tay lên, oanh về phía tiền phương, đại thủ chưởng giống như Thần Chi Thủ oanh giết mà qua, trực tiếp đánh nát đao quang, một đạo chưởng ấn công phạt mà ra, có thể hái xuống tinh thần nhật nguyệt, một tiếng ầm vang chấn động, cường giả Diệt Thần Cung kia trực tiếp bị tồi hủy hết thảy lực lượng phòng ngự, thân thể trọng thương, bị đánh bay về phương xa.
- Thần Chi Thủ tịnh không phải chỉ là công kích đơn thể, mà là lấy bàn tay của thần phát động hết thảy lực lượng công phạt.
Khắc này, ánh mắt Tiêu Lãnh Nguyệt đã không cách nào rời khỏi bàn tay của Tần Vấn Thiên, quang mang chói lòa, uy năng đáng sợ!