- Ai?
Kim quang gai mắt hàng lâm, khiến cho tâm đầu chư thiên kiêu lại run lên, trước là Tiêu Lãnh Nguyệt và Tham Lang bỗng đột nhiên xuống tay với Tần Vấn Thiên, hiển nhiên là vì không để Huyền Dương cầm nã Tần Vấn Thiên, tưởng muốn kích thương hắn sau đó cướp người.
Nhưng ngay lúc công phạt ập tới, kim quang đầy trời, như có cường giả từ trên trời hàng lâm, cứu viện Tần Vấn Thiên.
Chẳng lẽ, người này cũng như Tiêu Lãnh Nguyệt, tưởng muốn cướp đoạt Tần Vấn Thiên?
Trên vòm trời như chợt nổi lên một trận không gian phong bạo, quang mang vàng rực chói mắt giống như từng đạo lợi kiếm bén nhọn bắn ra bốn phương tám hướng, đợi khi nhìn rõ thân thể bọc trong quang mang vàng rực, đồng khổng mọi người đều không khỏi co rút, nội tâm run rẩy kịch liệt, Huyền Dương điên cuồng chạy tới cũng đột nhiên dừng chân lại, nhíu mày, thần tình lộ ra một mạt dị dạng.
- Sao nàng cũng tới? Cũng là vì Thần Chi Thủ mà đến?
Thân ảnh xuất hiện là một nữ tử tuyệt mỹ, nàng thần sắc lạnh lùng, phảng phất như mang theo hàn sương, dù bộ dạng tức tối phẫn nộ vẫn đẹp khiến lòng người nao nao, nhịn không được sinh ra một tia thương tiếc, dáng hình thánh khiết của nàng giống như tiên nữ trên chín tầng trời, cao quý, thánh khiết, lãnh diễm.
- Nữ tử này đẹp quá, dung nhan nàng còn xuất chúng hơn cả Tiêu Lãnh Nguyệt, nàng là ai?
Có người mở miệng hỏi nói:
- Chẳng lẽ là Nam Hoàng Vân Hi?
- Không phải, ta gặp qua Nam Hoàng Vân Hi một lần, tuy đều là tuyệt thế mỹ nữ, nhưng khí chất bất đồng.
Có người đáp nói.
- Vậy sẽ là ai?
- Ở Cổ Đế chi thành tuyệt sắc mỹ nữ kinh diễm như thế, còn cả khí chất kia nữa, chỉ có ba người, Tiêu Lãnh Nguyệt ở đây rồi, Nam Hoàng Vân Hi cũng được bài trừ, vậy còn có thể là ai?
Người đó lần nữa mở miệng, khiến ánh mắt mọi người không khỏi run lên.
Trong ba đại tuyệt sắc mỹ nữ của Cổ Đế chi thành, con gái Trường Thanh Đại Đế là người thần bí nhất, cực ít lộ diện, nàng trời sinh Tiên Vương thể, thành tựu thấp nhất cũng là Tiên Vương, ở Cổ Đế chi thành nàng không sáng lập môn phái nào, cũng không nghe nói nàng tiếp xúc cùng ai, mà thường chỉ độc lai độc vãng.
Bây giờ, nàng xuất hiện?
- Thanh Nhi công chúa, con gái Trường Thanh Đại Đế?
Rất nhiều người cũng đồng thời nhận ra thân phận nữ tử vừa xuất hiện, nội tâm có phần kinh ngạc, người không khả năng xuất hiện nhất, cánh nhiên lại xuất hiện vào đúng thời khắc này?
- Nàng chính là Thanh Nhi, người yêu của Tần sư huynh?
Lúc này Quân Mộng Trần đã ngưng lại chiến đấu, hắn nhìn dáng người tuyệt đại trong hư không, trong mắt chớp lên một mạt ý cười càn cạn. Vào lúc Tần sư huynh cần sự trợ giúp nhất, Thanh Nhi công chúa xuất hiện, hơn nữa còn là dung nhan tuyệt thế như thế, quả thật rất xứng đôi với Tần sư huynh, khó trách Tần sư huynh luôn một mực muốn tìm nàng.
- Tần sư huynh và Thanh Nhi công chúa nhất định sẽ trở thành thần tiên quyến lữ.
Quân Mộng Trần khẽ cười lên, Tử Tình Hiên ở bên cạnh cũng nhìn thấy dáng hình tuyệt thế kia, trong tròng mắt chớp qua một mạt tiu nghỉu,
Khó trách hắn mãi nhớ nhung không quên Thanh Nhi công chúa đến vậy, nữ tử như thế, thân phận thực lực như thế, lúc hắn cần nhất lại xuất hiện sóng vai mà chiến bên người hắn.
Trên vòm trời, Tần Vấn Thiên hóa thân Đại Bằng nhìn thấy thân ảnh mà mình cực kỳ quen thuộc hiện ra, trong hai mắt cự đại tuôn hiện ôn tình vô tận, khoảnh khắc này, phảng phất như tất cả thống khổ và thương nặng mà hắn đang phải gánh chịu đều không quan trọng nữa, xa cách nhiều năm, cuối cùng hắn đã gặp được Thanh Nhi, cự ly giữa thế giới Lạp Tử và thế giới Tiên Vực thực sự quá xa xôi, có đôi lúc hắn cũng sợ hãi, sợ hãi rằng hai người sẽ tẩu tán từ đây, cách biệt thiên nhai, hắn lo lắng thời gian sẽ thay đổi tất cả.
May mà, là hắn quá lo xa, lúc hắn cần nhất nàng vẫn xuất hiện bên người... Tựa như trước kia, hắn thân làm nam nhi, vốn hẳn nên là hắn thủ hộ nàng, nhưng Thanh Nhi lại như kỵ sĩ của hắn, xuất hiện vào lúc gian nan nhất, đứng ở trước mặt hắn, mang đến cho hắn trợ giúp cực cần thiết, hơn nữa, lặng lẽ không thanh, không cầu hồi báo.
Phần cảm tình này, tùy theo thời gian đẩy dời, tùy theo năm tháng lắng đọng, càng tích càng sâu.
Quang mang vàng rực cường đại bao phủ quanh mình Thanh Nhi, cũng bao phủ thân thể to lớn của Tần Vấn Thiên, chỉ thấy ánh mắt băng lãnh của Thanh Nhi nhìn về phía Tiêu Lãnh Nguyệt, lạnh lùng, khiến người sinh ra từng trận hàn ý.
Tiêu Lãnh Nguyệt cũng nhìn đăm đăm dáng hình tuyệt mỹ xuất hiện trước mắt, nhìn tuyệt sắc mỹ nữ vô luận là khí chất hay dung nhan đều không hề thua kém mình chút nào.
- Con gái Trường Thanh Đại Đế, Thanh Nhi công chúa?
Tiêu Lãnh Nguyệt tuy chưa từng gặp qua Thanh Nhi, nhưng cũng đoán được thân phận người đến. Nàng một mực đang tìm kiếm đối phương, nàng xếp hạng thứ sáu trên Đăng Tiên bảng, mà Thanh Nhi được xếp hạng thứ năm, thậm chí là đến sau cư thượng, leo lên vượt qua xếp hạng của nàng, điều này khiến Tiêu Lãnh Nguyệt vẫn luôn không phục, tìm kiếm Thanh Nhi lâu nay, tưởng muốn chiến đấu một trận với nàng.
Nhưng dù như thế, Tiêu Lãnh Nguyệt cũng không nghĩ đến nàng sẽ xuất hiện vào lúc này, hai bên sẽ gặp nhau trong tình cảnh như vậy.
Thanh Nhi vốn không nên xuất hiện ở đây mới đúng.
- Ngươi cũng muốn cầm nã hắn, cướp đoạt Thần Chi Thủ?
Tiêu Lãnh Nguyệt thấy Thanh Nhi không đáp lời, tiếp tục mở miệng hỏi nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi không tranh với đời chứ, Thần Chi Thủ xuất hiện, cuối cùng cũng nhịn không được?
Thanh Nhi vẫn nhìn lạnh lùng, không để ý tới lời Tiêu Lãnh Nguyệt, nàng quay đầu lại, lập tức hai mắt nàng hiện lên vẻ ấm áp khi nhìn hóa thân yêu thú của Tần Vấn Thiên, thần tình lãnh mạc tan biến, thay vào đó là lo lắng, nàng không ngờ sẽ gặp được Tần Vấn Thiên ở Cổ Đế chi thành, nàng thực sự không nghĩ đến, hắn lại đi tới tòa Cổ Đế chi thành nơi tụ tập của thiên kiêu Tiên Vực nhanh như vậy.
Thanh Nhi chưa bao giờ hoài nghi Tần Vấn Thiên, chỉ là không nghĩ Tần Vấn Thiên có thể đến nhanh như vậy.
Chứng kiến Thanh Nhi trực tiếp quay đầu không thèm để ý mình, lãnh ý trán phóng trên người Tiêu Lãnh Nguyệt càng lạnh thêm mấy phần, cuốn thốc mà ra, cực kỳ đáng sợ, lập tức, nàng chợt nghe một đạo thanh âm giòn tan vang lên.
- Ngươi thụ thương.
Thanh Nhi nhìn Tần Vấn Thiên, thân ảnh thanh thúy mà ôn hòa, khác hẳn với khí chất băng lãnh vừa nãy, như là hai người hoàn toàn khác biệt, trong thanh âm mang theo một tia lo lắng, còn có một tia thương cảm.
- Cái này...
Ánh mắt mọi người đều ngưng cố lại, Tần Vấn Thiên kia, hắn quen biết với con gái Trường Thanh Đại Đế, Thanh Nhi công chúa?
Thanh Nhi, tịnh không phải vì tranh đoạt Thần Chi Thủ mà đến, nàng đến là bởi nàng nhận ra Tần Vấn Thiên?
Mắt đẹp của Tiêu Lãnh Nguyệt cũng thoáng vẻ sững sờ, kinh ngạc nhìn tiền phương, lập tức chợt thấy hai mắt Tần Vấn Thiên chớp qua một mạt ý cười, nói:
- Gặp được ngươi, chút thương tích này có tính là gì.
Lời này vừa ra, mọi người lại càng tâm kinh, câu Tần Vấn Thiên vừa nói thật sự có phần ái muội, bọn họ nhìn thần tình Thanh Nhi, tựa hồ tưởng muốn tìm ra vẻ nổi giận của nàng, nhưng nàng vẫn bình tĩnh, có chút lành lạnh, nhưng cái lạnh này khác với cái lạnh lúc đối mặt Tiêu Lãnh Nguyệt, đây là khí chất trời sinh, trong lạnh lùng mang theo ôn hòa, có lẽ chỉ bởi cá tính nàng vốn đã như thế.
Mọi người kinh ngạc nhận ra, Thanh Nhi công chúa tịnh không tức giận, mà chỉ nhẹ nhàng hỏi:
- Sao ngươi tới Cổ Đế chi thành.
- Tới tìm ngươi.
Tần Vấn Thiên nói:
- Ta gặp qua Lưu Ly công chúa, nàng nói cho ta ngươi ở chỗ này.
- À!
Thần sắc Thanh Nhi vẫn như thường, nhìn cứ lành lạnh, nhưng trong đôi mắt mỹ lệ lại như có một tia ấm áp, trong lòng nàng cũng rất ấm áp, khó trách hắn sẽ xuất hiện ở đây, cánh nhiên là vì tìm nàng mà đến, Tần Vấn Thiên một đường từ thế giới Lạp Tử đi tới Cổ Đế chi thành, chắc đã trải qua rất nhiều đau khổ.
Đối thoại giữa hai người khiến thần sắc mọi người không khỏi sinh ra một mạt dị dạng, xem ra, quan hệ giữa Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi công chúa tựa hồ không giống bình thường, ngữ điệu có vẻ khá thân mật.
- Thanh Nhi công chúa.
Đúng vào lúc này, Huyền Dương nãy giờ vẫn luôn trầm mặc chợt mở miệng, chỉ thấy hắn lạnh giọng nói:
- Người này cuồng vọng vô cùng, tưởng muốn giết chết đệ đệ ta, món nợ ấy ta tất phải tính sổ với hắn, chuyện này không liên quan tới ngươi, mong ngươi đừng nhúng tay vào.
- Càng lúc càng thú vị, Huyền Dương chính là cường giả xếp thứ tư trên Đăng Tiên bảng, Thanh Nhi công chúa lại xếp thứ năm, Tiêu Lãnh Nguyệt thứ sáu, ba người, toàn bộ đều xuất hiện ở đây, đúng là thú vị.
Mọi người mắt nhìn các đại thiên kiêu giữa hư không, ai nấy đều lộ ra thần sắc hớn hở, ba đại cường giả đụng đầu, lấy Tần Vấn Thiên làm trung tâm phong bạo, Huyền Dương và Tiêu Lãnh Nguyệt muốn cầm nã hắn, chiếm lấy Thần Chi Thủ, Thanh Nhi lại quen biết với Tần Vấn Thiên, phải bảo vệ hắn cho bằng được.
Thần sắc Thanh Nhi bỗng trở nên lạnh buốt, hờ hững nhìn về phía Huyền Dương, vẫn không để ý đến đối phương, tính cách nàng vốn như thế, rất ít nói chuyện, chỉ có Tần Vấn Thiên mới khiến nàng nói nhiều mấy câu.
- Ta hỏi ngươi một lần nữa, cút hay là không?
Hai mắt cự đại của Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Huyền Dương, lạnh lùng nói.
Ánh mắt Huyền Dương chợt lóe, toát ra một đạo lãnh mang:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng Thanh Nhi công chúa nhất định có thể bảo hộ được ngươi, huống hồ, dựa vào nữ nhân, ngươi cũng xứng hò hét với ta?
- Dựa vào nữ nhân?
Thần tình Tần Vấn Thiên lộ vẻ châm chọc:
- Lão cha ngươi đều đi ra động thủ, đánh nát Thần Chi Thủ của ta, ngươi còn có mặt mũi lớn lối, nếu không phải lão cha ngươi cố ý, ngươi tưởng rằng ngươi có tư cách cuồng vọng trước mặt ta?
- Nếu đã như thế, vậy ta chờ xem, lão cha ngươi cũng có lưu lại một đạo tiên niệm trên người ngươi không.
Tần Vấn Thiên băng lãnh nói.
- Giao cho ta đi.
Thanh Nhi tựa hồ hiểu được Tần Vấn Thiên muốn làm điều gì, há miệng hô một tiếng, đi tới bên người Tần Vấn Thiên.
- Thanh Nhi, không sao đâu, lấy thực lực của ta bây giờ, tuy những thủ đoạn tăng phúc như hóa thân Đại Bằng càng lúc càng nhỏ, nhưng theo đó thương hại ta phải gánh vác cũng không đáng kể, không cần tĩnh dưỡng quá lâu.
Hai mắt cự đại của Tần Vấn Thiên hiện lên ý cười ôn hòa, Huyền Dương chính là cường giả xếp thứ tư trên Đăng Tiên bảng, lại thêm Tiêu Lãnh Nguyệt cùng Tham Lang, hắn làm sao yên tâm giao hết cho Thanh Nhi.
- Thanh Nhi, cứ để ta.
Tần Vấn Thiên cười cười, trên người hắn đột nhiên trán phóng kiếm uy vô tận, thân thể tựa hồ thiêu đốt lên, phảng phất như muốn ép khô từng tia lực lượng trên người, một cỗ kiếm mang xung thiên mà lên, phảng phất như muốn phá mở vòm trời, thân thể to lớn của Tần Vấn Thiên chợt lóe ra trước, kiếm uy quét sạch bát phương, hóa thành một cỗ sóng kiếm khí kinh khủng.
- Vẫn là kích kia!
Nơi xa, đám cường giả Diệt Thần Cung Kỷ Lam Sơn chứng kiến cảnh này, tâm đầu thầm run, Tần Vấn Thiên hóa thân Đại Bằng lần nữa sử dụng một kiếm kia, uy lực sẽ đáng sợ tới mức nào?
- Hả?
Huyền Dương chợt nhíu mày, hắn đã vận dụng Thiên Huyền Kính Thuật đến cực trí, tựa hồ cũng cảm thụ được uy hiếp cường liệt đến từ trên người Tần Vấn Thiên, cỗ kiếm khí đó, thái quá đáng sợ.
Lợi trảo của Tần Vấn Thiên vươn ra, chỉ sát na, kiếm uy vô tận chừng như hội tụ hết trên lợi trảo, lợi trảo khổng lồ án hướng tiền phương, nơi đó, chợt xuất hiện một đạo kiếm khí kinh thế, có thể giết chóc hết thảy.
- Ta đang nghĩ, đệ đệ Huyền Tinh của ngươi vừa mới chịu một kích của ta, tiên niệm lão cha ngươi xuất hiện, lấy thân phận Tiên đế ra tay, đánh nát Thần Chi Thủ, như vậy bây giờ trên thân đệ đệ Huyền Tinh của ngươi còn có thể xuất hiện đạo tiên niệm thứ hai không?
Tần Vấn Thiên lành lạnh mở miệng, lời ấy rơi xuống, sắc mặt Huyền Dương đại biến, nói:
- Ngươi có ý gì?