Thái Cổ Thần Vương ( Dịch Full)

Chương 121 - Nhất Tiếu Mẫn Ân Cừu

Nhất tiếu mẫn ân cừu Nhất tiếu mẫn ân cừu viptruyenfull.com

Nhóm: Liliana

Nguồn: Truyenyy

--------------------

- Tần Vấn Thiên.

Sắc mặt của Lâm Nguyệt biến ảo bất định, thần sắc không quá đẹp mắt, tại sao có thể như vậy.

Lấy sức chiến đấu của Lạc Khai Dương, vốn có thể đi rất xa, nàng dự đoán là hi vọng Lạc Khai Dương càng muộn đụng tới đám người Tần Vấn Thiên càng tốt, nhưng mới trận chiến thứ hai, Lạc Khai Dương liền đối chiến Tần Vấn Thiên.

- Là Lâm Nguyệt.

Tần Dao thấy được Lâm Nguyệt ở bên cạnh Lạc Khai Dương, ánh mắt của Tần Vấn Thiên chuyển qua, không khỏi lộ ra một tia kỳ quái.

Một năm trước hắn còn ở Thiên Ung Thành, khi đó cùng Lâm Nguyệt có chút mâu thuẫn nhỏ.

- Khai Dương, cẩn thận một chút.

Lâm Nguyệt dặn dò, nàng không nghĩ tới, thời gian một năm, nàng sẽ cùng Tần Vấn Thiên có cùng xuất hiện, hơn nữa đối mặt cục diện như vậy.

Người của chín chiến đài nhao nhao đi tới, Tần Vấn Thiên cùng Lạc Khai Dương đứng ở trên chiến đài thứ chín.

Chỉ thấy Lạc Khai Dương nhìn Tần Vấn Thiên, thần sắc có chút đọng lại, song Tinh Hồn của hắn không hề do dự nở rộ.

Tinh Hồn thứ nhất, lại làm một kiện áo giáp, phủ thêm cho thân thể hắn một tầng hào quang Tinh Thần.

Tinh Hồn thứ nhất của Lạc Khai Dương, lựa chọn là loại Tinh Hồn phòng ngự, để năng lực phòng ngự của thân thể cường đại, thời điểm công kích rơi ở trên người hắn, thậm chí có thể giảm thiểu chấn động.

Tinh Hồn thứ hai càng rực rỡ một chút, chính là một thanh đại phủ, loại Tinh Hồn công kích mạnh mẽ.

Lạc Khai Dương lựa chọn Tinh Hồn hiển nhiên là trải qua bản thân cân chắc, đại phủ tính công kích cộng thêm áo giáp tính phòng ngự, có thể công phòng nhất thể, trung quy trung củ, cực kỳ cân bằng.

- Mời.

Lạc Khai Dương rất có phong độ, tay cầm Tinh Thần đại phủ, nhìn Tần Vấn Thiên làm ra tư thế mời.

- Mời.

Tần Vấn Thiên đáp lễ, trong lòng bàn tay xuất hiện Tinh Hồn cự chùy.

Lạc Khai Dương đã am hiểu công thủ, như vậy hắn nguyện lấy công làm thủ, Tinh Hồn của hắn có ưu thế hơn Lạc Khai Dương, chỉ là cảnh giới hơi khiếm khuyết.

Bất quá hôm nay mọi người đều như quên mất Tần Vấn Thiên khiếm khuyết về mặt cảnh giới, hoàn toàn coi hắn là Luân Mạch cảnh cửu trọng.

Chỉ vì hắn đánh bại Giang Tú trong Kinh Thành Thập Tú.

Trận chiến ấy, Tần Vấn Thiên thắng ở thân pháp chiếm ưu thế cùng với sức phán đoán chiến đấu trời sinh, còn có một kiếm cực diệu sau cùng, nhưng thực lực của Tần Vấn Thiên thật mạnh bao nhiêu, như trước vẫn không ai biết.

Bởi vậy, rất nhiều người đều chú ý trận chiến này, Tần Vấn Thiên hắn có tiếp tục thắng lợi, tới củng cố địa vị của hắn ở trong lòng mọi người hay không?

Thân thể của Lạc Khai Dương di động, mặc dù không có loại Tinh Hồn nhanh nhẹn nào, nhưng tốc độ của hắn vẫn rất nhanh.

Nhưng tốc độ của hắn mau nữa, như trước không kịp Cửu Thiên Côn Bằng Quyết của Tần Vấn Thiên, chỉ thấy Tần Vấn Thiên nhanh hơn hắn, một búa ầm ầm nện xuống, bao hàm khí bá đạo thế không có gì sánh kịp.

Thần Nguyên trong cơ thể bạo phát, đây là Tinh Thần Nguyên Lực trên Ngũ Trọng Thiên ngưng tụ thành Thần Nguyên công kích, không gian như phát ra tiếng vang trầm nặng.

Lạc Khai Dương không cam lòng tỏ ra yếu kém, đại phủ điên cuồng bổ xuống, thức mở đầu của Khai Sơn Cửu Thức liền có uy lực vô tận.

- Bành!

Lực lượng kinh khủng va chạm, Tinh Thần Chi Lực như hóa thành phong bạo, hai người bốn mắt tương đối, Lạc Khai Dương chỉ cảm thấy con ngươi của đối phương bắn ra một ánh hào quang, một sát na kia hắn lại cảm giác buồn ngủ, dường như muốn đi vào giấc ngủ, tiến nhập mộng đẹp, mà trong mộng kia, Tần Vấn Thiên phảng phất như Viễn Cổ Cự Nhân, lực lớn vô cùng.

- Chuyện gì xảy ra?

Lạc Khai Dương cảm giác ý niệm hoảng hốt, chỉ thấy cự chùy của Tần Vấn Thiên lần thứ hai đập xuống, Khai Sơn Cửu Thức của hắn trực tiếp rối loạn, chỉ có thể giơ đại phủ lên chống lại.

- Oanh, oanh, oanh...

Công kích cuồng bạo liên tục đập xuống, điều này khiến người ta ngây ngẩn cả người, chiến đấu, tại sao lại đột ngột trở nên bạo lực như vậy?

Thời khắc này Tần Vấn Thiên bùng nổ công kích tốc độ nhanh đến khiến người ta chấn động, Lạc Khai Dương mất đi tiên cơ liền không còn cách nào vãn hồi, vô luận là tốc độ công kích hay tốc độ di động, hắn đều không bằng Tần Vấn Thiên, mà lực lượng của hắn, cũng không đủ có thể trong nháy mắt xoay chuyển thế cục, liền lâm vào một loại tình trạng vô cùng lúng túng.

Lâm Nguyệt thấy một màn như vậy sắc mặt trắng bệch, chỉ thấy nàng hô:

- Khai Dương, chịu thua đi.

Lạc Khai Dương cắn răng, tâm có không phục, nhưng một sát na này, cự chùy giống như núi lần thứ hai oanh xuống, Tinh Thần đại phủ trong tay hắn tán loạn.

Sắc mặt của Lạc Khai Dương trắng bệch, nhìn cự chùy hạ xuống, Não Hải trống rỗng, mặc dù trên người có lực phòng ngự cường đại, nhưng cự chùy kia hạ xuống, đủ để đập nát đầu hắn.

- Không...

Sắc mặt Lâm Nguyệt tái nhợt, đôi mắt đỏ bừng, không dám tưởng tượng kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.

Cự chùy thuận thế mà xuống, nhưng khi nó sắp đánh vào đỉnh đầu Lạc Khai Dương, đột ngột hóa thành tinh quang đầy trời, tiêu tán không thấy.

Thời gian, dường như dừng lại ở sát na này, trên trán Lạc Khai Dương có mồ hôi rơi xuống.

Ánh mắt của hắn nhìn Tần Vấn Thiên, chỉ thấy đối phương mặt hàm tiếu dung, trong lòng Lạc Khai Dương không khỏi sinh ra cảm phục.

Chỉ thấy Lạc Khai Dương nhìn Tần Vấn Thiên khẽ khom người nói:

- Ta không bằng ngươi, chín vị trí đầu trong Quân Lâm yến, nhất định sẽ có một chỗ ngồi của ngươi.

- Đa tạ.

Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu, Lạc Khai Dương đi xuống dưới, trận chiến này, người thắng là Tần Vấn Thiên.

Nhìn Lạc Khai Dương đi xuống chiến đài, thần sắc của Tần Vấn Thiên bình tĩnh như nước, trong lúc lơ đãng, nhìn thoáng qua Lâm Nguyệt ở phía dưới.

Lúc này trái tim của Lâm Nguyệt nhúc nhích, nhìn thiếu niên mỉm cười kia, nàng đột nhiên sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm, chỉ thấy nàng cách rất xa, ở dưới đài nhìn Tần Vấn Thiên khẽ khom người:

- Việc ngày trước, xin lỗi.

Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu, nhất tiếu mẫn ân cừu, vài câu ngôn ngữ, tuy có chút khó nghe, nhưng chỉ là lúc còn trẻ tùy hứng, không đáng một mực ôm hận vào tim.

- Xem ra thiếu nữ này từng có mâu thuẫn với Tần Vấn Thiên.

Mọi người thấy một màn như vậy trong lòng thầm than.

- Nhất tiếu mẫn ân cừu, không tệ.

Phương hướng Đế Tinh Học Viện, Mạc Thương mỉm cười gật đầu, đối với đệ tử này, hắn là càng xem càng hài lòng.

Tần Vấn Thiên đi xuống chiến đài, mà giờ khắc này mọi người đã coi hắn là người có hi vọng tranh đoạt chín vị trí đầu của Quân Lâm yến.

Thực lực của Lạc Khai Dương đã coi như thật tốt, nhưng thời điểm đối mặt Tần Vấn Thiên, lại căn bản không còn sức đánh trả, thậm chí bọn họ như trước nhìn không thấu sức chiến đấu chân thực của Tần Vấn Thiên mạnh bao nhiêu.

Hai trận, mọi người chứng kiến chỉ có thời điểm hắn chiến đấu triển hiện thiên phú chiến đấu, phảng phất như từ lúc sinh ra đã mang theo năng lực, đối với nắm chặt cơ hội cùng với lực chưởng khống chiến cuộc vô cùng hoàn mỹ.

Dù mới nhìn cảm giác hai trận chiến đấu này thoạt nhìn có chút đơn giản, nhưng đó là bởi vì bản thân Tần Vấn Thiên, tựa hồ có thiên phú hóa phồn vi giản.

Chiến đấu kế tiếp đặc sắc như trước, lúc thì va chạm vô cùng kịch liệt, nhưng sau đó Tần Vấn Thiên không gặp đối thủ quá mạnh mẽ nữa, chỉ bằng vào một thanh Tinh Thần Cự Chùy cùng với thân pháp kinh người, liền áp chế đối thủ gắt gao.

Thời gian chậm rãi đi qua, chiến đấu trên cửu đại chiến đài từ từ gay cấn, trọng tài của mỗi một chiến đài tựa hồ tận lực lưu chiến đấu kịch liệt đến cuối cùng, mặc dù là 18 người được xem trọng nhất, cũng đối mặt khiêu chiến vô cùng gian nan, tuy ngoại trừ Giang Tú không hạt giống nào bị đào thải nữa, nhưng thắng cũng không dễ dàng như vậy.

Chỉ có đám người Lạc Thiên Thu, Tư Không Minh Nguyệt, Kiếm Nhị, Tam Dạ, một mực lấy tư thái cuồng ngạo đè nặng đối thủ.

Mặt trời từ phía đông dời về phía tây, khí tức ấm áp như trước bao phủ đại địa, lúc này đã có ba đại chiến đài kết thúc chiến đấu, sáu chiến đài khác, số người còn lại không nhiều, hơn nữa trọng tài trực tiếp để người còn thừa lại, cùng đi lên chiến đài.

Quân Lâm yến vòng thứ nhất, tựa hồ không lâu sau sẽ kết thúc.

- Chiến đài thứ tám, Lục Dạ, Nhược Hoan, Diệp Chỉ, Dư Phi, cùng tiến lên.

Thời khắc này, trọng tài của chiến đài thứ tám mở miệng, chiến đài này còn lại bốn người.

Lục Dạ, Kinh Thành Thập Tú xếp thứ bảy Diệp Chỉ, là hai người được xem trọng nhất trong mười tám người, Nhược Hoan cùng Dư Phi ở Thiên Diệu Phường cũng có tỉ lệ bồi, nhưng tỉ lệ bồi khi bọn hắn tiến nhập chín vị trí đầu rất cao, hiển nhiên Thiên Diệu Phường không quá xem trọng bọn họ.

Sau đó nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ sẽ là Lục Dạ cùng Diệp Chỉ phân biệt đối chiến Nhược Hoan cùng Dư Phi.

Hơn nữa Nhược Hoan cùng Dư Phi đều là người của Đế Tinh Học Viện, ngược lại có chút đáng tiếc.

- Chiến đài thứ chín, Cửu Dạ, Tần Vấn Thiên, La Thành lên đài.

Trọng tài chiến đài thứ chín chậm rãi mở miệng, chiến đài thứ chín chỉ còn lại ba người, bởi vì trước một vòng sáu người, từng người chiến thắng đối thủ liền xuất hiện cục diện như vậy.

Như vậy tiếp đó, Cửu Dạ, Tần Vấn Thiên cùng với La Thành, cần đào thải một người.

- Tuy Cửu Dạ là nữ tử, song thực lực vô cùng mạnh, hẳn có thể tấn cấp, La Thành đao mang sắc bén, hơn nữa tàn nhẫn, có lẽ thực lực không thua Giang Tú, nếu như trọng tài để hắn và Tần Vấn Thiên tranh đoạt một vị trí, cơ hội chiến thắng có lẽ có ba thành.

Không ít người thầm nghĩ, bọn họ cho rằng Tần Vấn Thiên tấn cấp xác suất càng lớn, nhưng muốn bãi bình La Thành điên cuồng, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.

Mỗi lần quyết đấu mọi người đều nhìn ở trong mắt, La Thành biểu hiện, bọn họ đương nhiên cũng nhìn thấy.

- Chiến đài thứ tám, Lục Dạ chiến Dư Phi, Diệp Chỉ chiến Nhược Hoan, chiến đài đủ lớn, hai trận chiến đồng thời.

Trọng tài của chiến đài thứ tám mở miệng, khiến trong mắt mọi người lóe lên từng đạo phong mang, hai trận quyết đấu đặc sắc đồng thời tiến hành.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của bọn họ, trọng tài thực sự để Lục Dạ cùng với Diệp Chỉ phân biệt chiến Dư Phi cùng Nhược Hoan.

Lục Dạ cùng Dư Phi là nam nhân quyết đấu, Diệp Chỉ cùng Nhược Hoan, hai vị nữ tử xinh đẹp đối chiến, khiến người ta mong đợi.

- Chiến đài thứ chín, ba người các ngươi đồng thời chiến đấu, người nào hạ chiến đài trước nhất, người đó bị loại.

Một thanh âm đột ngột truyền ra, làm cho mọi người lộ ra thần sắc thú vị, trọng tài này thật đúng là dám chơi a, dĩ nhiên để Tần Vấn Thiên, La Thành cùng với Cửu Dạ hỗn chiến.

Nếu hai người trong bọn họ thương lượng cùng nhau đối phó một người khác thì sao đây?

Trọng tài này, thật đúng là tùy hứng!

Có lẽ, hắn không muốn bất kỳ người nào bởi vì không có vòng mà tấn cấp, cho nên ra chủ ý như vậy!

Bình Luận (0)
Comment