Thái Cổ Thần Vương ( Dịch Full)

Chương 1242 - Dẫn Dụ

Dẫn dụ Dẫn dụ vipTruyenGG.com

- Hấp thu Tiên binh.

Mắt của Tần Vấn Thiên sáng lên. Hắn thuận thế chém yêu kiếm ra ngoài, một đạo kiếm mang trảm sát phá hư không. Đông Thánh Đình lạnh lùng hừ một tiếng, bước chân tới phía trước, luân bàn quang mang vẫn như cũ, lực lượng yêu kiếm chém ra trực tiếp rơi vào trong đó, bị luân bàn Tiên binh nuốt sống.

Đồng thời một cỗ lực hút cường đại mang yêu kiếm đi, Tần Vấn Thiên biến đổi sắc mặt, nói:

- Thu hồi Tiên binh.

Hắn vùa dứt lời, mọi người đồng thời thu Tiên binh vào, sắc mặt của người của Nam Hoàng thị cũng không dễ nhìn cho lắm. Còn người của Đông Thánh Tiên môn và Tử Đế đương nhiên bao vây tới bọn họ. Tất cả bọn chúng đều nắm giữ Tiên binh trên người, có thể tăng cường sức chiến đấu.

- Tần Vấn Thiên, bên trong ngọn núi cổ này sẽ là nơi ngươi táng thân.

Đông Thánh Đình lạnh lùng nói, luân bàn to lớn trước người hắn không ngừng bắn ra lực lượng thôn phệ đáng sợ. Trong Tiên binh cường đại này tích chứa quy tắc uy năng có thể bao phủ vùng hư không này một cách dễ dàng, tuyệt đối cấm chỉ đám người Tần Vấn Thiên sử dụng Tiên binh, thậm chí còn có thể nuốt đi tiên lực công kích về phía hắn.

Cứ như vậy, đám người Đông Thánh Đình ở vào thế bất bại.

- Ngươi chuẩn bị thật đúng là đầy đủ, xem ra là Tiên binh này là do con chó già Đông Thánh đưa cho ngươi, chuyên môn dùng để đối phó với ta.

Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Đông Thánh Đình nói. Tiên binh trong tay tên này có thể hấp thụ Tiên binh khác, như vậy trận chiến đấu này bọn họ sẽ rơi vào thế yếu không thể nghi ngờ.

- Mạng của ngươi sắp chấm dứt mà khóe miệng còn đê tiện như thế, giữa ngọn núi cổ này không ai có thể cứu ngươi, giết.

Đông Thánh Đình quát lạnh, lập tức các cường giả lao thẳng tới Tần Vấn Thiên. Đồng thời cháu trai Tử Vân Vũ của Tử Đế cũng phất tay, cường giả các phe cũng đồng thời lao tới vây đánh Tần Vấn Thiên.

Khương Tử Dục dẫn theo người của Khương thị ở phía sau nhìn náo nhiệt, cuối cùng đã bắt đầu rồi sao?

- Mọi người tản ra.

Tần Vấn Thiên thấy từng đạo Tiên binh tỏa ra tiên uy giết tới, hắn lui bước chân ra sau. Mọi người hiểu rõ ý tứ của Tần Vấn Thiên. Trước tình huống bọn họ tụ chung một chỗ như thế này, không thể nghi ngờ gì chính là sẽ trở thành cá trong chậu. Phương thức chiến đấu tốt nhất chính là khuếch trương phạm vi, như vậy Tiên binh của Đông Thánh Đình không có cách nào bao phủ tất cả mọi người bọn họ vào trong.

- Giết Tần Vấn Thiên!

Đông Thánh Đình quát lạnh như băng. Hắn vung bàn tay lên, dưới chân xuất hiện một phi toa to lớn, hóa thành toàn phong, điên cuồng xoay tròn bay đến Tần Vấn Thiên. Mấy vị cường giả ở bên cạnh đua nhau bước lên Phi Toa của hắn, chạy thẳng tới vị trí của Tần Vấn Thiên. Tình cảnh này làm cho đôi mắt đẹp của Nam Hoàng Vân Hi hơi chựng lại, nhiều người của Đông Thánh Tiên môn có tu vi rất mạnh, cao hơn Tần Vấn Thiên nhiều, lại còn mượn nhờ Tiên binh chiến đấu. Nếu như bọn họ chỉ nhằm vào một mình Tần Vấn Thiên, mà đội hình của bọn họ khuếch tán ra chính là khiến cho Tần Vấn Thiên phải chịu chết.

- Ngăn bọn họ lại.

Nam Hoàng Vân Hi mở miệng ra lệnh, lần nữa nàng lao tới chỗ Tần Vấn Thiên, chiến đấu bất chợt bạo phát, trong phút chốc tiên uy điên cuồng gào thét trên không, mảnh không gian trong nháy mắt cuốn lên gió lốc đáng sợ.

Cường giả Nam Hoàng thị còn chưa kịp phân tán lại tụ hợp trong nháy mắt, đồng thời bộc phát uy lực Tiên Đài, bàn tay đánh ra, uy lực Tiên Đài thật đáng sợ, trong phút chốc vô số hư ảnh Phượng Hoàng càn quét thiên địa, hóa thành phượng ảnh to lớn, trên bầu trời in dấu đỏ ngay lập tức, hỏa diễm đáng sợ chợt đốt không gian lên.

- Tần Vấn Thiên, huynh đi đi.

Nam Hoàng Vân Hi nói với Tần Vấn Thiên. Người mà bọn Đông Thánh Đình muốn giết nhất chính là Tần Vấn Thiên, chứ không có sát ý đối với Nam Hoàng thị các nàng, cũng không dám ra tay độc ác.

Trong thần sắc của Tần Vấn Thiên lộ ra hàn ý mãnh liệt. Đông Thánh Đình chờ đến khi hắn xâm nhập vào núi cổ rồi mới ra tay, chính là muốn đoạn tuyệt đường lui của hắn, là tất phải giết hắn rồi. Tuy nhiên, hắn một mực cứ tùy ý cho Đông Thánh Đình đi theo mình, trong lòng không phải là không ôm ý nghĩ giống như thế.

- Ầm ầm...

Âm thanh khủng bố truyền ra, các cường giả bên cạnh Đông Thánh Đình phát động lực lượng công phạt lớn, nghiền nát toàn bộ Phượng ảnh to lớn của cường giả Nam Hoàng thị. Mọi người Nam Hoàng thị đua nhau lui về phía sau, hiển nhiên đã rơi xuống thế hạ phong.

Đúng vào lúc này, Đông Thánh Đình đột nhiên cảm giác được một cổ nguy cơ cường liệt phi thường, một đạo kiếm quang trực tiếp tỏa ra ở trước mắt. Thần sắc của Đông Thánh Đình đại biến, giơ luân bàn lên ngăn chặn công kích đánh tới, kiếm quang chặt đứt hư không. Một người bên cạnh Đông Thánh Đình kêu thảm một tiếng, theo đó gương mặt của hắn bị kiếm chặt đứt, máu tươi phiêu tán vung vẩy, văng đến thân thể của người bên cạnh.

Công kích của bọn họ chợt chậm lại, Đông Thánh Đình ngừng lại, cường giả gần đó vội đến hộ vệ bên cạnh hắn trong nháy mắt.

- Xùy...

Lại là một đạo kiếm khí hàng lâm, đó là một đạo kiếm mang màu vàng óng, cũng không hề có động tĩnh quá kinh khủng, nhưng một kiếm này tựa như từ hàng lâm theo hư vô, hơn nữa bá đạo đến cực điểm, thời điểm chém giết cũng muốn chặt đứt hư không, càn quét hết thảy.

Một vị cường giả bên cạnh Đông Thánh Đình giơ lên một mặt Tiên binh cổ thuẫn dựng dọc theo trước người của Đông Thánh Đình. Ngăn chống toàn bộ công kích, sau đó, tiếp tục có một tiếng oành như là tia chớp bổ trên cả một vùng đất, lực chấn động cường đại khiến cho bọn họ đua nhau đẩy lui ra. Bọn họ mới thấy rõ người công kích là một nhân vật thanh niên nhìn lên cũng không lớn, trên người hắn tỏa ra uy lực Tiên Đài, toàn thân tựa như bao phủ trong hư không quang mạc, có kiếm uy đáng sợ lượn lờ quanh thân, cực kỳ uy lực.

- Người của Thiên Biến Tiên môn.

Người bên cạnh Đông Thánh Đình ánh mắt phát lạnh, sức chiến đấu của người này không khỏi quá mạnh, có thể chém ra hư vô chi kiếm.

Sau khi người này xuất thủ thì áp lực chịu đựng của mọi người Tần Vấn Thiên và Nam Hoàng thị trong nháy mắt đã giảm bớt rất nhiều, khiến cho cuộc chiến mới vừa bạo phát có vẻ sắp sửa bị dập tắt. Ngoại trừ vì thực lực công kích cường đại của người kia, còn có nguyên nhân chính là hắn lựa chọn thời gian công kích và người công kích, những người khác không thể không đi bảo vệ Đông Thánh Đình.

Bọn họ giết Tần Vấn Thiên, hắn lập tức công kích Đông Thánh Đình.

Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua người đến. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người này, nhưng hắn biết nhất định đối phương sẽ đưa đến tác dụng mấu chốt, đơn giản vì người này là một trong hai vị đệ tử Thiên Phù giới mà Bạch Vô Nhai dẫn tới, hơn nữa đều là cao thủ cấp bậc đứng đầu cảnh giới tại Tiên Đài.

- Phái mấy người đi đối phó hắn.

Đông Thánh Đình quét nhìn Thiên Phù giới đệ tử một cái, lạnh lùng ra lệnh. Mấy người bên cạnh hắn nhìn nhau, lập tức có vài vị cường giả Tiên Đài cảnh giới cao dẫn theo Tiên binh lao tới người đó. Mặc dù người này rất khó thay đổi chỉnh thể chiến cuộc, nhưng lực công kích của hắn có sức uy hiếp quá lớn, có thể dễ dàng tạo thành uy hiếp trí mạng đối với Đông Thánh Đình, mặc dù không thể tru diệt hắn cũng phải vây khốn lấy hắn.

“Có thể giết chết Đông Thánh Đình hay không?”

Lúc này, bên tai Tần Vấn Thiên truyền đến một giọng nói, chính là một gã Thiên Phù giới đệ tử khác truyền âm cho hắn.

“Nếu không có những người khác can thiệp, không thành vấn đề.”

Tần Vấn Thiên trả lời.

“Tốt, không nên phân cách chủ chiến trường ở nơi này, chúng ta sẽ cùng người của Nam Hoàng thị sẽ lôi kéo nhóm người này lại, còn ngươi sẽ rời khỏi nơi này, dẫn dụ Đông Thánh Đình truy kích, dụ hắn ra để giết hắn.”

Người đó nói lần nữa, Tần Vấn Thiên sáng mắt lên, ý tưởng này thật ra có thể được, nhưng áp dụng lại không dễ dàng như vậy.

Dù sao nếu quả thật hắn có thể dẫn dắt Đông Thánh Đình rời đi, người bên hắn sẽ có thể tiếp tục sử dụng Tiên binh, dằn co kéo dài cuộc chiến đấu cũng không có vấn đề.

- Đi.

Người kia nói, thân thể Tần Vấn Thiên đột nhiên chuyển qua, bay thẳng đến hẻm núi phía sau lưng, phía sau hắn xuất hiện cánh chim Đại Bằng giống như một đạo thiểm điện.

- Trốn chỗ nào.

Đông Thánh Đình, Tử Vân Vũ và một vị môn nhân đệ tử Huyền Đế nhìn thấy Tần Vấn Thiên muốn chạy làm sao có thể bỏ qua được chứ, bọn họ đồng thời xung kích đuổi giết theo Tần Vấn Thiên, từng đạo lực lượng công phạt đánh tới, mở ra một con đường.

- Cản bọn họ lại.

Nam Hoàng Vân Hi hạ lệnh, người của Nam Hoàng thị nhào lên chặn giết khiến cho bọn Đông Thánh Đình không ngừng phân người đi trước đối phó với cường giả Nam Hoàng thị, nhưng vẫn có hơn mười người đánh ra một con đường, không quản tới hết thảy lao thẳng tới chỗ Tần Vấn Thiên chạy trốn.

Nam Hoàng Vân Hi sáng mắt lên, nàng khống chế phượng chu dẫn theo mấy người lao theo hướng của Tần Vấn Thiên.

- Hừ.

Bọn Đông Thánh Đình lạnh lùng hừ một tiếng, Phi Toa xoay tròn một cách điên cuồng, cọ cắt hư không, lao tới hẻm núi phía trước.

Nhưng vào lúc này, một đạo cường giả đột nhiên hàng lâm, bất ngờ chính là một vị Vũ tu khác của Thiên Phù giới, trong tay hắn kéo một đỉnh núi, trong giây lát đập xuống không ầm ầm, phong kín mảnh không gian này.

Một vị cường giả bên cạnh Đông Thánh Đình nổi giận đánh ra một cú đánh, trong phút chốc hàng ngàn hàng vạn quyền mang xuất hiện, phá hủy hết thảy, ngọn núi sụp đổ hóa thành vô số hòn đá. Nhưng giờ khắc này đột nhiên xuất hiện một cổ trọng lực tràng cường đại, bọn Đông Thánh Đình và Tử Vân Vũ chỉ cảm thấy như có từng ngọn núi to lớn nặng nề đè xuống toàn thân, khó có thể chống đỡ nổi.

- Đông.

Cường giả phía trước đạp bước chân, uy lực Tiên Đài bạo phát, thân thể của Đông Thánh Đình bay thẳng rơi xuống không trung, phát ra một tiếng gào thét.

- Đi giết chết hắn.

Đông Thánh Đình quát.

- Hai người các ngươi đi.

Tử Vân Vũ cũng lên tiếng, lập tức có vài vị cường giả lao tới phía trước, vây đánh Thiên Phù giới đệ tử đó. Đông Thánh Đình và Tử Vân Vũ tiếp tục phá không lao tới bầu trời.

- Xuống.

Cả người của cường giả Thiên Phù giới lộ ra ánh sáng Lưu Ly, như được phủ thêm áo giáp đá kiên cố không thể phá vỡ. Bàn tay hắn chụp vào trong hư không một cái, một đôi đại thủ ấn vô hình tích chứa trọng lực kinh khủng. Mặc dù Đông Thánh Đình trốn bằng Phi Toa cũng không thoát ra khỏi được trọng lực tràng ấy, liền rớt thẳng xuống không trung.

- Đi xuống, giết hắn đi.

Đông Thánh Đình phẫn nộ quát, ánh mắt nhìn hẻm núi ở phía trước. Đám người Tần Vấn Thiên và Nam Hoàng Vân Hi đã cao chạy xa bay.

- Đình thiếu.

Hộ vệ bận cạnh hắn mắt sáng lên.

- Yên tâm, trước mặt chỉ có hai người, mấy người chúng ta có thể dọn dẹp bọn họ.

Thân thể của Đông Thánh Đình bị kéo xuống, lập tức quát to:

- Nhanh.

- Vâng.

Hộ vệ bên cạnh lao tới hư không, uy lực Tiên Đài nghiền ép xuống. Người phía dưới nổi giận quát một tiếng giống như một tôn cự nhân Viễn Cổ vậy. Đông Thánh Đình và Tử Vân Vũ lúc này thoát ra khỏi trọng lực tràng, lao như bay tới phía trước. Nhưng những người khác trên người cũng bao phủ một cổ lực lượng kinh khủng, ánh mắt phát lạnh đánh giết các cường giả bên dưới.

Chiến trường chính, Khương Tử Dục nhìn mọi người chiến đấu, trong lòng cười lạnh. Người của Đông Thánh Tiên môn và Thiên Biến Tiên môn chiến đấu không nương tay chút nào, thế nhưng không dám xuống nặng tay giết chết người của Nam Hoàng thị. Bởi vì Đông Thánh Tiên môn không chọc nổi Nam Hoàng thị, điều này khiến cho bọn họ bó tay bó chân. Giờ này Đông Thánh Đình ly khai, song phương đều tế ra Tiên binh đại chiến, người của nơi này sẽ bị hắn lôi kéo.

Ánh mắt của hắn nhìn thoáng ra xa xa, cặp mắt đáng sợ tựa như có thể nhìn xuyên thấu qua hết thảy, thấp giọng nói:

- Đông Thánh Đình xong rồi.

- Đông Thánh Đình phải chiếm cứ ưu thế mới đúng chứ.

Một người bên cạnh Khương Tử Dục nói.

- Người của Thiên Biến Tiên môn trong hẻm núi kia và người dùng Hư Không kiếm thuật trước đó mạnh hơn một chút. Dù hắn có thể kéo lại Đông Thánh Đình một lát, nhưng hắn không làm thế, để cho Đông Thánh Đình đuổi theo giết Tần Vấn Thiên. Xem ra Tần Vấn Thiên sẽ có biện pháp giết chết Đông Thánh Đình.

Khương Tử Dục nhàn nhạt cười nói, dường như cực kỳ đánh giá cao Tần Vấn Thiên.

Ánh mắt của hắn đột nhiên chuyển, nhìn thấy phía sườn không có một bóng người, chân mày cau lại, người áo bào đen mang mặt nạ bằng đồng xanh không ngờ tại thời điểm chiến đấu đã lặng yên đi ra không tiếng động, thật là thú vị.

Bình Luận (0)
Comment