Yêu Ngưu chiến trận rống to một tiếng, mọi người trong đại chiến trận đánh tới phát hiện, thân thể của Yêu ngưu không ngờ lại trở nên khổng lồ, trong phút chốc thân thể tăng vọt gấp mười lần, giống như một tôn ngưu thần thực sự, thân khoác áo giáp phù quang vô tận giống như khu thể của yêu thần, bất tử bất diệt.
Ác ma chiến trận mạnh mẽ ở bên cạnh đánh tới quang mạc, lại bị phù quang lực lượng đáng sợ này ngăn lại, người trong chiến trận cực kỳ khiếp sợ.
- Giết tới!
Thiên Biến Tiên môn thấy nhiều chiến trận vây đánh Yêu Ngưu chiến trận, bèn sát lục đến. Tần Vấn Thiên khống chế Yêu Ngưu chiến trận tung một đạo chưởng ấn yêu tà cực kỳ cuồng bạo xuống. Trên chưởng ấn cuồng bạo ấy ẩn chứa khí tức cuồng dã, một đại chưởng ấn mà đã bao phủ toàn bộ chiến trận của đối phương vào bên trong. Một tiếng nổ ầm cực lớn vang lên, một chiến trận trăm người của Đông Thánh Tiên môn bị đập tan, toàn bộ cường giả trong chiến trận miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bạch.
Trong lúc Tần Vấn Thiên công kích, bởi vì mục tiêu tự thân của hắn quá mức khổng lồ cho nên cũng thừa nhận nhiều lực lượng công phạt mạnh mẽ, chấn động khiến cho khí huyết của người trong chiến trận phập phù. Hơn nữa Tần Vấn Thiên khống chế chiến trận tiêu hao lực lượng của người Tiên Đài với tốc độ cực kỳ nhanh, thậm chí người có cảnh giới yếu đã mơ hồ cảm giác tiên lực Tiên Đài không đủ chống đỡ.
Những chiến trận khác của Thiên Biến Tiên môn đua nhau giết tới, mảnh không gian này lấy chiến trận của Tần Vấn Thiên làm trung tâm đã loạn tung tùng phèo cả lên. Chiến đấu cuồng bạo chí cực, người chết thảm trọng, cường giả Tiên Đài không ngừng bỏ mình, khiến cho người ta cảm nhận được tâm kinh đảm chiến.
- Đông, đông, đông.
Tần Vấn Thiên từng bước từng bước ra, Yêu Ngưu khổng lồ không ngừng đánh ra lực lượng kinh thiên. Không biết có bao nhiêu chiến trận phá hủy trong tay hắn, cường giả Đông Thánh Tiên môn bỏ mạng trong trận chiến này nhanh chóng đạt tới mấy ngàn người, quả thực là đáng sợ, đây là tương đương với một giết mười, hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục...
Bên trong Yêu Ngưu chiến trận có người phát ra tiếng rống. Bọn họ rất muốn tiếp tục chiến, từ trước đến nay bọn họ chưa từng có uy phong như vậy, chiến công lần này là của toàn bộ tiểu đội bọn họ, mỗi người ít nhất cũng có được một món hạ đẳng chiến công.
Thế nhưng cũng có một số người đã không còn lực nữa rồi.
Bởi vì Tần Vấn Thiên khống chế Yêu Ngưu chiến trận quá cường đại, lấy Tần Vấn Thiên làm trung tâm, khối chiến trường này của Thiên Biến Tiên môn cũng đã chiếm cứ ưu thế rất lớn, sát nhập vào trung tâm quân đoàn của đối phương, tàn sát rất nhiều cường giả, có thể nói là đại thắng lợi. Tuy nhiên so với phiến chiến trường của Tần Vấn Thiên, những chỗ khác lại liên tục bại lui, quân đoàn của Đông Thánh Tiên môn đa số đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, bao gồm Mộng Yểm Quân cùng với Diễm Quân dưới trướng Diễm Uyên Tiên vương năm đó đều là những cường đại siêu cấp.
Từ hư không nhìn xuống có thể thấy được toàn bộ chiến trường vô cùng bất lợi đối với Thiên Biến Tiên môn. Đám người Tần Vấn Thiên đánh vào phúc địa của quân địch rất là nguy hiểm, đã có vô số cường giả bên kia vây tiễu tới, sẽ vây đám người Tần Vấn Thiên vào bên trong, chiến lực bản thân mạnh mẽ dường như vẫn không chi phối được toàn bộ chiến trường của mười vạn quân đoàn.
Cường giả đốc quân lắp lóe ánh mắt, nhìn tiểu đội của Diệp Thanh rồi mở miệng nói:
- Chiến đội của Diệp Thanh, rút lui.
Hắn đã phát hiện Tiên Đài chi lực của không ít người trong chiến trận này đã bị tiêu hao sạch sẽ, không chịu nổi nữa rồi, cho dù có chiến đấu tiếp thì chiến trận này sẽ sụp đổ mất và lâm vào trong bụng của quân địch, chỉ có một con đường chết.
Tần Vấn Thiên quyết định thật nhanh, đánh tới phía sau, chuẩn bị rút lui. Tuy hắn không chú ý toàn bộ chiến trường nhưng cũng hiểu rõ xem ra chiến đấu bất lợi cho bọn họ.
- Quân đoàn Thiên Biến Tiên môn, kết trận lui ra sau, không được hoảng loạn.
Đốc quân Tiên vương lớn tiếng nói lần nữa. Trên chiến trường, quân đoàn trăm người của Thiên Biến Tiên môn kết thành trận, thận trọng rút lui cực kỳ ổn cố, không xuất hiện hiện tượng hốt hoảng chút nào. Mặc dù có nhiều chỗ bại cục rõ ràng, nhưng vẫn rút lui đâu vào đấy. Đây là tiên chiến, trừ phi chiến trận bị đánh sụp, mới có thể vội vàng hoảng hốt chạy thoát thân.
Đốc chiến Tiên vương của Đông Thánh Tiên môn không nói gì, quân đoàn của bọn họ biết nên làm như thế nào, đây là lúc phát động mãnh công mạnh mẽ, không ngừng đánh sụp đối thủ. Khí thế trong toàn bộ chiến trường dần dần chuyển hết sang phía bên bọn họ, đối phương liên tục bại lui, chỉ cần thừa thắng xông lên là đủ.
Chiến trận của Đông Thánh Tiên môn thậm chí không ngừng đánh vào trung tâm quân đoàn Thiên Biến Tiên môn đang rút lui, không hề sợ chết, điên cuồng đuổi theo, nhưng đúng vào lúc này một đạo cường quang tỏa ra, chỉ thấy đột nhiên xuất hiện hai đại hình chiến trận ngàn người trong đội ngũ Thiên Biến Tiên môn đang rút lui, phát ra tiếng rống kinh thiên, chớp mắt hủy diệt chiến trận của Đông Thánh Tiên môn truy kích theo ở phía sau, trong phút chốc tử thương một loạt.
- Kết trận thế cho tốt, không được loạn trận tuyến.
Đốc quân của Đông Thánh Tiên môn quát, nhưng phía bên Thiên Biến Tiên môn liên tục công phạt, thế lui sắp dừng lại, dường như muốn quyết chiến cùng quân đoàn của Đông Thánh Tiên môn ở đây, tru diệt rất nhiều cường địch.
- Đình chỉ truy kích lên phía trước.
Đốc quân Tiên vương của Đông Thánh Tiên môn quát, lập tức chiến trận quân đoàn dừng lại, song phương mạnh ai nấy chia ra, rất nhanh đã trở nên ngay ngắn trật tự, mỗi người một phương. Thiên Biến Tiên môn vẫn còn rút lui. Đông Thánh Tiên môn không tiếp tục đuổi theo mà kết thành đại trận, truy kích như vừa rồi khiến cho bọn họ tổn thương không nhỏ, phương thức chiến đấu giết địch một ngàn tự tổn tám trăm không phải là kết quả mà bọn họ mong muốn.
- Rút quân.
Đốc quân Tiên vương của Thiên Biến Tiên môn lớn tiếng nói, lập tức cường giả Thiên Biến Tiên môn rút lui, bụi mù cuồn cuộn, cát vàng đầy trời, trận quân đoàn đại chiến 200 ngàn đã dừng tại đây.
Mộng Yểm vương vẫn giống như một tôn cự nhân đang ngủ say vậy, một giọng nói đột ngột vang dội trong đầu cùa mọi người:
- Dọn dẹp chiến trường, rút quân.
Các cường giả của quân đoàn Đông Thánh Tiên môn khẽ run trong lòng, nghe âm thanh này tựa hồ như Mộng Yểm vương không vui trước chiến cuộc này.
Lần này xuất động mười vạn đại quân, toàn quân xuất chiến là chuẩn bị một lần hành động hủy diệt đại quân của Thiên Biến Tiên môn, mặc dù không tiêu diệt một lần, cũng phải khiến cho Thiên Biến Tiên môn trả giá đau đớn thê thảm, rút khỏi Viên thành, chuẩn bị xâm chiếm Lôi châu như tằm ăn rỗi từng bước một vậy.
Nhưng một cuộc đại chiến đáng sợ này dừng lại, dường như bọn họ cũng không có ưu thế quá mạnh mẽ, tuy rằng có được thắng lợi trong chiến tranh, nhưng không đạt đến hiệu quả như trong dự đoán. Nếu như tiếp tục đuổi giết, thì đại quân Đông Thánh Tiên môn cũng sẽ bị tổn thất nặng nề. Nói như vậy muốn chiếm cứ Viên thành, từng bước xâm chiếm Lôi châu như tằm ăn lên là rất không có khả năng.
Chỉ có thể nói trận chiến đấu này đối với hai phe đều là một cuộc chiến tranh thất bại.
Quân đoàn Thiên Biến Tiên môn rút lui ra thật xa mới giải tán chiến trận, rất nhiều người thở phào một hơi, cảm giác sức cùng lực kiệt, không ít người đều nhanh chóng tiêu hao hết Tiên Đài, duy trì chiến trận thực tế rất hao phí tiên lực.
Tâm tình của mọi người đều có vẻ nặng nề, trận chiến đấu này tổn thất thảm hại, bọn họ là bên chiến bại. Thực lực của quân đoàn Đông Thánh Tiên môn rõ ràng là mạnh hơn so với bọn họ.
- Thiên Vấn, làm không tệ, nếu không có ngươi lần này chúng ta cũng nguy hiểm.
Tiêu Dạ Hàn nhìn Tần Vấn Thiên nói, trận chiến đấu này chính là hai mười vạn đại quân va chạm nhau, cực kỳ nguy hiểm, thương vong thảm trọng. Nếu không phải Tần Vấn Thiên thay thế Diệp Thanh khống chế chiến trận, rất có thể bọn họ sẽ bỏ mạng.
Có thể sống sót trong trận đại chiến như thế này thật không dễ dàng.
- Không sai, Thiên Vấn, lần này nhờ có ngươi rồi.
Đội ngũ mọi người đua nhau nhìn Tần Vấn Thiên, trước đó có chút hiểu lầm đối với Tần Vấn Thiên, bọn họ cho rằng hắn là người mới không có kinh nghiệm chiến trường, không ngờ lại lợi hại như vậy, liên tục lập công.
Cuộc chiến sinh tử chín người đã có một cú đánh tuyệt mệnh, tăng cường sĩ khí, sau đó nhiễu loạn một bên chiến trường, thậm chí ảnh hưởng tới thế cục chiến đấu của đại quân vạn người, mặc dù không có biện pháp gây ảnh hưởng cho toàn bộ chiến trường, nhưng vẫn rất mạnh rồi.
- Là chúng ta liên lụy tới Thiên Vấn.
Diệp Thanh đột nhiên mở miệng nói, khiến cho mọi người sáng mắt lên, Tiêu Dạ Hàn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Đích xác, nếu chúng ta là người thuộc tinh anh chiến trận, chiến trận do Thiên Vấn làm chủ khống chế sẽ có uy lực đáng sợ hơn, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bách chiến bách thắng.
- Thiên Vấn, với biểu hiện cùng với chiến công của ngươi ngày hôm nay, thậm chí có thể điều đi đến tinh anh chiến trận rồi đó, hay để ta yêu cầu với giám quân.
Diệp Thanh nói với Tần Vấn Thiên, nghe thế mọi người liền sáng mắt lên, nhìn đội trưởng Diệp Thanh của bọn họ.
- Đội trưởng.
Có người nói to lên, đội trưởng rất đại công vô tư rồi, lưu một cường giả như vậy trong đội ngũ của mình chính là chiến công, hơn nữa có thể phát huy tác dụng cực lớn trong chiến trường, không ngờ đội trưởng lại muốn cho Tần Vấn Thiên đi chiến đội tinh anh.
- Quay về bàn lại đi.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, mọi người đã thấy cửa Viên thành.
Về tới quân doanh Viên thành, kiểm lại nhân vật thương vong đồng thời kiểm lại chiến công. Chiến đội của đám người Tần Vấn Thiên lập được chiến công thượng đẳng, khiến cho người của chiến đội Diệp Thanh cũng có chút cao hứng. Chiến công thượng đẳng có thể nói là có tài nguyên vô cùng phong phú, thậm chí là Tiên binh đỉnh cấp.
- Thiên Vấn, công lao là của ngươi, tất cả chiến công thuộc về ngươi, ngươi có thể dùng chiến công đổi lấy tưởng thưởng, mọi người sẽ không có ý kiến gì.
Quân doanh đại giáo trường, từng đội ngũ tụ tập thành một cụm, Diệp Thanh nói với Tần Vấn Thiên, có người ứng tiếng, cũng có người không lên tiếng.
Tần Vấn Thiên biết được hiển nhiên là một số người sẽ không vui, hơn nữa hắn không thiếu cái này, vì thế lắc đầu nói:
- Đội trưởng, ngươi đi nhận lấy phần thưởng rồi phân cho mọi người, ta không thiếu cái này.
- Xem ra tiểu tử ngươi là đệ tử nòng cốt của Thiên Biến Tiên môn rồi.
Tiêu Dạ Hàn nói.
Lúc này có người đi tới chiến đội Diệp Thanh. Diệp Thanh nhìn người đến, truyền âm với đám người Tần Vấn Thiên:
“Người của tinh anh chiến đội.”
- Ngươi tên là gì.
Người cầm đầu nhìn Tần Vấn Thiên vẫn còn đeo mặt nạ, hỏi.
- Thiên Vấn.
Tần Vấn Thiên đáp lại.
- Chiến trận của chúng ta đều là tinh anh, ngươi có muốn gia nhập vào hay không, ta có thể yêu cầu giám quân.
Đối phương nói.
- Sư huynh của ta đi tinh anh chiến trận, có thể giao cho sư huynh ta nắm quyền toàn bộ chiến trận hay không?
Quân Mộng Trần hỏi.
- Không được, tuy rằng trận chiến đấu này hắn có biểu hiện xuất chúng, nhưng vẫn phải làm từng bước một, tất cả mọi người trong tinh anh chiến trận chúng ta đều là cường giả Tiên Đài trên tam cảnh, nạp thêm hắn vào đã là phá lệ, không thể cho hắn nắm quyền chiến trận.
Người đó lắc đầu đáp.
Quân Mộng Trần bĩu môi, có chút không vui.
Tần Vấn Thiên cười nói:
- Không cần, ta ở đội ngũ này rất tốt.
- Ngươi thật không suy tính sao?
Người kia nói.
- Không cần.
Tần Vấn Thiên lắc lắc đầu, người đó không nói thêm cái gì, dẫn người rời đi.
- Ngươi không nên cự tuyệt.
Diệp Thanh cười gượng nói, tinh anh chiến trận nơi đó đều là những cường giả tinh anh.
- Không có gì.
Tần Vấn Thiên cười cười:
- Ta còn một số bằng hữu sẽ chạy tới, đến lúc đó chúng ta sẽ gây dựng một chi tinh anh chiến trận mạnh nhất.