Thiên Lam Hải gõ ngón tay lên bàn rượu, phát ra tiếng cộc cộc. Hắn nhìn Tần Vấn Thiên, nụ cười quỷ quái, như trong bông có kim.
- Không phải người của Trường Thanh Tiên Quốc.
Thiên Lam Hải nhìn Tần Vấn Thiên với ánh mắt dửng dưng, cười nói:
- Như vậy thì, ngươi là người ái mộ Thanh Nhi công chúa hay Lưu Ly công chúa đây? Vì người trong lòng mà nhất thời kích động thì còn lý giải được. Nhưng trong lúc này, không phải chuyện tốt.
Tức thì mấy bóng người đột nhiên giáng xuống bên cạnh Thiên Lam Hải, uy thế đáng sợ. Không chỉ phía Thiên Lam Hải, bên người thiên kiêu các nơi, các cường giả lục tục xuất hiện, đều là nhân vật cấp Tiên Vương. Bọn họ xuất hiện rồi thì đứng im nơi đó, dường như chỉ đang xem trò vui.
- Thiên Lam Tiên Quốc và Trường Thanh Tiên Quốc vốn có quan hệ thông gia, nay Tiên Quốc ta lại đang cầu hôn công chúa Trường Thanh Tiên Quốc, cũng được coi là khách quý của Trường Thanh Tiên Quốc rồi. Mà giờ ở nơi này, Thiên Lam Hải ta lại bị một người ngoài sỉ nhục. Ta nghĩ là ta giết hắn thì các vị sẽ không để ý đâu nhỉ?
Thiên Lam Hải gõ ngón tay cộc cộc, mắt nhìn các cường giả phía Trường Thanh Tiên Quốc, trong lời nói đầy bình tĩnh ấy chứa sát khí không hề che giấu chút nào.
- Đương nhiên là không được.
Một giọng nói thanh thuý truyền đến. Từ xa, chỉ thấy một hàng người cưỡi đại yêu bay tới. Thậm chí đại yêu do một nữ tử cực kỳ xinh đẹp cưỡi kia lại là thanh loan. Nàng này cao quý phi phàm, xinh đẹp động lòng người, ánh mắt toả sáng. Nàng được nhiều cường giả hộ vệ xung quanh. Còn có một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp sóng vai cùng nàng, cũng toát ra khí chất cao quý.
Tần Vấn Thiên quay đầu nhìn những người đó. Một số người trong số đó là người hắn quen. Lưu Ly công chúa, hắn từng gặp ở Đông Thánh Tiên Môn. Người bên cạnh nàng chính là cô cô của Thanh Nhi, Trường Bình công chúa. Vợ chồng Trường Bình công chúa đều đến đây, người bên cạnh nàng là trượng phu của nàng, Xích Đồng Hầu.
Tầm mắt Thiên Lam Hải dừng trên người Lưu Ly công chúa, ánh mắt ấy di chuyển trên dáng người duyên dáng của nàng, thậm chí còn loé lên dục vọng.
- Bái kiến Trường Bình công chúa, Lưu Ly công chúa, Xích Đồng Hầu.
Những quân sĩ Trường Thanh Tiên Quốc khom người bái kiến. Tức thì khiến mọi người ngạc nhiên, tất cả đều nhìn người đang tới. Thì ra cô gái xinh đẹp kia chính là Lưu Ly công chúa, quả là phượng trong chốn người.
- Lưu Ly công chúa.
Thiên Lam Hải nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Lưu Ly công chúa, hắn rất hài lòng. Nếu có thể cưới về làm thê thiếp, khiến cô gái cao quý Lưu Ly công chúa này nhảy múa cho hắn, quả là chuyện đẹp chốn nhân gian.
- Thiên Lam Hải của Thiên Lam Tiên Quốc bái kiến hai vị công chúa.
Thiên Lam Hải mở miệng, nhưng vẫn ngồi im đó, không hề động đậy.
- Ở hoàng thành của Trường Thanh Tiên Quốc, không được phép giết người.
Trường Bình công chúa nhìn Thiên Lam Hải, hờ hững nói.
- Nhưng lúc nãy hắn đã phế bỏ Tiên Đài của một vị cường giả?
Thiên Lam Hải chỉ vào Tề Đại, đang đứng cạnh Tần Vấn Thiên, nói.
- Có à?
Trường Bình công chúa nhìn Tần Vấn Thiên, hỏi.
- Là hắn khiêu khích trước, định giết ta. Chấp pháp giả của Trường Thanh Tiên Quốc chưa tới, nên vãn bối đành phải tự bảo vệ mình. Thuộc hạ ra tay hơi nặng, mong công chúa hiểu cho.
Tần Vấn Thiên chắp tay nói với Trường Bình công chúa. Hai người vốn quen từ trước, nên đã ngầm hiểu lẫn nhau rồi.
- Thì ra là vậy! Như vậy thì các ngươi vi phạm quy định của hoàng thành, người khác không được phản kháng?
Trường Bình công chúa nhìn về phía người của Dương Không Sơn, lạnh lùng nói. Rõ ràng là có ý định che chở Tần Vấn Thiên.
- Đây là cái lý gì hả? Người của ta bị phế Tiên Đài, mà lại thành kẻ làm sai.
Cường giả Dương Không Sơn tỏ ra không phục.
- Ngươi cũng cho rằng mình có lý. Đã vậy, cả hai cùng ta tới hoàng thành Trường Thanh Tiên Quốc để ta điều tra rõ chuyện này, có được không?
Xích Đồng Hầu bước lên trước một bước, nhìn cường giả Dương Không Sơn mà nói. Ánh mắt hắn lộ ra màu đỏ, khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Người của Dương Không Sơn đâu có ngu xuẩn tới mức tin vào Trường Thanh Tiên Quốc, đi rồi không phải như nào đều do đối phương định đoạt sao.
- Hừ!
Cường giả kia hừ một tiếng, tỏ ra không vui.
- Nói như vậy, việc hắn sỉ nhục ta cũng cứ thế bỏ qua?
Thiên Lam Hải tiếp tục nói. Hắn tuy có cái danh tiếng ăn chơi đàn đùm, nhưng không phải kẻ lương thiện gì, đâu có thể dễ dàng bỏ qua được.
- Ngươi muốn thế nào?
Xích Đồng Hầu nhìn Thiên Lam Hải, hỏi.
- Không phải điện hạ của Thiên Lam Tiên Quốc ta muốn như nào. Tốt xấu gì thì bọn ta cũng được coi là khách, Trường Thanh Tiên Quốc các ngươi mà không xử trí hẳn hoi, Thiên Lam Tiên Quốc ta sẽ phải dùng cách của mình để xử lý.
Phía sau Thiên Lam Hải, một cường giả Tiên Vương tỏ ra vô cùng cường thế.
- Thiên Lam Tiên Quốc các ngươi định xử lý theo cách gì?
Xích Đồng Hầu lạnh lùng hỏi.
- Giết!
Đối phương chỉ hộc ra một chữ, không hề khách khí.
- Ha ha, khẩu khí lớn đấy!
Chợt một tiếng cười sang sảng truyền đến. Hư không rung rung không ngừng. Vài cường giả chậm rãi bước ra từ trong hư không, bọn họ tới thẳng phía sau Tần Vấn Thiên, nhìn về phía trước.
- Ngươi định giết như nào?
Người tới nhìn thẳng vào cường giả phe kia, lạnh lùng nói. Đằng xa, vô số cường giả nhìn về phía Tụ Tiên Lâu, cảm xúc dâng trào, thật là thú vị. Càng ngày càng có nhiều cường giả xuất hiện. Những nhân vật phía sau các thiên kiêu liên tục hiện thân. Tên thanh niên dám đối nghịch với Thiên Lam Hải này dường như không phải người bình thường, mặc dù không phải người của Trường Thanh Tiên Quốc, nhưng vẫn dám gọi nhịp với Thiên Lam Tiên Quốc.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Thiên Lam Hải nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên. Người có cường giả Tiên Vương làm hộ vệ chắc chắn sẽ có thân phận không hề đơn giản. Dù không bằng Thiên Lam Tiên Quốc, nhưng chắc chắn có nhân vật Tiên Đế làm chỗ dựa.
- Khách của Trường Thanh Tiên Quốc.
Trường Bình công chúa lạnh lùng nhìn Thiên Lam Hải, nói:
- Không giống những kẻ khác, miệng nói là khách mà lại nói lời nhục nhã công chúa Trường Thanh Tiên Quốc ta. Loại khách bất kính như vậy, thứ cho ta không chào đón.
- Trường Thanh Tiên Quốc định phá huỷ lời hứa à?
Tiên Vương đứng sau Thiên Lam Hải lạnh lùng mở miệng.
- Đương kim Tiên Quốc Đại Đế chưa từng đưa ra lời hứa nào với Thiên Lam Tiên Quốc các ngươi, cũng chưa từng có ước định nào với các ngươi cả. Về điều này, cả thiên hạ đều biết, lấy đâu ra cái gọi là huỷ lời thề?
Trường Bình công chúa nói.
- Tốt lắm! Các ngươi đã nói như vậy, chúng ta sẽ vào hoàng cung Tiên Quốc bái phỏng Trường Thanh Đại Đế mà tán gẫu về chuyện này.
Vị Tiên Vương kia thấy Trường Bình công chúa như vậy thì cười gằn liên tục, rồi chỉ ngón tay vào Tần Vấn Thiên, nói:
- Nhưng kẻ này, dù hắn là khách của Trường Thanh Tiên Quốc, lại sỉ nhục hoàng tử Thiên Lam Tiên Quốc ta ở nơi đây. Món nợ này dù thế nào cũng phải thanh toán cho xong.
- Đúng vậy, Thiên Lam Tiên Quốc ta mặc kệ hắn có thân phận gì, hôm nay phải trả cái giá thật lớn. Ước định giữa Trường Thanh Tiên Quốc và Thiên Lam Tiên Quốc há do một tên nhóc chưa dứt sữa mẹ có thể lắm miệng. Hắn mà xứng à.
Một vị Tiên Vương bên cạnh cũng nói. Nếu Trường Bình công chúa không thừa nhận ước định, như vậy bọn họ tạm không đề cập đến chuyện này. Nhưng hôm nay đã mời các cường hào các phương phía đông Tiên Vực đến, lại để Thiên Lam Tiên Quốc mất mặt thì sao được.
Bởi vậy, phải lấy Tần Vấn Thiên mà giết gà doạ khỉ. Cho dù Tần Vấn Thiên có thân phận gì, Thiên Lam Tiên Quốc hắn cũng không quan tâm.
- Nếu Thiên Lam Tiên Quốc đã cường thế như vậy, bản thân ta cũng muốn biết Thiên Lam Tiên Quốc liệu có tư cách để cường thế như vậy không.
Trường Bình công chúa sa sầm mặt mày, nói:
- Ngươi đã muốn hắn trả cái giá lớn, như vậy cũng được. Hãy làm theo quy định của hoàng thành Trường Thanh Tiên Quốc ta. Ngươi nói kẻ này sỉ nhục hoàng tử Thiên Lam Hải của Tiên Quốc các ngươi, vậy Thiên Lam Hải hãy đứng ra giết hắn. Trường Thanh Tiên Quốc ta chắc chắn sẽ không can thiệp.
Cường giả Thiên Lam Tiên Quốc nhíu mày lại, vị Trường Bình công chúa này tự tin về thanh niên đến thế ư?
- Sao vậy? Không dám à?
Trường Bình công chúa noi:
- Nếu Thiên Lam Tiên Quốc các ngươi cường thế là ỷ thế hiếp bức người khác, vậy thì xin lỗi nhé, hoàng thành Trường Thanh Tiên Quốc ta không cho phép. Cho dù là bất cứ ai.
- Không có chuyện dám hay không. Chỉ là hắn còn chưa xứng để hoàng tử Thiên Lam Tiên Quốc ta tự mình ra tay.
Cường giả Tiên Vương của Thiên Lam Tiên Quốc hờ hững nói:
- Nghe ý của ngươi, Trường Thanh Tiên Quốc chắc chắn phải che chở kẻ này?
- Không phải Trường Thanh Tiên Quốc ta chắc chắn phải che chở. Mà là bất cứ kẻ nào ở hoàng thành Trường Thanh Tiên Quốc ta, thì phải tuân theo quy định của Trường Thanh Tiên Quốc.
Xích Đồng Hầu mở miệng đầy bá đạo. Ngay trong hoàng thành của bọn họ mà Thiên Lam Tiên Quốc muốn làm gì thì làm, chẳng phải sẽ khiến người trong thiên hạ cười chê.
Thiên Lam Tiên Quốc dám lấy ước định năm đó tới đòi người, bọn họ sẽ cường thế cho đối phương xem. Muốn công chúa Tiên Quốc gả cho Thiên Lam, hoàn toàn không có khả năng.
- Một khi đã như vậy! Được thôi, cứ làm theo quy định của Trường Thanh Tiên Quốc đi.
Tiên Vương sau lưng Thiên Lam Hải cất cao giọng nói, hắn nhìn xung quanh:
- Lần này tới bái phỏng Trường Thanh Tiên Quốc mà chưa có cơ hội tự mình tới hoàng cung bái kiến. Ba ngày sau nam nhi Thiên Lam Tiên Quốc ta sẽ tới hoàng cung Trường Thanh Tiên Quốc, một là thăm nhân thân cố hữu, nói về việc thông gia. Hai là làm cho bọn hậu bối giao đấu võ đạo để tăng tình cảm. Đến lúc đó ta mời các thế lực khắp nơi cùng đi, để xem các thanh niên hậu bối tài giỏi của các thế lực phía đông Tiên Vực, có được không?
- Nếu Thiên Lam Tiên Quốc thật lòng tới làm khách, Trường Thanh Tiên Quốc hoan nghênh.
Xích Đồng Hầu nói.
- Ngươi quyết định được à?
Đối phương nhìn Xích Đồng Hầu, nói đầy bá đạo.
- Nếu hầu gia đã nói thì tất nhiên có thể quyết được rồi. Nhưng Trường Thanh Tiên Quốc ta là chủ nhà, không cần Thiên Lam Tiên Quốc các ngươi phải mời. Đến lúc đó các thế lực khắp hoàng thành Trường Thanh Tiên Quốc mà muốn vào hoàng cung thì đều được hoan nghênh. Hoàng cung Tiên Quốc ta đón khách.
- Nếu Lưu Ly công chúa sảng khoái như vậy, chuyện hôm nay tạm bỏ qua.
Vị Tiên Vương kia cười to, nhìn đám người Tần Vấn Thiên:
- Theo quy định của hoàng thành Trường Thanh Tiên Quốc, giao đấu võ đạo. Với điều kiện tiên quyết là song phương tự nguyện, còn có thể giải quyết ân oán. Mặc kệ các ngươi là người phương nào, hy vọng lúc đó các ngươi sẽ có mặt. Đừng có trốn đi không dám ra. Cáo từ.
Thiên Lam Hải đứng dậy, nhìn người xung quanh, mỉm cười nói:
- Hẹn gặp các vị ba ngày sau.
Nói xong, hắn quay sang nhìn Tần Vấn Thiên, giơ chén rượu lên với Tần Vấn Thiên, rồi lập tức lật ngược chén rượu khiến rượu bên trong đổ hết xuống đất.
- Hy vọng ngươi vẫn to gan lớn mật như thế này.
Thiên Lam Hải cười nói, xong lập tức quay người bước đi. Đoàn người chậm rãi rời khỏi nơi này, trông rất là càn rỡ.
Mọi người nhìn bóng lưng bọn họ, mắt híp lại. Ba ngày sau, hoàng cung Trường Thanh Tiên Quốc, xem ra kẻ đến không tốt rồi.
- Cáo từ.
Các cường giả các nơi khác đều chắp tay rời đi. Chư cường nhanh chóng rời khỏi Tụ Tiên Lâu. Tần Vấn Thiên nhìn đám người Trường Bình công chúa, cười nói:
- Hầu gia, công chúa.
- Sao nào, biết Thanh Nhi có việc nên mới chạy tới Trường Thanh Tiên Quốc à?
Trường Bình công chúa mỉm cười hỏi Tần Vấn Thiên.
- Vâng.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu.
- Có cần theo ta đi hoàng cung không?
Trường Bình công chúa hỏi.
- Không cần. Ba ngày sau sẽ tới bái kiến.
Tần Vấn Thiên nói. Trường Bình công chúa gật đầu:
- Được thôi. Vậy ba ngày sau gặp lại.