Nửa năm sau, trong Tiên Hải, một chiếc thuyền lá cô độc phiêu bạt.
Tần Vấn Thiên nằm trên thuyền cô độc, nhìn trời xanh mây trắng, ánh mắt có chút mờ mịt.
Tiên Hải này ẩn chứa sức mạnh quy tắc kỳ diệu, không đi ra được, không có điểm cuối, thậm chí, hắn cực ít gặp được thuyền cô độc phiêu bạt khác. Có thể tưởng tượng Tiên Hải này lớn cỡ nào, quả thực là một Tiên Hải vô tận.
- Chẳng lẽ, ta thật sự phải tu hành trong Tiên Hải mà cầu đường sao?
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng. Một đường đi tới trước cũng không thể tới được bờ, vậy thì không để ý những chuyện khác mà tập trung tu hành thì có thể bước vào thánh viện hay không?
Hư ảnh lơ lửng trên Tiên Hải từng nói, phương pháp vượt biển khác nhau, sẽ được đưa tới địa điểm khác nhau trong thánh viện. Dù bọn họ có thể dùng các loại thần thông vượt biển, nhưng hiển nhiên là không chỉ có một cách có thể tới được thánh viện. Chỉ là một cách hắn cũng không tìm ra được, điều này không khỏi làm cho Tần Vấn Thiên có chút hoài nghi bản thân, chẳng lẽ, thật sự là ngộ tính không đủ, cho nên không thể nào tìm được phương pháp vượt biển cầu đạo bước vào thánh viện hay sao?
Lúc này, Tần Vấn Thiên chợt cảm giác một cỗ khí tức khác thường, lập tức đứng dậy, sau đó thấy phương xa có một thuyền lá cô độc trôi tới, trên đó có một thanh niên tóc đen sõa vai, gương mặt yêu tuấn lộ ra một cỗ khí tức bá đạo nhàn nhạt. Người này có một ánh mắt thâm thúy, con ngươi như có một cỗ hấp lực kỳ diệu, có thể hút ánh mắt người nhìn luân hãm vào trong đó.
- Các hạ đi chơi thật nhàn nhã.
Người nọ từ xa đi tới, đứng chắp tay, hắn có tu vi Tiên Đài tầng bốn, thực lực mạnh mẽ, toàn thân lộ ra một cỗ khí thế khó lường, nói với Tần Vấn Thiên.
- Không thể vượt biển, chỉ có thể sống uổng thời gian, các hạ có biết làm thế nào vượt qua Tiên Hải này hay chưa?
Tần Vấn Thiên bình tĩnh hỏi.
- Không biết, nhưng ta đang đi một con đường, tìm phương pháp vượt Đạo Hải tìm tới bờ, chỉ là con đường này không dễ đi, còn cần các hạ hỗ trợ.
Người nọ tiếp tục tiến lên, thuyền cô độc dần dần đến gần Tần Vấn Thiên/
- Hả? Hỗ trợ như thế nào?
Tần Vấn Thiên mỉm cười hỏi.
- Con đường vượt biển cầu tiên lộ của ta, cần sát sinh mở đường, vì vậy cần tính mạng của các hạ, tạo thành đường cho ta, có lẽ có thể độ Tiên Hải.
Người nọ tiếp tục nói, giọng nói bình tĩnh không có nửa điểm gợn sóng.
- Đường này quá tà ác, trước không nói có thể độ Tiên Hải hay không. Cho dù có thể, ta cũng không chịu.
Tần Vấn Thiên nhàn nhạt đáp lại, hai người nói chuyện vô cùng bình tĩnh, tự như đại sự sinh sát cũng chỉ là một lời nói mà thôi.
Tần Vấn Thiên muốn vào thánh viện thì đã tự chuẩn bị tâm lý, những nhân vật thiên kiêu đến từ các thế lực của Tiên Vực, đều là người đứng đầu, bất kỳ tính cách nào cũng có thể xuất hiện. Bọn họ có khát vọng vô cùng mãnh liệt đối với thực lực, vì vậy gặp phải người đoạt tính mạng của người khác, để cầu đường vượt Tiên Hải, cũng không có gì quá mức kinh ngạc.
- Ngươi không chịu, vậy thì chỉ có thể để ta tự tới lấy rồi.
Người nọ nói tiếp:
- Lúc trước thấy Tiên Đài của ngươi hoàn mỹ, tinh hồn vô song, chắc có tu luyện bí pháp. Ta không thể làm gì khác hơn là phế Tiên Đài của ngươi trước, sau đó lấy bí pháp, rồi mới đoạt tính mạng ngươi.
Khi hắn nói chuyện, Tiên Đài đã được thả ra, trong phút chốc, sau lưng hắn xuất hiện một hư ảnh ma đầu đáng sợ, toàn thân được ánh sáng huyết sắc bao phủ. Hai con mắt của ma đầu kia yêu dị như huyết đồng, làm cho ánh mắt vô cùng kinh khủng. Giờ khắc này, hư không biến ảo, ánh sao lấp lánh, trên bầu trời tự như xuất hiện một ma thần.
- Người Vạn Ma đảo.
Tần Vấn Thiên nhỏ giọng nói. Lúc Tiên Đài của người này nở rộ, chính là một ma đài ma khí ngút trời, thân thể của hắn tăng vọt hóa thành một sát thần. Nơi bầu trời trên thuyền cô độc của Tần Vấn Thiên, mưa gió bão bùng, con thuyền lay động như yếu ớt, giống như chỉ cần một kích sẽ hóa thành bụi bặm trong Tiên Hải.
- Giết người để cầu đạo, chỉ một ý nghĩ sai cũng có thể bỏ mạng trong Tiên Hải, thân tử đạo tiêu.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, thân thể đột nhiên trở nên chói mắt, giống như ánh mặt trời ban trưa hừng hực lửa, sáng chói vô cùng. Toàn thân hắn đều là thần quang nở rộ, phù quang diệu thiên, thần thủ bành trướng, giống như thần thể bất diệt, cho dù là thân xác cũng có uy lực vô cùng.
Ma thần trên hư không đánh tới, hóa thành tia chớp màu đỏ máu, đánh lên thân thể chói lóa thần quang, tất cả đều bị chôn vùi tiêu tan, không thể đả thương hắn một chút nào.
Mảnh Tiên Hải nơi đây sóng gió dữ dội, thuyền cô độc dưới chân Tần Vấn Thiên bị cuốn lên theo sóng gió, thân thể của hắn theo sóng mà động, không ngừng nhấp nhô.
Lại thấy đối phương rống to một tiếng, sóng lớn ngút trời, một thanh trường thương Ma vương huyết sắc phóng tới, như muốn phá tan mọi thứ, khí thế không ai cản nổi.
Tiên Đài hoàn mỹ của Tần Vấn Thiên nở rộ, Tiên Đài này diễn hóa thành những hình vẽ khác nhau, trong đó có sức mạnh thuộc tính mà tinh hồn yêu tộc ban cho được phát huy tới trình độ cao nhất. Trong phút chốc, Tiên Đài diễn hóa thành hư ảnh rùa thần, bao phủ toàn thân hắn. Thân thể rùa thần bất diệt hóa thành phòng ngự đáng sợ, Ma vương thương đánh tới, sóng gió dữ dội, tiếng nổ vang lên, tựa như có thể đập vỡ cả Tiên Đài.
Ầm.
Hư ảnh rùa thần bể nát, nhưng lúc này, bàn tay sát phạt của Tần Vấn Thiên đánh ra. Tiên Đài thánh phẩm hoàn mỹ không sứt mẻ của hắn tựa như hóa thành một đại yêu như sói, lộ ra thuộc tính hủy diệt trấn áp đáng sợ. Bàn tay của Tần Vấn Thiên giống như tay thần linh, công phạt đánh ra thì giết hại toàn bộ, nghiền ép bầu trời, điên cuồng đối kháng với ma uy ngút trời của đối phương, trong phút chốc sóng biển hóa thành nước xoáy.
Lại thêm một chưởng ấn động trời đánh ra, một kích này mang theo rất nhiều phương thiên họa kích hủy diệt, vạn kích cuồng bạo đánh ra đổi lại một tiếng rên, thân thể đối phương bị đâm xuyên. Lại thấy trong hai con ngươi đáng sợ của người nộ, ngưng tụ một ấn pháp kỳ diệu, hóa thành một tia chớp huyết sắc, lập tức bỏ chạy. Trong Tiên Hải, người nọ hóa thành một tia huyết mang tiêu tán, không biết đi phương nào.
Sóng biển vẫn còn cuồng bạo, Tần Vấn Thiên đứng đang lơ lửng trên thuyền cô độc, nhìn bóng người bỏ chạy kia, trong sóng biển nhấp nhô hình như vẫn lưu lại chút máu, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt là tan đi, cho tới khi Tiên Hải ổn định lại lần nữa, mọi thứ giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tần Vấn Thiên nhìn mảnh Tiên Hải này, trong lòng suy tử. Người này sát sinh để cầu đường vượt biển, mặc dù loại phương pháp này khiến Tần Vấn Thiên phỉ nhổ, nhưng mà hắn vẫn đang suy nghĩ, hắn nên lấy loại phương thức nào vượt Tiên Hải.
- Trước khi tìm được câu trả lời, thì cứ tu hành đi đã.
Tần Vấn Thiên cười khổ nói. Lúc trước hắn cho rằng, nếu tu hành qua ngày trong Tiên Hải, có khi nào sẽ làm vuột mất cơ hội vàng thánh viện hay không. Nhưng giờ khắc này, hắn lại phát hiện, bản thân hình như quá cố chấp rồi. Vào thánh viện vốn là để tu hành, hiện giờ không có phương pháp vượt biển, vậy thì cần gì phải tự tìm phiền não, sao không thuận theo tự nhiên.
Nghĩ tới đây, hắn ngồi xếp bằng trên thuyền cô độc, nhắm mắt tu hành, mặc cho con thuyền nhỏ phiêu bạt trong Tiên Hải, bập bềnh theo gió, còn hắn tâm vô tạp niệm.
Đảo mắt lại thêm một năm, Tần Vấn Thiên phiêu bạt trong Tiên Hải đã gần hai năm. Hắn tu hành ở trên thuyền nhỏ lĩnh ngộ sức mạn quy tắc, làm cho TiêTieeni không ngừng trở nên mạnh mẽ. Hắn mơ hồ cảm giác, quy tắc của Tiên Hải này dường như phù hợp với sức mạnh tu hành của hắn, giống như quy tắc của Tiên Hải bao dung vạn vật, từ trong đó có thể cảm nhận được bất kỳ một sức mạnh quy tắc nào của người tu tiên.
Một ngày này, Tần Vấn Thiên mở mắt ra, đứng trên thuyền cô độc nhìn về phương xa. Một năm qua, cũng không biết có người nào đi qua hắn hay không.
- Nơi đó có người.
Tần Vấn Thiên thấy xa xa như có kim quang lóng lánh, sáng chói, tràn ngập bát phương. Tần Vấn Thiên điều khiển thuyền nhỏ đi tới trước, vạch sóng mà qua, đứng cách nơi kim quang kia một khoảng thì dõi mắt nhìn theo.
Chỉ thấy đó là một tăng nhân tu luyện sức mạnh phật môn, là đệ tử của một thế lực phật tu đỉnh cấp Tiên Vực. Thân xác của hắn nằm trên biển, ánh sáng màu vàng vô tận đó chính là từ thân xác của hắn phát ra.
Đi đôi với kim quang vô tận đó, Tần Vấn Thiên phát hiện, sức mạnh Tiên Đài trong cơ thể hắn dần dần tản đi, càng ngày càng nhiều, thân xác của hắn cũng đang trở nên yếu ớt, nhưng kim quang vẫn hừng hực vô biên, dung nhập vào trong Tiên Hải, tản ra hư không.
Dần dần, Tần Vấn Thiên phát hiện trên mặt biển xuất hiện một thuyền lá nhỏ. Đó là thân xác đối phương, nhưng không có sinh khí.
- Xả thân cầu đạo, thân xác làm thuyền.
Trong lòng Tần Vấn Thiên thầm run lên. Nghe đồn người phật môn cho rằng, tiên lộ từ từ, cầu tiên lộ quá khó khăn, đời người như bể khổ, tràn đầy khổ nạn. Coi đời là bể khổ, thân xác làm thuyền, linh hồn điều khiển con thuyền bằng thân xác này, đi tới bờ bên kia.
Người tu phật này tu hành trong Tiên Hải, lại muốn dùng cách này cầu đạo, tìm đường tới bờ bên kia sao?
Ngay tại thời điểm Tần Vấn Thiên còn đang ngắm nhìn, thì đột nhiên kim quang đầy trời, trên thuyền nhỏ bằng thân thể kia, xuất hiện hư ảnh của một người. Bất ngờ là thân thể của đối phương lại dần mờ đi, nhưng kim quang vẫn bao phủ, thân xác đối phương đứng dậy khỏi Tiên Hải, dung nhập vào hư ảnh.
Phía trước, mơ hồ có một hư ảnh mờ mịt xuất hiện, quá bất ngờ lại là một tòa thánh viện.
- Cái này...
Tần Vấn Thiên chấn kinh, chỉ thấy đối phương một bước vượt qua, thân thể biến mất trong Tiên Hải, sau đó, hư ảnh thánh viện kia dần dần tản đi, một lần nữa chìm vào hư không.
Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn mặt biển bình tĩnh phía trước, cùng với nơi tăng nhân vừa biến mất, thật lâu chưa lấy lại hồn.
Quả nhiên như dự đoán, bờ bên kia của Tiên Hải không phải là một "bờ bến", cũng không phải là bước qua vách ngăn không gian là có thể đi tới. Mà là phải đi tới bằng tiên lộ của mình.
Đường từ từ chỉ có bản thân đi ra, đường người khác là thuộc về người khác. Chỉ có đi bằng con đường của chính mình, mới có thể ra khỏi Tiên Hải, vào thánh viện.
Tăng nhân lúc trước lấy thân xác làm thuyền, lấy linh hồn độ khổ nạn, rốt cuộc đi tới bờ bên kia, bước vào thánh viện, cái đó là đường của đối phương. Có thể lĩnh ngộ ra đường này trong hai năm, tăng nhân này phải là người phi phàm, đương nhiên cũng có thể là do con đường này phù hợp với con đường tu hành phật môn của đối phương, nên hắn có thể coi Tiên Hải làm bể khổ.
Tần Vấn Thiên nhớ lại lời của hư ảnh trước khi vào Tiên Hải. Tiên Hải không bờ bến, muốn độ Tiên Hải phải dựa vào thần thông của các ngươi. Nếu trong vòng trăm năm không có đủ hai chục ngàn người vượt biển vào thánh viện, thì tất cả người không vượt biển đều bị đưa ra khỏi Tiên Hải. Lúc trước Tần Vấn Thiên còn xem thường lời này, nhưng bây giờ hắn cảm giác, nếu lần này người vào Tiên Hải không đủ xuất chúng, thì thật sự có khả năng, trong vòng trăm năm không có đủ hai chục ngàn người vượt qua Tiên Hải.
- Tăng nhân lấy thân xác làm thuyền cầu đạo vượt Tiên Hải. Đường của ta, thì ở phương nào?
Tần Vấn Thiên thầm hỏi mình, tiếp tục phiêu bạt trong biển rộng.
Không chỉ có hắn, những thiên chi kiêu tử, những hào kiệt các phương của Tiên Vực vào Tiên Hải cũng đang tìm đường. Còn có Thanh nhi, Nam Hoàng Vân Hi, Hoa Thái Hư, Quân Mộng Trần đều đang trôi dạt với con thuyền cô độc trên Tiên Hải, cầu đường vượt biển!