Có lẽ Sở Thanh Y đã bị Tần Vấn Thiên ngược đãi tới chết lặng, hoặc có thể nói kiêu ngạo của nàng đã bị Tần Vấn Thiên mài mòn hết. Chính nàng cũng không biết, bản thân lại bắt đầu thưởng thức thanh niên mình hận thấu xương này, cho dù nàng thực sự thưởng thức hắn.
Thiên kiêu kiêu ngạo kia nhanh chóng bị Tần Vấn Thiên đánh bại. Hắn phế bỏ Tiên Đài đối phương, chém hai chân đối phương, sau đó đạp người đó lún sâu vào đất, giẫm dưới chân, mặc cho đối phương giãy giụa phía dưới, Tần Vấn Thiên vẫn đứng chắp tay, lãnh đạm nhìn đối phương.
- A...
Người nọ phát ra tiếng gào trầm thấp, mắt chảy ra huyết lệ nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, đang muốn nói ra một vài lời có tính uy hiếp. Nhưng không đợi hắn mở miệng, chân của Tần Vấn Thiên đã đạp lên mặt hắn, hung hăng nghiền ép, như muốn nhét luôn những lời hắn định nói vào trong miệng.
- Đừng nói mấy lời mà quang minh chính đại khiến cho người ta chán ghét. Ngươi là Tiên Đài tầng sáu cao ngạo, đánh tới giờ phút này lại giống như súc sinh bị ta chà đạp dưới chân. Nếu ta là ngươi, sẽ xấu hổ mà chết. Vô luận ngươi tự an ủi mình như thế nào, sự thật tàn khốc vẫn sẽ nói cho ngươi một chân lý.
Giọng nói Tần Vấn Thiên chậm rãi vang lên, giống như muốn hoàn toàn phá hủy nội tâm kiêu ngạo của thanh niên thiên kiêu này.
- Chân lý này chính là. Cho dù lúc trước ngươi có nhẹ nhàng phong độ với cá tính cao ngạo cỡ nào, cũng chỉ là vì ngươi chưa gặp phải thiên kiêu chân chính, cho nên mới tự đại ngông cuồng cho mình là giỏi. Trận chiến này, đủ đánh ngươi trở về nguyên hình, khiến cho ngươi nhận biết rõ ràng bản thân phế vật cỡ nào. Bị một người vô danh mà ngươi xem thường, còn thua ngươi hai cảnh giới, giẫm dưới chân, ngươi nên suy nghĩ thật kỹ, nếu như loại như ngươi cũng có một ngày đặt chân tới Đế cảnh, vậy thì ta sẽ ở cấp bậc như thế nào chứ?
Âm thanh bình tĩnh của Tần Vấn Thiên giống như đao kiếm, từng tấc từng tấc đâm vào tim thanh niên, từng chút một xé xuống nội tâm kiêu ngạo của hắn.
Âm thanh tàn khốc vô tình này, cho dù là Sở Thanh Y nghe được cũng run rẩy cả người. Lời nói của Tần Vấn Thiên quá đáng sợ, nhất là ở tình huống, đối phương vốn là thiên kiêu phi phàm, lời nói như vậy, đủ để đánh sập tự tin và tín niệm của đối phương. Dù sao thì, chân của Tần Vấn Thiên quả thật đang đạp lên mặt đối phương, hơn nữa, hắn cũng là một Tiên Đài tầng bốn hàng thật giá thật.
Nhưng Sở Thanh Y cũng hiểu được, đó không phải là do thanh niên kia yếu, nàng không phải cũng bị Tần Vấn Thiên nghiền ép sao. Chỉ là do bóng dáng cuồng ngạo đứng chắp tay kia, có tính chất đặc thù không ai sánh bằng, thiên phú chiến lực hiếm thấy. Ít nhất là nàng chưa từng gặp được người nào đáng sợ như vậy.
- Ầm!
Lại đạp thêm một cước, Tần Vấn Thiên đạp thân thể đối phương lún sâu thêm vào trong mặt đất, lạnh nhạt nói:
- Ngươi cứ vô lực nằm ở đây, sau đó chờ đợi yêu thú trong dãy núi này tới lâm hạnh, chiếm đoạt ngươi, để cho ngươi rời khỏi Thông Thiên giới này.
Nói xong, thân hình Tần Vấn Thiên chợt lóe trở lại bên cạnh Sở Thanh Y. Nhìn người này, Sở Thanh Y sâu sắc cảm nhận được, trả thù của Tần Vấn Thiên mãnh liệt cỡ nào, chỉ cần người tham dự việc động thủ với sư đệ hắn, thì hắn đều dùng hành động tàn nhẫn nhất để trả thù.
Nàng chợt phát hiện mình có chút may mắn, nếu không phải Tần Vấn Thiên có ranh giới cuối cùng làm người, đối phó với một mỹ nữ như nàng, có rất nhiều thủ đoạn tàn nhẫn đủ khiến cho mỹ nữ tan vỡ. Vừa nghĩ đến vậy, nàng đã cảm giác sau lưng rịn ra mồ hôi lạnh. Lúc trước mặc dù Tần Vấn Thiên làm ra việc đáng hận đối với nàng, nhưng chuyện nàng rơi vào trong tay Tần Vấn Thiên mà nói, hình như vẫn được coi là rất may mắn.
- Đi thôi.
Tần Vấn Thiên không có bất kỳ sự thương hại nào đối với thiên kiêu bị chà đạp, ôm lấy thân thể Sở Thanh Y bước lên lưng Liệt Diễm Sư Tử đang nằm rạp. Tiếng gào trầm thấp truyền ra, Liệt Diễm Sư Tử mang bọn họ rời khỏi nơi này.
Cho đến mấy ngày sau, thanh niên bị đạp lún vào trong đất mới được phát hiện. May mắn phát hiện hắn không phải yêu thú, mà là cường giả của Lôi Thần Điện đang tìm kiếm Tần Vấn Thiên và Sở Thanh Y. Nhìn thấy thảm trạng của hắn, cường giả Lôi Thần Điện âm thầm xoắn ruột, xem ra sau này phải thật cẩn thận với thanh niên kia rồi. Nếu rơi vào trong tay hắn, hậu quả sẽ rất thê thảm.
Tần Vấn Thiên vẫn dạo chơi trong dãy núi, săn giết vô số yêu thú, cũng ăn rất nhiều thịt yêu thú, đại bổ thân thể, chiến lực cũng không ngừng được rèn luyện, đương nhiên cũng sẽ bị đại yêu lợi hại đuổi giết, cho tới khi tọa kỵ của hắn cũng bị tiêu diệt.
Lại qua thêm mấy tháng, hắn đã không biết mình đi sâu cỡ nào, nhưng trong lòng thầm cảm thán sự rộng lớn của Thông Thiên giới này, giống như một thế giới thật sự vậy.
Lúc này, Tần Vấn Thiên đang đi trong một dãy núi đá do đá lớn đắp thành. Nơi này không có cỏ cây, chỉ có nham thạch đắp thành dãy núi to lớn. Sở Thanh Y đi theo sau lưng Tần Vấn Thiên, mấy ngày này nàng đã kiến thức được sự mạnh mẽ của Tần Vấn Thiên, hận thấu xương lúc trước đã dần dần phai nhạt đi rất nhiều, đối với Tần Vấn Thiên thậm chí còn thỉnh thoảng có một chút tán thưởng. Nếu nói thánh viện này đào tạo thiên kiêu, tương lai sẽ xuất hiện Đại Đế cổ, vậy thì thanh niên phía trước nàng, ai có thể đảm bảo hắn không phải người mệnh trung chú định chứ?
- Hình như có một cỗ khí tức rất đáng sợ.
Tần Vấn Thiên nhỏ giọng nói, tiếp tục đi lên trên, hắn quay đầu nhìn Sở Thanh Y nói:
- Ta mang ngươi đi lên.
Sở Thanh Y đi lên trước, rất tự nhiên đi tới bên người Tần Vấn Thiên, mặc cho hắn ôm. Thân hình Tần Vấn Thiên chợt lóe, đi lên trên, hắn nghiêng đầu, lại thấy đôi mắt Sở Thanh Y đang ngắm nhìn mình, trong ánh mắt không kiềm được thoát qua một tia quái dị. Hắn cũng phát hiện trong con ngươi xinh đẹp của Sở Thanh Y dần dần không còn hận ý mãnh liệt như trước nữa, điều này thực sự rất quỷ dị. Hơn nữa, hiện giờ khi nàng ta dựa vào người mình, không chút nào giống tù binh, càng giống như là... Tình nhân.
Tần Vấn Thiên có chút buồn bực, không nhịn được nói:
- Thánh nữ của thánh điện Phiêu Tuyết, có phải là có khuynh hướng chịu ngược không?
Hắn nhớ lại những này này, hắn đối với Sở Thanh Y không thể bảo là không đủ ác, phế bỏ tu vi của nàng ta trong Thông Thiên giới, đối đãi với nàng ta giống như nô bộc, nhưng mà nàng ta lại càng ngày càng bình tĩnh.
Vẻ mặt Sở Thanh Y trở nên lạnh lẽo, Tần Vấn Thiên cười một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Đây mới là ánh mắt bình thường chứ.
Hắn bước chân tới trên một hòn đá, ngẩng đầu nhìn hư không. Nơi đó có hắc vụ lượn quanh, khí tức đáng sợ tràn ngập ra, ngăn cản tiên niệm, trong mắt Tần Vấn Thiên lóe lên tia kỳ dị, nhìn sâu vào hắc vụ, đôi mắt chân ngã nhìn thấu hư vọng. Sau đó, hắn thấy được một cảnh tượng đáng sợ. Trong hắc vụ, có một đám đại yêu đang nức nở, chất đống như núi, chảy máu khắp nơi, giống như muốn chảy từng chút một tới khô.
Thậm chí Tần Vấn Thiên còn thấy được mấy đại yêu thật sự, mà không phải yêu linh thể của Thông Thiên giới này, là yêu tới từ thánh viện. Bọn họ hóa thành bản thể, trong con ngươi có vô tận sợ hãi, trở thành vật cúng tế, con mắt bi ai nhìn bóng người trong vòng hắc vụ. Nơi đó, hình như có một bóng người trẻ tuổi lạnh lùng ngồi xếp bằng, quanh thân hắn đều là phù văn cổ quái, ánh sáng trên thân hình đại yêu không ngừng tràn vào trong thân thể hắn.
- Hình như là người Thú Thần Giáo. Mấy người Thú Thần Giáo này nhìn có vẻ khiêm tốn, không ngờ lại thâm trầm đáng sợ như vậy.
Tần Vấn Thiên nhìn thanh niên kia lấy mấy trăm yêu thú làm tế phẩm, tu hành ở chỗ này, trong lòng thầm run. Mặc dù hắn cũng giết không ít yêu, nhưng vẫn cảm giác được một trận khí lãnh. Loại thủ đoạn này quá mức tàn nhẫn, lấy đại yêu làm tế phẩm, thủ đoạn tu hành của người Thú Thần Giáo nhất định rất đáng sợ.
Ngay tại lúc này, thanh niên trong hắc vụ mở ra đôi mắt sáng ngời, cách không gian, đôi mắt yêu dị thâm thúy đáng sợ đó nhìn thẳng phía Tần Vấn Thiên. Trong phút chốc, cả người Tần Vấn Thiên run lên, cảm thấy như có một cỗ hung uy kinh người muốn xé nát hắn, toàn thân hắn căng chặt, giống như bị móng nhọn của một đại yêu bóp cổ họng, hoặc bị một đại yêu xé thân thể.
Chân pháp trên người Tần Vấn Thiên sáng rực lên, thân thể chợt run, không nhìn đối phương nữa. Cảnh giới người này rất cao, mạnh hơn hắn rất nhiều, hoàn toàn không thể chống lại. Trong nháy mắt hắn kéo Sở Thanh Y rời đi, bóng người trong hắc vị kia cũng không vì Tần Vấn Thiên mà cắt đứt tu hành của mình, vẫn đắm chìm trong đó.
- Ở đó là người nào vậy?
Dọc đường, Sở Thanh Y hỏi.
- Một người rất nguy hiểm.
Tần Vấn Thiên đáp lại.
- Ngươi có vẻ rất kiêng kỵ người đó. Trong thánh viện này, còn có ngươi làm cho ngươi kiêng kỵ sao.
Khoảng thời gian này Sở Thanh Y gần như đã thay đổi cái nhìn về Tần Vấn Thiên, cho rằng hắn là ngươi không coi ai ra gì.
- Trong thánh viện thiên tài như mây, là nơi tụ tập thiên kiêu Tiên Vực. Mặc dù loại người ngu si như ngươi không ít, nhưng cũng không thiếu các nhân vật cao cấp, Kim Sí Đại Bàng - Già Nam Thiên không mạnh sao? Mà hắn cũng chỉ là tương đối cao thôi, còn có rất nhiều nhân vật lợi hại hơn. Không giống như đám người ngu xuẩn các ngươi, tự xưng là cao ngạo, như sợ người trong thiên hạ không biết các ngươi tồn tại vậy.
Tần Vấn Thiên không chút khách khí mắng chửi.
Dọc đường trở về, Tần Vấn Thiên lại gặp được mấy vị Đấu Chiến Thánh Tộc, có cả Tề Đại có chiến lực mạnh nhất. Bọn họ thấy Tần Vấn Thiên thì tiến lên gọi:
- Tần thiếu.
Ở trước mặt người ngoài, người của Đấu Chiến Thánh Tộc sẽ không gọi là Thánh chủ.
- Sao các ngươi tìm được nơi này.
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Chúng ta vẫn luôn chú ý tin tức của Tần thiếu. Người của Lôi Thần Điện và thánh điện Phiêu Tuyết đang tìm kiếm ở khu vực này.
Tề Đại nói. Sở Thanh Y nhìn những cường giả này vô cùng tôn kính Tần Vấn Thiên có chút khó hiểu. Nàng biết người tộc này có sức chiến đấu mạnh mẽ đáng sợ, nhưng vì sao bọn họ lại tôn kính Tần Vấn Thiên như vậy?
Ở trong mắt Sở Thanh Y, Tần Vấn Thiên hình như càng ngày càng thần bí.
- Chúng ta trở về khu vực trung ương của Thông Thiên giới đi, không phiền bọn họ đi tìm nữa.
Tần Vấn Thiên cười nói, sau đó đoàn người rời đi.
Khu vực Thông Thiên Tiên thạch của Thông Thiên giới, lại một lần nữa tụ tập rất nhiều cường giả. Giống như lần trước, Tần Vấn Thiên dùng Thông Thiên thạch thông báo cho đám người Lôi Bá. Sau khi nhận được tin tức, cường giả của Lôi Thần Điện và thánh điện Phiêu Tuyết đều chạy tới, khi Lôi Bá thấy Tần Vấn Thiên và Sở Thanh Y đứng chung một chỗ, sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi.
Tất cả mọi người đều biết Lôi Bá hắn đang theo đuổi Sở Thanh Y, nhưng mà Tần Vấn Thiên ép buộc Sở Thanh Y thời gian dài như vậy, Sở Thanh Y lại là mỹ nhân khó gặp, là người thường thì đều sẽ suy nghĩ theo cùng một hướng, nhất là Tần Vấn Thiên làm vậy vốn là để báo thù. Hắn sẽ bỏ qua cơ hội làm nhục Sở Thanh Y sao?
Tần Vấn Thiên có thể cảm nhận được tức giận của Lôi Bá, trước khi có thể ở thánh viện chân chính đạp ngã Lôi Bá, hắn cũng chỉ có thể dùng cách này đả kích trả thù Lôi Bá.
- Thanh Y, bất kể hắn đã làm gì với nàng, đều là ảo ảnh Thông Thiên giới giả tạo ra thôi. Khuất nhục nàng phải chịu, ta nhất định sẽ thay nàng đòi lại gấp mười gấp trăm lần.
Lôi Bá trịnh trọng nói, giống như đang tự nhắc nhở mình, mọi thử trong Thông Thiên giới đều là giả tạo, thánh nữ Thanh Y vẫn băng thanh ngọc khiết. Có lẽ trong lòng hắn vẫn còn nuôi một tia may mắn, Tần Vấn Thiên không có làm loại chuyện đó đối với Sở Thanh Y, mặc dù hắn cho rằng khả năng đó là rất nhỏ.
- Không cần.
Sở Thanh Y thản nhiên nói, khiến đôi mắt Lôi Bá có chút mở lớn, sau đó dưới ánh nhìn soi mói của Tần Vấn Thiên, Sở Thanh Y khẽ cười, ánh mắt ẩn chứa đưa tình nhìn chăm chú lại hắn, rồi ôm cánh tay hắn, ôn nhu nói:
- Ta đã là nữ nhân của hắn.
Âm thanh này rơi vào trong tai, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy màng nhĩ mình ong ong, trong lòng tức giận mắng, thánh nữ Thanh Y của thánh điện Phiêu Tuyết này thật sự là một kẻ biến thái bị cuồng ngược sao?
Nhìn thánh nữ Sở Thanh Y của thánh điện Phiêu Tuyết hạnh phúc rúc vào người Tần Vấn Thiên, người xem chung quanh giống như ban ngày gặp quỷ vậy, lộ ra biểu tình không thể tin được. Còn Lôi Bá, giống như bị tia sét mà hắn am hiểu nhất đánh trúng vậy, đứng hóa đá tại chỗ luôn, một hơi nghẹn ở ngực không cách nào phun ra ngoài!