Tuy rằng Lôi Phách cho rằng Tần Vấn Thiên đến cả tư cách làm đối thủ của hắn cũng không có, nhưng mà, có một số việc, Tần Vấn Thiên vẫn phải trả giá thật lớn, hơn nữa trước đây Tần Vấn Thiên cũng đã làm chuyện này đủ ngoan độc.
Thánh nữ Sở Thanh Y của Phiêu Tuyết Thánh điện có thân phận nhường nào, mặc dù Phiêu Tuyết thánh điện có không ít thánh nữ nhưng không so được với Thanh Nhi này, vừa là đệ tử của Cơ Đế, lại vừa là nữ nhân sủng ái của Trường Thanh đại đế, vậy mà lại bị người ta không tôn trọng thậm chí là sỉ nhục, hơn nữa, tất cả mọi người đều biết, Lôi Phách hắn đây đang đeo đuổi Sở Thanh Y.
Như vậy, Lôi Phách cũng có lý do tin rằng Tần Vấn Thiên tránh né hắn, không dám cùng hắn chạm mặt, bằng không những năm gần đây bốn tòa thánh viện đã liên hệ, Tần Vấn Thiên không có lý do gì không hiện thân, mặc dù thánh viện rất lớn, nhưng cũng không lớn đến mức không biết tuyên ngôn của Lôi Phách hắn, đã như vậy, nếu như Tần Vấn Thiên nguyện ý thì đương nhiên có thể có biện pháp tìm được hắn, nhưng Tần Vấn Thiên không có.
Hiện tại Tần Vấn Thiên cuối cùng cũng đã tới, chắc là tu vi tiến bộ không nhỏ, hoặc là thấy sư đệ của mình chịu nhục nên không thể không đi ra.
Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn Lôi Phách, đôi mắt thâm thúy này giống như muốn xuyên qua không gian, cắn xé Lôi Phách, năm đó Sở Thanh Y đối phó với Quân Mộng Trần, có lẽ còn có thể tìm được một tia lý do, bởi vì hắn mà bị liên lụy, nhưng ra tay lại là Lôi Phách, giống như tên của hắn như vậy, hắn bá đạo cường thế, vì Sở Thanh Y ra mặt, trong mắt hắn đã bao giờ có Tần Vấn Thiên.
Hắn không có, Hoàng Hữu Địch cũng không có, cho nên, bọn họ mới dám lớn lối như vậy, cuồng vọng như thế.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên đảo qua, rơi trên người Quân Mộng Trần, nói:
- Sư huynh liên lụy ngươi rồi.
Quân Mộng Trần cười xuề xòa, có vẻ hoàn toàn không để ý chút nào, hắn trời sinh tính tình hào hiệp, tự nhiên sẽ không bởi vì bị người ta đánh liền cho rằng đây là do bị sư huynh liên lụy, cách nghĩ như vậy mới thật sự là sỉ nhục.
- Sư huynh, ngươi tới vừa đúng lúc, có vài người thực cuồng vọng, đến mức có chút quá phận.
Quân Mộng Trần mở miệng, đem mọi chuyện đơn giản nói cho Tần Vấn Thiên, Hoàng Hữu Địch và Lôi Phách đều an tĩnh nhìn, không ai ngăn cản Quân Mộng Trần nói, bởi vì bọn họ muốn cho Tần Vấn Thiên biết chuyện gì đã xảy ra, nếu như Tần Vấn Thiên ngay cả chuyện đó cũng không biết, vậy thì làm sao mà sỉ nhục hắn được?
Nghe Quân Mộng Trần nói xong, Hoàng Hữu Địch nhìn Tần Vấn Thiên, mặt mũi hàm ý cười, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Nếu như ngươi đã biết chuyện gì xảy ra, biết huynh trưởng của ta coi trọng Thanh Nhi công chúa, như vậy, ngươi tự mình mở miệng, nói cho tất cả mọi người biết, giữa ngươi và công chúa Thanh Nhi của Trường Thanh Tiên Quốc không có bất cứ quan hệ gì.
Hoàng Hữu Địch nói ra những lời này vẫn bình tĩnh trước sau như một, bình tĩnh đến mức như thể những lời này chính là sự thực, không cho phép người khác được nghi ngờ, bởi vì là lời do Hoàng Hữu Địch hắn nói, bởi vì Hoàng huynh của hắn coi trọng vị công chúa kia.
Tần Vấn Thiên híp mắt nhìn Hoàng Hữu Địch, trên người hắn thậm chí không có một tia tức giận, nhưng cũng không phải là vì không phẫn nộ, chỉ là bởi vì sự phẫn nộ của hắn đã được đè nén đến một giới hạn, hắn không ngại người khác thích Thanh Nhi, điều đó đại biểu rằng Thanh Nhi rất ưu tú, kể cả đối phương theo đuổi Thanh Nhi, nhưng hắn vẫn biết đó đúng là tự tìm mất mặt, nhưng người ở trước mắt, lại muốn bản thân hắn chính miệng nói với thế nhân, rằng Thanh Nhi không có bất cứ quan hệ gì với hắn.
Đây hình như đã không thể dùng cuồng vọng và kiêu ngạo để hình dung, khi Hoàng Hữu Địch nói ra những lời này lại có thể thản nhiên như vậy, như thể vốn dĩ nên là như vậy.
Tần Vấn Thiên cũng nhìn thấy Hoàng Vô Địch, năm đó ở Thông Thiên giới, hắn đã tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Già Nam Thiên và Hoàng Vô Địch, đương nhiên sẽ không phải là không nhớ rõ đối phương là ai, thân là Cửu Hoàng Tiên Quốc nơi Tiên Vực trung bộ, thật sự rất cuồng vọng.
- Có một số việc, có trầm mặc cũng không có cách nào trốn tránh được.
Hoàng Hữu Địch thấy Tần Vấn Thiên vẫn chưa mở miệng, bổ sung một câu.
- Không phải trầm mặc, ta chỉ là có chút bất ngờ.
Tần Vấn Thiên cuối cùng cũng mở miệng, mọi người đều có có phần hứng thú nhìn Tần Vấn Thiên, những vị thiên kiêu xem náo nhiệt này từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, từng nghĩ Tần Vấn Thiên có thể sẽ bùng phát phẫn nộ, cũng nghĩ tới Tần Vấn Thiên sẽ âm trầm mà đem sát niệm ẩn giấu ở trong lòng, nhưng Tần Vấn Thiên cuối cùng lại bình tĩnh nói rằng có chút bất ngờ.
Chỉ có điều lúc này đôi môi Tần Vấn Thiên khẽ mở, tiếp tục nói:
- Hoàng tử của Cửu Hoàng Tiên Quốc, không ngờ lại là một kẻ ngu si.
Lời này hạ xuống, khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đều ngưng lại, những lời này, thực sự có chút ý tứ, hoàng tử Hoàng Hữu Địch của Cửu Hoàng Tiên Quốc, là kẻ ngu si sao?
Dĩ nhiên không phải, e rằng không có ai dám cho rằng như vậy, một thân thiên phú kinh thiên, vị hoàng tử trẻ được Cửu Hoàng Tiên Quốc cho rằng còn xuất chúng hơn Hoàng Vô Địch, làm sao có thể là một kẻ ngu si.
- Thú vị.
Hoàng Hữu Địch sau một hồi sửng sốt liền mìm cười, chỉ có điều này trong đôi mắt cười cười đó lại chữa hàn khí dày đặc làm người ta sợ hãi.
- Một chút thú vị cũng không có.
Tần Vấn Thiên tiếp lời nói:
- Người ở phía đông Tiên Vực đều biết quan hệ giữa ta và Thanh Nhi, ta từng nắm tay Thanh Nhi tại hoàng cung của Trường Thanh Tiên Quốc mà tuyên bố với người đời, nàng là người mà Tần Vấn Thiên thích, Thanh Nhi đương nhiên cũng thích ta, ngươi thân là hoàng tử của Cửu Hoàng Tiên Quốc, không ngờ lại muốn ta nói với mọi người rằng giữa ta và Thanh Nhi không có quan hệ gì, ngoại trừ kẻ ngu si, ta thật sự không nghĩ ra được người phương nào có thể nói ra những lời ngu xuẩn như vậy.
Hoàng Hữu Địch nở nụ cười, cười đến điên cuồng vô cùng, Lôi Phách đồng dạng cười lớn, điên cuồng như nhau.
- Lời của ngươi nói hình như có chút đạo lý, nhưng cái gọi là đạo lý, bao giờ cũng là lời nói với những kẻ không có năng lực, nếu như một câu mà ngươi nói ra kia là nói cho người tầm thường nghe, đương nhiên là lời nói ngu xuẩn, nhưng nếu người mà ngươi nói là Hoàng Hữu Địch, Hoàng Hữu Địch của Cửu Hoàng Tiên Quốc, như vậy, hắn dĩ nhiên không phải là kẻ ngu si.
Một người đứng phia sau Hoàng Hữu Địch mở miệng nói.
- Khi một người mạnh hơn ngươi, hơn nữa còn mạnh mẽ hơn từ rất lâu rồi, đối lời nói ngu xuẩn của ngươi, lời của hắn vẫn như cũ là chân lý, chính những lời này cũng là chân lý.
Lời lẽ của người kia đầy khí phách, giống như là chân lý, đến cả đám người xem náo nhiệt cũng đều cho rằng đây là một câu nói chân lý.
Thế gian nào có đạo lý gì, nào lời nói ngu xuẩn gì, mấu chốt là phải nhìn xem ai là người nói.
- Nói thêm vài lời nữa đi.
Hoàng Hữu Địch nhìn Tần Vấn Thiên mở miệng nói:
- Ta muốn ngươi hướng người đời tuyên bố, ngươi và Thanh Nhi công chúa không có bất cứ quan hệ gì, Thanh Nhi công chúa, nàng ấy là nữ nhân của Hoàng huynh ta.
- Ngươi là hoàng tử của Cửu Hoàng Tiên Quốc, như vậy trưởng bối của ngươi hắn chính là quốc chủ của Cửu Hoàng Tiên Quốc, nhân vật như vậy chắc hẳn là một nhân vật cường đại hiếm thấy, chỉ tiếc rằng hình như giáo dục đối với con cái còn thiếu hụt, vậy nên mới giáo dục ra một đứa con trai không có giáo dưỡng đến thế, ta thật sự thay bọn họ cảm thấy đáng buồn.
Trong lời nói bình tĩnh của Tần Vấn Thiên chất chứa phẫn nộ, người đời ai mà chẳng nghe ra, hắn dám kéo cả quốc chủ của Cửu Hoàng Tiên Quốc vào, có thể tưởng tượng được dưới đôi mắt bình tĩnh của hắn chất chứa hỏa diễm thiêu đốt đến nhường nào.
- Ầm!
Từng luồng hoàng khí cuồng bạo phóng ra, cũng không phải là khí tức trên người Hoàng Hữu Địch, mà là khí tức trên người mấy vị cường giả của Cửu Hoàng Tiên Quốc phía sau hắn, những lời này, không chỉ đang nói Hoàng Hữu Địch không có giáo dưỡng, dường như còn ám chỉ nói quốc chủ của Cửu Hoàng Tiên Quốc vô phương dạy con, nếu không, sao lại dạy ra một đứa con trai không có giáo dưỡng như Hoàng Hữu Địch.
Lá gan của người thanh niên trước mắt này cũng không phải lớn bình thường đâu.
Trên người Hoàng Hữu Địch mặc dù không phóng ra khí tức cuồng bạo, nhưng sát ý trong ánh mắt hắn ngày càng hừng hực, thánh viện có quy củ không cho phép giết người, bằng không hắn nhất định sẽ khiến cho người trước mắt thành một người chết, tự nhiên sẽ không có cách nào tranh giành nữ nhân với huynh trưởng của hắn, nhưng chính bởi vì thánh viện có quy tắc như vậy, hắn cần Tần Vấn Thiên phải tự mình thừa nhận, chỉ cần trong miệng Tần Vấn Thiên nói ra những lời này, vậy thì công chúa của Trường Thanh Tiên Quốc, cũng sẽ hết hy vọng đối với hắn, Hoàng Hữu Địch có thể nghĩ tới những thứ này, sao có thể ngốc được chứ.
- Ngươi nên biết những lời này không chỉ đang vũ nhục ta, thậm chí đều đã sỉ nhục đến người nhà của ta.
Hoàng Hữu Địch mở miệng nói.
- Ngươi nên biết lời của ngươi không chỉ đang vũ nhục ta, đồng dạng cũng đang vũ nhục Thanh Nhi.
Tần Vấn Thiên đáp lại một tiếng, muốn hắn tuyên bố trước mặt mọi người rằng Thanh Nhi là nữ nhân của hoàng tử Cửu Hoàng Tiên Quốc, đây là sỉ nhục mãnh liệt tới mức nào đối với Thanh Nhi cơ chứ.
- Vậy ngươi có biết rằng, nếu ở đây không phải là thánh viện, ngay lúc ngươi nói ra một câu vừa rồi, ngươi cũng đã là một người chết.
Hoàng Hữu Địch hình như không nghe thấy lời Tần Vấn Thiên nói, tiếp tục độc thoại.
- Ta chỉ biết rằng, nếu ở đây không phải là thánh viện, ta căn bản sẽ không nói ra câu nói lúc sau, bởi vì ngay khi ngươi muốn ta nói ra câu nói kia, ngươi cũng đã là một người chết.
Tần Vấn Thiên đáp lại.
Sau đó, là một hồi trầm mặc.
- Tuy rằng trong thánh viện không thể giết người, nhưng ngươi chung quy vẫn sẽ nói ra những lời mà ta muốn ngươi phải nói ra thôi.
Sau một hôi trầm mặc, Hoàng Hữu Địch tiếp tục kiên trì, giọng nói trước sau như một kiên định, chỉ là hắn biết, muốn khiến cho Tần Vấn Thiên nói ra lời như hiển nhiên là không thể nào, người phía sau hắn cũng biết, bởi vậy liền có người đi ra.
- Nếu ta không nhìn lầm, tu vi của ngươi chắc là caảnh giới Tiên Thai ngũ trọng, ta không thích khi dễ người có cảnh giới yếu ớt, bởi vậy, trước tiên vẫn là để người khác thay ta ra tay đi.
- Ngươi không chỉ ngu xuẩn, hơn nữa còn đủ vô sỉ, chẳng lẽ kẻ lúc trước trước đánh sư đệ bị thương không phải là ngươi sao? Trước mặt mọi người mà ngươi cũng có thể nói ra lời vô sỉ đến vậy, ta đây ngược lại có chút bội phục ngươi.
Tần Vấn Thiên cười nói:
- Nếu như đã làm chuyện như vậy thuận tay đến thế, vẫn là trực tiếp tự mình lên đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải ra tay.
- Muốn ta ra tay, trước tiên còn phải xem xem ngươi có tư cách đó hay không.
Hoàng Hữu Địch tiếp tục nói, từ đầu đến cuối, trước sau như một kiêu ngạo.
Người của Lôi Thần điện không vội, Lôi Phách yên tĩnh nhìn, tuy rằng hắn rất muốn tự mình dùng lôi đình tàn khốc nhất mà trùng phạt trên người Tần Vấn Thiên, nhưng hắn nghĩ Tần Vấn Thiên tất nhiên sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, như vậy, Hoàng Hữu Địch sẽ khiến cho Tần Vấn Thiên hiểu rõ làm sao để sỉ nhục một người, khiến cho hắn nói ra lời nói tàn khốc nhất kia.
Hoàng Hữu Địch muốn cho Tần Vấn Thiên nói ra câu nói kia, đương nhiên là tàn khốc, bởi vì Thanh Nhi là nữ nhân mà Tần Vấn Thiên thích, nhưng hắn lại muốn Tần Vấn Thiên chính miệng thừa nhận đó là nữ nhân của Hoàng huynh hắn.
Mặc dù tàn khốc như vậy, nhưng vẫn là chuyện đương nhiên, Tần Vấn Thiên chung quy vẫn cứ phải nói.
Có người của Cửu Hoàng Tiên Quốc hiểu rõ ý của Hoàng Hữu Địch, bởi vậy một vị cường giả liền đạp bước tiến ra, đó là một vị thiên kiêu Tiên Thai ngũ trọng, tu vi tương đương với Tần Vấn Thiên, giống như lời của Hoàng Hữu Địch nói vậy, Tần Vấn Thiên muốn hắn ra tay, ít nhất cũng phải để hắn nhìn xem có tư cách hay không.
Vị cường giả ra tay của Cửu Hoàng Tiên Quốc, nếu có thể bước vào Thiên Đạo Thánh Viện, ắt hẳn không phải là người tầm thường, ngược lại, hắn rất cường đại, lúc một quyền đánh ra, một cỗ khí tức hoàng đạo mênh mông cuồn cuộn giống như muốn xé rách tất cả, lộ ra ý vô thượng, muốn phá hủy Tần Vấn Thiên đang đứng đó.
Tần Vấn Thiên vẫn đứng ở đó như cũ, như thể không nhìn thấy một quyền cuồng bạo này!