Trần gia đời đời cư trú ở Vân Châu thành, là danh gia vọng tộc, mặc dù không tính là thế lực gì lớn, nhưng ít ra chỉ cần không chọc tới cường giả cấp bậc Tiên Vương thì cũng không phải lo việc sinh tồn.
Về phần nhân vật cấp bậc Tiên Vương, bọn họ đương nhiên cũng không có khả năng trêu chọc đến. Các thể lực an gia ở Tiên Vực đều rất cẩn thận, nhất là một thế lực gia tộc chủ thành như vậy ở Vân Châu thành.
Hôm nay là ngày thiên kim Trần gia Trần Di làm đại hôn, không khí có vẻ đặc biệt náo nhiệt, không ít khách nhân lục tục đến đây, họ đều là thân thuộc cùng bằng hữu tốt của Trần gia. Trần gia cắm rễ ở Vân Châuthành nhiều năm, thông qua đám hỏi hoặc bái sư các loại, giao du rộng khắp, đã sớm dung nhập vào trong tòa Vân Châu thành này.
- Chúc mừng Tiểu Di.
Chỉ thấy nơi hư không là một cảnh tượng rầm rộ, đại yêu gào thét mà đến, băng tuyết sư vương với đôi cánh màu trắng tinh thuần, chim ưng khổng lồ táo bạo, còn có chiến thú kéo theo liễn xa bay trên không trung. Tất cả lần lượt đáp xuống, chúc mừng người ra nghênh đón.
- Huynh trưởng, chúc mừng.
Một người thanh niên đi tới cười nói.
- Hoắc Nham không cần khách khí, nhanh cùng Tuyết Nhi vào đi thôi.
Người thanh niên ra nghênh tiếp cười cười lắc đầu nói. Người tới chính là muội muội và em rể của hắn. Nếu như tiểu muội Trần Di cũng có thể có nơi chốn nương tựa như Hoắc Nham thì hắn lại càng an lòng, Hoắc gia cũng là danh gia vọng tộc giống như Trần gia bọn họ vậy.
Đối với người bình thường mà nói, nếu trong tộc có rất nhiều Tiên Thai cường giả, thậm chí có nhân vật đỉnh cấp Tiên Thai, như vậy gia tộc đó chính là danh môn vọng tộc, dù sao thì cảnh giới Tiên Vương cũng đã thuộc về phía vương hầu, cao xa không thể leo tới, không phải dễ dàng mà tiếp xúc được.
Lục tục có khách nhân tiến vào, Hoắc Nham nhìn thê tử của chính mình Trần Tuyết nói:
- Hôm nay là ngày đại hôn của Tiểu Di, huynh trưởng sao lại có chút mất hứng.
- Ngươi đã biết rõ sao còn hỏi?
Trần Tuyết trừng Hoắc Nham một cái, nói:
- Chuyện hôn sự này phụ thân và trưởng bối trong tộc đều không đồng ý, chỉ có điều không lay chuyển được Tiểu Di mà thôi. Nha đầu kia bản thân thiên phú cũng được, sau này có hi vọng cực lớn có thể đặt chân đến cảnh giới Tiên Thai. Người được nàng coi trọng tuy thiên phú không tính là yếu, nhưng sau lưng cũng chẳng có bối cảnh gì, sao đi lại được ở Tiên Vực? Nếu không phải như vậy thì cũng sẽ không làm tiệc mừng ở Trần gia ta.
- Nếu như Lâm Soái có thể có thế lực giống như Hoắc gia thì cũng không đến mức như vậy.
Trần Tuyết lắc lắc đầu, trong mắt Hoắc Nham bên cạnh lóe lên một tia kiêu ngạo nhàn nhạt, sinh ra một luồng cảm giác ưu việt, trong đầu xuất hiện bóng dáng của một nữ tử đặc biệt xinh đẹp, chính là muội muội Trần Di của thê tử Trần Tuyết của hắn.
Em vợ của hắn so với vợ hắn càng là trẻ đẹp hơn, đáng tiếc lại muốn gả cho một người chẳng ra làm sao cả.
Trong Trần phủ náo nhiệt khác thường, tuy nhiên trong lòng khách nhân kì thực đều đang cười thầm. Nữ nhi xuất giá mà lại thiết yến tại nhà mình, Trần gia cũng thật là thú vị.
Bên ngoài Trần phủ, đám người Tần Vấn Thiên còn chưa tới nơi nhưng đã đáp xuống từ phía đằng xa. Dù sao cũng là đại hôn của Lâm Soái sư huynh, Tần Vấn Thiên vẫn là rất chú ý, đương nhiên sẽ tôn trọng Trần gia. Trực tiếp khống chế yêu thú đi vào có vẻ có chút bất kính.
Trong hư không người tới rất nhiều nên cũng không có ai chú ý tới đám người Tần Vấn Thiên, mãi đến khi bọn họ đi vào Trần phủ, huynh trưởng của Trần Di là Trần Ngạo mới nhìn thấy bọn họ, cười hỏi:
- Các vị là?
- Chúng ta là người trong sư môn của Lâm Soái, đặc biệt đến đây chúc mừng, ta là sư tôn của hắn.
Lăng Thiên kiếm chủ mở miệng nói, Trần Ngạo nhìn Lăng Thiên kiếm chủ trước mắt mình. Vậy mà lại không có lấy một chút tiên uy, sư tôn của Lâm Soái cũng chỉ là một nhân vật trình độ Thiên Tượng. Trần Ngạo chỉ cảm thấy thất vọng hoàn toàn.
- Phương thế bá, hoan nghênh đại giá quang lâm.
Trần Ngạo lướt qua Lăng Thiên kiếm chủ, bỏ lại bọn họ trực tiếp đi nghênh đón một đám người mới đến khác. Sắc mặt của Lăng Thiên kiếm chủ nhất thời khó coi, có vẻ đặc biệt không vui. Hôm nay là ngày đại hôn của đệ tử hắn, người Trần gia này vậy mà lại có thái độ như thế sao?
Lão tổ của Trượng kiếm tông đi lên phía trước vỗ nhẹ vào vai hắn, nói:
- Hôm nay chúng ta là tới chúc mừng, vào đi thôi.
Mọi người đi vào bên trong, Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành đi ở phía sau đám người, không hề gây chú ý. Chân mày hắn hơi nhíu lại, lập tức nhẹ nhàng lắc đầu. Quả nhiên là cục diện mà hắn không muốn nhìn thấy, chỉ có điều đây cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Đương nhiên, chỉ cần Lâm Soái sư huynh không để ý, hắn cũng sẽ không có ý kiến gì, hôm nay đến đây chỉ vì chúc phúc.
Tại tiệc rượu, Trần gia bố trí một yến hội có thể chưa cả mấy nghìn người, địa điểm rộng rãi, quan khách nói cười, cực kỳ náo nhiệt. Trong tiệc rượu, không ngừng có người đưa lên rượu tốt món ngon, tùy ý nhấm nháp.
Đám người Tần Vấn Thiên tập trung ở một bên, đặc biệt yên tĩnh mà giấu mình đi, chỉ có điều rất nhanh, bọn họ đã dẫn phát một trận chấn động.
Chấn động này đương nhiên không phải là do Tần Vấn Thiên và người củ Trượng kiếm tông đưa tới, mà là bởi vì mỹ mạo của các nàng, nhất là Mạc Khuynh Thành. Nàng đứng trong đám người lại giống như nữ chính nổi bật nhất, rất khó không bị người chú ý tới. Huống gì, bên người nàng còn có Luyện Ngục, Tần Dao, Nhược Hoan, Lâu Băng Vũ, tuy mỹ mạo có khiêm tốn hơn Mạc Khuynh Thành, nhưng cũng là dạng mỹ nữ không tầm thường, cảnh đẹp ý vui.
- Những người đó là người phương nào?
Hoắc Nham nâng ly rượu, ánh mắt lại là trực tiếp rơi tới trên người Mạc Khuynh Thành, quay sang hỏi Trần Tuyết bên cạnh.
- Không rõ.
Trần Tuyết khẽ nhíu mày, lúc này đã có người đi tới trước mặt đám người Tần Vấn Thiên, cười hỏi:
- Trần bá phụ không định giới thiệu những vị khách này cho chúng ta sao?
Người trung niên đang bắt chuyện cùng một vài lão giả đánh ánh mắt nhìn về phía bên này, chỉ có điều đúng lúc ấy, Lâm Soái chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào, hắn đi tới trước đoàn người, khom người nói:
- Lão tổ, sư tôn đến đây, đệ tử không thể nghênh đón, mong người thứ tội.
- Lâm Soái, hôm nay là ngày vui của ngươi, không cần quan tâm đến chúng ta.
Lão tổ của Trượng kiếm tông hào sảng nói.
- Trần Di, thê tử của Lâm Soái, xin ra mắt các vị trưởng bối.
Vị nữ tử bên cạnh Lâm Soái trên thân khoác lên trường bào phượng vũ hoa lệ đỏ rực tràn ngập vui mừng, đoan trang quý khí khiến cho nàng trông có vẻ rất chói lọi.
- Được, Lâm Soái, phải đối xử thật tốt với Tiểu Di cô nương.
Lão tổ của Trượng kiếm tông cao hứng gật đầu.
- Sư huynh, chúc mừng.
Đệ tử của Trượng kiếm tông đều cười nói chúc phúc, Tần Vấn Thiên kéo Mạc Khuynh Thành đi lên phía trước, lại cười nói:
- Lâm sư huynh, sư đệ tới đòi một chén rượu mừng, ngươi sẽ không để tâm chứ.
- Tần sư đệ không ngờ đã trở về, ngươi có thể cùng Khuynh Thành cùng nhau đến đây, sư huynh đương nhiên rất cao hứng.
Lâm Soái tươi cười chân thành, năm đó chính hắn là người dẫn Tần Vấn Thiên vào Trượng kiếm tông. Khi ấy đánh một trận tại Đại Thương hoàng triều, Tần Vấn Thiên đã hiển lộ thiên phú không tầm thường, nhưng Lâm Soái lúc đó cũng không thể nào nghĩ được Tần Vấn Thiên có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
Tu hành chính là như vậy, càng về sau càng có thể nhìn ra chênh lệch. Trước đây bát đại thiên kiêu trấn thế cũng có thực lực tương đương, nhưng hiện tại, từ lâu đã không cùng một cấp bậc.
Đôi mắt xinh đẹp của Trần Di kinh ngạc nhìn Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành. Hai người này đứng giữa đám người hiển nhiên không giống người thường, tuy họ đều không phóng ra khí tức của mình nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được khí chất của bọn họ không tầm thường. Hơn nữa, Luyện Ngục đứng phía sau sư đệ này của Lâm Soái lại càng toát ra một loại thẩm mỹ khác.
- Từ biệt nhiều năm, không nghĩ tới sau khi trở về lại đúng lúc đại hôn của sư huynh, cho dù có chuyện cực trọng đại thì ta cũng sẽ ném qua một bên.
Tần Vấn Thiên cười nói:
- Sư huynh phải nhớ, ta vĩnh viễn đều là sư đệ của ngươi.
- Ân.
Trần Di không rõ Tần Vấn Thiên tại sao lại nói ra những lời như vậy, nhưng Lâm Soái sao lại không hiểu cơ chứ. Hiện tại hai người bọn họ bất luận là thực lực hay là thân phận địa vị đều có sự chênh lệch rất lớn, đương nhiên không có khả năng quan hệ tự nhiên giống như trước đây, rất khó đối đãi với Tần Vấn Thiên như sư đệ bần hàn tầm thường ngày trước. Tần Vấn Thiên muốn nói cho hắn biết, hắn đừng tạo khoảng cách với Tần Vấn Thiên, cứ như năm xưa là được.
- Lâm Soái, Tiểu Di, các ngươi đi chiêu đãi khách đi, chúng ta sẽ ăn thật ngon.
Lão tổ Trượng kiếm tông cười nói. Lâm Soái khẽ gật đầu, người trong sư môn bao giờ cũng suy nghĩ cho hắn.
- Tiểu Di. Trần Tuyết và Hoắc Nham đã đi tới.
- Tỷ, tỷ phu.
Trần Di hô một tiếng.
- Ân, Tiểu Di, các ngươi cứ bận chỗ khác đi, ta sẽ thay ngươi chiêu đãi khách.
Trần Tuyết mỉm cười nói.
- Được.
Trần Di khẽ gật đầu, cùng Lâm Soái đi chào hỏi các vị khách khác.
Trần Tuyết nhìn muội muội của mình, lắc đầu nói:
- Tiểu Di nàng không hiểu chuyện, các ngươi đều là trưởng bối, sao lại không khuyên nhủ Lâm Soái. Đã có sư môn sao còn cử hành hôn lễ tại Trần gia ta. Các ngươi thấy làm vậy có tốt cho Lâm Soái hay không?
- Đây là quyết định của chính Lâm Soái, chúng ta đương nhiên tôn trọng hắn.
Tâm tình hôm nay của Lăng Thiên kiếm chủ không phải rất tốt, chỉ là bởi đây là ngày vui của đệ tử nên mới chịu đựng.
- Là các người tự biết mình biết người, nhưng đã như vậy, vì sao không khuyên Lâm Soái rời khỏi Tiểu Di.
Trần Tuyết đè ép giọng nói tới rất thấp, trên mặt nhàn nhạt vẻ không vui.
- Lâm Soái và Tiểu Di lưỡng tình tương duyệt, ngươi là tỷ tỷ của Tiểu Di, sao lại nói ra những lời như vậy.
Diệp Lăng Sương không cao hứng nói.
- Trần Tuyết nói không sai, Lâm Soái hắn là nam nhân, khiến cho Tiểu Di không ngóc đầu lên được như vậy chính là không chịu trách nhiệm. Nếu như mỹ nữ trong số các ngươi muốn lập gia đình, ta ngược lại có thể giới thiệu cho các ngươi những người rất được, phong quang tuyệt đối, cũng không cần phải lo lắng trách móc. Đây chính là sự khác biệt giữa nam và nữ.
Giọng nói của Hoắc Nham cũng rất nhẹ, đôi mắt hắn nhìn mấy người Mạc Khuynh Thành, Luyện Ngục và Nhược Hoan. Những nữ nhân này thật đúng là không tầm thường.
- Bản thân ngươi chẳng qua cũng chỉ là một võ tu cảnh giới Thiên Tượng, luôn miệng nói Lâm Soái sư huynh khiến cho Tiểu Di không ngóc đầu lên được, người không biết còn tưởng rằng ngươi rất mạnh.
Tần Vấn Thiên nhàn nhạt liếc nhìn Hoắc Nham, đồng dạng đè thấp giọng nói. Hắn không muốn phá vỡ sự hăng hái của sư huynh trong ngày đại hôn.
Chỉ có điều người tới đây đều là võ tu, mặc dù âm thanh rất thấp nhưng vẫn khiến cho một vài người đặc biệt chú ý tới bên này, ngay cả Lâm Soái cũng dường như đã nhận ra được điều gì.
- Ngươi nói chuyện thật buồn cười.
Hoắc Nham nhàn nhạt nói một tiếng, đã thấy Lâm Soái nắm tay Trần Di bước tới, mở miệng hỏi:
- Sao vậy?
- Không có gì.
Hoắc Nham xoay người lại liền đổi mặt mỉm cười, nói:
- Ta hỏi thăm xem những nữ đệ tử dưới ngươi trong sư môn đã có hôn phối hay chưa. Nếu như không có, trong mọi người ở đây chắc cũng có thể tìm được một vài người xứng đôi.
Lời nói đó có vẻ như một lời đùa giỡn, nếu như hai bên có quan hệ rất tốt thì vui đùa như vậy cũng chẳng có gì. Tuy nhiên những lời này lại từ trong miệng Hoắc Nham nói ra, hiển nhiên là cực kỳ không tôn trọng những vị nữ tử đang đứng kế bên Tần Vấn Thiên.
Chỉ có điều mọi người cũng sẽ không cho là như vậy. Sư môn của con rể Trần gia yếu ớt như vậy, tiệc rượu cũng đang được tổ chức tại Trần gia, những nữ tử này nếu như có thể phối với con cháu bọn họ thì cũng là một chuyện thực sự tốt đẹp đối với các nàng.
Bởi vậy, không ít người đều lộ ra thần sắc có phần hứng thú!