Phong thiếu đương nhiên là chỉ Phong Vô Kỵ. Hẳn là hắn đã truy xét ra các nàng.
Nghĩ đến những lời đồn đại bên ngoài về Phong Vô Kỵ sắc mặt Mạc phu nhân như tro tàn. Từ sau khi trượng phu mất, nữ nhi Tiểu Thanh chính là tính mạng của nàng, mặc dù người của Mạc gia đối mẹ con các nàng cũng chẳng tốt lành gì, nhưng nàng chỉ có thể chịu nhịn vì sự trưởng thành của Tiểu Thanh. Ở trên ma đảo, nữ nhân tu có vi thấp ra ngoài đi loạn là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Rất nhiều ma tu căn bản không nói quy củ, thậm chí còn tàn bạo bất nhân, điển hình như là tên Phong Vô Kỵ này.
- Huynh trưởng, Tiểu Thanh là chất nữ của ngươi mà.
Mạc phu nhân ngăn cản ở phía trước nói.
- Hừ, tiện nhân, bắt cả nàng đem đi.
Người thanh niên vừa tới cũng mặc kệ tất thảy. Nếu không cho Phong thiếu một công đạo, cả gia tộc hắn cũng sẽ phải tiêu tùng.
Một gia tộc nhỏ nhoi như Mạc gia quá yếu đuối.
- Đợi đã.
Tần Vấn Thiên đang ngồi đó bỗng nhiên mở miệng nói. Tiểu Thanh co quắp thân thể trong ngực hắn. Tiểu nữ hài xinh đẹp hài thoạt nhìn cực kỳ sợ hãi, hiển nhiên người bá phụ này cũng chẳng đối tốt với nàng, bằng không nàng cũng không e ngại hắn đến nhường ấy.
- Chính ngươi là kẻ đã đối phó với người của Phong thiếu?
Người thanh niên kia nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, thần sắc lộ ra vẻ ác độc. Tên hỗn trướng này là muốn hại chết gia tộc hắn đây mà.
- Có người bắt mất chất nữ của ngươi, ta đây ra tay muốn giúp, thế mà bây giờ ngươi lại muốn đưa chất nữ đi bồi tội?
Tần Vấn Thiên nhìn người thanh niên trước mắt, lạnh lùng hỏi. Tay hắn nhẹ vỗ về mái đầu của Tiểu Thanh, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Thanh, có tiên sinh ở đây, không cần sợ.
- Tiên sinh, những người này rất lợi hại, tiên sinh vẫn cứ tự mình đi trước đi. Việc này cùng tiên sinh không có quan hệ.
Ánh mắt ngây thơ của Tiểu Thanh nhìn Tần Vấn Thiên, nàng chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nữ hài mười ba tuổi mà thôi.
- Không có việc gì, tiên sinh không sợ bọn họ.
Tần Vấn Thiên cười cười an ủi.
- Thực sự là nói khoác không biết ngượng mồm.
Người thanh niên kia phất phất tay, đoàn người đồng loạt vây lấy Tần Vấn Thiên. Tiểu Thanh hình như càng thêm sợ hãi, dựa sát vào Tần Vấn Thiên.
- Nhanh cái tay lên.
Cách đó không xa, một bóng người lạnh lùng đứng ở đó, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên toát ra một cảm giác ớn lạnh. Hắn chính là tùy tùng của Phong Vô Kỵ, lúc trước Phong Vô Kỵ nhìn thấy nữ hài này liền để hắn tới bắt người, chỉ có điều lại bị Tần Vấn Thiên ngăn cản. Phong Vô Kỵ chỉ nói với hắn một câu, nếu không dẫn được người về thì cứ mang đầu của mình trở lại.
- Dạ.
Trên người thanh niên kia phóng ra khí thế mạnh mẽ của cường giả cảnh giới Thiên Tượng đỉnh phong, ma uy cuồn cuộn rít gào. Gió mây biến đổi, hắn nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên nói:
- Tiểu tiện nhân, Phong thiếu coi trọng ngươi là phúc khí của hà ngươi, vậy mà lại dám chạy, thứ không biết sống chết.
Dứt lời, hắn giơ tay lên giánh một đòn về phía đầu Tần Vấn Thiên.
- Tiểu Thanh.
Mạc phu nhân ở bên cạnh sắc mặt tái nhợt. Ngay khi quyền quang ma đạo khủng khiếp đánh vào trước mặt Tần Vấn Thiên, đột nhiên có một chùm sáng lóe lên, sau đó quyền quang ma đạo liền biến mất không còn chút dấu vết.
Cảnh tượng như vậy khiến cho vẻ mặt Mạc phu nhân đông cứng lại, mọi người xung quanh đều ngây ngẩn cả người. Tần Vấn Thiên thì vẫn yên tĩnh ngồi ở đó, quay sang nói với Tiểu Thanh trong lòng:
- Có tiên sinh ở đây, không ai có thể dẫn ngươi đi.
Đôi mắt đơn thuần của Tiểu Thanh chớp chớp, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Tiên sinh, người là ma sao?
- Đúng vậy, tiên sinh đã thành ma.
Tần Vấn Thiên vừa cười vừa nói, mọi người xung quanh toàn thân cứng đờ. Sắc mặt của người thanh niên kia dường như có chút tái nhợt. Đúng lúc này, một đạo ma uy cường đại đáp xuống, một vị lão giả từ trong hư không đi tới. Tần Vấn Thiên sớm đã biết Mạc gia có một vị Tiên Thai nhân vật.
- Các hạ đến tột cùng là người phương nào, chuyện của gia tộc ta, vẫn mong các hạ không nên nhúng tay.
Lão giả nhìn Tần Vấn Thiên nói.
- Gia gia, tiên sinh là người tốt.
Tiểu Thanh nhìn lão nhân kêu lên.
Nhưng lão nhân chỉ là lạnh lùng liếc mắt về phía nàng, tiểu nữ hài hình như còn chưa ý thức được, gia gia của nàng đã quyết định từ bỏ nàng.
Nữ hài nhìn gia gia của mình, lộ ra vẻ mặt cầu mong. Tần Vấn Thiên thở dài trong lòng.
- Bảo Phong Vô Kỵ đích thân tới gặp ta đòi người.
Tần Vấn Thiên không tiếp tục nhìn lão nhân nữa, hắn bình tĩnh nói, lão già hừ lạnh một tiếng:
- Khẩu khí thật là lớn, ta thật sự muốn xem thử các hạ rốt cuộc dựa vào cái gì nói như thế.
Hắn phóng ra Ma Thai, trong khoảnh khắc phong vân biến chuyển, ma uy cuồn cuộn, bao trùm lấy mảnh thiên địa này.
- Ta bảo ngươi...
Tần Vấn Thiên nói, ngẩng đầu nhìn về phía lão già, phun ra một chữ:
- Cút!
Lời ấy vừa dứt, trong thiên địa dường như có đại đạo quy tắc xuất hiện, chữ cổ quang mang rực rỡ như ẩn như hiện, nhanh như tia chớp đánh ra. Những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, thân thể lão giả trực tiếp bay ra ngoài, hung hăng đập vào vách tường, khiến cho tòa kiến trúc đột ngột nổ tung. Lão giả rơi xuống đất, miệng phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Hắn hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn Tần Vấn Thiên, trong lòng dấy lên sóng gió cực lớn.
Tất cả mọi người xung quanh đều mang sắc mặt xám như tro tàn, ai cũng chấn động nhìn Tần Vấn Thiên. Lúc này, thân thể người thanh niên kiêu ngạo lúc trước cũng khẽ run rẩy.
Tần Vấn Thiên liếc mắt nhìn về phía hắn. Giờ đây, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt ấy như một đạo lợi kiếm bắn về phía mình, khiếp sợ đến mức hai chân nhũn ra. Chỉ một tiếng quát lớn lại có thể chấn thương phụ thân đúc được Ma Thai của mình, tu vi của người này rất đáng sợ.
- Bảo Phong Vô Kỵ tới đòi người.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía mấy tên tùy tùng bên kia. Lúc trước chẳng thèm để ý đến lời hắn nói, vậy mà giờ khắc này, mấy tên tùy tùng lại thật sự cảm nhận được sự cường đại uy nghiêm trong những lời này, cả đám xoay người rời đi trong nháy mắt.
Những người còn lại đều trốn đi trong thời gian ngắn nhất có thể, chỉ còn lại Tiểu Thanh và mẫu thân của nàng Mạc phu nhân.
Đồng tử của Mạc phu nhân không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên. Nàng không ngờ được Tần Vấn Thiên lại mạnh như vậy, hơn nữa hắn thậm chí còn không phóng ra ma uy, chỉ rống to một tiếng mà lại có thể chấn thương cường đại Ma Thai nhân vật.
- Tiên sinh, ngươi thật là lợi hại.
Tiểu Thanh chớp chớp mắt, vẫn không nhúc nhích mà nhìn Tần Vấn Thiên.
- Tiểu Thanh, ngươi hãy còn nhỏ, phải biết rằng khắp thế giới này đều có nhiều người lợi hại hơn tiên sinh. Cho nên ngươi nhất định phải tu hành cho thật tốt, tương lai bảo vệ mẫu thân ngươi.
Tần Vấn Thiên ôn nhu nói.
- Được, ta nhất định phải lợi hại như tiên sinh.
Tiểu Thanh gật đầu.
- Tiên sinh, thế lực của Phong gia thật sự rất cường đại.
Mạc phu nhân vẫn lo lắng nói. Tuy Tần Vấn Thiên rất mạnh nhưng bản thân Phong Vô Kỵ cũng vô cùng lợi hại, huống hồ hắn còn có một thiên tài tỷ tỷ, đó nữ thiên kiêu của Hắc Thạch Ma Tông, tại tòa ma đảo này, chính là vương.
- Người có tu vi cao nhất của Phong gia là người như thế nào? Ở tòa ma đảo này, ngoại trừ Hắc Thạch Ma Tông còn có Ma Vương khác tồn tại không?
Tần Vấn Thiên hỏi, lúc này Mạc phu nhân mới hiểu ra Tần tiên sinh cũng không phải là người trên đảo này, hắn là người từ ngoài đến.
- Tiên sinh, Ma Vương đều là những nhân vật cao cao tại thượng, ta căn bản không tiếp xúc được với bọn họ. Ngoại trừ Hắc Thạch Ma Tông, ta cũng không biết trên ma đảo này có Ma Vương tồn tại hay không. Người lợi hại nhất Phong gia hiện tại có lẽ là tỷ tỷ của Phong Vô Kỵ. Nàng tu hành ở Hắc Thạch Ma Tông, tên là Phong Khinh Ngữ. Có người nói tu vi của nàng đã đạt đến Ma Thai thượng tam cảnh, đặc biệt đáng sợ.
Mạc phu nhân đáp lại. Một nhân vật như vậy, ở trong mắt nàng, cũng đã là thuộc về nhóm cường giả không thể với tới.
- Phong Khinh Ngữ có biết hành vi ác độc của đệ đệ của nàng không?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Đương nhiên là biết. Ta nghe nói công pháp của Phong Vô Kỵ đều là do nàng đạt được ở bên ngoài rồi về truyền thụ lại cho hắn.
Mạc phu nhân nói.
- Ta đã hiểu rồi.
Tần Vấn Thiên gật đầu:
- Yên tâm đi, sau này người của Mạc gia nhất định sẽ không dám làm khó dễ các ngươi.
... ...
Tại Phong gia lúc này đang diễn ra một buổi tiệc lớn. Hôm nay Phong Khinh Ngữ, niềm kiêu ngạo của Phong gia, đã về tộc, hơn nữa còn đưa theo về hai đồng môn tại Hắc Thạch Ma Tông. Phong gia bố trí yến tiệc thịnh soạn xa hoa nhất khoản đãi bọn họ.
Mọi người hưởng dụng rượu ngon món ngon, cực kỳ náo nhiệt, trong đó Phong Vô Kỵ chính là một thanh niên yêu dị có sắc mặt trắng bệch. Lúc này đây, tại vị trí đầu não đối diện hắn là một vị nữ tử xinh đẹp lạnh lùng, trán nàng mang theo khí tức băng hàn. Hắn nâng chén nói:
- Tỷ, chén này ta mời ngươi, không có tỷ sẽ không có Phong gia.
- Được, nữ tử ta bảo ngươi chuẩn bị cho ta đã chuẩn bị được đến đâu rồi?
Phong Khinh Ngữ bình tĩnh hỏi.
- Còn thiếu một người, đã sai người đi bắt. Ta tận mắt nhìn qua, nhất định sẽ khiến cho tỷ vừa lòng.
Phong Vô Kỵ mở miệng nói, bên ngoài đều đồn đại, rằng Phong Vô Kỵ tu hành ma công biến thái, cần phải mượn nữ tử tu hành. Tuy nhiên chỉ là điều mà Phong gia tung tin ra bên ngoài, nhằm giữ gìn danh vọng của Phong Khinh Ngữ, tuy bản thân Phong Khinh Ngữ cũng không quan tâm lắm.
Ngay lúc hắn đang nói chuyện, một người bối rối cách đó không xa chạy đến. Phong Vô Kỵ nhíu mày, hỏi:
- Người đâu?
Phụp một tiếng, người kia khiếp sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống nói:
- Phong thiếu, người thanh niên ngày ấy xuất thủ cứu nha đầu kia đúng là một vị ma tu lợi hại, hắn quát lớn một tiếng liền có thể chấn thương Mạc gia lão nhân.
- Nói như vậy, ngươi không có mang người tới?
Phong Vô Kỵ gõ chén rượu nói.
- Phong thiếu, Mạc gia lão đầu là cường giả Ma Thai, bị một tiếng quát lớn đánh cho bị thương.
Người kia lập lại một lần nữa. Chỉ thấy rượu trong chén trong tay Phong Vô Kỵ bay đi, lập tức hóa thành ma kiếm màu đen đáng sợ, lướt thẳng về phía tùy tùng này. Trong phút chốc xuyên qua đầu đối phương rồi lại lập tức mang theo từng sợi tơ máu mà quay trở về trong chén rượu. Phong Vô Kỵ uống một hơi cạn sạch, mà tên tùy tùng này đã ngã xuống.
- Tỷ, vậy mà lại có kẻ đến phá quấy chuyện của ngươi, xem ra ta chỉ có thể tự mình đi một chuyến.
Phong Vô Kỵ nói.
- Nhân tiện rãnh rỗi, ta đây cũng ra ngoài dao một chút, tiện thể đi cùng với ngươi xem xem.
Sắc mặt nữ tử lạnh giá như băng sương. Nàng đứng dậy, tất cả mọi người đều lập tức đứng lên, trong lòng rất nhiều người đã mặc niệm cho người kia. Vậy mà lại chọc tới Phong Khinh Ngữ.
Cường giả Phong gia ầm ầm tiến về phía trước, dọc đường đi thu hút rất nhiều ánh mắt. Rất nhiều người chấn động trong lòng, không biết là ai lại chọc phải Phong gia, hơn nữa còn là Phong Khinh Ngữ. Đúng thật là xui xẻo mà.
Khi người của Mạc gia nhìn thấy Phong Vô Kỵ cùng Phong Khinh Ngữ khống chế đại yêu đến đây đứng giữa hư không, tất cả cường giả của Mạc gia bao gồm cả gia chủ Ma Thai cảnh đều xuất môn quỳ trên mặt đất. Nỗi khiếp sợ mãnh liệt khiến cho thân thể bọn họ đều khẽ run rẩy.
Nữ tử uy nghiêm vô song ngồi trong kiệu trên lưng đại yêu chính là Phong Khinh Ngữ của Hắc Thạch Ma Tông, một câu nói nhẹ nhàng của đối phương cũng đủ khiến Mạc gia tan thành mây khói.
Mẫu thân của Tiểu Thanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy trong hư không cũng khiếp sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, trong nội tâm phát ra một tiếng thở dài bi ai. Không ngờ Phong Khinh Ngữ lại tới, cho dù tiên sinh có cường đại đến đâu thì hôm nay cũng chạy không thoát khỏi cửa tử.
- Tiên sinh, nếu có thể chạy trốn, tiên sinh cứ tự chạy thoát thân đi.
Mạc phu nhân quay sang truyền âm nói với Tần Vấn Thiên. Nàng tự biết mình chắc chắn sẽ phải chết, đáng thương cho nha đầu Tiểu Thanh, nàng còn chưa trưởng thành!
Ánh mắt uy nghiêm lạnh như bang của Phong Vô Kỵ nhìn quanh khoảng không phía dưới, rơi vào trên người Tiểu Thanh và Tần Vấn Thiên. Khóe miệng hắn vẽ lên một nét cười tàn nhẫn nhất!