Tần Vấn Thiên và Cúc Vũ trở về Ma Tướng Điện của nàng, cuộc chiến Ma Tướng vẫn chưa kết thúc, chỉ có điều Tần Vấn Thiên cũng không muốn quan tâm những thứ đó nữa.
Bất kể ai là Ma Tướng thứ nhất cũng không liên quan đến hắn.
Cuối cùng, xếp hạng vị trí Ma Tướng gần như không có biến hóa gì, Ma Tướng thứ nhất vẫn như cũ, không có người có thể khiến vị trí của hắn lung lay, Ma Tướng thứ hai vẫn là Huyết Thủ đồ tể, Tông Diễm vẫn chỉ có thể ở vị trí Ma Tướng thứ ba.
Mọi chuyện tiếp theo tự nhiên đều không có bất kỳ quan hệ gì với Cúc Vũ nữa vì nàng đã đã rời khỏi và đồng thời giao ra chức vị Ma Tướng. Như vậy, Ma Tướng mới nhậm chức Tần Vấn Thiên chỉ có thể xếp hạng hạng chót Ma Tướng thứ hai mươi tám mà thôi.
Ma điện Tần Vấn Thiên đang ở có chút vắng vẻ, vết thương của Cúc Vũ dần dần khôi phục, lúc này hai người đang đứng ở ngoài Ma điện ngắm nhìn phía dưới.
- Ma kỵ sĩ cùng quân đoàn Ma đạo khống chế của ngươi không đám người của Ma Tướng thứ chín Lục Tuyết Giai.
Tần Vấn Thiên nói thẳng không kiêng kỵ.
- Hiện tại đã là của ngươi.
Cúc Vũ cười nói:
- Chỉ có điều, mấy ngày nay dường như bởi vì lời đàm tiếu bên ngoài và chuyện phản bội, những người này hình như đều có chút không yên lòng. Có lẽ họ xem thương, giễu cợt Ma Tướng cũ như ta đi.
- Ngươi thua ở trong tay Ma Tướng thứ ba, bọn họ có tư cách gì giễu cợt ngươi, về phần từ bỏ vị trí Ma Tướng, chỉ cần ngươi muốn, ta bất cứ lúc nào cũng có thể trả lại cho ngươi.
Tần Vấn Thiên nói.
- Ta đã đắc tội người ta, nếu tiếp tục làm Ma Tướng, ta sẽ rất thảm, vẫn là làm hộ pháp của người thì ta sẽ thích hợp hơn một ít, ta tin tưởng đi con đường này là điều đúng đắn.
Ngày xưa, Cúc Vũ là Ma Tướng hạng chót, cuối cùng nàng lại cam lòng làm hộ pháp của người khác.
Tuy nàng làm Ma Tướng xếp hạng chót, nhưng nếu là làm hộ pháp nói thì tuyệt đối có thể sánh cùng các hộ pháp của những Ma Tướng đứng đầu.
- Ma Tướng làm hộ pháp sao.
Tần Vấn Thiên mỉm cười.
Trong Ma điện mà Lục Tuyết Gia đang ở, nàng ngồi trên Ma ỷ uy nghiêm, trên người nàng, Ma uy cường thịnh đến nỗi mơ hồ có ánh Ma kiếm ẩn hiện khắp trên người.
Lúc này, Lục Tuyết Giai mở mắt ra, trong con ngươi đen nhánh bắn ra ánh kiếm lóa mắt.
- Người tới.
Trong không gian vắng vẻ, giọng nói của Lục Tuyết Giai phát ra, nàng vừa dứt lời, có tiếng người đến, chỉ thấy một ma kỵ sĩ khom người nói:
- Bái kiến Ma Tướng.
- Bên phủ đệ Ma Tướng thứ hai mươi tám có động tĩnh gì không?
Lục Tuyết Giai hỏi.
- Không có, Ma Tướng Tần Vấn Thiên và Ma Tướng cũ Cúc Vũ vẫn chưa từng bước ra khỏi Ma điện.
- Tiếp tục chú ý động tĩnh, có bất cứ điều gì thì đến đây bẩm báo.
Lục Tuyết Giai lạnh lùng nói tiếng, người kia cáo từ.
Đôi mắt đẹp của Lục Tuyết Giai nhìn ra bên ngoài Ma cung, trong con ngươi thâm thúy đen nhánh mơ hồ xuất hiện bóng người của Tần Vấn Thiên, trước đây nàng chưa bao giờ từng nghĩ mình sẽ bị một tên hộ pháp làm nhiễu loạn tâm trí như này, nhưng Tần Vấn Thiên vừa xuất hiện thì đã làm được.
Nàng muốn xem thử, tên hộ pháp Tần Vấn Thiên bên cạnh nàng năm nào ở Ma tông sẽ có kết cục gì, nàng rất muốn nhìn thấy cảnh tượng đó.
Chỉ có điều, từ sau khi Cúc Vũ bị thương, Tần Vấn Thiên tuy đảm nhiệm chức vụ Ma Tướng nhưng lại không có bất kỳ hành động gì, thậm chí Ma kỵ sĩ cùng Ma quân dưới trướng của hắn cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
Trong nháy mắt, một tháng liền trôi qua, thương thế của Cúc Vũ đã phục hồi như xưa.
Một ngày này, bóng người Tần Vấn Thiên và Cúc Vũ xuất hiện trên cầu thang Ma điện, hai người đứng ở đó, ánh mắt nhìn những người ngồi trong Ma điện.
Ma điện lúc này dường như so với lúc trước kia lại lộ ra vẻ vô cùng lười biếng. Khí thế của những người Ma tông này khác xa đám người mà Tần Vấn Thiên nhìn thấy lúc còn ở trong Ma điện của Lục Tuyết Giai, Tần Vấn Thiên chỉ có thể lắc đầu cười.
- Thật sự muốn đi sao?
Cúc Vũ hỏi.
- Ngươi sợ à?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Nếu đã là hộ pháp của ngươi thì do ngươi quyết định, đương nhiên phải đi theo ngươi nhưng chẳng lẽ chỉ có hai người chúng ta?
Cúc Vũ nhìn về phía mọi người trong Ma trong điện nói.
- Ngươi quên trước đây những người đó đã phản bội ngươi như thế nào sao, Ma Tướng thứ ba Tông Diễm chẳng qua chỉ nói một câu mà thôi, nhiều người cũng chẳng có ích lợi gì.
Tần Vấn Thiên cười giễu cợt, bước ra ngoài.
Cúc Vũ nhìn Tần Vấn Thiên bước ra ngoài, trong đôi mắt đen láy dường như hiện lên một dáng vẻ đẹp đến nỗi khiến nàng giống như bị hút hồn. Ánh mắt nàng rất hiếm khi long lanh như này. Trên người chàng trai đến từ Tiên Vực đi bên cạnh nàng có một loại khí chất thu hút người khác.
Thân hình chợt lóe lên, Cúc Vũ đi theo Tần Vấn Thiên, khóe miệng của nàng cong lên một nụ cười rạng rỡ, lúc này, ma ý lạnh giá trên người nàng đều tan biến.
Có thể đấu một trận, dù chết cũng cam lòng.
Bốn phương tám hướng xung quanh Ma Tông, tại phía bắc của Ma cung, Ma điện của Ma Tướng thứ ba Tông Diễm vô cùng uy nghiêm, lối vào đều được canh gác chặt chẽ, một bức phù điêu hình con rồng tối màu nhe nanh múa vuốt, trông rất sống động.
Tần Vấn Thiên và Cúc Vũ lúc này đang đứng ở ngoài Ma Môn, ánh mắt bọn họ nhìn về phía trước.
- Kẻ nào?
Cường giả thủ vệ cửa quát to.
- Ma Tướng thứ hai mươi tám Tần Vấn Thiên tới khiêu chiến với Ma Tướng thứ ba Tông Diễm.
Tần Vấn Thiên đứng ở phía sau, Cúc Vũ bước ra phía trước, cao giọng nói.
Thân là hộ pháp của Tần Vấn Thiên, có một số việc tự nhiên nên để Cúc Vũ làm, nàng lúc này đã gạt bỏ hết sự kiêu ngạo của một Ma Tướng, Cúc Vũ hiện tại chỉ là hộ pháp của Tần Vấn Thiên mà thôi.
Bởi vậy, nàng tiến lên phía trước, cho dù là chỉ có một mình nàng nhưng bước chân vẫn rất vững vàng, mang theo khí thế lạnh như băng, mở đường đi tới.
Hai người đi đến Ma điện của Ma Tướng thứ ba Tông Diễm để khiêu chiến với Ma Tướng thứ ba, hơn nữa họ lại còn là Ma Tướng thứ hai mươi tám. Nếu không phải được tận mắt nhìn thấy, thủ vệ sẽ cho rằng mình nghe nhầm, Hắc Thạch Ma Tông chưa bao giờ có chuyện buồn cười, hoang đường như vậy, từ xưa đến nay cũng chưa từng có.
Nhưng lúc này, thật sự chỉ có hai người đứng ở trước mặt bọn họ, đến một tên Ma kỵ sĩ cũng đều không có.
Tuy cũng cảm thấy hơi hoang đường nhưng Cúc Vũ thân đã từng là Ma Tướng, thủ vệ cũng tự biết bọn họ không thể đánh lại, bởi vậy không có ngăn cản mà tự giác nhường ra một con đường. Cúc Vũ và Tần Vấn Thiên thản nhiên đi qua.
Cúc Vũ và Tần Vấn Thiên cất bước tiến vào.
Hai thủ vệ cười lạnh, bọn họ biết, nếu đã là khiêu chiến với Ma Tướng thứ ba, như vậy, giây phút mà hai người này bước vào thì đã quyết định bọn họ sẽ không thể đi ra ngoài nữa, vĩnh viễn sẽ không.
- Ma Tướng hạng chót Tần Vấn Thiên dắt theo hộ pháp khiêu chiến Ma Tướng.
Lúc Tần Vấn Thiên và Cúc Vũ bước vào Ma cung, phía sau truyền đến một giọng nói cao vút đến nối tất cả các cường giả trong Ma cung rộng lớn này đều sẽ nghe được.
Trong Ma điện của Ma Tướng thứ ba, từng bóng người lóe lên, bọn họ đứng ở các phương hướng khác nhau trên không, ánh mắt nhìn chung về phía hai người Tần Vấn Thiên và Cúc Vũ đang đi tới.
Có điều bọn họ vẫn chưa vội vàng động thủ, chỉ lẳng lặng nhìn hai người tiến về phía trước, trên cầu thang phía trước, hướng Ma điện có một bóng người chậm rãi đi ra, hắn đi tới bậc thang cao nhất, mắt nhìn xuống phía dưới, nơi có Tần Vấn Thiên và Cúc Vũ, đó chính là Ma Tướng thứ ba Tông Diễm.
- Các ngươi cứ sốt ruột muốn chết như vậy à?
Ánh mắt Tông diễm giống như vực sâu không thấy đáy vậy, hắn thật sự bội phục dũng khí của Tần Vấn Thiên và Cúc Vũ, không ngờ hai người này dám bước chân vào Ma cung của hắn.
- Có muốn chết hay không, ngươi thử qua mới biết được.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tông Diễm.
- Muốn trực tiếp khiêu chiến với ta, cũng phải nhìn xem ngươi xứng hay không.
Ánh mắt Tông Diễm nhìn về nơi nào đó rồi nhìn lại nói:
- Các ngươi đã từng là người của Cúc Vũ, hiện tại, cơ hội lập công tới rồi đó.
Những cường giả kia chính là hộ pháp cùng với thuộc hạ trước kia của Cúc Vũ, bọn họ nghe được lời Tông Diễm nói, thần sắc khẽ biến, sở dĩ họ phản bội Cúc Vũ chẳng qua là muốn có một tiền đồ tốt. Nhưng vì bọn họ vốn dĩ từ đầu cũng không phải là người của Tông Diễm, quả thật cần phải có cơ hội lập công, nhưng tấn công Ma Tướng Cúc Vũ ngày xưa, bọn họ cũng không có nắm chắc quá lớn.
Hiện tại không có lựa chọn.
Thân hình lóe lên, bọn họ hướng về phía Cúc Vũ.
- Vừa đúng lúc cần thanh lý môn hộ, những người này hãy giao cho ta.
Cúc Vũ nói.
- Được, người khác ngươi không cần để ý tới.
Tần Vấn Thiên thản nhiên nói, lập tức thân hình Cúc Vũ cũng lao về phía đám thuộc hạ ngày xưa.
Tần Vấn Thiên giẫm chân bay lên hư không phía trước, hắn tiến thẳng về phía Ma Tướng thứ ba Tông Diễm đang đứng.
- Ầm.
Ma uy bạo phát, chỉ thấy trong hư không cường giả hai bên trái phải tấn công về phía Tần Vấn Thiên, trong tay bọn họ cầm Ma thương, đồng thời lao thẳng tới, chỉ một đòn liền tụ thành Ma long đáng sợ.
Tần Vấn Thiên phóng ra tiên quang cấp bậc Tiên đài, trong phút chốc, khắp hư không đều xuất hiện ánh sáng sức mạnh lấy thân thể hắn làm trung tâm, khuếch tán đi mọi hướng.
- Ma Tướng các ngươi chưa nói cho các ngươi biết rằng, đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, số lượng người có nhiều hơn nữa, cũng phải chịu chết sao?
Âm thanh lạnh giá phát ra từ trong miệng Tần Vấn Thiên, ngón tay hắn chỉ vào hư không, dường như ngón tay ở trong hư vô, theo động tác của hắn, trong ánh sáng sức mạnh này đột nhiên xuất hiện từng bóng Đại Bàng Kim Sí Điểu vô cùng đáng sợ, mọi thứ như bị xé rách.
**Đại Bàng Kim Sí Điểu hay còn gọi là Garuda – Chim cánh vàng, mình người đầu chim mỏ đại bàng, được coi là một biểu tượng văn hóa, đã từng xuất hiện trong Tây Du Kí.
- Phụt.....phụt.......
Trên không rơi xuống một cơn mưa máu, phía dưới khoảng không liên tiếp phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong chớp mắt, hơn mười vị cường giả đã bị giết.
- Quả nhiên cũng khống chế được uy năng của Tiên Vương.
Ma Tướng thứ ba nhìn Tần Vấn Thiên, con ngươi không lộ chút cảm xúc gì, dường như những thuộc hạ kia chết cũng không thể khiến cho hắn có chút thương tiếc gì.
Có thêm càng nhiều cường giả hướng về phía Tần Vấn Thiên, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tông Diễm, Tần Vấn Thiên âm thầm thở dài.
- Ầm.
Uy áp mãnh mẽ cuốn bay tất ca, thân thể của hắn đột nhiên trở nên lớn hơn, hóa thân thành kích thước chừng mười mấy trượng.
- Đều đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi.
Tần Vấn Thiên hét lớn một tiếng, bàn tay đồng thời đánh ra một chương hung bạo, trong phút chốc không gian bỗng trở nên hỗn độn, vang động sơn hà, máu chảy thành sông, trong nháy mắt cường giả đứng hai bên đều bị diệt, cảnh tượng chấn động lòng người.
- Kẻ nào cản ta, giết.
Tần Vấn Thiên rống to một tiếng, tiếp tục bước chậm rãi, ngón tay vươn ra, chữ cổ hóa thành thanh kiếm sắc bén, nơi nó chém qua, máu chảy thành sông.
Hắn đi từng bước một về phía trước, đi về phía Ma Tướng thứ ba Tông Diễm phía xa đang đứng. Nếu những người này muốn ngăn cản thì dù cho phải huyết tẩy Ma cung này, hắn cũng quyết phải giết chết được Tông Diễm.
Tần Vấn Thiên giống như sát thần, không người nào có thể ngăn cản, khi nhóm thuộc hạ mạnh nhất của Tông Diễm ngã xuống, Tần Vấn Thiên lạnh như băng nói:
- Sau trận chiến này, các ngươi sẽ là thuộc hạ của ta, ta không muốn Ma Tông này bị tàn sát đến mức không còn ai, thủ hạ không người nào có thể dùng, cút đi.
Nói rồi hắn đạp về phía trước, bước tới phía trước, thiên địa nổ lớn, Cửu Sắc Đại Yêu vây xung quanh, uy năng chấn động cả thiên địa, các cường giả phía trước trong lòng kinh hãi run sợ.
- Ma Tướng thứ ba Tông Diễm, giết.
Tần Vấn Thiên tấn công về phía trước, vừa dứt lời, một cơn gió lốc như nuốt cả thiên địa lao về phía trước, nó nghiền nát tất cả, lao thẳng về phía Tông Diễm.
Trong giây phút này, sắc mặt Ma Tướng thứ ba Tông Diễm tái nhợt, hắn cảm giác được có một sức mạnh không thể kháng cự sắp đến gần.
Ma Tướng thứ ba Tông Diễm trước đó vẫn cho rằng Tần Vấn Thiên là đến tìm cái chết, nhưng khi sức mạnh này xuất hiện, hắn không ngờ lại cảm nhận được sự uy áp đến từ linh hồn.
Gầm lên giận dữ, Tông Diễm bạo phát ra thực lực mạnh nhất, nhưng thấy gió lốc tới cắn nuốt tất cả, mọi người quay đầu nhìn lại. Sau đó, bọn họ nhìn thấy Ma Tướng thứ ba Tông Diễm cường đại, bị gió lốc đáng sợ kia công kích, nó trực tiếp nuốt mọi thứ, mọi loại phòng ngự đều vô dụng trước nó.
- Ầm ầm ầm...
Cầu thang nổ tung, mặt đất sụp xuống, sức mạnh hủy diệt phá hủy tất cả mọi thứ, bụi bay tứ tung, cuộc chiến Ma cung dừng lại, bụi bặm bay khắp nơi.
Khi bụi bay hết, mọi thứ trở nên rõ ràng, bóng dáng Ma Tướng thứ ba sớm đã không còn.*