Lời nói của Diệp Tử Mặc khiến cho sắc mặt Nhan Ngọc Hân vô cùng khó coi, giống như bị hung hăng đánh cho một bạt tai.
Vị thiên kiêu của Diệp gia này là cường giả trên ma bảng, lời nói của hắn hiển nhiên có đầy đủ phân lượng, hắn thân là đệ tử thế gia, tất nhiên cũng nhìn thấy qua không ít người gia nhập ma đạo thế gia giống như nàng, ngay cả bản thân Diệp gia cũng có không ít.
Hèn mọn nhưng tự đại, đê tiện nhưng tự kiêu sao?
Những lời này giống như đâm vào chỗ đau nhất trong lòng nàng, cũng là chỗ khiến nàng tự ti nhất.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng lúc này cũng bị bóp méo, sau khi Diệp Tử Mặc nói xong cũng không để ý tới nàng nữa, đuổi theo Tần Vấn Thiên, đi lướt qua người nàng, trượng phu của nàng Thương Viêm Thác biết điều đứng qua một bên, làm gì còn vẻ ngạo nghễ biểu hiện ra trước đó, tất cả mọi thứ lúc trước vào lúc này xem ra đều lộ ra vẻ châm chọc.
- Thì ra đây chính là kiêu ngạo của tỷ tỷ và tỷ phu, thật buồn cười.
Nhan Ngọc Nhược đứng bên cạnh nhìn thấy mọi việc, cười châm chọc, lúc trước bọn họ đã an bài một cuộc tụ hội làm nhục Tần Vấn Thiên, để cho nàng kiến thức một phen, nhưng nàng có thể thấy được, đó tựa hồ chỉ là một đám vô tri tự thổi phồng lẫn nhau, khi chân chính đứng trước mặt Diệp Tử Mặc ngay cả dũng khí nói chuyện cũng không có.
- Hắn chỉ là vận khí tốt mà thôi, làm quen được với một vị đệ tử của Diệp gia, dù sao hắn vẫn chỉ là một gã ma tướng dưới trướng phụ thân, chẳng lẽ vì lần này, là có thể khẳng định hắn sao, ta muốn nhìn xem, hắn có thể đi tới chỗ nào?
Sắc mặt Nhan Ngọc Hân có vẻ vặn vẹo, lạnh lùng nói.
- Tự rước lấy nhục.
Ở phía trước Diệp Tử Mặc cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên buông một câu châm chọc, còn Tần Vấn Thiên từ đầu đến cuối đều không thèm để mắt đến Nhan Ngọc Hân.
Đúng như Diệp Tử Mặc đã nói, hắc ám chi long bay lượn trên trời há lại chấp nhặt với một con kiến hôi, chỉ sợ cho dù Tần Vấn Thiên thật sự chỉ là một gã ma tướng dưới trướng cha nàng, nhưng sau này, nàng sẽ hiểu chênh lệch giữa nàng và Tần Vấn Thiên lớn đến thế nào.
- Ta sẽ cùng nhìn với tỷ.
Nhan Ngọc Nhược cười nhìn theo bóng lưng Tần Vấn Thiên, nàng tin tưởng Tần Vấn Thiên nhất định có thể đi xa hơn Thương Viêm Thác.
- Ta đi trước đây.
Thương Viêm Thác xanh mặt đi về phía trước, hắn chiếm được kim lệnh, cũng có được vị trí không tệ.
Tỷ muội Nhan Ngọc Hân và Nhan Ngọc Nhược lẳng lặng đứng ở đó nhìn theo thân ảnh phía trước, Tần Vấn Thiên đi về phía trước, Tề Đại đi về phía trước, Diệp Tử Mặc đi về phía trước, Thương Viêm Thác cũng đi về phía trước.
Rốt cục, cước bộ Thương Viêm Thác dừng lại, hắn đã bị cản, chỉ có thể dừng lại ở chỗ của mình, hắn nhìn thân ảnh đang đi phía trước vẫn tiếp tục tiến lên, sắc mặt biến ảo, lúc trắng lúc xanh.
Rất hiển nhiên, bất luận là Diệp Tử Mặc hay là Tần Vấn Thiên đều đi xa hơn hắn, nghĩ đến những lời nhục nhã và miệt thị của hắn đối với Tần Vấn Thiên lúc trước, phía sau vợ hắn và muội muội xinh đẹp nhìn thấy màn này sẽ nghĩ như thế nào? Hắn chỉ cảm thấy trên mặt bỏng rát, giống như bị người ta cho một bạt tai.
Thương Viêm Thác âm trầm đứng ở đó, hắn muốn nhìn xem, Tần Vấn Thiêncó thể đi tới khu vực nào thì bị chặn lại.
Tần Vấn Thiên dĩ nhiên không để ý đến suy nghĩ của người phía sau, sau khi đi qua một khu vực, chỗ mi tâm của hắn có lệnh quang chợt lóe, nhất thời người phía trước không ngừng có thị vệ ngăn cản không cho qua, hắn đã có thể nhìn thấy khu vực vị trí của Hắc Thạch Ma Vương.
- Lại vượt qua một khu vực rồi, tỷ, tỷ từng nói, người có thể đi tới khu vực phía trước Thương Viêm Thác, chính là tuyệt đại nhân vật, lúc này, Tần Vấn Thiên không chỉ đi đến, hơn nữa còn đi qua, hắn thậm chí đi tới chỗ khu vực của phụ thân rồi, tỷ, lúc này tỷ còn có thể nói gì nữa?
Ma nữ thấy Tần Vấn Thiên từng bước đi về phía trước, trong lòng có chút không bình tĩnh.
Nhan Ngọc Hân không nói gì, Diệp Tử Mặc và Tề Đại tìm đúng chỗ ngồi xuống, bọn họ và các cường giả Ma Vương ở cùng một khu vực. Những cường giả Ma Vương, những người đứng đầu ma đảo và lão cường giả tiền bối của Thương Viêm gia đều ở chung khu vực.
- Cho dù như thế thì thế nào.
Nhan Ngọc Hân vẫn không muốn nhận lỗi của mình, không chịu thừa nhận.
- Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ tỷ không nhìn thấy sao, Diệp Tử Mặc dừng lại rồi, hắn vẫn còn đang đi về phía trước?
Trong con mắt Nhan Ngọc Nhược phát ra ánh sáng chưa bao giờ có, nhìn nam nhân đi cùng mình đến đây đang từng bước đi tới, phảng phất như đang bước về phía huy hoàng thuộc về hắn.
- Khi tỷ bước vào chiến trường Huyền Thiên đã chỉ vào nơi đó nói cho ta biết, chỉ cần người có thể đi tới chỗ kia, chỉ cần hắn nguyện ý, sẽ có thể dễ dàng gia nhập bất kỳ thế lực cường đại nào Đọa Lạc ma đảo, trở thành đệ tử trọng yếu nhất. Tỷ nói, ta sẽ minh bạch thiên kiêu nơi này xuất chúng đến cỡ nào, nhưng chẳng lẽ giờ phút tỷ không nhìn thấy, nam nhân mà ta để ý đang đi về khu vực truyền kỳ mà tỷ nói.
Ngón tay Nhan Ngọc Nhược chỉ về hướng vị trí hư vô mờ mịt nói với Nhan Ngọc Hân, khiến Nhan Ngọc Hân mặc dù đang run rẩy vì căm hận, giờ phút này tựa hồ cũng phát hiện, đám người Diệp Tử Mặc và Tề Đại đã dừng lại, nhưng Tần Vấn Thiên vẫn chưa dừng lại.
Hắn vẫn đi về phía trước, đi về phía vị trí dưới tay Ma Đế.
- Tần Vấn Thiên.
Hắc Thạch Ma Vương đứng dậy, khiếp sợ nhìn Tần Vấn Thiên.
- Ma Vương.
Tần Vấn Thiên gật đầu chào hỏi Hắc Thạch Ma Vương.
- Tốt, rất tốt.
Hắc Thạch Ma Vương nhếch miệng cười to:
- Không hổ là đệ nhất ma tướng dưới trướng của ta, làm cho gọn gàng vào.
Chung quanh, không ít cường giả cảnh giới Ma Vương gật đầu với Tần Vấn Thiên, hỏi hắn có thể gia nhập thế lực của bọn họ, Hắc Thạch Ma Vương cảm giác đầy thể diện, đây là ma tướng dưới trướng hắn.
Không chỉ có Ma Vương, trên chiến trường Huyền Thiên mênh mông, vô số ánh mắt đều tập trung về phía Tần Vấn Thiên, rung động nhìn vị thanh niên đang đi về phía vị trí truyền kỳ, nơi đó là vị trí dưới tay Ma Đế, bây giờ lại có người có thể đi tới nơi đó.
Giờ khắc này, chỉ có một chỗ ngồi, nhưng khiến bao người chú ý.
Nhìn thấy một màn này, trên mặt Nhan Ngọc Nhược nở nụ cười rực rỡ, phảng phất như chính nàng đang hưởng thụ vinh quang, một tên nam nhân luôn gọi nàng là Tam công chúa, bị nàng đùa giỡn tránh né, lúc này trên người hắn đang phát ra ánh sáng rực rỡ, thậm chí đã vượt qua phụ thân của nàng, thành tựu của hắn, sớm muộn gì cũng sẽ vượt xa phụ thân của nàng.
Mặc dù lúc này Nhan Ngọc Nhược cảm thấy cao hứng, nhưng vẫn có cảm giác mất mác, nàng đột nhiên hiểu mọi thứ lúc trước, tòa Hắc Thạch ma đảo nhỏ bé làm sao có thể giữ được một hắc ám chi long chân chính.
Tam công chúa Nhan Ngọc Nhược của Hắc Thạch ma đảo, ở trên Hắc Thạch ma đảo có thể hô phong hoán vũ, nhưng trên Đọa Lạc ma đảo này làm thế nào có thể trói một nam nhân như vậy bên người.
Nam nhân mà nàng để ý, có lẽ đã chú định sẽ không thuộc về nàng.
Tần Vấn Thiên rốt cục ngồi xuống dưới sự chú ý của muôn người, sắc mặt Thương Viêm Thác đã sớm bạc trắng như tờ giấy, trong lòng có chút tự giễu.
Bên kia, Nhan Ngọc Nhược lại nói:
- Tỷ, lúc trước tỷ ở trước mặt ta đã nói rất nhiều lời ta đều lười không phản bác, lúc này tỷ nhớ lại những lời nhục nhã hắn lúc trước, không biết trong lòng tỷ cảm giác ra sao.
- Đủ rồi.
Nhan Ngọc Hân lạnh lùng quát lên.
- Không thừa nhận sai lầm của mình, ngược lại thẹn quá thành giận, khi tỷ ở trước mặt ta sỉ nhục hắn, là vênh váo tự đắc, nhưng sự thật chứng minh trượng phu của tỷ Thương Viêm Thác, cũng không xứng xách giày cho hắn, còn tỷ cũng không xứng làm tỷ tỷ của ta.
Nhan Ngọc Nhược vừa nói liền xoay người rời đi, đi về phía vị trí của mình, không muốn ở cùng một chỗ với tỷ tỷ Nhan Ngọc Hân.
Nhan Ngọc Hân ngơ ngác đứng ở đó, nhìn thân ảnh ngồi ở vị trí phía trước các Ma Vương, trong lòng đã không biết cảm giác gì..
Rút cuộc là người nào, mới là ếch ngồi đáy giếng?
Trên thọ yến Ma Đế, thiên kiêu tụ tập, ngay cả thị vệ của Tần Vấn Thiên cũng xuất chúng hơn phu quân của nàng.
Ngày thọ yến Ma Đế, rút cuộc là muốn Nhan Ngọc Nhược tỉnh ngộ, hay là muốn Nhan Ngọc Hân nàng tỉnh ngộ?
Những thứ này, Tần Vấn Thiên đều không quan tâm, hắn ngồi ở chỗ đó, chung quanh đều là tồn tại đại năng cảnh giới Ma Vương cảnh..., thậm chí có một số người khí thế vô cùng đáng sợ, đồng thời, có một đạo ánh mắt lạnh như băng rơi xuống người hắn, đó là Hắc Giao Ma Vương.
- Hắc Giao, ngươi làm sao vậy?
Ở cách Hắc Giao Ma Vương không xa, có một vị Ma Vương cường đại, bên cạnh hắn có mấy nhân vật đáng sợ.
- Hắn chính là người ta đề cập lúc trước.
Hắc Giao Ma Vương truyền âm nói, nhất thời ánh mắt Ma Vương cường đại kia chợt lóe, nhìn Tần Vấn Thiên, đây chính là người suýt nữa tru sát nghĩa tử của hắn?
- Hắc Giao, chuyện này không nên nói tới, xem tình thế sau khi thọ yến chấm dứt, nếu hắn thu hút sự chú ý của Ma Đế, vậy ngươi nên quên chuyện này đi.
Người kia truyền âm trả lời, Hắc Giao Ma Vương có chút không cam lòng gật đầu, hôm nay, chỉ có thể đợi, hi vọng Tần Vấn Thiên không bị cường giả nào chiêu dụ dưới trướng.
- Tần Vấn Thiên.
Nơi xa, có một đạo thân ảnh truyền đến, Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy có một thân ảnh cô nương đi tới, khi nhìn thấy nàng, trong mắt Tần Vấn Thiênhiện lên một nụ cười, gọi:
- Mạc cô nương.
Thì ra là cô gái này, chính là sư tỷ của Thanh nhi, Cơ Đế môn nhân Mạc Tử Yên, nàng đi tới vị trí phía sau cách Tần Vấn Thiên không xa ngồi xuống, cùng khu vực với đám người Diệp Tử Mặc.
- Ta suy đoán ngươi có thể sẽ tới tham gia sinh nhật của Ma Đế, quả nhiên ngươi đã đến.
Mạc Tử Yên truyền âm nói, nàng nhìn vị trí của Tần Vấn Thiên, thầm nghĩ trong lòng nam tử mà Thanh nhi thích, quả nhiên trở nên xuất chúng hơn rồi.
- Sợ rằng sẽ còn lục tục xuất hiện không ít người quen.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, kèm theo từng đạo thân ảnh tiến lại, quả nhiên, ở khu vực của Mạc Tử Yên, Tần Vấn Thiên liên tiếp nhìn thấy mấy người của Thiên Lam Đại Đế Nhất Phương, không chỉ là người trong trăm người, còn có những cường giả Tiên Thai đỉnh phong khác.
Lúc ấy Thiên Lam Đại Đế Nhất Phương đùa bỡn, không chỉ kêu trăm người vào chiến trường.
- Phách Kiêu của Ma Hoàng Tông đến.
Lúc này, có người nhìn về phía nhân vật cường đại của Ma Hoàng Tông cười nói, quả nhiên, cách đó không xa Phách Kiêu từng bước đi tới, khi hắn thấy Tần Vấn Thiên xuất hiện ở vị trí trọng yếu nhất, trong mắt hắn hiện lên thần sắc vô cùng lạnh lùng, cho dù là hắn cũng không đi tới khu vực trọng yếu nhất .
- Xem ra, muốn ngồi lên những vị trí kia cũng không dễ dàng, Phách Kiêu ở trên ma bảng đã là nhân vật đứng đầu, cũng không thể ngồi lên.
Có người thấp giọng nói.
- Muốn thông qua tứ đại động ma, hơn nữa cần bắt được hắc ám lệnh quang mới được, người toàn năng như thế, một trăm năm cũng không có mấy người.
- Ân, người này cũng không biết là thế lực phương nào bồi dưỡng ra được.
- Môn hạ của ta, cũng có một người như vậy.
Ngay lúc này, có một người mở miệng nói, ánh mắt mọi người nhìn về phía đó, vội vàng khom người trước người vừa lên tiếng, người này từng bước đi tới, tất cả đều nhường đường, địa vị có vẻ cực cao.
Người này là một vị Ma Vương cực kỳ đáng sợ của Đọa Lạc ma đảo, chính là Ma Vương cao cấp nhất, hơn nữa, thế lực vô cùng khổng lồ, càng làm người kiêng kỵ chính là, hắn có thể vào Đế cung, gặp mặt Ma Đế bất cứ lúc nào, tin đồn người này lúc còn trẻ, từng cùng Ma Đế xông phá Vạn Ma đảo.
- Hạ tiền bối muốn ám chỉ Hạ Viên trên ma bảng?
Hạ Viên nàychính là một tồn tại siêu cấp đáng sợ trên ma bảng.
- Không phải là hắn.
Hai tay Ma Vương kia núp trong tay áo, đi tới chiếc ghế bên cạnh ghế Ma Đế ngồi xuống, thản nhiên nói:
- Hạ Viên không bằng hắn, các ngươi rất nhanh sẽ biết!