Người của Vạn gia rời đi, khi đi thì mang theo khát khao và mong chờ, khi về thì mang theo cô đơn và bi thương.
Nhưng mà, không ai quan tâm tới sự tồn tại của bọn họ, thế giới này, sự chú ý của mọi người chỉ giành cho những nhân vật phong vân cao cao tại thượng, thí dụ như Bắc Minh Lộng Nguyệt, Lý Dục Phong, Tần Vấn Thiên và Dao Thai tiên tử.
Những người này ngồi trước vương tọa uống rượu tâm sự, mỗi tiếng nói hành động của họ đều được chú ý hơn là sinh tử của Vạn gia.
- Nữ tử ngồi bên cạnh Tần Vấn Thiên hình như cũng là người của Vạn gia, đẹp quá, giống như là trong tranh vậy, vẻ đẹp của nàng ta rất khác biệt, nữ tử này tất nhiên là nhãn quang rất tốt, không như những người khác của Vạn gia xem thường Tần Vấn Thiên, mà luôn đứng bên cạnh Tần Vấn Thiên, còn cả phụ thân của nàng cũng vậy, cho nên mới có được tình hữu nghị của Tần Vấn Thiên, được ngồi cùng một chỗ với công chúa, đây là niềm vinh quang biết bao.
- Lão già của Vạn gia, hắn tựa hồ có chút câu thúc khẩn trương. Ha ha, có điều công chúa thánh tử và nhân vật có khí độ cỡ nào chứ, cho dù là thân phận của bọn họ bình thường, nhưng bởi vì là bạn của Tần Vấn Thiên nên vẫn dùng lễ để đối đãi. Đâu có giống như Mục Thu và Đoan Mộc vênh váo kiêu căng, đây là mới là người kiêu ngạo thật sự, sự kiêu ngạo của bọn họ không phải là để khoe ra trước mặt kẻ yếu.
Mọi người ở đây đều xôn xao nghị luận, một hồi tranh đấu vừa rồi đã trở thành đề tài của mọi người.
Trong tiệc rượu trên đài cao trước vương tọa, Bắc Minh Lộng Nguyệt cười nói với Tần Vấn Thiên:
- Tần huynh lần này nếu đã tới Bắc Minh Tiên triều của ta, đợi sau khi tu hành ở Bắc Minh Tiên sơn kết thúc, nhất định phải tới hoàng cung Tiên triều để ta được tận tình địa chủ đó.
- Tên Lý Dục Phong này đã tới rồi, ta còn đến hoàng cung làm cái gì, chẳng phải là phá hỏng chuyện tốt của các ngươi à.
Tần Vấn Thiên trêu ghẹo.
- Ta không phải giống như Tần huynh nghĩ đâu, dù sao, ta không lợi hại được như Tần huynh, mới ở cảnh giới Tiên Thai đã được Đại Đế cho phép, gả công chúa cho rồi.
Lý Dục Phong mỉm cười nhìn Tần Vấn Thiên, nâng chén nói:
- Nói ra, ta phải kính Tần huynh một ly, chúc mừng.
Tần Vấn Thiên mắt lóe sáng, có chút bất ngờ nhìn Lý Dục Phong, Bách Luyện Thánh giáo ở phía bắc Tiên Vực, mà Trường Thanh Tiên quốc thì ở phía đông, cách nhau không biết bao xa, Lý Dục Phong không ngờ cũng biết việc này. Xem ra, thế lực đỉnh cấp của Tiên Vực luôn chú ý tới động tĩnh ở các phương.
- Đúng rồi, kính Tần huynh một ly.
Bắc Minh Lộng Nguyệt cũng cười nói.
- Tần huynh và Thanh nhi công chúa đã được Đại Đế hứa hôn à, đây quả thực là một việc vui.
Trầm Nguyệt Hoa cũng nâng chén, mắt đẹp lưu chuyển, nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên.
-Vậy Tần mỗ xin đa tạ chư vị.
Tần Vấn Thiên cũng không khách khí, cười cười uống chén rượu trong tay.
Vạn Trúc Thanh vẫn lộ ra vẻ rất câu thúc, lúc này nghe thấy lời nói của Lý Dục Phong thì thần sắc biến đổi, trong lòng không ngờ xuất hiện sự mất mát, tuy rằng sự mất mát này là rất không có đạo lý, nhưng lúc trước, nhìn thấy Tần Vấn Thiên hiển hách như vậy, hơn nữa lại ý hợp tâm đầu với Tri Âm, lão vẫn không nhịn được mà nhớ tới những lời nói đùa ngày đó, hai người bọn họ có thể ở cùng một chỗ thì thật tốt.
Nụ cười khổ ở khóe miệng chợt hiện ra rồi biến mất, Vạn Trúc Thanh vứt bỏ ảo tượng không thực tế này, xem ra là lão nghĩ nhiều rồi, Lộng Nguyệt công chúa của Bắc Minh Tiên triều và thánh tử của Bách Luyện Thánh giáo đánh giá Tần Vấn Thiên cao như vậy, coi là bạn tốt, loại nhân vật như hắn sao lại không được nữ tử thích, thân phận của hắn sao lại đơn giản cho được.
Quả nhiên lúc này nghe thấy Tần Vấn Thiên tựa hồ sắp kết hôn với một vị công chúa, hơn nữa là Đại Đế hứa gả, Vạn Trúc Thanh có chút cảm thán, lão nằm mơ cũng không ngờ, thanh niên mà lão ngày đó vô ý gặp phải lại hiển hách như vậy. Ngày đó còn bởi vì Tần Vấn Thiên không phải là Tiên Vương mà còn có chút thất vọng, hiện giờ xem ra, một vị Tiên Vương tầm thường đâu có thể so sánh với Tần Vấn Thiên.
- Vị hôn thê của ngươi là công chúa của nước nào thế, không biết ta có may mắn được nghe nói tới hay không.
Tri Âm mỉm cười nhìn Tần Vấn Thiên, thần sắc của nàng ta vẫn rất bình tĩnh, điềm tĩnh tao nhã trước sau như một, không hề có gợn sóng.
- Xa lắm, Trường Thanh Tiên quốc ở phía đông Tiên Vực.
Tần Vấn Thiên nhẹ giọng nói với Tri Âm.
- Vị công chúa của Trường Thanh Tiên quốc này nhất định là rất xinh đẹp.
Tri Âm thì thầm nói.
- Ừ, đẹp lắm.
Tần Vấn Thiên nhớ tới Thanh nhi, trong mắt hiện lên nét cười ôn nhu, có điều lập tức hắn cảm thấy ở trước mặt một vị mỹ nữ mà khen vị hôn thê của mình thì hình như không được hay lắm, thế là lập tức cười bảo:
- Tri Âm, ngươi cũng rất đẹp.
- Cám ơn.
Tri Âm cười cười, Lý Dục Phong nhìn hai người trước mắt, tựa hồ lộ ra thần sắc hứng thú.
- Tần huynh định khi nào thì kết hôn với Thanh nhi công chúa?
Lý Dục Phong hỏi.
- Vẫn chưa nghĩ tới, trước tiên phải bước vào cảnh giới Tiên Vương đã. Dù sao, Tiên Thai ở Tiên Vực mà nói thì thật sự là vẫn quá yếu.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng lắc đầu.
- Nói vậy cũng đúng, tuy rằng ngươi đã đứng ở trên đỉnh của Tiên Thai, nhưng chỉ cần chưa bước vào Tiên Vương thì ở Tiên Vực vô tận này vẫn tỏ rõ là rất yếu. Có điều, ta tin ngươi một khi bước vào cảnh giới Tiên Vương thì lập tức sẽ hoàn thành một lần nhảy vọt, trực tiếp từ kẻ yếu biến thành cường giả, Tiên Vương tầm thường chỉ sợ sẽ không phải là đối thủ của ngươi.
Lý Dục Phong cười nói một cách nghiêm túc, sức chiến đấu của Tần Vấn Thiên, ở Thiên Đạo Thánh viện tất cả mọi người đều đã được biết.
- Nói vậy còn sớm lắm, dù sao, bước vào Tiên Vương không phải là là một chuyện đơn giản, hy vọng Bắc Minh Tiên sơn có thể trợ giúp cho sự tu hành của ta.
Tần Vấn Thiên cười cười.
- Ha ha, nói không sai, chỉ là tương lai lúc Tần huynh và Thanh nhi công chúa kết hôn, ta nếu có thời gian thì sẽ tới xin chén rượu mừng, Tần huynh sẽ không để ý chứ.
- Tất nhiên là hoan nghênh ngươi tới rồi.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
- Ừ, còn cả ta nữa, nếu rảnh, ta tất nhiên cũng sẽ tới, đó là một hồi thịnh thế mà.
Bắc Minh Lộng Nguyệt mỉm cười.
- Hai người đừng chỉ có nói về ta, có lẽ các ngươi còn cưới sớm hơn ta đó.
Tần Vấn Thiên nhìn đôi tình lữ ân ái này, trên tiệc rượu, trò chuyện với nhau rất vui, thân phận địa vị của người ta sẽ quyết định bọn họ có thể ngồi cùng một chỗ hay không, mà tính cách thì mới thật sự quyết định bọn họ có thể trở thành bằng hữu hay không. Tần Vấn Thiên thích tính cách của Lý Dục Phong và Bắc Minh Lộng Nguyệt, hắn tất nhiên không ngại có thêm mấy vị bằng hữu.
Tri Âm vẫn im lặng ngồi đó, luôn mỉm cười. Vạn Trúc Thanh thì tất nhiên là không chen miệng vào được rồi, vẫn lộ ra vẻ câu thúc, tuy rằng Bắc Minh Lộng Nguyệt bọn họ đều không để ý, nhưng lão cuối cùng vẫn tự thấy khẩn trương, đương nhiên, còn cả kiêu ngạo nữa, lão sống nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ từng được hưởng thụ đãi ngộ như thế này, có lẽ trong cuộc đời này sẽ không có lần thứ hai.
- Tần huynh, ta tới chủ trì việc vào Tiên sơn.
Trò chuyện được một lúc thì Bắc Minh Lộng Nguyệt nhìn thoáng qua đám người phía dưới, lập tức nhẹ giọng nói, Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, bảo:
- Lộng Nguyệt công chúa cứ đi làm việc đi, ta và Lý Dục Phong uống thêm mấy chén.
- Ừ.
Bắc Minh Lộng Nguyệt gật đầu với Dao Thai tiên tử cùng với Tri Âm, lập tức đứng dậy, đi đến vương tọa, nhìn mọi người, phất phất tay, đám người lập tức dần dần trở nên im lặng, ánh mắt đều nhìn về phía vương tọa, đợi Bắc Minh Lộng Nguyệt lên tiếng.
- Chư vị từ các nơi ở Tiên triều ta tới, không phải là là để ngắm Bắc Minh Lộng Nguyệt ta, bởi vậy, ta cũng không muốn làm mất nhiều thời gian của các vị.
Bắc Minh Lộng Nguyệt nói vui, khiến cho rất nhiều người bật cười, thậm chí có người còn ào ào nói:
- Ta thật sự là vì ngắm công chúa mà đến đó.
Nghe thấy những tiếng nói ồn ào này, Bắc Minh Lộng Nguyệt giơ tay lên, lập tức mọi người lại im lặng xuống, Tần Vấn Thiên nhìn một màn này, thầm nghĩ Bắc Minh Lộng Nguyệt không hổ là công chúa của Tiên triều, có mị lực riêng, một câu nói vui rất tùy ý mà giống như kéo gần khoảng cách giữa mọi người lại.
- Có điều có một số lời ta vẫn phải nói, Bắc Minh Tiên sơn chính là một tòa thánh địa tu hành của Tiên triều ta, nhưng dù sao khu vực cũng có hạn, người vào tu hành một lần quá nhiều ngược lại sẽ rất dễ thành quấy nhiễu nhau. Bởi vậy, bất kể là lần nào cũng đều sẽ hạn chế nhân số, ta hy vọng những người không thể vào thì cũng chớ tâm sinh oán niệm, lần sau có cơ hội sẽ lại có thể đến thử.
Bắc Minh Lộng Nguyệt tiếp tục nói, mọi người nhẹ nhàng gật đầu, cường giả vào, kẻ yếu ở lại, điểm này mọi người đều hiểu.
- Người có thể bước vào Tiên sơn, điều kiện tiên quyết là phải có chiến lực Tiên Thai đỉnh cấp, ta sẽ cửa vào Tiên sơn phía sau ta đây thiết lập tấm chắn, chính là đại quân khôi lỗi mà Tiên triều luyện chế, chỉ cần có thể vượt qua được đại quân khôi lỗi bước vào Tiên sơn thì có nghĩa là có thể tu hành ở Bắc Minh Tiên sơn, nhưng có một điểm, người ngự không thì không thể vượt qua độ cao vạn trượng.
Bắc Minh Lộng Nguyệt nói.
Nàng ta vừa dứt lời, lập tức có cường giả bước về phía trước, đi ra sau nàng ta, lập tức có người phóng xuất ra một kiện pháp bảo vô cùng cường đại, trong nháy mắt, trong phiến hư không đó từng đạo thân ảnh xuất hiện, đông nghìn nghịt, ngay sau đó thì một đội quân khôi lỗi khủng bố xuất hiện, trấn thủ cửa vào tiên.
- Được rồi, chư vị chuẩn bị đi.
Bắc Minh Lộng Nguyệt nói, lập tức bọn Tần Vấn Thiên và Lý Dục Phong cũng đều đứng dậy, thân thể bay lên không, tiếng vang ầm ầm truyền ra, vương tọa và cầu thang chìm xuống dưới. Giống như ở đây có một đại trận cường đại.
- Chúng ta đi sau.
Bắc Minh Lộng Nguyệt lên tiếng, mấy người gật đầu, lui ra sau, để lại một khoảng trống, Tần Vấn Thiên nhìn về phía đại quân khôi lỗi, không ngờ nối liên thành một đại trận siêu cấp, giống như là một tấm lưới màu đen che trời phủ đất, từ trên trời phủ xuống, triệt để che kín cửa vào, bên trong đại trận này, mỗi một nơi đều có một khôi lỗi trấn thủ.
- Cần thực lực gì thì mới có thể vượt qua?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Chỉ cần bước ra được nửa bước Tiên Vương thì nói chung là không có vấn đề, những khôi lỗi này đều có sức chiến đấu Tiên Thai đỉnh cấp, hơn nữa tương liên với trận pháp, dựa vào vây công là vô dụng, phải đơn độc công kích đột phá khôi lỗi mới có thể phá tan được phòng ngự.
Bắc Minh Lộng Nguyệt lên tiếng, Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, đừng nhìn nơi này người đông nghìn nghịt, nhưng người thật sự có thể bước vào Bắc Minh Tiên sơn là không có nhiều.
- Tần huynh muốn vào sớm à, nếu gấp thì có thể cùng Tri Âm vào trước.
Bắc Minh Lộng Nguyệt hỏi.
- Ta và Tần Vấn Thiên vẫn cứ thông qua khảo nghiệm để vào thôi, để tránh mọi người lại có dị nghị với công chúa.
Tri Âm ôn nhu nói, rất giỏi hiểu ý người, Bắc Minh Lộng Nguyệt nhìn nàng ta, trong mắt đẹp có một tia thưởng thức, chút việc nhỏ này nàng ta tuy rằng sẽ không để ý, nhưng Tri Âm có thể nghĩ cho nàng ta thì hiển nhiên là tính cách không tồi, người bình thường đều sẽ coi việc có thể đi cửa sau với công chúa mà đắc ý.
- Tri Âm nói không sai, chúng ta nếu muốn đi vào thì sẽ trực tiếp đi qua trận pháp mà vào.
Tần Vấn Thiên cười cười, hắn không có vấn đề gì, nếu đã tới thì trước tiên cứ xem trận pháp này này đã rồi vào Tiên sơn sau, không mất nhiều thời gian là được.
- Ừ, thế cũng được, vậy các ngươi đi với nhau đi.
Bắc Minh Lộng Nguyệt cười cười gật đầu.