- Có thể ăn được không?
Tần Vấn Thiên cười hỏi.
- Tất nhiên là được rồi, nhất là những cường giả có thuộc tính tương ứng với những quy tắc này, nếu ăn trái cây quy tắc thì sẽ có tác dụng không nhỏ đối với lĩnh ngộ.
Lý Dục Phong nói.
Tần Vấn Thiên thân hình lóe lên, đi tới chỗ cây ăn quả, trực tiếp vươn tay hái lấy một quả, nhưng mà đúng lúc này, một cỗ quy tắc hỏa diễm cổ kinh khủng tỏa ra, quy tắc hỏa diễm khủng bố thuận theo ngón tay hắn mà xâm nhập, Tần Vấn Thiên như bị điện giật, cả người lập tức lui về phía sau, nhưng mà quần áo trên người thì trong nháy mắt đã bị đốt cháy, trong cơ thể có một cỗ lực lượng quy tắc hỏa diễm hủy diệt cường đại chui vào.
- Ặc, ta còn chưa nói xong mà, đấy là nếu ngươi có thể ăn được...
Lý Dục Phong ở đằng sau nói nhỏ, khóe miệng phác ra một nụ cười quỷ dị, Tần Vấn Thiên không nói gì lắc đầu:
- Biết là bị ngươi tính kế mà, có điều, ta nên nghĩ tới mới phải, nếu là trái cây mọc ra trên núi quy tắc, như vậy hiển nhiên sẽ hội tụ linh khí quy tắc vô tận, mới có thể nở hoa kết quả, tất nhiên cũng ẩn chứa quy tắc rất mạnh, hái xuống thì không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn ăn thì không phải là đơn giản.
- Đúng, nếu mạo muội ăn vào trái cây quy tắc, vậy thì chỉ có đường chết.
Lý Dục Phong gật đầu nói.
- Ừ.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu, đi qua cây ăn quả, tiếp tục đi lên Tiên sơn.
- Ngươi cư như vậy bỏ qua à?
Lý Dục Phong có chút kinh ngạc, nhìn theo bóng dáng của Tần Vấn Thiên, nói.
- Tuy rằng quả này rất quý, nhưng mà đối với ta mà nói thì là vật vô dụng, việc gì phải hao tâm tốn sức chứ, hay là để lại cho người cần nó đi.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, Lý Dục Phong cười cười, đúng là một kẻ thú vị, ở trước mặt cây ăn quả quy tắc, rất nhiều người thậm chí không ngại ra tay cướp đoạt, còn hắn thì rất thản nhiên.
Không phải là Tần Vấn Thiên thờ ơ với bảo vật, chỉ là giờ mới vừa lên núi mà thôi, Bắc Minh Tiên sơn vô cùng thần bí, rộng lớn vô tận, Bắc Minh Tiên sơn mà Bắc Minh Lộng Nguyệt nói mới là khu vực ngoại bộ, như vậy phía trước tất nhiên sẽ có nhiều điều phấn khích hơn, việc gì phải giới hạn nhãn giới như vậy.
Từng bước lên núi, lực lượng quy tắc không chỗ nào không có, Tần Vấn Thiên lặng lẽ cảm nhận, thể ngộ vô hình vô hình trong thiên địa, trên thân thể hắn, lực lượng quy tắc bao phủ, giống như tương dung với quy tắc đang tràn ngập trong thiên địa.
Cường giả cảnh giới Tiên Thai đã chạm đến lực lượng quy tắc, nhưng mà bọn họ tuy rằng có thể phóng ra lực lượng quy tắc, nhưng so với Tiên Vương thì vẫn có sự khác nhau về bản chất, cường giả Tiên Vương đối với việc vận dụng quy tắc không chỉ giới hạn ở lực lượng quy tắc phóng thích trong Tiên Thai của bản thân, bọn họ có thể đúc thành thân thể quy tắc, một ý niệm thôi là có thể sinh ra lĩnh vực quy tắc, đây là biến đổi về chất.
Biến đổi về lượng thì dễ mà biến đổi về chất thì khó, bởi vậy không biết có bao nhiêu thiên kiêu không thể bước qua được cánh cửa này, Tần Vấn Thiên thì đã bước ra được một bước vô cùng quan trọng, một chân bước vào được cánh cửa Tiên Vương, nhưng muốn hoàn toàn bước vào được thì vẫn cực kỳ khó khăn.
Tiên Thai là từ trong ra ngoài, phóng thích quy tắc từ Tiên Thai, phát ra lực lượng.
Tiên Vương thì là trong ngoài giao hòa, đã có thể đúc thành lĩnh vực quy tắc của mình.
- Nếu ta có thể giống như Bắc Minh Tiên sơn, khiến tất cả mọi thứ trong thiên địa xung quanh đều tràn ngập quy tắc vô tận thì tất sẽ bước vào được cảnh giới Tiên Vương.
Tần Vấn Thiên lầm bầm tự nói, nhưng hắn không thể tìm được cơ hội đó ở đâu.
Cuối cùng, Tần Vấn Thiên đứng trên đỉnh tòa Tiên sơn này, ánh mắt hắn nhìn về phía dãy núi xung quanh, rất rộng lớn, có không ít cường giả đã đến, bọn họ có người khoanh chân ngồi xuống trực tiếp tu hành, có người thì tiếp tục tiến lên trước, có người thì đang tìm kiếm bảo bối như cây ăn quả quy tắc.
- Lý Dục Phong, Tri Âm, lần này vào Bắc Minh Tiên sơn là để tìm kiếm cơ hội đột phá, chúng ta không cần phải đồng hành.
Tần Vấn Thiên nói với hai người.
- Ừ, ta cũng nghĩ như vậy, mỗi người có cơ hội khác nhau, mà cảnh giới của ta còn chưa tới, đi tới Tiên sơn quy tắc này trước tiên phải tìm động phủ tu hành đã.
Lý Dục Phong thản nhiên nói.
- Ngươi đi đi, ta đi thăm quan xung quanh.
Tri Âm mỉm cười với Tần Vấn Thiên.
- Nếu có chuyện thì lập tức báo cho ta nhé.
Tần Vấn Thiên nói.
- Ừ.
Tri Âm cười nói.
Tần Vấn Thiên gật đầu với hai người, lập tức cất bước về phía trước, đi trên con đường của riêng mình.
Con đường tu hành chung quy vẫn phải là tự mình đi, nhất là vào loại thời khắc đang gặp bình cảnh này, không ai có thể giúp được ngươi mà, thế lực mạnh tới mấy thì nhiều nhất cũng chỉ có thể cung cấp thiên tài địa bảo để ngươi cảm ngộ được tốt hơn, nhưng cuối cùng có thể bước ra được một bước đó hay không thì vẫn cứ phải là dựa vào bản thân mình.
Lý Dục Phong gật đầu với Tri Âm, hắn một mình xoay người rời đi, rất tiêu sái, đúng như những gì mà hắn nói, hắn cần tìm động phủ để tu hành.
Tri Âm nhìn theo bóng dáng của Tần Vấn Thiên, lộ ra một nụ cười, nàng ta ngồi xuống đất, vung tay lên, lập tức một chiếc đàn cổ xuất hiện, nàng ta không ngờ đang gẩy đàn trên Tiên sơn, tiếng đàn du dương truyền ra, Tiên sơn hoang vu giống như chỉ có nàng ta và tiếng đàn của nàng ta.
Tiếng đàn này như là đang đưa tiễn Tần Vấn Thiên, hắn cũng không quay đầu lại, cứ vậy tiến về phía trươc, không có mục đích, chỉ lẳng lặng cảm thụ.
Hắn khác với Lý Dục Phong, cảnh giới của hắn đã đến, từ lâu đã bước ra được một bước vô cùng quan trọng đó, tuy rằng có thể là vẫn chưa đủ tinh thâm, nhưng không quan trọng, chỉ cần cơ hội đến thì có thể trực tiếp vượt qua được để tiến vào Vương cảnh.
Cảnh giới này còn gọi là Vương cảnh, Tiên Vương, Tiên Đế đều ở cảnh giới này.
Cảnh giới của tu sĩ võ mệnh dùng tinh hồn và câu thông tinh thần võ mệnh để phân chia, Tiên Vương và Tiên Đế thuộc một cảnh giới, chỉ là người của Tiên Vực đã phân cảnh giới này ra thành Tiên Vương và Tiên Đế, phá vương xưng đế là chí tôn của Vương cảnh.
Toàn bộ võ tu của Tiên Vực đều biết tầm quan trọng của cảnh giới này, Tần Vấn Thiên đương nhiên cũng minh bạch, chỉ cần hắn vượt qua được cảnh giới này thì hắn chính là Tiên Vương, cùng cảnh giới với Tiên Đế.
Chỉ cần là đến được cảnh giới này, như vậy, khoảng cách sẽ không còn quá xa, mà đã có thể nhìn thấy, sờ thấy.
Bước qua được cánh cửa này thì chính là cường giả chân chính của Tiên Vực, đứng ở thượng tầng của Tiên Vực.
Chính bởi vì cảnh giới này quan trọng như vậy, cho nên Tần Vấn Thiên luôn tràn ngập chờ mong và khát vọng đối với Tiên Vương cảnh.
Nhưng hắn minh bạch, lúc này không thể vội vàng xao động, phải bình tâm tĩnh khí, đi cảm ngộ quy tắc trong thiên địa.
Tần Vấn Thiên bước đi rất tiêu sái, hắn đi rất chậm, cảm nhận độ mạnh yếu của quy tắc ở mỗi nơi, mỗi một ngóc ngách, cảm nhận sự tồn tại của chúng, hắn nhắm hai mắt lại, không để thị giác quấy nhiễu, dùng tâm để thể hội.
Đi qua ngọn núi này, rồi lại tới một ngọn núi khác, hắn trên đường gặp cổ thụ quy tắc, trái cây đã bị người ta hái xuống, nhưng hắn vẫn ngồi dưới cây cổ thụ để cảm thụ, sau đó rất lâu mới lại đứng lên đi tiếp.
Hắn đi ngang qua một tảng đá, tảng đá rất to này nằm trên đỉnh một ngọn núi, bên trên có khắc chữ cổ, là chữ Vương.
Bên trong chữ cổ lại có lực lượng quy tắc khổng lồ tỏa ra, giống như muốn xộc vào trong thân thể người ta, hắn ngồi xuống nhập định trước chữ cổ, lặng lẽ cảm thụ, qua rất nhiều ngày mới đứng dậy đi tiếp.
Tần Vấn Thiên lại gặp một thác nước lạnh băng, thác nước từ trên đỉnh núi chảy xuống không ngờ đã đóng băng, cực kỳ đồ sộ, cả khu vực đều là một cột băng lớn, không khí cũng giống như ngưng tụ, đó là một thế giới đóng băng, lúc tới gần nơi đó, Tần Vấn Thiên cảm thấy hắn cũng như sắp bị đóng băng, ngũ tạng lục phủ đều bị lực lượng lạnh băng ăn mòn.
Nhưng mà hắn vẫn phóng thích lực lượng quy tắc đi vào khu vực này, cho tới khi sức chịu đựng của hắn đã tới cực hạn thì cứ vậy đứng đó lặng lẽ cảm thụ, rất nhanh, cả người hắn bị băng lạnh bao phủ, đông lại thành băng, hóa thành khối băng hình người.
Lại qua rất nhiều người, tiếng răng rắc vang lên, Tần Vấn Thiên phá băng đi ra ngoài, trực tiếp rời khỏi nơi này, không hề có một chút lưu luyến.
Tần Vấn Thiên đi rất chậm, thể ngộ lực lượng quy tắc trên mỗi một ngọn núi có dãy sơn mạch này, không tránh bất kỳ một địa phương nào, đi hết cả dãy núi.
Một ngày này, hắn đi ngang qua sơn mạch có quy tắc trọng lực, cơ hồ khó có thể nhấc chân, mỗi một bước đều vô cùng gian nan, thân thể như bị ép cho phải nằm xuống.
Nhưng hắn vẫn bước đi một cách gian nan, không ngừng cố gắng nhấc chân lên, không vòng qua, mà ngũ tạng lục phủ trong cơ thể hắn tựa hồ cũng phải thừa nhận sự áp bức của trọng lực đáng sợ, cực kỳ khó chịu.
Suốt mấy tháng thời gian, hắn mới đi qua được tòa Tiên sơn quy tắc trọng lực này.
Đây vẫn không phải là nơi đáng sợ nhất, lại có một ngày, hắn đi tới một tòa Tiên sơn quy tắc ăn mòn, Tiên sơn này giống như muốn ăn mòn thân thể hắn, khi hắn đi qua ngọn núi này, không biết đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn, đã trải qua bao nhiêu lần phải chữa trị sinh cơ trong cơ thể, thậm chí nửa đường đã từng sinh ra suy nghĩ bỏ cuộc, nhưng hắn vẫn bằng vào ý chí cực kỳ cứng cỏi mà bước tiếp.
Ngày qua ngày, Tần Vấn Thiên giống như khổ hạnh tăng, quần áo tả tơi, tóc dài bay toán loạn, lộ ra có chút lôi thôi, nhưng hắn giống như không hề cảm thấy gì, vẫn cứ như vậy bước đi, cho tới một ngày, hắn đã đi qua các tòa Tiên sơn của dãy sơn mạch bên ngoài này.
Nhưng bởi vì hắn vẫn đi, vẫn di động, bởi vậy cũng không nhiều người chú ý thấy phương thức tu hành của Tần Vấn Thiên. Tri Âm, bạn đồng hành với hắn thì ngược lại khiến người ta chú ý hơn, bởi vì từ một khắc bước vào Tiên sơn, nàng ta vẫn ở đó đánh đàn, vẽ tranh, chưa đi lấy một bước, tranh của nàng ta giống như muốn vẽ xuống cả tòa Tiên sơn này, muốn vẽ ra cả lực lượng quy tắc vô hình.
Cách thời gian Tần Vấn Thiên bước vào Tiên sơn đã được một năm, mà kỳ hạn là ba năm, ba năm hết rồi, người ở Bắc Minh Tiên sơn phải rời khỏi, đợi bảy năm sau lại có tốp cường giả tiếp theo vào.
Đương nhiên, nếu có người tìm được cơ hội bước vào cảnh giới Tiên Vương, tiến vào trạng thái lĩnh ngộ nhập định kỳ diệu, thị vệ của Bắc Minh Tiên triều cũng sẽ không xua đuổi, sẽ để hắn tiếp tục tu hành, sẽ không làm ảnh hưởng tới cơ hội trọng yếu này của người khác.
Một ngày này, Tần Vấn Thiên quần áo tả tơi đi tới một chỗ biên giới, sở dĩ được gọi là chỗ biên giới là bởi vì phía trước tựa hồ có một cỗ lực lượng vô hình, nghe đồn phía trước là cấm địa của Tiên sơn này, một khi đặc chân vào vùng cấm địa này thì sẽ là hữu tử vô sinh, không thể sống sót trở về.
Bởi vậy, tuy rằng lúc này bên cạnh Tần Vấn Thiên cũng có không ít người, tuy rằng đều đã tới đây nhưng lại không dám bước qua.
- Các ngươi biết vùng cấm địa này à?
Tần Vấn Thiên nhẹ giọng hỏi, mọi người lắc đầu, chỉ nghe một người nhìn về phía Tần Vấn Thiên, mở miệng nói:
- Mặc dù không biết, nhưng đây là cấm địa chân chính, lúc trước cũng có một người bước qua rồi, nhưng về sau khi hắn quay lại thì chỉ còn lại nửa người, vẫn còn giữ được một hơi thở, sau đó thì bị một bóng xám cuốn đi, không nhận ra được bóng xám đó là gì.