Tần Vấn Thiên liếc mắt đánh giá các cường giả xung quanh, những người có thể dự tiệc hầu như đều là cường đại nhân vật thượng tần Tiên Vương, đều có địa vị không tầm thường trong hoàng cung. Trong đám người này, kể cả hoàng tử hay Bắc Minh Lộng Nguyệt cũng không quá được tôn trọng.
Tuy nhiên, những người này lại hoàn toàn không keo kiệt mấy lời khen ngợi Bắc Minh U Hoàng. Các loại âm thanh bay vào trong tai Tần Vấn Thiên, có vẻ lộn xộn, Tần Vấn Thiên cũng không cẩn thận lắng nghe, nhưng phần lớn những điều hắn nghe được đều khích lệ Bắc Minh U Hoàng, thậm chí có người còn là sùng kính.
Tiên Đế là cao độ mà bao nhiêu người suốt cả cuộc đời đều phải ngưỡng vọng. Mặc dù là tất cả những người tới đây dự tiệc đều là cường giả Tiên Vương, nhưng cuối cùng cũng chỉ có tối đa dưới mười người là có thể bước vào Tiên Đế mà thôi.
Thế nhưng Bắc Minh U Hoàng hiện tại đã thực sự vượt ngưỡng từ Tiên Vương lên đến Tiên Đế, chỉ dùng hai chữ “thiên kiêu” thì sao có thể hình dung được, quả thực là trên trời dưới đất vô song. Trong miệng bọn họ, Bắc Minh U Hoàng đã là Tiên Vực vô song, thiên phú có thể chấn động kinh ngạc toàn bộ Tiên Vực.
Lúc này, trong Đế Cung có cường giả đi ra, không ít người hơi khom người. Nhân vật Đế cấp được người kính ngưỡng đang đi ra.
Cường giả Đế cảnh đi đến chỗ nào cũng đều là cao cao tại thượng được người sùng kính, huống gì là Bắc Minh U Hoàng - Tiên Đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử.
Cuối cùng, một vị trung niên tuyệt đại tao nhã đi ra, trong phút chốc âm thanh hơi ngừng lại, tất cả mọi người đều quay mặt về hướng này, khom người bái lạy, nói:
- Bái kiến bệ hạ.
Tần Vấn Thiên đánh giá người trước mắt. Thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, tinh thần phơi phới, khí tức mặc dù thoạt nhìn rất bình tĩnh, thế nhưng ánh mắt thâm thúy sâu không lường được. Ánh mắt hắn cực kỳ có thần, liếc mắt nhìn qua tất cả mọi người, mỗi người đều cảm thấy như Đại Đế đang nhìn mình.
- Hôm nay mời các vị đến đây dự tiệc mừng. Nha đầu U Hoàng kia thuở nhỏ đã không tầm thường, bất luận là phương diện nào cũng đều cực kỳ hơn người, xuất chúng vô cùng. Hiện tại, nàng lại phá kỷ lục đầu tiên trong lịch sử Bắc Minh tiên triều, trở thành Tiên Đế trẻ tuổi nhất từ khi tiên triều ta khai quốc tới nay. Bởi vậy ta muốn chia sẻ niềm vui cùng với chư quân, cùng nhau nghênh đón U Hoàng, các vị sẽ không để tâm chứ?
Trong lời nói của Bắc Minh Đại Đế hàm chứa ý cười, giọng điệu ôn hòa khách khí, có vẻ bình dị gần gũi. Mọi người cười khen:
- U Hoàng công chúa tư chất trác tuyệt, hiện tại đã vào Tiên Đế, đương nhiên là chuyện mừng vui khắp chốn. Chúng ta chúc mừng bệ hạ.
- Chúc mừng bệ hạ.
Các cường giả đều khom người, Bắc Minh Đại Đế cười nói:
- Các ngươi lại không cần khách khí như vậy, mời vào chỗ đi thôi.
- Mời bệ hạ an tọa.
Mọi người đương nhiên hiểu rõ cấp bậc lễ nghĩa, Bắc Minh Đại Đế còn chưa ngồi thì nào có ai dám ngồi, cho dù bệ hạ khách khí không ngại thì bọn họ cũng phải biết lễ độ.
- Được.
Bắc Minh Đại Đế gật đầu, lập tức nhập chủ vị, các hoàng tử công chúa cũng ngồi xuống những vị trí đầu ngay dưới hắn. Khi ấy mọi người mới đều ngồi vào vị trí.
- Các vị đã an tọa, thế nhưng, có thể phải chờ một chút rồi mới khai yến được. Dù sao thì lần này cũng là để nghênh đón U Hoàng, mong rằng chư quân bỏ qua cho.
Bắc Minh Đại Đế ôn hòa cười nói, mọi người gật đầu, hiểu rõ đây là đương nhiên chuyện.
- Lộng Nguyệt, sao ngươi lại ngồi ở chỗ đó?
Đúng lúc này, vị hoàng tử lúc trước cãi nhau với Bắc Minh Lộng Nguyệt nhàn nhạt lên tiếng, khiến cho Bắc Minh Lộng Nguyệt đặc biệt khó chịu liếc mắt nhìn đối phương.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Bắc Minh Đại Đế liền nhìn về phía Bắc Minh Lộng Nguyệt, cũng liếc nhìn ba người bên cạnh nàng, cười nói:
- Lộng Nguyệt, sao vi phụ chưa thấy qua ba vị này?
- Phụ thân, bọn họ đều là bằng hữu của ta.
Bắc Minh Lộng Nguyệt nói, trong lòng thầm mắng phụ thân nàng giả vờ hồ đồ. Bắc Minh tiên triều đều là của hắn, nào có chuyện gì trong hoàng cung chuyện lại giấu giếm được hắn cơ chứ, huống gì còn liên quan đến nam nhân của nàng, Bắc Minh Đại Đế tất nhiên đã sớm biết.
- Không giới thiệu với vi phụ một chút sao?
Bắc Minh Đại Đế vừa cười vừa nói, vẫn có vẻ ôn hòa vô cùng. Thế nhưng trong lòng Tần Vấn Thiên cũng biết rõ, nhân vật như Bắc Minh Đại Đế tất nhiên là cực kỳ khôn khéo, làm sao lại có thể không biết Lý Dục Phong.
- Đây là Tần Vấn Thiên và Tri Âm, bằng hữu của ta. Bọn họ đường xa đến đây, bởi vậy ta cố ý đưa đến hoàng cung, mong rằng phụ thân sẽ không trách cứ.
Bắc Minh Lộng Nguyệt chỉ vào hai người Tần Vấn Thiên nói, sau đó lập tức lại chỉ sang phía Lý Dục Phong.
Thế nhưng nàng còn chưa mở miệng, Lý Dục Phong đã đứng dậy, hạ thấp người quay sang cười nói với Bắc Minh Đại Đế:
- Tại hạ Lý Dục Phong của Bách Luyện Thánh Giáo, bái kiến bệ hạ.
- Người của Bách Luyện Thánh Giáo.
Bắc Minh Đại Đế giả vờ hồ đồ, cười nói:
- Xa xôi như vậy, thế nào lại có thời gian rảnh rỗi tới thăm hoàng cung tiên triều ta đây?
Tần Vấn Thiên âm thầm cười trộm trong lòng. Bản lĩnh giả vờ hồ đồ của Bắc Minh Đại Đế thực sự là nhất tuyệt, để xem Lý Dục Phong còn dám khoe khoang trước mặt Đại Đế hay không.
- Vãn bối và Lộng Nguyệt quen biết, khuynh mộ lẫn nhau, vì không kìm nén được nỗi nhớ nhung nên mới cố ý tìm đến tiên triều.
Lý Dục Phong cũng biết thừa là Bắc Minh Đại Đế đang giả vờ hồ đồ, hắn đơn giản ngả bài, khiến cho Tần Vấn Thiên thầm nghĩ lá gan của hắn cũng khá lớn đấy, vậy mà cũng dám trực tiếp nói hắn và Bắc Minh Lộng Nguyệt khuynh mộ lẫn nhau. Tần Vấn Thiên bội phục không thôi.
- A?
Bắc Minh Đại Đế nhìn về phía Bắc Minh Lộng Nguyệt nói:
- Lộng Nguyệt, phải vậy chăng?
Bắc Minh Lộng Nguyệt cũng đứng dậy, nói:
- Phụ thân, lời Lý Dục Phong nói là thật.
- Con gái lớn khó mà giữ được nha. Chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng không thương lượng một tiếng với phụ thân, lẽ nào lại muốn trực tiếp tư định chung thân?
Bắc Minh Đại Đế nhàn nhạt nói, không giống vẻ mặt ôn hoà lúc trước. Nhất thời, ngay cả Tần Vấn Thiên ngồi bên cạnh cũng đều cảm thấy một áp lực đập vào mặt. Chỉ cần tâm tình Đại Đế hơi dao động đã khiến cho người ta cảm thấy áp lực rồi.
- Nữ nhi không dám, lần này dẫn Lý Dục Phong đến đây cũng là muốn ra mắt phụ thân.
Bắc Minh Lộng Nguyệt khom người nói.
- Ngươi đây là muốn tiền trảm hậu tấu sao.
Vị hoàng tử lúc trước cười lạnh nói. Bắc Minh Lộng Nguyệt lạnh lùng quét mắt liếc đối phương. Giữa các hoàng tử công chúa trong hoàng cung Bắc Minh tiên triều cũng không có hòa hợp lắm. Bắc Minh Đại Đế đều cáo vài vị thê tử, hoàng tử này và Bắc Minh Lộng Nguyệt là cùng cha khác mẹ, chuyện tranh đấu trong hoàng cung là không thể tránh được, ngay cả tiên triều tu hành võ đạo cũng không ngoại lệ.
- Hơn nữa còn tùy ý dẫn bằng hữu của ngươi tới dự tiệc, lẽ nào Lộng Nguyệt ngươi không biết bữa tiệc này là quy cách gì sao. Bằng hữu tầm thường của ngươi có thể tùy ý đặt chân tới sao?
Lại có một vị hoàng tử khác không khách khí nói. Các nhân vật vương hầu cùng với những người tới dự tiệc đều rất yên tĩnh. Đây là chuyện nhà của Đại Đế, không tới phiên bọn họ lắm miệng.
- Ta vốn đã chuẩn bị thiết yến khoản đãi bằng hữu ở phủ công chúa, vừa hay lại nghe thấy tiếng chuông vang lên, biết tỷ tỷ đã vào Tiên Đế. Hoàng cung cùng chung vui, cũng không phải chuyện cơ mật, ta thân là công chúa tiên triều, dẫn bằng hữu đến đây dự tiệc cũng không được hay sao?
Bắc Minh Lộng Nguyệt hỏi ngược lại một tiếng.
- Thật là tùy hứng.
Hoàng tử này hừ lạnh một tiếng.
- Đủ rồi, U Hoàng đến rồi.
Bắc Minh Đại Đế nhàn nhạt nói, nhất thời cắt đứt tranh cãi. Ánh mắt của mọi người đồng thời nhìn về phía xa, quả nhiên, chẳng bao lâu sau đã thấy mấy bóng người nắm tay nhau mà đến. Có người đi nghênh đón, cũng có mấy vị Tiên Vương trong hoàng cung tiên triều cùng Bắc Minh U Hoàng tiến nhập thánh viện. Bọn họ đang cùng nhau tiến đến.
Bắc Minh Đại Đế đứng dậy, tất cả mọi người lập tức đứng dậy theo, nhìn về phía Bắc Minh U Hoàng đang chậm rãi bước đến. Mỹ nhân tuyệt thế này vẫn cứ chói mắt như vậy. Nàng đứng ở đó, các thiên kiêu xung quanh đều buồn bã thất sắc, không một ai có thể cùng nàng tranh đoạt quang mang.
- U Hoàng, nữ nhi của ta.
Bắc Minh Đại Đế mỉm cười mở miệng, trong âm thanh có chút cưng chiều, cũng có kiêu ngạo. Nữ nhi này là đứa kiệt xuất nhất trong đám con cái của hắn, bất luận là mỹ nhan hay là thiên phú, bởi vậy hiển nhiên là đứa được hắn yêu thích nhất.
Tiên Đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử, thành tựu trong tương lai có khả năng vượt qua cả người phụ thân như hắn đây. Có nữ nhi như vậy, hắn đương nhiên kiêu ngạo.
- Phụ thân.
Bắc Minh U Hoàng dừng bước, quay sang gọi Bắc Minh Đại Đế một tiếng.
- Bái kiến bệ hạ.
Những người khác khom người bái kiến.
- Chúc mừng U Hoàng công chúa điện hạ bước vào đế cảnh.
Các cường giả tại yến tiệc đều chắp tay chúc mừng, nhất thời náo nhiệt khác thường.
Bắc Minh U Hoàng khẽ gật đầu với mọi người, không buồn không vui, tính tình cực đạm. Nàng lạnh lùng như băng, như thể không hề dao động một chút nào. Tâm tính như vậy, ngoại trừ thế lực cường đại, những thứ hư danh bên ngoài cũng không thể đả động nàng.
- Thật là một mỹ nữ lạnh lùng.
Tần Vấn Thiên nhìn Bắc Minh U Hoàng, trong lòng thầm nghĩ một tiếng. Từ rất lâu rồi hắn đã từng gặp Bắc Minh U Hoàng, chỉ có điều khi đó thứ hắn nhìn thấy ở Cổ Đế thành hiển nhiên không phải bản tôn của Bắc Minh U Hoàng. Cũng không biết là cái gì biến thành, còn có thể đoạt thân thể người, cực kỳ quỷ dị, giống như một nữ quỷ xinh đẹp.
- U Hoàng, tới ngồi bên cạnh vi phụ.
Bắc Minh Đại Đế cười cười mà nói, Bắc Minh U Hoàng khẽ gật đầu, lập tức bước tới bên cạnh Đại Đế.
Bắc Minh Đại Đế tự mình nhường ra một nửa vị trí cho Bắc Minh U Hoàng, các vương hầu sợ hãi, không ít hoàng tử công chúa cũng là ngưng trọng sắc mặt, trong mắt lóe lên một thần sắc cực kỳ khó coi, chỉ có điều rất nhanh đã che giấu đi.
Đại Đế nhường một nửa vị trí cho Bắc Minh U Hoàng, tuy rằng nhìn như chỉ là cử chỉ vô tâm nhất thời kích động, nhưng nếu như suy nghĩ về hàm nghĩa sâu trong đó thì liền có thể khiến cho lòng người run rẩy. Cũng không biết Đại Đế rốt cuộc là có hàm ý kia hay không, hoặc là, nửa thật nửa giả.
Chỉ có điều, Bắc Minh U Hoàng ngược lại hoàn toàn không chút nào để ý, bảo nàng ngồi thì nàng sẽ ngồi.
- Được rồi, khai yến thôi.
Bắc Minh Đại Đế phất tay nói, mọi người một lần nữa an tọa. Khai yến, Bắc Minh Đại Đế nâng chén, nói:
- Cạn chén này vì U Hoàng, chúc mừng ái nữ của ta vinh quy.
- Chúc mừng U Hoàng công chúa vinh quy.
Mọi người đều nâng chén cùng uống.
- U Hoàng, lần này các Tiên Vương ra khỏi thánh viện, tình hình cụ thể bên trong như thế nào?
Bắc Minh Đại Đế mở miệng hỏi.
- Phụ thân, Thiên Đạo Thánh Viện mở ra, thời đại thật đã thay đổi rồi. Có thể đúng như lời đồn đại, thời đại của cổ Đại Đế đã sắp mở ra, Tiên Vực mênh mông chắc chắn sẽ gặp cảnh gió nổi mây phun, dấy lên tinh phong huyết vũ.
Bắc Minh U Hoàng cảm thán một tiếng, khiến cho thần sắc mọi người ngưng lại. Đại Đế hỏi:
- Vì sao lại nói như thế?
- Lần này Thiên Đạo Thánh Viện mở ra, trong lớp ngươi thuộc Tiên Vương tiến nhập thánh viện lần này đã có năm vị Tiên Đế đản sinh.
Lời này của Bắc Minh U Hoàng giống như một tia chớp đánh vào đoàn người, chấn động vô cùng.
Không đến trăm năm ngắn ngủi, chỉ trong Thiên Đạo Thánh Viện đã đản sinh ra năm vị Tiên Đế? Đây là điên rồi sao?
Khi nào thì Tiên Đế lại đản sinh dễ dàng như vậy?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên cũng run lên. Hắn biết tu hành khó khăn, lần trước lớp Tiên Thai tiến nhập thánh viện, tuy rằng năm mươi năm đã phải ra ngoài, nhưng thực sự là không có vị Tiên Vương nào được đản sinh, chỉ có nhiều nửa bước Tiên Vương mà thôi.
Thế nhưng, lần Tiên Vương tiến nhập này lại đản sinh ra năm vị Tiên Đế, đây quả thực là một chuyện không thể tưởng tượng nổi. Bảo sao mọi người đều kinh hãi, hiển nhiên đều đã bị tin tức này chấn động.
Bắc Minh Đại Đế cũng sửng sốt một chút, tùy tiện nói:
- Xem ra, Tiên Vực thật sự sắp khởi phong vân. Tuy rằng năm vị Tiên Đế không khơi dậy được sóng gió quá lớn, nhưng chí ít cũng là một dấu hiệu về sự đản sinh của một thời đại khác. Có thể, cổ Đại Đế sẽ xuất hiện trong đám các ngươi.
Mọi người cũng nghĩ như thế, gật gật đầu. Cũng có thể chính là Bắc Minh U Hoàng!