Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào Bùi Thanh, nói một cách, y không hề muốn chuốc thù hằn với cường địch, thế nhưng cùng với sự cường đại của tu vi thì tiếp xúc với những người có địa vị cũng theo đó nhiều lên, khó tránh khỏi xảy ra xung đột với một số người, ngày đó trong cấm địa là lần thứ nhất, lần này trong hoàng cung là lần thứ hai, nếu y nhẫn nhịn thì chỉ có một con đường, đó là khi Bùi Thanh bảo y cút, thì cụp đuôi lại mà cút đi.
Nhưng như thế hiển nhiên không phù hợp với tính cách của y, vậy thì chỉ còn cách đắc tội với Bùi Thanh, nếu đã xác định sẽ đắc tội rồi, vậy cũng chẳng có gì phải kiêng kị cả, cũng giống như với Bắc Minh U Hoàng thôi, khi Bắc Minh U Hoàng giam lỏng y nhất định muốn nhìn vào ký ức của y, vậy thì y sẽ nghĩ hết mọi biện pháp có thể để tránh cho việc này xảy ra, trừ phi y tự nguyện giao ký ức ra, nếu không chỉ có phản kháng mà thôi.
Y gây thù chuốc oán không ít, đã có Tiên Đế muốn y chết rồi, y không muốn lại chọc tới sư môn của Bùi Thanh, bởi thế y mới không giết sư đệ của Bùi Thanh, chỉ đơn giản là mâu thuẫn giữa y và Bùi Thanh, không đủ dính dáng để lôi sư môn của y ra.
Những lời mạnh mẽ vừa rồi của Tần Vấn Thiên đương nhiên cũng có lực trấn áp nhất định, Bùi Thanh dường như lần đầu nghiêm túc xem xét kỹ lưỡng người trẻ tuổi trước mặt, mới vào Tiên Vương cảnh giới vậy mà đã có lực chiến đấu cường đại đến vậy, hơn nữa trong hoàng cung Bắc Minh Tiền Triều lại có quan hệ bạn vè với Bắc Minh Lộng Nguyệt, còn ở trong phủ công chúa Bắc Minh U Hoàng, dường như, quan hệ còn đôi chút mờ ám.
Bùi Thanh khinh thường Tần Vấn Thiên, không phải vì chưa từng nghĩ tới việc Tần Vấn Thiên cũng có thể có chút lai lịch, chỉ là vì bản thân y thật sự quá xuất chúng, thêm vào đó cảnh giới của Tần Vấn Thiên tuyệt đối không thể đặt ngang hàng với Đế cảnh của y, nhất là khi lần đầu gặp mặt, đối phương chẳng qua chỉ là Tiên Đài cảnh giới mà thôi, quan niệm vào trước thì làm chủ cộng thêm với đó là sự kiêu ngạo vốn có của bản thân mình khiến y nảy sinh thái độ khinh miệt.
Nhưng khi Tần Vấn Thiên đánh bại sư đệ của y đồng thời dám nói ra những lời mạnh mẽ cường thế như vậy, y đã không thể không suy nghĩ xem rốt cuộc Tần Vấn Thiên là ai.
Đương nhiên, bất luận Tần Vấn Thiên là ai đi nữa, thì đến thời điểm hiện tại, y cũng vẫn chỉ mới bước vào Tiên Vương cảnh giới, cái gọi là bối cảnh sau lưng đối với một người đã bước vào Tiên Đế Cảnh như Bùi Thanh mà nói, không hề quan trọng đến vậy, bởi vì y trước sau luôn tin chắc rằng trong tương lai y sẽ chính là nhân nhật đứng đầu Tiên Vực.
- Rất ngông cuồng, ngươi là kẻ đầu tiên ngông cuồng đến vậy trước mặt ta.
Bùi Thanh trầm mặc một hồi, cười nói:
- Vậy ta lại muốn hỏi một chút, ngươi là ai?
- Ta là Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, không nói thêm bất kỳ điều gì, y cũng hiểu cái gọi là bối cảnh chẳng qua chỉ là những thứ vô căn cứ, thực lức sức mạnh bản thân mới có thể đại diện cho tất cả, thế nhưng, y chẳng qua chỉ là không cần thiết phải ăn nói khép lép trước một Tiên Đế trẻ tuổi tự cho rằng mình là đúng mà thôi.
Nếu phải giới thiệu bối cảnh của mình, bản thân Thần Vấn Thiên cũng không biết nên giới thiệu thế nào, đệ tử của Thiên Biến Đế Quân thuộc Thiên Biến Tiên Môn? Đệ tử Thiên Phù Giới? con rể Trường Thanh Đại Đế, hay là Thánh Chủ của Đấu Chiến Thánh Tộc, hay hoặc là truyền nhân của Vạn Ma Chi Chủ.
Mà những thân phận đó, thật ra có rất nhiều cái không có ý nghĩa, thậm chí còn không thể nói ra, bề ngoài, đại khái chỉ có hai thân phận là con rể Trường Thanh Đại Đế và đệ tử Thiên Biến Tiên Môn thôi.
- Chúng ta sẽ còn gặp lại.
Bùi Thanh nhìn Tần Vấn Thiên, đôi con ngươi của y vẫn kiêu ngạo như trước đây, Tần Vấn Thiên, y nhớ cái tên này rồi, hơn nữa, với năng lực sức mạnh của y, rất nhanh thôi sẽ biết được đứng sau cái tên này là những người nào.
- U Hoàng, hẹn ngày khác tới thăm nàng.
Bùi Thanh nói một tiếng với U Hoàng, rồi xoay người rời đi.
- Ngươi còn chưa xin lỗi.
Tần Vấn Thiên cười nói, Bùi Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay áo rời đi, người của y cũng bỏ đi theo y, vị hoàng tử kia cũng nhìn thật kỹ Tần Vấn Thiên một cái rồi lập tức ra khỏi phủ công chúa.
Nhanh chóng, nơi này lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại Tần Vấn Thiên, Bắc Minh U Hoàng và Bắc Minh Lộng Nguyệt.
- Con người quả nhiên đều giống nhau, lời hứa hẹn khi tự cho là mình đúng thì có đến phân nửa là sẽ không thực hiện, khác quái gì so với thả rắm thối đâu, thế nhưng trước đó bọn họ sẽ nói chắc như đinh đóng cột, như thể chắc chắn sẽ làm được, bất lậu là người thuộc cảnh giới Tiên Đế hay là Tiên Vương Tiên Đài
- Con người tất cả đều như vậy, nếu ngươi không đủ cường đại, vậy thì phải dùng sức mạnh tuyệt đối để trấn áp y, khiến y phải thực hiện lời hứa của mình, nếu bản thân ngươi còn chưa có đủ năng lực như vậy, thế thì, hiển nhiên thôi đối phương sẽ không thực hiện.
Bắc Minh Lộng Nguyệt cười nhìn Tấn Vấn Thiên, liền đó quay sang nhìn Bắc Minh U Hoàng:
- Tỷ, xem ra tỷ và Tần Vấn Thiên ở cùng nhau cũng khá hòa hợp đó chứ, muội có hơi suy nghĩ nhiều quá rồi, vậy muội không quấy rầy nữa.
Nói xong Bắc Minh Lộng Nguyệt cũng rời đi, khi đi nàng mang theo vài ý niệm đẹp đẽ trong đầu, mặc dù nàng không thật sự nghĩ theo hướng đó, nhưng đã tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Tần Vấn Thiên, nàng vẫn cảm thấy mình đã đánh giá thấp Tần Vấn Thiên, bất luận là từ phương diện nào đó, y đều nổi bật xuất chúng, bao gồm cả cảnh giới của sự vô sỉ cũng thế.
Một kẻ lợi hại lại vô sỉ như vậy, chắc có lẽ có thể ứng phó được với tỷ tỷ một lòng một dạ tu hành của nàng.
Đôi mắt đẹp của Bắc Minh U Hoàng lóe lên, lời nói của Lộng Nguyệt, thực sự hoang đường.
Đôi mắt lạnh lùng cực kỳ tuyệt đẹp đó lại dừng lại trên người Tần Vấn Thiên, ấn tượng của nàng đối với Tần Vấn Thiên cũng đã có sự thay đổi rất nhiều, lão già đó gặp y đồng thời truyền thụ cho y phương pháp tu hành linh hồn tương tự, quả nhiên là có nguyên nhân, thực lực của Kinh Vân Hạc tuyệt đối không thể nói là yếu, đủ để trở thành sư đệ của Bùi Thanh, trong số Tiên Vương y cũng có thể được coi như là nhân vật Thiên Kiêu rồi, ấy vậy mà một kẻ đã chìm đắm trong Tiên Vương nhiều năm như y, lại không chịu nổi một đòn của Tần Vấn Thiên, từ đó có thể thấy được lực chiến đấu xuất chúng của Tần Vấn Thiên.
- U Hoàng, ta đã thay nàng đuổi người đi rồi, có phải là nên thưởng…
Ánh mắt Tần Vấn Thiên ngưng đọng lại nơi Bắc Minh U Hoàng, nhưng y chỉ nhìn thấy vẻ lạnh nhạt trong đôi mắt của đối phương, Tần Vấn Thiên cười rung rung nói:
- Lão già kêu ta bảo vệ nàng, ta cũng chỉ là hơi tận tâm với trách nhiệm, nàng không cần quá lưu tâm, thưởng thì thôi không cần nữa, chỉ là, ta còn việc quan trọng phải giải quyết tại phía Đông của Tiên Vực, nàng cứ mãi nhốt ta ở đây, hình như cũng không phải việc hay đâu nhỉ.
- Lão già đã đưa ngươi cái gì?
Bắc Minh U Hoàng hỏi lại lần nữa.
- Công pháp hỗ trợ tương trợ cho Tử Nhân Kinh của nàng, nhưng U Hoàng nàng nay lại muốn chiếm đoạt ký ức của ta, ta không thể nói cho nàng được.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói.
- Ngươi đi đi.
Bắc Minh U Hoàng đột nhiên mở miệng, khiến Tần Vấn Thiên sửng sốt, Bắc Minh U Hoàng này, không ngờ lại thả y đi như thế.
Điều này ngược lại khiến Tần Vấn Thiên cảm thấy có phần kỳ quái, y cho rằng sẽ còn từ từ bị giày vò, có điều lập tức hắn nở nụ cười, dịu dạng nói:
- Nàng đã nghĩ thông suốt rồi, sau này có thời gian ta sẽ tới thăm nàng.
- Nhân lúc ta còn chưa thay đổi chủ ý, ngươi tốt nhất nên nhanh chóng cút đi.
Đôi con mắt đẹp của Bắc Minh U Hoàng lạnh vô cùng, bị tên khốn này hết lần này tới lần khác đùa giỡn bằng ngôn ngữ, sự nhẫn nại của nàng cũng có giới hạn.
- Được.
Tần Vấn Thiên cười cười, thân hình lóe lên, lập tức liền đi ra ngoài, trong hư không, y quay đầu lại nhìn Bắc Minh U Hoàng nói:
- U Hoàng, sau khi ta đi khỏi, sẽ thả lại một sợi linh hồn, sau này có cơ hội sẽ gặp lại.
Tần Vấn Thiên nói xong liền đi về phía phủ đệ của Bắc Minh Lộng Nguyệt.
Bắc Minh Lộng Nguyệt thấy Tần Vấn Thiên tới, lập tức nghênh đón, cười nói:
- Tỷ tỷ thả ngươi rồi?
- Ừm, tỷ tỷ này của nàng tính tình cũng ghê thật đó, ta chuẩn bị cáo từ rồi, Lý Dục Phong đâu?
- Ở bên ngoài hoàng cung.
Bắc Minh Lộng Nguyệt nói:
- Ta dẫn ngươi đi tìm y.
- Không cần, ở đây cũng sẽ làm lỡ thời gian, nàng thay ta chuyển một lời cho y, ta sẽ đi ngay.
Tần Vấn Thiên cười cười, quả thực hắn có chút gấp gáp muốn về ngay, cũng chẳng biết tình hình phía đông Tiên Vực ra sao rồi.
- Được, ta cũng không giữ ngươi lại, muốn mượn Truyền Tống Trận không?
Bắc Minh Lộng Nguyệt hỏi.
- Không cần, tự ta có cách trở về.
Tần Vấn Thiên nói một tiếng, còn có thể có cách nào nhanh hơn việc y thông qua Thiên Phù Giới trực tiếp nhảy qua không gian chứ.
- Được, ta đưa ngươi xuất cung.
Bắc Minh Lộng Nguyệt cười nói, cơ thể bay lên không.
- Ừm
Tần Vấn Thiên gật đầu, hai người chậm rãi bước đi, trong hoàng cung, rất nhiều người chú ý tới động tĩnh của Tần Vấn Thiên, bọn họ đều có chút kinh ngạc, tên này sức chiến đấu cường đại, không ngờ khiến cho Bùi Thanh thất bại mà quay về, thiên phú tu hành cũng kinh người, quả đáng đề công chúa kết giao.
Đi ra khỏi hoàng cung Bắc Minh Tiên Triều, Bắc Minh Lộng Nguyệt cười nói:
- Hy vọng ngươi sớm ngày kết hôn với công chúa Thanh Nhi, ta và Lý Dục Phong còn đi xin chén rượu hỷ.
- Hy vọng vậy đi.
Tần Vấn Thiên cười, chắp tay nói:
- Cáo từ.
Nói rồi y sải bước, nhưng tiên niệm lại tràn ngập về nơi xa, bao phủ không gian cực kỳ mênh mông, mặc dù Bùi Thanh đã rút đi, nhưng ai mà biết được y có ẩn nấp bên ngoài với sát tâm hay không, mặc dù khả năng này không cao, nhưng mà vẫn cứ cẩn thận là hơn.
Trong vòng bao trùm của tiên niệm, không có bóng dáng của bọn Bùi Thanh, y tìm thấy một nơi không người, liền đi về nơi đó, ở đó mở ra thông đạo dẫn tới Thiên Phù Giới, bước vào trong Thiên Phù Giới.
Hồi đầu khi vào Thiên Phù Giới, là từ trên Thiên Biến Tiên Môn trực tiếp mở thông đạo không gian tiến vào, còn lúc ra, lại là một vị sư huynh Thiên Phù Giới đưa tới Bắc Minh Tiền Triều, điều này có nghĩa là lần này sau khi y vào Thiên Phù Giới, có thể ra từ hai lối ra, lúc này nơi mà hắn đi vào, còn có một nơi nữa chính là cửa ra của Thiên Biến Tiên Môn.
Y phát hiện, nếu y kêu sư huynh hộ tống hắn thêm vài lần nữa tới các địa điểm ở Tiên Vực, vậy thì, y có thể thông qua Thiên Phù Giới, trong thời gian ngắn nhất có thể tùy ý qua lại Tiên Vực mênh mông, không cần quan tâm khoảng cách, đây cũng là chỗ nghịch thiên của Thiên Phù Giới.
Thiên Biến Tiên Môn, nơi Tần Vấn Thiên bế quan, bóng dáng của y trực tiếp xuất hiện tại đây.
Từ Bắc Minh Tiên Triều tới Thiên Biến Tiên Môn ở phía đông Tiên Vực, không ngờ được thực hiện trong thời gian cực ngắn, điều này không khỏi khiến cho Tần Vấn Thiên cảm thán mãi không thôi.
Thân hình lóe lên, Tần Vấn Thiên bước vào phủ đệ của mình, người trong phủ đệ, có người tự mình ra ngoài rèn luyện, cũng có người được Tần Vấn Thiên đưa đi tu hành, đến cả Nhóc khốn nạn và Luyện Ngục cũng đều được đưa tới Man Hoàng Thập Vạn Đại Sơn của vùng cực bắc Tiên Vực, đến nay không biết thế nào rồi.
Tiên niệm tản về nơi xa, Tần Vấn Thiên sải bước đi ra, đi tới phủ đệ của Đế Quân để chào hỏi một tiếng với Thiên Biến Đế Quân, người đón y là Thái Sơn Tiên Vương, phát hiện hóa ra Thiên Biến Bạch Đế lại không có trong phủ đệ.
- Thái Sơn Tiên Vương, thế cục ra sao rồi?
Tần Vấn Thiên mở miệng hỏi.
- Đến nay Đông Thánh Tiên Môn đã thật sự chính thức bắt đầu làm bùng nổ chiến tranh toàn diện với chúng ta, sáu châu thì có hai châu lớn đã thất thủ, bị Đông Thánh Tiên Môn cướp đoạt lại, chúng ta đã lui lại thủ bốn châu rồi.
Thái Sơn Tiên Vương mở miệng nói, khiến cho Tần Vấn Thiên ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự tình, trận Đế chiến năm đó đã tác động quá lớn, đến nay, Đông Thánh Tiên Môn cuối cùng đã phát động cuộc chiến đấu toàn diện, chỉ trừ có Tiên Đế chưa tham dự vào, rất nhiều đại quân Tiên Vương đã tham dự vào cuộc Tiên chiến.
Tình hình cụ thể giữa hai bên, đương nhiên là Đông Thánh Tiên Môn mạnh hơn, bởi thế đối với kết cục này Tần Vấn Thiên không thấy ngoại lệ.
- Cũng may còn có một tin tức tốt, ngày trước tu hành trong Thiên Đạo Thánh Viện, Bạch Vô Nhai đã bước vào Đế cảnh, đến nay Thiên Biến Tiên Môn của chúng ta có hai vị Tiên Đế, Bạch Vô Nhai Tiên Đế hện nay cũng đã bế quan tu hành củng cố cảnh giới rồi.
Thái Sơn Tiên Vương nói, Tần Vấn Thiên sửng sốt, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười.
- Ta muốn qua phia Nam Tiên Vực một chuyến.
Tần Vấn Thiên nói, bước vào Tiên Vương cảnh giới thì cũng nên đi một chuyến tới bên Đấu Chiến Thánh Tộc.