Gần đây tại hạt thế giới này xuất hiện rất nhiều tiên nhân.
Giờ phút này có vài thân ảnh đi vào trong tửu lâu, bọn họ đều là tiên nhân, ánh mắt quét khắp quán rượu, lập tức nhìn về phía An Linh Lung và Âu Dương Vũ Nhu, một người trong đó mở miệng nói:
- Không nghĩ tới tại hạt thế giới này mà cũng có người đẹp như vậy, tới ngồi cạnh chúng ta đi.
Nói rồi bọn họ ngồi xuống một bàn rượu, trong giọng nói toát lên ý tứ không cho phép nghi ngờ, khiến thần sắc mọi người chung quanh đều biến đổi. Người này gọi nơi đây là hạt thế giới, như vậy, bọn họ là cường giả từ bên ngoài đến?
Bọn họ đúng là người từ bên ngoài đến, đến từ Tiên Vực, nghe đồn tại hạt thế giới này có trọng bảo hiện thế nên mới đến đây tham gia náo nhiệt, phát hiện người của hạt thế giới này nhỏ yếu đáng thương vô cùng. Ở đây, tiên nhân cấp thấp nhất cũng được xưng là bá chủ, quá đáng thương! Nói vậy thì bọn họ chẳng phải là bá chủ cả một thế giới hay sao?
Cường đại thì sẽ cả gan, nhất là khi cường đại hơn tất cả thì sẽ tự nhiên hung hăng càn quấy.
Thần sắc của An Linh Lung khẽ biến, lập tức cười cười, đi qua, nói:
- Chư vị đến từ thế giới bên ngoài hay sao?
- Ân, nét cười thực câu người, ha ha, xem ra hạt thế giới này cũng có phúc đó.
Người nọ cười lớn mà nói.
- Đừng quên chính sự, gần đây hạt thế giới này cũng không tầm thường đâu, không chỉ có mình chúng ta đến.
Một người nhắc nhở, lộ ra một chút trầm ổn, không háo sắc giống như người vừa rồi.
- Đại ca, làm gì phải câu nệ như thế, thật vất vả mới tới nơi này thư giãn một chút, hưởng thụ một phen chắc cũng chẳng sao đâu, ta cũng sẽ không trêu chọc tới người của Tiên Vực. Nữ tử của hạt thế giới còn không phải để tùy ý chơi đùa sao, nơi này lại còn có hai vị đại mỹ nhân, ngươi muốn vị nào?
Người nọ nói năng có chút không kiêng nể gì cả, căn bản không coi người trong quán rượu ra gì.
- Tùy ngươi.
Đại ca của hắn trừng mắt liếc hắn, rồi lại liếc mắt nhìn nhị vị nữ tử. Bọn họ đúng là rất đẹp, nếu như thành tiên, thêm vài phần tiên khí nữa thì sẽ hấp dẫn hơn nhiều.
- Ha ha, đại ca chuộng thanh thuần, ta đây thì lại muốn yêu tinh kia cơ.
Nam tử cười cười, ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Vũ Nhu nói:
- Ngươi còn không mau qua đây?
Sắc mặt Âu Dương Vũ Nhu khẽ biến, thiếu niên bên cạnh nàng nói:
- Cậu ta cũng là người Tiên Vực, hắn là tiên.
- Vậy sao? Thổ dân từ hạt thế giới đi ra ngoài thành tiên mà cũng dám uy hiếp ta, ha ha.
Người nọ cười to nói:
- Nếu không mau lại đây thì tự gánh lấy hậu quả.
Nói xong, khí thế trên người hắn tràn ngập phun ra, một cỗ tiên uy đáng sợ bao phủ cả thiên địa, khiến cho người trong tửu lâu câm như hến, không một ai dám có gan nói gì thêm.
- Ta vừa ý nữ nhân này trước.
Một tiếng nói lạnh lùng truyền ra, ngay lập tức ánh mắt của những người kia lóe lên, nhìn về phía nam tử áo đen vừa lên tiếng trong góc. Người nọ một mực cúi đầu rất lặng yên, khuôn mặt có vẻ còn rất trẻ, thế nhưng lại có chút mơ hồ, như thể có một cỗ lực lượng thần kỳ có thể phong bế ánh mắt của người khác, khiến bọn họ nhìn không rõ.
- Tiên.
Những người kia lập tức biết được vị đây cũng là tiên, vị đại ca kia không khỏi nói:
- Nếu như các hạ vừa ý trước thì chúng ta tất sẽ không đoạt chuyện tốt của ngươi.
Tên còn lại thần sắc hơi có vẻ lúng túng, chỉ có điều nhìn không thấu áo đen nam tử nên đành hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì, chỉ là cứ nhìn chằm chằm vào An Linh Lung.
- Không cần lo lắng, ta không có ác ý.
Tần Vấn Thiên truyền âm với Âu Dương Vũ Nhu, khiến cho tâm tình khẩn trương của Âu Dương Vũ Nhu thả lỏng. Nàng liếc mắt nhìn nam tử áo đen thần bí kia, nghĩ thầm người này thật kỳ quái, khuôn mặt sao lại có chút mơ hồ, rõ ràng là nhìn thấy nhưng lại không thấy rõ.
- Ông...
Đúng lúc này, tại Đại Hạ hoàng triều, một đạo tiên niệm cường đại cuốn lấy tất cả đảo qua từng người một.
Những người trên bàn rượu kia đều biến sắc, thì thầm nói:
- Tiên Vương.
Tiên niệm phóng ra ngoài, bọn họ nhìn thấy một thân ảnh tuyệt thế xuất hiện tại một chỗ trong cung điện của Đại Hạ hoàng triều. Hắn đứng ở đó, giống như thần linh mà quan sát người trong thiên hạ.
- Thật là nhỏ. Một nơi nhỏ như vậy mà lại có thể thai nghén được bảo tàng.
Thân ảnh ấy đạm mạc nói, thế mà giọng nói của hắn lại truyền khắp Đại Hạ.
- Sư tôn, đây cũng là kỳ ngộ mà ông trời đã ban cho sư tôn.
Một người cười vang nói, đôi mắt xinh đẹp của An Linh Lung lóe lên, thấp giọng nói:
- Giang Phong.
- Là Giang Phong sao?
Mọi người trong tửu lâu đều thất kinh, nhìn An Linh Lung. Giang Phong bái sư tôn? Hơn nữa còn bái sư một người mà vừa rồi những tiên nhân trong tửu lâu gọi là nhân vật Tiên Vương đáng sợ.
- Có lẽ vậy. Giang Phong ngươi có thiên phú phi thường tốt, tại một nơi nhỏ bé như ở đây đúng là ủy khuất ngươi rồi. Sau lần này, ngươi liền theo ta rời đi thôi, bổn tọa thì sẽ bồi dưỡng ngươi cho thật tốt.
Người nọ tiếp tục nói. Giờ khắc này, Đại Hạ không có ai không run sợ.
Giang Phong không hổ là tuyệt đại thiên kiêu, thậm chí còn có nhân vậthượng giới siêu cấp cường đại t coi trọng thiên phú của hắn, muốn thu hắn làm đệ tử.
- Tiền bối, ta là nữ nhân của Giang Phong.
Lúc này, An Linh Lung trong tửu lâu liền cười nhẹ mà nói, khiến cho thần sắc mấy người kia đều biến hóa. Nam tử kia hừ lạnh nói:
- Tính dọa ta sao?
- Tiểu nữ tử không dám. Linh Linh tại hạt thế giới này cũng coi như có chút danh khí, người trong thiên hạ ai cũng biết sau này ta sẽ là nữ nhân của Giang Phong.
An Linh Lung ôn nhu nói, lập tức chỉ nghe thấy một giọng nói truyền đến:
- Giang Phong, một quán rượu gần đây có một nữ tử nói là nữ nhân của ngươi, có vẻ như đang bị người ta bức hiếp, ngươi qua đó xem sao.
- Rõ, sư tôn.
Giang Phong gật đầu, lập tức sắc mặt của vài tên nam tử trong tửu lâu liền trở nên đặc biệt khó coi. Trong tiên niệm, bọn họ nhìn thấy Giang Phong đang đến, chẳng bao lâu sau, quán rượu trực tiếp bị kiếm khí xé rách, một thân ảnh anh tuấn cất bước trong hư không, tiêu sái vô cùng.
- An Linh Lung.
Giang Phong liếc mắt nhìn nữ tử, thân hình An Linh Lung lóe lên, bay thẳng đến rúc bên người Giang Phong. Ngay lập tức, thần sắc mấy người phía dưới liên tục biến ảo, đứng dậy chắp tay nói:
- Lúc trước đã đắc tội với tiên tử nhiều rồi, chớ trách.
- Hạt thế giới này đã bao giờ dung thứ cho các ngươi càn rỡ, tự chặt một tay, nếu không phải chết.
Giang Phong bá đạo mở miệng, nam tử kia sắc mặt khó coi đến cực điểm.
- Phốc thử.
Một đạo đao quang hiện lên, cánh tay người nọ bị chém rụng, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
- Đại ca, ngươi...
Nam tử kia hoảng sợ nhìn đại ca của hắn mà nói.
- Bảo ngươi đừng hành động lung tung, tự mình chuốc lấy cực khổ.
Đại ca của hắn lạnh lùng mở miệng, lập tức nói với Giang Phong:
- Xin thứ tội.
Giang Phong hừ lạnh một tiếng, lập tức đưa An Linh Lung rời đi, tiêu sái vô cùng. Quán rượu một mảnh xôn xao, những người thanh niên kia càng sợ hãi mà than:
- Thấy không, đấy chính là Giang Phong, nhân vật vô song tại hạt thế giới này, Tần Vấn Thiên trong truyền thuyết làm sao có thể so với hắn được. Thời đại bất đồng, ánh mắt của thế hệ trước hãy còn dừng lại ở quá khứ.
- Giang Phong là nhân kiệt một đời, lại bái sư, trở thành môn hạ của cường giả siêu cấp, say này thành tựu của hắn quả thực sẽ khó mà đong đếm nổi.
- Tỷ.
Thiếu niên Âu Dương gia nhìn Âu Dương Vũ Nhu, có chút không phục, Âu Dương Vũ Nhu hé miệng, lại không nói thêm gì.
Một khoảng thời gian sau, không ngừng có cường giả hàng lâm hạt thế giới này, thậm chí còn xuất hiện cả mấy vị nhân vật Tiên Vương, nhân vật Tiên Thai thì lại càng là cả đàn.
Hạt thế giới rất nhỏ, nhiều cường giả hàng lâm như vậy, ngay lập tức, cả thế giới dường như đều là tiên nhân cao cao tại thượng.
Hơn nữa, bọn họ đều tập trung tại Đại Hạ, cả hạt thế giới liền xôn xao một mảnh, Đại Hạ sôi trào. Tại nơi mà những nhân vật siêu cường ấy đặt chân tới, vô số người đến quỳ lạy, hi vọng có cơ hội được chỉ giáo hoặc được tiến nhập môn hạ. Ngoài ra cũng có vô số mỹ nữ tiến đến bày tỏ yêu thương nhung nhớ, chờ mong có thể ra khỏi hạt thế giới mà ngắm nhìn đặc sắc của ngoại giới.
Về phần bảo tàng kia, trong Đại Hạ cảnh đã xuất hiện mấy chùm bảo quang sáng chói mắt, xông thẳng qua mây, phá mở thiên địa. Thế nhưng chúng cứ lóe lên rồi lại biến mất, nhiều cường giả đã xới tung ba thước đất mà cũng không tìm ra. Có người nói thời cơ bảo tàng xuất thế chưa tới, một khi hiện thế tất sẽ long trời lở đất, thậm chí còn nghe đồn rằng nó sẽ dẫn phát đại nạn.
Hạt thế giới phát sinh thịnh thế, vô số người kích động, tất cả đều đổ về Đại Hạ. Năm đó bọn họ đã được tận mắt chứng kiến tiên chiến đáng sợ của cường giả hư không, biết rõ những người kia lợi hại đến mức độ nào, sùng kính vô cùng. Đương nhiên cũng có vô số người khẩn trương, e sợ sẽ lại bộc phát đại chiến, ảnh hướng đến cả thế giới, mang đến tai hoạ.
Càng ngày càng có nhiều cường giả dũng mãnh tiến vào hạt thế giới, trong đó đương nhiên có một vài thế hệ tà ác. Bọn họ muốn làm gì thì làm, một lời không hợp liền tru sát người ta, bá đạo vô cùng, nhìn thấy mỹ nữ liềm chiếm đoạt, khiến cho Đại Hạ một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không trật tự như trước đây.
Thanh niên áo đen đi lại trong Đại Hạ hoàng triều, thần sắc lạnh lùng. Hắn phát hiện vị sư tôn của Giang Phong hóa ra lại là một ma đầu bại hoại, lệnh cho Giang Phong cùng rất nhiều tùy tùng tại hạt thế giới dâng mỹ nữ lên cho hắn hưởng dụng, vụng trộm làm vô số việc ác. Còn Giang Phong thì vẫn trưng ra một vẻ đạo mạo như trước, khắp nơi trừng ác dương thiện, dối trá đến cực điểm.
- Đáng chết, tên hỗn trướng Đông Thánh kia lại thực sự dám ra tay với hạt thế giới.
Thanh niên áo đen thầm mắng trong lòng. Hắn chính là Tần Vấn Thiên, nhưng đây chỉ là hóa thân của hắn. Lúc trước có kẻ muốn đối phó Âu Dương Vũ Nhu, hắn gặp chuyện bất bình liền ra tay tương trợ, sau đó liền thấy có tiên niệm quét về phía mình. Đạo tiên niệm này phi thường đáng sợ, cường hoành đến cực điểm, như muốn nhìn thấu hắn vậy. Hắn giả trang như không biết một cái gì hết, nếu không hẳn là sẽ bị nhìn thấu.
Tiên niệm cường đại này chính là đến từ Đông Thánh Tiên Đế, hắn ở ngoài hạt thế giới quan sát tất cả.
Cũng may là lực lượng tu hành và bản tôn của hắn không giống nhau, lại phong ấn lực lượng cùng với một chút tu vi của bản thân, thậm chí còn phong ấn luôn khuôn mặt của mình. Khuôn mặt có thể dễ dàng biến ảo nhưng khí tức trong cơ thể lại không thể, tiên niệm của Đông Thánh đảo qua cơ thể hắn nhưng không phát hiện ra điều gì dị thường nên cũng không để ý đến nữa. Thế nhưng từ nay về sau, hắn không dám có nửa điểm lơi là, cứ cư xử như là một người bình thường từ bên ngoài chạy đến tìm bảo vậy, cho dù có chứng kiến một vài chuyện ác cũng không thể hành động.
- Tên vô liêm sỉ đáng chết ấy, đã đáp ứng ta rồi mà còn chưa bắt đầu hành động.
Tần Vấn Thiên thầm mắng trong lòng. Hắn đến hạt thế giới chính là muốn xử lý tốt chuyện này, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, chấm dứt hậu hoạn. Nay hắn chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào lão gia hỏa kia, mong hắn hành động sớm một chút.
Trong một tòa cung điện nào đó của Đại Hạ, Xích Sát Tiên Vương đi ra khỏi tẩm cung, sau lưng là một vị nữ tử quần áo không chỉnh tề, để lộ ra da thịt hoàn mỹ, hai gò bồng đào như ẩn như hiện. Tuy nhiên sắc mặt nàng lại có vẻ vô cùng tái nhợt, hóa ra đây chính là An Linh Lung.
- Đồ nhi tới rồi sao.
Xích Sát Tiên Vương hướng về phía xa mà mở miệng nói, một lát sau Giang Phong đã tới, nhìn thấy quần áo hỗn loạn của An Linh Lung mà sâu trong đôi mắt toát lên một vòng thần sắc khác thường.
- Đồ nhi, có phải ngươi đang trách sư tôn hay không?
Xích Sát Tiên Vương nói.
- Đệ tử không dám. Hơn nữa, đây là phúc khí của Lung Linh nàng.
Giang Phong cung kính nói.
- Ha ha, ngươi nghĩ được như vậy là tốt nhất.
Xích Sát Tiên Vương cười cười:
- Giờ này tinh lực của ngươi đều nên đặt vào chuyện tu hành chứ không phải là nữ nhân. Ngươi còn chưa tới thời điểm hưởng thụ đâu, đừng lãng phí quá nhiều cảm tình và tinh lực trên người nữ nhân, có biết không?
- Xin nghe theo lời dạy bảo của sư tôn.
Giang Phong vẫn cung kính như trước.
- Ân, Lung Linh rất không tồi, chiếu cố sư tôn phi thường tốt, ngươi đưa nàng đi đi.
Xích Sát Tiên Vương nhàn nhạt nói:
- Hôm ấy trong tửu lâu còn có một nữ tử khác, các ngươi có lẽ nhớ rõ đó là ai, giúp vi sư tìm nàng đến đây.
- Vâng, thưa sư tôn.
Giang Phong khom người cáo từ, An Linh Lung cùng theo Giang Phong rời đi. Xích Sát Tiên Vương nhìn theo bóng lưng hai người, trong ánh mắt hiện lên một đạo lãnh mang. Rốt cục thì Tiên Đế tiền bối muốn tìm kẻ nào vậy? Cứ trực tiếp bắt đến không được hay sao, sao lại phải tốn công tốn sức gây huyên náo cả hạt thế giới như này để dụ dỗ hắn xuất hiện.
Chẳng lẽ người này không ở tại hạt thế giới? Tuy nhiên cũng không sao cả, bản thân hắn cứ an tâm hưởng thụ đã. Nghĩ vậy, Xích Sát Tiên Vương liền cười cười, mấy ngày nay hắn cũng rất thoải mái nha!