Mạc Tiêu Tiêu và Lục Phong nghe thấy lời nói của Tần Vấn Thiên thì đều sững sờ. Lập tức bọn họ bật cười, Tiên niệm của hai người không chút khách khí quét lên người Tần Vấn Thiên.
- Thanh Y, ta còn tưởng rằng tầm mắt của ngươi rất cao, Lôi Bá của Lôi Thần điện cũng không thèm để ý, không ngờ...
Mạc Tiêu Tiêu bật cười khanh khách:
- Khí tức suy yếu như vậy không ngờ còn dám nói thế với ta, thật sự là không biết trời cao đất rộng.
- Tuy rằng không biết tu vi của ngươi như thế nào, nhưng ngươi hiện tại ta chỉ cần một cái nhấc tay là có thể đập chết, ngươi dùng đại hoàn đan của Lục gia ta mà còn dám kiêu ngạo như vậy à?
Lục Phong cũng cười lạnh lùng khinh miệt.
Sở Thanh Y biến sắc, nàng ta minh bạch Tần Vấn Thiên là người như thế nào. Năm đó hắn ở trong Thiên Đạo Thánh viện phong thái tài hoa, lực chiến các thiên kiêu của Thiên Đạo Thánh viện, đối mặt với sự bao vây tiêu diệt của các thế lực lớn vẫn ngạo nghễ vô song, dẫn dắt rất nhiều cường giả va chạm với đối phương, giết tới trời đất mù mịt, thậm chí là nướng thịt Bạch Hổ để ăn.
Hiện giờ, hắn tuy rằng bị thương, nhưng sự kiêu ngạo của hắn thì Mạc Tiêu Tiêu và Lục Phong há có thể vũ nhục.
Đi lên trước một bước, Sở Thanh Y đi tới trước người Tần Vấn Thiên, nhìn hai người Mạc Tiêu Tiêu và Lục Phong, nói:
- Mạc Tiêu Tiêu, các ngươi đừng có quá xằng bậy, hắn nói cũng không sai đâu, không phải là đại hoàn đan của các ngươi, các ngươi có tư cách gì mà đứng ở đây lên tiếng.
- Được, ngươi nếu đã nói như vậy thì chỉ có mời phụ thân của Lục Dao ra, đại hoàn đan Lục gia luyện chế, chắc là có liên quan tới phủ thành chủ chứ.
Mạc Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng.
- Ta đã sai người đi mời rồi.
Lục Phong thản nhiên lên tiếng. Thần sắc của Sở Thanh Y khó coi đến cực điểm, xem ra, Mạc Tiêu Tiêu này là quyết tâm muốn làm to chuyện, khiến nàng ta mất mặt, đả kích nàng ta. Dù sao, hai người bọn họ đều là thánh nữ của Phiêu Tuyết Thánh điện, tuy nói là sư tỷ muội đồng môn, nhưng lại cạnh tranh vô cùng quyết liệt với nhau. Mạc Tiêu Tiêu này trước nay đều bất hòa với nàng ta.
Hơn nữa phủ thành chủ này cũng rất phức tạp, phủ thành chủ chính là thế lực phụ thuộc trong địa bàn của Phiêu Tuyết Thánh điện. Nhưng truyền tới đời này thì phủ thành chủ đã dưa không ít người vào trong Phiêu Tuyết Thánh điện, thậm chí có một số người thân ở địa vịa cao. Bởi vậy, phủ thành chủ này cũng không thể đối đãi như thế lực bình thường.
Hiện giờ phủ thành chủ ở trong Phiêu Tuyết Thánh điện có một vị đệ tử có địa vị cao, đó là trưởng bối của Mạc Tiêu Tiêu, quan hệ rất tốt, là cô cô của Lục Dao, cũng ở Phiêu Tuyết Thánh điện, là trưởng bối của Sở Thanh Y, có điều địa vị không cao bằng nàng ta. Bởi vậy phủ thành chủ mới nghiêng về Mạc Tiêu Tiêu, mà quan hệ của Sở Thanh Y và Lục Dao thì không tồi.
Tất cả, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thấy Tần Vấn Thiên trọng thương thì Sở Thanh Y cũng sẽ không đưa hơn tới phủ thành chủ Lục gia.
Quả nhiên, không lâu sau, một nhóm cường giả chậm rãi đi đến. Đội hình vô cùng cường đại, thậm chí đều là nhân vật thế hệ trước, thuộc về nhân vật trưởng lão của phủ thành chủ, còn có cả phụ thân của Lục Dao cũng đến, tu vi cảnh giới Tiên Vương sơ giai. Sau khi hắn đến đây thì lập tức minh bạch Lục Dao đã gây ra rắc rối, xem ra là đắc tội với Mạc Tiêu Tiêu rồi. Không ngờ còn bị quấn vào trong tranh đấu giữa Mạc Tiêu Tiêu và Sở Thanh Y, đây là điều mà hắn không muốn nhìn thấy.
- Bá phụ.
Sở Thanh Y chào phụ thân của Lục Dao.
- Thanh Y thánh nữ, Tiêu Tiêu thánh nữ.
Phụ thân của Lục Dao, Lục Chiến chào hỏi.
- Lục Chiến.
Mạc Tiêu Tiêu lạnh lùng quát một tiếng, không hề nể mặt, nói:
- Đại hoàn đan là Lục gia luyện chế, không phải là công của một mình ngươi.
- Tất nhiên.
Lục Chiến gật đầu, một mình hắn làm sao có thể luyện chế ra thất phẩm đại hoàn đan.
- Lục gia hàng năm đều sẽ đưa một số đại hoàn đan vào Phiêu Tuyết Thánh điện, nhưng mà thánh điện nhân từ, không lấy đi toàn bộ mà lưu lại một chút cho người có công của Lục gia. Ngươi tặng cho nữ nhi của ngươi thì cũng không có gì đáng trách. Nhưng mà, Lục Dao nàng ta không giữ cho bản thân dùng mà lại tặng cho một tên háo sắc. Kẻ này thèm khát sắc đẹp, dám xâm nhập Hàn Minh Tiên hồ, quả thực là đại nghịch bất đạo, bị ta đánh cho bị thương. Mà Lục Dao không ngờ lại dùng đại hoàn đan để cứu hắn, lại còn nói năng lỗ mãng, nói việc này không liên quan gì tới ta, ngươi xem phải xử trí như thế nào?
- Lục Dao không hiểu chuyện, mong thánh nữ đừng trách. Nhưng mà, đại hoàn đan đã bị phục dụng rồi, bất kể có nói gì thì cũng vô ích, trên người ta còn có một viên đại hoàn đan, nguyện ý kính hiến cho thánh nữ.
Lục Chiến mở miệng nói.
- Phụ thân, vì sao phải làm vậy.
Lục Dao không phục, nói.
- Câm miệng.
Lục Chiến quát lớn một tiếng, khiến cho Lục Dao vẻ mặt đầy ủy khuất.
- Còn nữa à?
Mạc Tiêu Tiêu cười lạnh nói.
- Lục Dao vô tri phạm sai lầm, ta sẽ xử trí nó thật nghiêm.
Lục Chiến lên tiếng.
- Bá phụ, chuyện này không liên quan gì tới Lục Dao cả, là ta xin nàng ta đại hoàn đan. Ngươi không cần phải trách phạt Lục Dao. Mạc Tiêu Tiêu, ngươi muốn gì thì cứ nhắm vào ta, đừng có ở đó mà diễu võ dương oai.
Sở Thanh Y ánh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm Mạc Tiêu Tiêu.
- Thanh Y, ngươi là sư muội của ta, ta tất nhiên sẽ không làm gì ngươi cả. Chỉ là ngươi chính là thánh nữ của Phiêu Tuyết Thánh điện chúng ta, ta sao có thể để ngươi lạc lối, mê luyến tình cảm trần thế. Không ngờ lại không tiếc lấy đại hoàn đan ra để chữa thương cho một kẻ háo sắc.
Mạc Tiêu Tiêu chậm rãi nói:
- Thanh Y sư muội, chuyện này ta sẽ báo cáo lên thánh điện, ngươi hiện tại nếu đưa ra quyết định thì vẫn còn kịp đấy.
- Ngươi muốn ta làm gì?
Sở Thanh Y cau mày.
Mạc Tiêu Tiêu cười cười không nói gì.
- Tru sát hắn để chứng tỏ đạo tâm. Thanh Y, chỉ có như vậy, Phiêu Tuyết Thánh điện mới không trách phạt. Nếu không, cho dù ngươi có thiên phú xuất chúng, nhưng hành sự tùy ý như vậy, thánh điện tất sẽ thất vọng với ngươi đó.
Lúc này, một đạo thanh âm truyền ra. Người lên tiếng chính là nhân vật thanh niên tóc dài áo trắng, hắn tuấn tú phi phàm, phiêu nhiên vô song.
Tu vi của ngươi này chính là Tiên Thai đỉnh phong, có chút bất phàm. Hắn tên là Lục Triển Phi, có quan hệ rất tốt với Mạc Tiêu Tiêu, là hạch tâm đích hệ của một mạch đó, thiên phú xuất chúng, là cháu của vị trưởng bối của Mạc Tiêu Tiêu trong Phiêu Tuyết Thánh điện, rất được Lục gia coi trọng, được nhiều người chú ý. Hắn từng theo đuổi Sở Thanh Y, nhưng bị Sở Thanh Y không chút do dự cự tuyệt, trong lòng tức giận, vẫn luôn muốn giành được Sở Thanh Y tới tay.
Tần Vấn Thiên đảo mắt qua, trong mắt lờ mờ hiện ra một tia sát ý. Người này không ngờ bảo Sở Thanh Y giết hắn để chứng tỏ đạo tâm ư?
Hắn tuy rằng lúc này vô cùng suy yếu, cơ thể bị thương nặng, tu vi vẫn chưa khôi phục. Nhưng mà, chỉ một kẻ cảnh giới Tiên Thai mà cũng dám tuyên bố muốn giết hắn.
- Ngươi khẳng định những lời ngươi nói chứ?
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nhìn lướt qua Lục Triển Phi. Lục Triển Phi nhìn thấy con mắt thâm thúy của Tần Vấn Thiên thì không ngờ cảm nhận được một ánh mắt phi phàm, không khỏi cảm thấy bị khiêu khích, lạnh lùng nói:
- Ngươi chưa xứng nói với ta câu đó.
- Tần Vấn Thiên, Lục gia cường giả như mây, đây không phải là thế lực của ta mà là thiên hạ của Mạc Tiêu Tiêu. Ngươi chớ có xung động, nếu không bọn họ sẽ thật sự trực tiếp xuống tay đối phó ngươi đó. Ta cũng không thể ngăn cản được đâu.
Sở Thanh Y truyền âm cho Tần Vấn Thiên, nói:
- Ngươi nhẫn nại một lần đi, ta sẽ bảo vệ cho an nguy của ngươi.
Tần Vấn Thiên nghe thấy lời nói của Sở Thanh Y th có chút bất ngờ mà hỏi:
- Ngươi vì sao lại làm như vậy?
Khóe miệng Sở Thanh Y lộ ra một nụ cười khổ, không đáp lại, chỉ nhìn về phía Mạc Tiêu Tiêu và Lục Triển Phi rồi lạnh lùng lên tiếng:
- Đại hoàn đan là ta mượn của Lục Dao, ta sẽ trả lại cho nàng ta. Chuyện này không liên quan tới Lục bá phụ, ta sẽ một mình gánh chịu, ngươi muốn báo cáo cho Phiêu Tuyết Thánh điện thì cứ tùy ý. Ta đợi mệnh lệnh của Phiêu Tuyết Thánh điện. Về phần ai dám ở trước mặt ta mà đụng đến bằng hữu của ta thì chính là kết tử cừu với Sở Thanh Y ta, không chết không thôi.
Dứt lời, đôi mắt lạnh như băng của nàng ta quét nhìn đám người, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn về phía trưởng giả của Lục gia. Cho dù nơi này là phạm trù thế lực thuộc về Mạc Tiêu Tiêu, nhưng nàng ta thân là thánh nữ của Phiêu Tuyết Thánh điện, những người này muốn động tới Tần Vấn Thiên thì tốt nhất hãy suy xét cho kỹ, xem có muốn thừa nhận lửa giận của nàng ta hay không.
Người của Lục gia nhìn thấy Sở Thanh Y kiên quyết như vậy thì không khỏi lộ ra quang mang khác thường. Mạc Tiêu Tiêu thì bật cười, nàng ta chính là rất thích khi nhìn thấy kết cục như vậy. Sở Thanh Y càng bảo vệ người này thì càng thú vị. Nàng ta cũng muốn xem xem Sở Thanh Y làm thế nào để bảo vệ được hắn.
- Sinh nhật của thành chủ hình như sắp đến rồi thì phải.
Mạc Tiêu Tiêu lên tiếng.
- Đúng vậy.
Một lão già trả lời.
- Ừ, đến lúc thọ yến, sư thúc của ta tất nhiên sẽ trở về chúc thọ thành chủ lão nhân gia của hắn. Chuyện này sẽ chờ sư thúc tới, đến lúc đó sẽ giải quyết trên thọ yến của thành chủ tiền bối đi.
Mạc Tiêu Tiêu thản nhiên nói, khiến cho Sở Thanh Y biến sắc.
- Mấy ngày này chư vị trông chừng nam nhân của Thanh Y sư muội cho tốt, đừng để hắn chạy mất.
Mạc Tiêu Tiêu lạnh lùng phân phó.
- Vâng.
Có người gật đầu tuân mệnh. Lập tức đám người Mạc Tiêu Tiêu rời đi. Lục Triển Phi thì vẫn ở đây, hắn nhìn Sở Thanh Y, lại hờ hững nhìn lướt qua Tần Vấn Thiên, nói:
- Thanh Y, nếu nàng đáp ứng hôn sự với ta, cô cô tất nhiên sẽ không truy cứu việc này.
- Cút.
Sở Thanh Y phun ra một đạo thanh âm lạnh lùng, không ngờ muốn dùng cái này để áp chế nàng ta sao?
Lục Triển Phi nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức vô cùng khó coi. Con mắt lạnh như băng của hắn nhìn lướt qua Tần Vấn Thiên, nói:
- Thà vì một phế vật chứ cũng không chịu gả cho cho ta, Lục Triển Phi ta dã trùng kích cảnh giới Tiên Vương, tại sao lại không xứng với Sở Thanh Y ngươi chứ, ngươi sẽ phải hối hận.
Dứt lời! Hắn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi, chỉ còn lại đám người Lục Chiến phụ thân của Lục Dao là còn ở lại.
Lục Chiến nhìn Sở Thanh Y rồi lại nhìn thoáng qua Lục Dao, chỉ có thể thở dài.
- Bá phụ, chuyện này là do ta mà ra, vốn chẳng liên quan gì tới Mạc Tiêu Tiêu cả. Không ngờ Mạc Tiêu Tiêu lại lấy chuyện này ra để làm ầm ĩ, liên luỵ tới Lục Dao. Ta thật sự là rất xin lỗi, ta sẽ cố gắng vãn hồi. Trong khoảng thời gian tới phiền ba phụ giúp ta chiếu cố bằng hữu của ta nhé.
Sở Thanh Y dặn dò Lục Chiến, còn một số chuyện, nàng ta phải đi hoạt động để hóa giải nguy cơ lần này.
- Ừ, việc đã đến nước này, ngươi đi đi, nếu Mạc Tiêu Tiêu thánh nữ nói đợi tới thọ yến rồi mới quyết định thì chắc là không sao đâu.
Lục Chiến lên tiếng, Sở Thanh Y gật đầu, nói với Tần Vấn Thiên:
- Ngươi ở đây dưỡng thương cho tốt, chờ ta trở lại.
Tần Vấn Thiên nhìn Sở Thanh Y, biết đối phương là xuất phát từ thật lòng, tâm như gương sáng thì chỉ có thể thở dài trong lòng, nói:
- Sở Thanh Y, ân oán ngày xưa giữa ta và ngươi, ta đã quên rồi. Hiện giờ ngươi cũng không nợ gì ta cả, không cần phải bôn ba như vậy vì ta đâu.
- Nhưng ta lại không quên được.
Sở Thanh Y cười cười, tựa hồ có chút buồn bã, lập tức xoay người rời khỏi.
Nàng ta biết, người như Tần Vấn Thiên, ngay từ đầu đã chán ghét nàng ta rồi. Hiện giờ, tất nhiên cũng sẽ không có quá nhiều hảo cảm với nàng ta. Nàng ta cũng không cầu gì cả, chỉ thuận theo bản tâm, không thể để Tần Vấn Thiên xảy ra chuyện gì ở đây!