Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenGG
- Chuyện này...
Ánh mắt của mấy vị cường giả đang nói chuyện chợt run lên, nhìn người đang nằm trên đất. Ở mi tâm của người ấy bị thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua tạo thành một cái lỗ, chết ngay tức khắc.
Nhưng sao có thể như thế được? Tần Vấn Thiên đã làm thế nào? Trong khoảnh khắc vừa rồi, bọn họ chỉ cảm thấy một luồng kiếm ý kinh khủng đột nhiên lóe lên rồi biến mất, nhanh hơn cả tia chớp.
Bọn họ ngẩng lên nhìn Tần Vấn Thiên, chỉ thấy kiếm uy vô tận lại tụ quanh người hắn lần nữa, kiếm ý ngập trời cùng với sông kiếm hủy diệt chứa đủ hết các loại lực lượng thuộc tính của hắn. Mà càng đáng sợ hơn là trong sông kiếm ấy còn có một thanh kiếm nhỏ đang lượn lờ, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy được, lại mềm mại giống như lá liễu.
Vì thanh kiếm ấy quá nhỏ nên chẳng hề bắt mắt giữa dòng sông kiếm cuồn cuộn ấy, nhưng tất cả mọi lực lượng kiếm ý kiếm uy dường như đều tập trung vào nó. Vầng sáng phù văn biến đổi vô tận cuối cùng hội tụ lại tạo thành thanh kiếm nhỏ này, bập bềnh trong sông kiếm giống như lá liễu phất phơ trong gió.
- Xì xì...
Thanh kiếm nhỏ phát ra tiếng vang, dao động quanh thân Tần Vấn Thiên, mang theo vầng sáng phù văn trên người hắn. Ánh mắt hắn trông rất đáng sợ, xuyên qua vạn vật nhìn thẳng vào đám người giống như một thanh kiếm sắc bén.
- Thánh Nhân Kiếm Ý.
Ở bên cạnh, Phong Thiển Tuyết mở to đôi mắt xinh đẹp, sáng ngời lấp lánh.
Vô số cường giả bên chi Đông Lăng không thể nào hiểu được Thánh Ý, thế mà Tần Vấn Thiên lại có thể lĩnh hội dễ dàng như vậy, chỉ nhìn qua một chút đã thông thấu Thánh Nhân Ý, trong khi bốn đại tông môn của Đông Lăng bao gồm cả Tông chủ cũng khó mà lĩnh ngộ. Còn Tần Vấn Thiên, chỉ trong một thời gian ngắn hắn đã lĩnh ngộ được một tia Thánh Ý.
Ánh mắt của nàng tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm nhỏ lượn lờ quanh người Tần Vấn Thiên. Tuy thanh kiếm ấy nhỏ bé như lá liễu, gần như chẳng thể nào thấy được nhưng nàng biết rằng muốn ngưng tụ ra nó khó khăn đến nhường nào. Tần Vấn Thiên phải truyền hết kiếm ý vô tận cùng với tất cả các loại lực lượng vào phù văn đại đạo mới tạo ra được thanh kiếm này, đó chính là Thánh Ý của Đông Lăng bọn họ.
Cho dù hiện giờ Tần Vấn Thiên mới lĩnh ngộ được một tia Thánh Ý thôi, nhưng uy lực vẫn cực kỳ kinh khủng, có thể tăng lực công kích của hắn ngay lập tức.
- Bản thân các ngươi không thể hiểu thấu được thì thôi, lại còn đến đây quấy rầy ta, nói năng lỗ mãng, quả thật không biết xấu hổ.
Tần Vấn Thiên nhìn mấy cường giả ở đối diện, lúc này hắn đứng thẳng ở đó trông giống như một thanh kiếm bén nhọn vô cùng. Nhìn sang mấy người của Thần Phù cung, hắn mở miệng nói:
- Còn ngươi, muốn giết ta lúc ta đang tu hành để bớt phiền à?
Gương mặt của cường giả Thần Phù cung cứng lại, hắn ta đang ở cảnh giới Tiên Vương cấp giữa, không dám chắc rằng có thể đỡ nổi đòn tấn công của Tần Vấn Thiên. Nhất là khi được chứng kiến đòn tấn công có uy lực kinh hồn của Tần Vấn Thiên khi nãy, hắn ta càng cảm thấy bị uy hiếp mãnh liệt.
Trước đó, vì thấy Tần Vấn Thiên đang lĩnh hội Thánh Nhân Ý, hơn nữa lại còn hiểu ra được một ít môn đạo nên hắn ta mới nảy lòng ghen ghét, muốn thừa cơ giết chết Tần Vấn Thiên. Vì vậy lúc này Tần Vấn Thiên mới muốn tính sổ với hắn ta.
- Sao, ngươi muốn khai chiến à?
Cường giả Thần Phù cung vẫn rất ngạo nghễ. Dù gì hắn ta cũng là một kẻ ở cảnh giới Tiên Vương, trong lòng nghĩ gì cũng có thể giấu được, giả bộ hờ hững không sợ hãi, ra vẻ hùng mạnh vô cùng.
- Ở đây bọn ta có biết bao nhiêu cường giả, muốn giết ngươi chỉ dễ như trở bàn tay. Nếu không phải do sợ Đông Lăng sụp đổ thì ngươi đã chết từ lâu rồi. Nhưng nếu ngươi không thèm quan tâm đến sự sống còn của Đông Lăng mà khai chiến thì bọn ta chắc chắn sẽ diệt ngươi lập tức.
Cường giả Thần Phù cung cười lạnh, thoắt cái đã lôi kéo hết mọi cường giả xung quanh vào việc này giống như bọn họ đứng cùng một phe.
- Sao khai chiến với ngươi lại có thể tác động đến Đông Lăng được! Ngươi tự đề cao mình quá rồi đấy! Giết ngươi cực kỳ dễ dàng. Đương nhiên nếu những người khác không để ý đến việc Đông Lăng sụp đổ muốn đối phó với ta thì cũng không liên can gì đến ta.
Tần Vấn Thiên bước lên một bước. Trong khoảnh khắc, sông kiếm vô tận xoáy vòng quanh thân rồi vọt thẳng về phía cường giả Thần Phù cung, uy thế lớn mạnh nghiêng trời lệch đất và cực kỳ chuẩn xác. Kiếm uy được hắn khống chế một cách hoàn hảo, không hề vượt qua khỏi sự kiểm soát của hắn, vọt thẳng đến chỗ Tiên Vương Thần Phù cung.
Đối phương hét lớn một tiếng, phù quang chói lòa quanh cơ thể rồi hóa thành một cái vạc cổ khổng lồ ngăn ở đằng trước, cản lại sông kiếm vô tận đánh tới, phát ra tiếng va chạm kinh hoàng.
- Giết!
Tần Vấn Thiên vung tay lên, thanh kiếm nhỏ lơ lửng kia lập tức chém ra, nhẹ nhàng rơi từ trên trời xuống tựa như một chiếc lá. Chỉ chớp mắt sau đó, cái vạc cổ vỡ tan tạo ra một lỗ hổng. Một khắc sau, lực lượng cuồng bạo kia biến mất, cường giả Thần Phù cung lập tức bị chém chết dưới một nhát kiếm.
Kiếm ý vẫn còn quanh quẩn, sau đó mang theo sông kiếm cuồn cuộn ngút trời quay về, vờn quanh người Tần Vấn Thiên. Trận chiến ngắn ngủi kết thúc trong nháy mắt, chẳng hề làm Đông Lăng bị thiệt hại tẹo nào. Những cường giả còn lại chứng kiến cảnh tượng này đều cảm thấy e ngại, quả không hổ là Thánh Nhân Ý, vừa đáng sợ lại vừa mạnh mẽ.
Nhưng Tần Vấn Thiên cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy, hắn nhìn sang một vị cường giả của Kim Cương tông. Vừa rồi gã đã uy hiếp hắn, bảo hắn đừng lãng phí thời gian nữa, dù có ngộ ra được một chút Thánh Ý nào thì cũng vẫn là ngõ cụt, hoàn toàn chẳng có đường sống.
- Lúc trước ngươi muốn ép buộc, cắt ngang quá trình tu hành của ta, còn bảo rằng đến khi có thể đánh thì ta đã chết rồi?
Tần Vấn Thiên nhìn cường giả Tiên Vương của Kim Cương tông, mở miệng nói. Lời của hắn khiến đối phương phải nhíu mày lo lắng.
Vừa rồi gã đã thấy hết đòn tấn công của Tần Vấn Thiên, chỉ một chiêu mà đã diệt được Tiên Vương của Thần Phù cung. Còn bây giờ, hình như Tần Vấn Thiên muốn ra tay với gã.
- Dù ta có nhận được kết quả gì, dù có lĩnh ngộ ra Thánh Ý vẫn chết thì ngươi cũng không thể thấy được.
Tần Vấn Thiên vừa nói xong, cơ thể giống như một tia chớp chợt lóe. Đây chính là thân pháp Đại Bàng, nhanh cực kỳ.
- Giết.
Chỉ với một chữ, một luồng Thánh Nhân kiếm ý lập tức chém ra đầy mạnh mẽ. Cường giả Kim Cương tông hét lên nhưng chẳng còn kịp nữa. Kiếm ý vung xuống, một nhát chia cơ thể gã ra làm hai, chết ngay lập tức.
Tần Vấn Thiên đưa tay ra đập nát thân thể đối phương, lấy luôn nhẫn chứa đồ của gã mà chẳng hề khách khí.
- Ngươi thật láo xược!
Thấy cảnh ấy, không ít cường giả của Kim Cương tông giận dữ quát lên. Giết người đoạt nhẫn ngay trước mặt bọn họ, mà kẻ bị giết lại còn là người của Kim Cương tông, đây quả thực là quá xấc xược.
- Ta láo xược vậy đấy!
Tần Vấn Thiên liếc nhìn bọn họ, thanh kiếm nhỏ vang lên leng keng, vờn quanh người hắn:
- Ta đã lĩnh ngộ được một tia Thánh Ý. Ta nói rồi, ta ra tay sẽ không làm ảnh hưởng đến Đông Lăng, nhưng nếu các ngươi không ngại Đông Lăng sụp đổ thì ta cũng không cần phải để ý nữa.
- Ngươi có biết rằng làm vậy là sẽ kết thù với Kim Cương tông bọn ta không?
Một cường giả trừng mắt lên, đôi mắt trợn to như King Kong, giọng nói vang dội đến nỗi làm chấn động màng nhĩ của mọi người xung quanh.
- Buồn cười! Kim Cương tông của ngươi mấy lần muốn giết ta, vậy mà bây giờ còn nói ta làm vậy sẽ kết thù với Kim Cương tông? Thế sao lúc giết ta, các ngươi không nghĩ đến chuyện các ngươi đã kết thù với ta?
Tần Vấn Thiên cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói:
- Ta cảnh cáo các ngươi, nếu từ giờ ta lại nghe thấy bất kỳ một lời ngông cuồng nào về việc giết ta hay phế ta, thì ta chắc chắn sẽ đại khai sát giới. Đông Lăng có bị sụp đổ, ta cũng chẳng tiếc!
Dứt lời, Tần Vấn Thiên trở về chỗ cũ, không đếm xỉa gì đến bọn họ nữa. Sắc mặt của những cường giả còn lại xanh mét, chẳng ngờ hắn lại ngông cuồng đến vậy, chẳng hề xem bọn họ ra gì.
Ở Đông Lăng thánh thư cùng với trước tấm bia đá, có vài vị Tiên Vương trình độ cao nhất nghe được lời này của Tần Vấn Thiên bèn nhíu mày lại nhưng cũng chẳng có động thái nào khác, vẫn chỉ tĩnh tâm cảm ngộ. Dù bọn họ chỉ có thể cảm ngộ được một tí tẹo thì cũng không thể bỏ lỡ. Chuyện của Tần Vấn Thiên tạm thời bỏ qua trước đã, chỉ cần đối phương dám ở lại Đông Lăng để lĩnh ngộ thì sớm muộn gì cũng sẽ chết, có mọc cánh cũng chẳng thoát được.
Đông Lăng càng bạo loạn hơn, khe hở đen thui trên bầu trời ẩn hiện không ngừng. Đông Lăng chấn động, mỗi một lăng mộ và bia đá trước lăng đều lắc lư dữ dội. Mọi người ở đây đều biết rằng Đông Lăng đang càng lúc càng tiến đến bờ vực sụp đổ, có thể bị hủy diệt bất cứ lúc nào. Vì vậy, chỉ cần là người có được cảm ngộ rõ ràng đều ra sức nắm bắt từng giây từng phút.
- Ầm ầm...
Một khe nứt đột nhiên xuất hiện ngay cạnh một lăng mộ, làm tấm bia đá trước lăng suýt thì bị ảnh hưởng.
Tần Vấn Thiên khi thì đọc thánh thư, khi lại nghiên cứu bia đá. Tuy khí tức trên người không còn rực rỡ như trước nhưng một tia Thánh Nhân kiếm ý vẫn cứ vờn quanh người hắn, lực uy hiếp lớn mạnh vô cùng, làm cho những kẻ vẫn luôn nhìn chằm chằm hòng sát phạt hắn đều phải kiêng dè, không dám trêu chọc hắn nữa.
Đột nhiên, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, tia chớp màu đen chợt lóe ra từ một khe nứt tối đen, đánh thẳng vào tấm bia đá làm nó nổ tung thành từng mảnh. Thánh Nhân Ý tiêu tán khiến kẻ đang ở trước tấm bia đó lĩnh hội thở dài một tiếng. Cứ thế biến mất thôi à?
Tần Vấn Thiên yên tĩnh lĩnh ngộ, bảy Tinh Hồn trấn thủ Nguyên phủ trong cơ thể hắn vờn quanh nhập thành một thể, Tinh Hồn tinh tướng ngưng tụ ở giữa chính là Tiên Đài hoàn mỹ biến thành. Lúc này nhìn nó càng thêm óng ánh long lanh, hoàn mỹ không tì vết, một khi tỏa ra chắc chắn sẽ khiến người người kinh ngạc.
Lúc này, lực lượng quy tắc vô tận kia đã tập trung lại hết một chỗ, không ngừng hóa thành kiếm ý. Kiếm ý dường như sinh ra từ lực lượng quy tắc vô tận ấy, đang xen với phù văn vô tận, hóa thân thành trận đạo, cuối cùng hội tụ thành Kiếm Chi Tinh Tướng đáng sợ vô cùng. Một luồng kiếm ý kinh khủng tỏa ra, lực lượng vô tận lập tức hội tụ thành kiếm ý, hóa thành một thanh kiếm nhỏ mềm nhẹ rồi vọt ra ngoài, dao động quanh người Tần Vấn Thiên.
Hai thanh kiếm nhỏ vờn quanh người Tần Vấn Thiên, dao động mãi không ngừng khiến những ai trông thấy đều phải run sợ. Thánh Ý thứ hai đã ngưng tụ được rồi à? Tần Vấn Thiên này thật quá đáng sợ.
Phong Chú hít sâu một hơi, cực kỳ chấn động.
Một vài cường giả đối địch thấy cảnh tượng này cũng tái mét mặt mày, trông cực kỳ khó coi.
Thánh Ý rất khó tạo thành, có thể lĩnh ngộ được một tia Thánh Ý đã là bất phàm rồi. Vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn, Tần Vấn Thiên đã lĩnh ngộ được hai lực lượng Thánh Ý. Bây giờ, công kích của hắn lại mạnh hơn nên càng khó đối phó hơn. Thực lực của hắn hiện giờ chắc chắn vô cùng đáng sợ.
Tần Vấn Thiên vừa suy nghĩ, hai luồng Thánh Ý lập tức tản ra thành kiếm quang vô tận gột rửa cơ thể hắn, khiến thân thể hắn tản mát ra kiếm khí vô tận. Hắn rời khỏi tấm bia đá ấy, nhìn sang một bia đá trước cái tháp nhỏ ở bên kia.
Vì Đông Lăng chấn động nên đã có một tấm bia đá bị đánh nát, hắn đã lĩnh ngộ ra Thánh Nhân Ý trong kiếm, có thể tiếp tục lĩnh hội thêm nửa. Nhưng nhất định phải mượn Thánh Nhân Ý ở đây để lĩnh ngộ những bia đá khác, chứ nếu chỉ dựa vào một mình hắn thì cực kỳ khó khăn.
Trong cái tháp nhỏ này ẩn chứa lực lượng trấn áp khác hợp với thuộc tính lực lượng của hắn, nên hắn hy vọng có thể lĩnh ngộ Thánh Nhân Ý ở đó.