Trường Thanh tiên quốc, năm người Tần Vấn Thiên trở về, du lịch thiên hạ bên ngoài ba mươi năm.
Trong ba mươi năm này, Tần Vấn Thiên buông bỏ mọi chuyện , tự do tự tại, chỉ có hồng nhan làm bạn bên cạnh, ngẫu nhiên có cảm ngộ thì ngồi xuống tu hành, không cưỡng cầu gì, tâm tình vô cùng bình hòa, lịch lãm trong hồng trần.
Ba mươi năm này, nhìn như vui đùa, nhưng cũng là tu hành, tu hành là tu tâm, làm việc tùy tâm, có cảm ngộ khác nhau với Thiên Địa Quy Tắc, tâm tình không phải lúc trước có thể so sánh, mấy năm trước, hắn thuận lợi đột phá cảnh giới, bước vào Tiên Vương Đỉnh Phong, nhưng vẫn chơi trò chơi thường ngày, có vẻ như không đặt trong lòng.
Cho tới hôm nay, quay về hoàng cung Trường Thanh tiên quốc.
Trường Thanh Đại Đế vẫn không có mặt, hiện giờ Cổ Đế thành tề tụ cường giả khắp thiên hạ, có ai tiêu sái như Tần Vấn Thiên vậy, buông tay với cơ duyên trong Cổ Đế thành để du tẩu thiên hạ.
Phủ công chúa của Thanh Nhi yên tịnh trước sau như một, sau khi bọn họ vừa về thì lập tức đi bái phỏng Trường Bình công chúa quan hệ tốt nhất, thấy là Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi trở về, Trường Bình công chúa và Xích Đồng Hầu tự mình ra đón chào.
Hiện giờ, Trường Bình công chúa và Xích Đồng Hầu thậm chí đã không thể nhìn thấu Tần Vấn Thiên, nghĩ đến việc hắn đã danh chấn tiên vực, không khỏi thổn thức không thôi, nhớ lại năm đó, lần đầu tiên Tần Vấn Thiên đi tới hoàng cung tiên quốc, vẫn chỉ là một hậu bối cảnh giới thấp, phá cảnh thành tiên ngay tại nơi này, khi đó, hắn còn đang so tài cùng những đệ tử vương hầu ở đây.
Nhưng hiện tại, những kẻ từng so tài với Tần Vấn Thiên vẫn còn là hậu bối tiểu tử, còn Tần Vấn Thiên, có ai dám dùng ánh mắt lúc trước nhìn hắn?
Người nầy, một khi xưng Đế, sẽ trở thành truyền kỳ sống.
- Hai nhóc này là ai?
Trường Bình công chúa nhìn Chỉ Yên và Chỉ Nhiên hỏi.
- Cô cô, đây là Chỉ Yên và Chỉ Nhiên, chúng ta gặp bên ngoài, thân thế rất đáng thương, bây giờ đã là đệ tử của Vấn Thiên, ta và Vấn Thiên rời khỏi đây, phải nhờ cô cô chăm sóc hai người các nàng và Khuynh Thành giúp ta.
Thanh Nhi nhẹ giọng nói, khiến cho Trường Bình công chúa sửng sốt, nói:
- Mới vừa trở về, lại muốn đi sao?
- Công chúa, ngươi cũng biết thế cục Tiên Vực hiện giờ, bên ngoài nhìn như bình tĩnh, thực ra đã nổi lên gió lốc đáng sợ, chỉ là biến cố trong Cổ Đế thành tạm thời khiến ánh mắt của cả Tiên Vực tập trung trong Cổ Đế thành, tất cả cường giả đều đi đến đó, nhưng mà, sớm hay muộn gì Tiên Vực cũng sẽ xảy ra chuyện lớn, chúng ta đã tiêu dao ba mươi năm rồi, nên đi Cổ Đế thành đi một chút.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói.
- Thanh Nhi cũng đi sao?
Trường Bình công chúa hỏi.
- Ta cũng không muốn nàng đi, chỉ là nha đầu này nghe rằng ta muốn đi, cũng muốn đi theo, ta thấy lo lắng nhưng không làm cách nào lay chuyển được nàng, cô cô có thể giúp ta khuyên nhủ nha đầu này vài câu không?
Tần Vấn Thiên cười khổ lắc đầu, Thanh Nhi nắm tay hắn, giòn giã nói:
- Chàng đi đâu, ta đi đó.
Trường Bình công chúa nghe thấy xưng hô của Tần Vấn Thiên thì trong mặt hiện ra tia sáng kỳ dị, cười nói:
- Sửa xưng hô rồi sao, xem ra chuyện tốt sắp thành, Thanh Nhi, điều Vấn Thiên nói không phải không có lý, không bằng ngươi ở lại đây với ta đi? Bây giờ Cổ Đế thành quá loạn, không phải ngươi thích thanh tĩnh sao?
Động tĩnh trong Cổ Đế thành hiện giờ quá lớn, Tiên Vương tầm thường cũng không dám đi đến đó, ở đó căn bản không có nơi nào sống yên ổn, không thể nào tránh việc phải tranh phong với những người khác.
- Cô cô nói không sai, Thanh Nhi, kẻ thù của ta trong Cổ Đế thành quá nhiều, nếu mang theo nàng thì không tiện.
Tần Vấn Thiên nói.
Ánh mắt thanh lãnh của Thanh Nhi nhìn Tần Vấn Thiên một cái, khiến cho Tần Vấn Thiên mềm lòng ngay, rồi lại nghe Thanh Nhi nói:
- Ta sẽ điều quân trở về sư môn tìm sư tỷ, xem có thể gọi sư tỷ cùng đi không.
- Được rồi.
Tần Vấn Thiên chỉ có thể gật đầu, môn hạ của Cơ Đế có không ít cường giả, cũng không đến mức kẻ thù khắp thiên hạ như mình, huống chi Thanh Nhi có thân phận cao quý, ái đồ của Cơ Đế, con gái của Trường Thanh Đại Đế, dù là ai muốn động vào nàng cũng phải suy nghĩ mấy lần, an toàn hơn hắn rất nhiều.
- Thanh Nhi, vậy ta đi Cổ Đế thành trước, nàng điều quân trở về môn xong, cần phải có sư tỷ đi cùng thì mới được đi, không được phép hành động một mình.
Tần Vấn Thiên nói.
Thanh Nhi nghe Tần Vấn Thiên nói vậy thì dùng ánh mặt lạnh như băng nhìn hắn, có vẻ như oán khí rất lớn, nhìn dung nhan thanh lãnh kia, Tần Vấn Thiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thanh Nhi, khiến cho cả người Thanh Nhi run lên.
Trường Bình công chúa và Xích Đồng Hầu bên cạnh mở to hai mắt, sau đó bọn họ lại càng rung động nhìn thấy Thanh Nhi nhẹ nhàng phản kháng một chút, thấy không có hiệu quả thì để mặc Tần Vấn Thiên như vậy.
- Thanh Nhi, ta biết tấm lòng của nàng, không phải là ta nhẫn tâm, chỉ là ta đã đắc tội quá nhiều người và thế lực, ta làm như vậy, cũng chỉ muốn tốt cho nàng.
Tần Vấn Thiên dịu dàng nói.
Thanh Nhi nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Ta nghe lời chàng, nhưng nếu như chàng xảy ra chuyện gì, ta sẽ không sống một mình.
- Nha đầu ngốc, có nàng và Khuynh Thành, sao ta nỡ xảy ra chuyện chứ.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của nàng, rồi lại nhìn về phía Khuynh Thành nói:
- Khuynh Thành, lúc ta không có mặt, nàng phải tu hành thật tốt đó.
- Chàng cũng phải cẩn thận.
Mạc Khuynh Thành mỉm cười nhìn Tần Vấn Thiên, ba mươi năm chưa từng chia xa, sao nàng đành lòng chứ, nhưng mà trên mặt của nàng vẫn như cũ nở nụ cười sáng lạn, không muốn Tần Vấn Thiên phải lo lắng.
- Cô cô, ta đi trước, ngươi giúp ta sẽ khuyên Thanh Nhi nha đầu.
Tần Vấn Thiên nhìn Trường Bình công chúa nói.
- Gấp như vậy hả?
Trường Bình công chúa cả kinh, mới vừa trở về là đã phải rời khỏi ngay sao.
- An nhàn ba mươi năm rồi, bây giờ cũng nên bắt đầu gấp gáp.
Tần Vấn Thiên cười nói, Trường Bình công chúa cũng không khuyên nhiều, chỉ là nói:
- Sinh trong Đại Thời Đại, ta lại vẫn bình thường như cũ, thiên phú của Vấn Thiên ngươi tuyệt luân, đích xác nên theo đuổi oanh liệt, tranh tài với các vị anh kiệt trong thiên hạ, chỉ là mọi chuyện nhớ lấy an toàn làm trọng.
- Mặc dù không vì bản thân ta, ta cũng hiểu rõ.
Tần Vấn Thiên cười nói, lại nói với Chỉ Yên Chỉ Nhiên:
- Các ngươi phải chăm sóc sư nương cho tốt, biết không?
- Dạ, sư phụ cứ yên tâm.
Chỉ Nhiên gật gật đầu.
- Tiểu nha đầu.
Tần Vấn Thiên xoa đầu hai người, ngay sau đó thân hình chớp lóe đi mất, cho dù lưu luyến Thanh Nhi và Khuynh Thành sau lưng mình nhưng hắn vẫn không quay đầu.
...
Ba mươi năm tuy ngắn ngủi đối với tiên vực, nhưng đối với Cổ Đế thành và võ mệnh tu sĩ trong Cổ Đế thành trung mà nói, ba mươi năm này, không ngắn chút nào.
Quy tắc của Cổ Đế thành thay đổi, trời giáng cơ duyên, có truyền thừa thống nhất giáng xuống từ trên trời, trong ba mươi năm nay đã sinh ra không biết bao nhiêu cường giả mà nói, có người lột xác, có người càng mạnh, đương nhiên, cũng có thi luy huy, không biết có bao nhiêu Tiên Vương danh chấn Tiên Vực nhất thời đã vẫn lạc trong Cổ Đế thành.
Tiên Vực rất ít khi trải qua ba mươi năm như vậy, Cổ Đế thành cũng vậy, nghe những người đã sống vô số năm tháng đàm luận, Cổ Đế thành thay đổi, đó là biểu hiện cho việc một thời đại mới đã đến, Tiên Vực sẽ sinh ra nhân vật siêu phàm, chuyện này cũng chứng minh cho việc Thiên Đạo Thánh Viện xuất hiện sẽ sinh ra nhân vật truyền thuyết như Cổ Chi Đại Đế, lại thêm Yêu Thần sơn hiện thế lần nữa, man hoang đại yêu tiến vào tiên vực, ma tu của Vạn Ma đảo cũng ra ngoài đi lại, mặc cho ai cũng hiểu rõ, bầu trời Tiên Vực sắp thay đổi.
Lúc này, trên một ngọn núi hoang của Cổ Đế thành, có hai bóng dáng một nam một nữ, nam tử dáng người thon dài, ngọc thụ lâm phong, hắn bình tĩnh mà đến nhưng vẫn không thể che dấu thương cảm trong hai mắt, hắn ngồi trên núi hoang chi, trong lòng ôm một vị nữ tử áo trắng, áo trắng như tiên, dung nhan xinh đẹp, đầu đầy tóc bạc, sắc mặt nàng cũng là trắng xanh, khóe miệng có vết máu.
- Ta không nên tới Cổ Đế thành.
Nam tử nhẹ giọng nói, ngữ khí đạm mạc như thế, có vẻ như không có một chút tình cảm nào.
- Ngốc tử.
Nữ tử vươn ngón tay mảnh khảnh ra, vuốt ve hai gò má của hắn, dịu dàng nói:
- Nơi này vốn là nơi chàng nên tới, anh hùng thiên hạ ganh đua cùng nhau, sao có thể thiếu chàng chứ, tu hành bên cạnh ta là khiến chàng ấm ức rồi.
- Nếu không phải nhờ nàng, ta không có hôm nay, ví nàng không gặp ta, cũng sẽ không có kết cục hôm nay, nàng giúp ta được trọn vẹn, mà ta lại làm phiền tới nàng.
Thanh niên nói khẽ.
- Nếu như không có ta, có lẽ thành tựu của chàng sẽ còn cao hơn nữa, còn kết cục của ta ... Có thể chết trong lòng chàng, đã rất đẹp rồi, cả đời này của ta chẳng còn gì không hài lòng.
Trên khuôn mặt trắng xanh của nữ tử vẫn lộ ra nụ cười mỹ lệ, giống như vô cùng hạnh phúc.
- Vốn là ta phụ nàng, nàng lại vì ta mà chết.
Thanh niên nói.
- Chàng chưa từng phụ ta, hơn nữa đại thế hiện giờ, thiên kiêu tập hợp trong Cổ Đế thành, có biết bao nhiêu anh hùng đã hóa thành xương trắng, trong số mạng của ta đã định sẵn có một kiếp này, đó là nhất định.
Nữ tử vẫn mỉm cười, nói:
- Ta mệt mỏi rồi nên đi trước, chàng phải bảo trọng.
Nói xong, nữ tử chậm rãi nhắm hai mắt lại, khí tức dần dần tiêu tán, nhưng mà dung nhan của nàng lại bình tĩnh tường hòa, đi rất an tường.
Thanh niên nhìn về phương xa, gió nhẹ thổi qua, hình như có cát bay vào mắt, khóe mắt thanh niên có lệ chảy xuống, hắn ngẩng đầu nhìn vào hư không, trong thiên địa có vô tận ánh sáng phù văn rơi xuống, giống như đại đạo, tất cả ánh sáng đang rơi xuống này đều đạo thống truyền thừa, đến từ những Tiên Vực khác.
Một ánh sáng đáng sợ bắn ra từ hai mắt của thanh niên, hắn giống như nhìn xuyên qua tất cả, nhìn thấu cả trời đất, trong phút chốc ánh sáng đại đạo kia rơi xuống giữa hai mắt của hắn, hóa thành vô tận quang văn, lóe ra mà rồi tiến vào khiến cho đôi mắt hắn trở nên lấp lánh như ngọc, giống như một thế giới luân hồi.
- Buồn cười, hóa ra ta tu lại là một đời luân hồi sao?
Thanh niên ngẩng đầu nhìn qua thiên địa, ngóng nhìn hư không vô tận, khí chất của hắn giống như đã thay đổi, cả người cũng đang thay đổi, nhưng khóe miệng lại lộ ra vẻ châm chọc, cũng không biết là đang châm chọc người khác, hay là đang châm chọc bản thân mình.
Nếu là có những người khác ở đây thì nhất định sẽ thán phục, bởi vì tu vi của thanh niên không cao, chỉ là Tiên Vương Trung Giai thôi, đế vận cũng không hề mạnh, nhưng mà hình như hắn lại lĩnh ngộ một loại đạo thống truyền thừa.
Cũng giống như điều thanh niên gặp phải, trong Cổ Đế thành, không ngừng có người nổi lên, đạt được cơ duyên, đột phá cảnh giới, đương nhiên, cũng có cường giả bỏ mạng.
- Ai?
Thanh niên đạm mạc mở miệng, trong giọng nói lộ ra ý yên lặng, hắn thậm chí không cử động.
Sau lưng hắn, xuất hiện một bóng dáng, đúng là Tần Vấn Thiên.
Hắn trở lại, lại đi tới Cổ Đế thành, nhìn thấy ánh sáng từ trong hư không rơi xuống như vô cùng vô tận, trong lòng thán phục, trời giáng đạo thống truyền thừa, không chỉ có một loại, có vẻ như sẽ vĩnh viễn buông xuống Cổ Đế thành, chưa từng tan biến, vậy thì hôm nay làm sao có thể không thay đổi?
Ba mươi năm qua, hắn rời khỏi đây, du lịch trong tiên vực, đối với việc tu hành của hắn, hắn không biết là đúng hay sai, là tốt hay xấu, nhưng mà hắn không hối hận, mỗi người đều có tu hành chi đạo, năm đó hắn buông tay với cơ duyên của Cổ Đế thành rời khỏi, là lựa chọn của hắn, là tu hành chi đạo của hắn.
- Là ta.
Tần Vấn Thiên xóa tan mặt nạ Đao Kiếm Tiên Vương, lộ ra dung mạo thật.
Đôi mắt thanh niên hơi dao động, có điều cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, hắn vẫn không quay đầu, chỉ bình tĩnh nói:
- Năm đó, ngươi ta cùng tham dự thử thách của Đông Thánh, ngươi đạt được đệ nhất, Vạn Hóa lựa chọn ta, không nghĩ tới, thế gian thay đổi thất thường, Đông Thánh Tiên môn không còn tồn tại nữa, Đông Thánh Tiên đế không tiếc toàn bộ đại giá muốn giết ngươi, mà nàng, lại vẫn lạc.
- Nén bi thương.
Tần Vấn Thiên không nói gì, không biết nói gì, hắn cũng không nghĩ tới, gặp lại Hoa Thái Hư, lại trong hoàn cảnh như vậy.
- Bi thương đã qua, mọi thứ đều cần phải luân hồi.
Hoa Thái Hư bình tĩnh nói, thu thân thể Vạn Hóa Tiên Vương lại, thân hình chớp lóe, xông thẳng lên trời.