Bất luận là cường giả chiến đấu hay cường giả vây xem đều chấn động, Tần Vấn Thiên bị vây giết bằng vào sức của một người cường nganh tiêu diệt ba cường giả Đại Đế cảnh.
Sức chiến đấu vô cùng cường đại, thể chất tu hành đáng sợ, thân thể bất tử, quả thật hoàn mỹ.
Một Tần Vấn Thiên vô song thiên kiêu như vậy, nếu hắn bước vào Đế cảnh, muốn giết được hắn càng khó khăn hơn, nếu hắn bước vào đẳng cấp Tiên Đế, khi đó trong Tiên Vực mênh mông ai có thể đỡ được hắn đây?
Điều này khiến người khác cảm thấy không rét mà run, cũng may hiện giờ giết hắn trước, nếu không để mặc hắn phát triển cường đại lên là chính là đại địch chân chính, nhất là trong thời kỳ loạn lạc được công nhận này, nếu hắn quật khởi, không biết sẽ có bao nhiêu thế lực là kẻ thù của hắn phải chịu cảnh tượng bị hủy diệt.
Ba vị Tiên Đế chết đi khiến rất nhiều cường giả thế lực mạnh cảm thán, lần này quyết định không sai, trước khi Tần Vấn Thiên còn chưa cường đại là giết hắn, đây không thể nghi ngờ là điều chính xác nhất.
Những cường giả vây xem cuộc chiến kia không khỏi cảm thán, nhân vật như vậy chết ở đây quả thật đáng tiếc, nhưng những kẻ kia đích thực cũng hi vọng Tần Vấn Thiên sẽ chết.
Thời đại này ai cũng hi vọng bản thân trở thành sự tồn tại vô thượng, đứng trên đỉnh Tiên Vực.
Tần Vấn Thiên khiến bọn họ cảm nhận được sự run sợ, cũng may hắn vẫn sẽ phải ngã xuống, hoàn toàn bị diệt trừ.
Giờ phút này Tấn Vấn Thiên ở trên không, vị Tiên Đế trung giai kia phá nát ma chưởng ấn ngăn cách hư không, Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, bên trong tinh hồn còn sót lại lực lượng điên cuồng bắt đầu gầm thét, hai con ngươi trở nên đáng sợ ngóng trông hư không, cho dù là một khắc sau cùng, đối mặt với Tiên Đế trung giai, hắn vẫn phải chiến đấu.
- Loạt xoạt...
Dây mây của Trường Thanh Đại Đế phá bỏ vòng vây, cuốn tới hướng này, xẹt qua hư không, chém hết mọi thứ. Có thể nói hiện giờ Tiên Đế trung giai này chắc chắn không phải nhân vật tầm thường, tinh thần đồng huy, quy tắc vô tận rít gào cắn nát những dây mây kia, hắn nhìn Tần Vấn Thiên dưới hư không, một ngón tay chỉ tới, trong chớp mắt lực lượng hủy diệt xuyên qua đánh tới thân thể Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên rống to, lực lượng quy tắc phóng thẳng lên trời, hóa thành Chân Long, Chu Tước.
Tiên Đế trung giai trong hư không di chuyển giậm chân tại chỗ, thiên địa rung động lắc lư, lực lượng vô hạn xé nát Chân Long, diệt Chu Tước, năng lượng cuồng bạo sát phạt xuyên qua nhập vào trong thân thể Tần Vấn Thiên, tiếng vang xuy xuy đáng sợ truyền ra, thân thể không trọn vẹn của Tần Vân Thiên lại một lần nữa bị nghiền nát.
Lực lượng trong cơ thể Tần Vấn Thiên đã hao hết, cảm thấy vô lực, hơn nữa Tiên Đế còn đánh tới, tất cả mọi người đều hiểu dù thể chất Tần Vấn Thiên cường thịnh lại cũng bất lực xoay chuyển, hơn mười thế lực siêu nhiên muốn hắn chết, hắn sao có thể sống được.
Bản thân Tần Vấn Thiên cũng biết hắn không sống được nữa, xoay người, tầm mắt hắn nhìn nhìn Thanh Nhi đang bị vây trong vòng cây Vạn Cổ Trường Thanh cùng với nhìn hướng Khuynh Thành, trong hai mắt lại xuất hiện ý cười vui vẻ, nhìn Thanh Nhi, lại nhìn Khuynh Thành.
Thanh Nhi cũng nở nụ cười với Tần Vấn Thiên, lúc này nàng không khóc, mà là nở nụ cười sáng lạn giống như Tần Vấn Thiên, đẹp vô cùng, giống như muốn khắc thật sâu dung nhan xinh đẹp nhất vào trong đầu Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên giang hai tay, giống như muốn ôm, hoặc như biết sẽ chết nên buông bỏ tất cả.
Tiên vực đa kiều, giang sơn như họa;
Sổ bách niên tu hành, tuyệt đại phong hoa;
Bại đế vương, đấu thương thiên, ninh phụ thiên hạ, bất phụ tha!
.....
Năng lượng hủy diệt xuyên qua, thân hình Tần Vấn Thiên bị nghiền nát, giờ phút này, cho dù là thân thể tàn cũng đã không còn, hoàn toàn bị hủy diệt.
Nhìn bóng dáng kia biến mất, tất cả những nơi đang chiến đấu dường như đột ngột ngừng lại, là đột ngột, trong đó có rất nhiều trận chiến giữa các Tiên Đế cũng đột ngột ngừng lại như vậy.
Trong trận chiến này có Tiên Đế chết trận, có Tiên Đế trọng thương, có Tiên Đế chạy trốn.
Một trận chiến cuồng bạo như vậy, chỉ trong khoảnh khắc Tần Vấn Thiên chết ngừng lại một cách quỷ dị, cường giả khắp nơi chậm bước trở lại, nhìn bóng dáng biến mất kia.
Chết rồi?
Đương nhiên, một vị Tiên Đế trung giai tinh thần đồng huy phóng thích lực lượng hủy diệt xuyên qua cơ thể đối phương sao có thể không giết chết được đối phương, dù là thân thể khôi phục lại như ban đầu cũng vẫn sẽ tan thành mây khói.
Có người ánh mắt lạnh lùng, có người khẽ thở ra, có người ngầm bi phẫn rống giận, cũng có người lặng lẽ thở dài.
Một vị thiên kiêu Vương cảnh vô song ở Cổ Đế Chi Thành giết các đại thế lực đẳng cấp khắp Tiên Vực không hề có lực hoàn thủ, một vị chỉ chớp mắt đã giết một lúc ba Đại Tiên Đế tuyệt thế, cứ chết như vậy sao.
Kể từ đây Tiên Vực không còn Tần Vấn Thiên nữa.
- Rốt cục đã chết rồi sao?
Thần sắc Đông Thánh Tiên Đế băng lãnh vô cùng, nhưng lửa giận hận thù của hắn vẫn không có cách nào biến mất, hắn muốn diệt Trường Thanh Tiên quốc, hủy diệt Thiên Biến Tiên môn, nhưng hắn cũng hiểu e rằng Tần Vấn Thiên vừa chết, trận đấu này không thể tiếp tục được nữa, nhiều thế lực cường đại bị cuốn vào trong cơn gió lốc này, sau khi giết Tần Vấn Thiên nếu còn muốn tiếp tục ra tay, dù giành được thắng lợi sau cùng, chờ đợi bọn họ chính là trả thù dưới tình thế thảm thiết không thể khống chế.
Tử Đế cũng ngừng chiến đấu, nhìn xuống dưới, đôi đồng tử dưới ánh sáng lộ ra màu tím sắc bén, không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
- A...
Bạch Vô Nhai gầm lên một tiếng phẫn nộ, lòng bàn tay thậm chí đã có máu tươi chảy ra.
Báo thù, hắn nhất định phải báo thù.
Tầm mắt của hắn không ngừng đảo qua ghi nhớ toàn bộ những kẻ đã tham chiến, mối thù này hắn nhất định phải báo, không tiếc bất cứ giá nào.
Thiên Biến Đế Quân cùng với hai vị Tiên Đế khác trong Thiên Phù Giới thở dài trong lòng, gương mặt Bạch Vô Nhai không cảm xúc, nhưng trong hai mắt thâm thúy lại xuất hiện sát niệm mãnh liệt.
Tần Vấn Thiên do một tay hắn dẫn vào Thiên Phù Giới, từ cái ngày Đông Thánh thu làm đồ đệ, hắn đã quen biết Tần Vấn Thiên ở thế giới Nhân, có thể nói rằng hắn đã nhìn quãng đường phát triển này của Tần Vấn Thiên, dù Tần Vấn Thiên gọi hắn là sư huynh, bọn họ là sư huynh đệ, nhưng trên thực tế hai người càng giống quan hệ trưởng bối và vãn bối hơn. Trong lòng Bạch Vô Nhai như vậy, trong lòng Tần Vấn Thiên cũng như vậy.
Mà bây giờ Tần Vấn Thiên đã chết, người mà Bạch Vô Nhai hắn dẫn vào Thiên Phù Giới lại không có năng lực bảo vệ. Hắn ngẩng đầu ngóng nhìn hư không, quyết định năm đó dẫn Tần Vấn Thiên vào Thiên Phù Giới là đúng hay sai? Hắn có chút hoài nghi chính bản thân mình.
Gương mặt Trường Thanh Đại Đế không biểu hiện cảm xúc gì, trong mắt của hắn cũng đảo qua tất cả mọi người ở đây, hắn đã nhớ kỹ, không chỉ Tần Vấn Thiên chết, mà đây cũng là nỗi khuất nhục lớn nhất cả cuộc đời Trường Thanh Đại Đế hắn, là nỗi khuất nhục của cả Trường Thanh Tiên quốc.
Nhưng hắn cũng không tuyệt vọng, hắn tin tưởng hắn sẽ còn trở lại.
Nam Hoàng Nữ Đế âm thầm thở dài, nàng và Tần Vấn Thiên chỉ gặp mặt nhau vài lần, nhưng lại không ảnh hưởng sự tán thưởng của nàng với hậu bối này, nàng còn muốn nhìn thấy hắn quật khởi, đáng tiếc...
Rất nhiều cường giả Nam Hoàng thị đều thở dài trong lòng, nhưng lại không thể thay đổi được gì.
Bọn họ có thể tham chiến, không tiếc mạo hiểm tham chiến đã là rất hiếm thấy rồi.
Cổ Phật Vấn Tâm tự chắp tay trước ngực tụng một tiếng Phật âm, hai mắt nhắm chặt, bảo trì dáng vẻ nghiêm trang.
- Vì chuyện ngày hôm nay, cần phải loại bỏ kết quả hắn ngày mai, chư vị bảo trọng.
Phật âm vừa rơi xuống, quang mang lấp lánh, thân thể của hắn đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa. Người của Vấn Tâm tự lục tục rời đi, chỉ còn lại Phật âm lượn lờ, như có tầng thâm ý chất chứa trong đó, nhưng đã là Phật ngữ, sao có thể dễ dàng hiểu thấu được, bọn họ cũng không hiểu, cũng không muốn tìm hiểu.
Người nơi này cũng là những nhân vật lớn, nếu đã làm thì cũng đã nghĩ tới hậu quả, dù gieo xuống nguyên nhân gì thì bọn họ cũng sẽ chấp nhận.
- Huynh đệ, đi mạnh khỏe.
Lý Dục Phong thì thào nói, kẻ hèn mọn Tiên Vương hắn không thể thay đổi được điều gì cả.
Bắc Minh Lộng Nguyệt, Hứa Thanh Dao, thậm chí nữ Thần Hồ kia đều ngầm thở dài một tiếng, khóe mắt Hứa Thanh Dao thậm chí còn chảy ra nước mắt, khiến cha mẹ Tiên Đế nàng kinh ngạc phải nhìn nàng một cái, nhưng nàng đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, vươn tay gạt vệt nước mắt, vẫn cảm thấy bi thương một hồi như cũ.
E rằng đây sẽ là trận chiến mà nàng vĩnh viễn cũng không thể quên được.
Bắc Minh U Hoàng nhìn vùng chiến trường này, nhìn bóng dáng Tần Vấn Thiên biến mất, ánh mắt nàng vẫn luôn thâm thúy, lạnh lùng, nhưng trong đầu lúc này không ngừng hồi tưởng những tháng ngày nàng quen biết Tần Vấn Thiên kia, nhớ tới sự bất kính, những lần Tần Vấn Thiên khinh thường nàng.
Nàng đáng ra phải tự tay giết chết hắn, vậy mà giờ khắc này khi Tần Vấn Thiên đã chết, vì sao nàng chẳng những không cảm thấy vui vẻ chút nào, ngược lại còn có chút bi thương đây.
Trong khoảng không yên tĩnh không ngừng có tiếng rít gào truyền tới, đó là tiếng gào của Tiểu Hỗn Đản. Khi tiếng gào của nó vang lên còn chảy ra nước mắt Địa Ngục, bị lão Thôn Thiên Thú trực tiếp cưỡng chế dẫn đi, bằng không hai nhóc này sẽ thực sự đi chịu chết.
Không ít người bất giác nhìn về một hướng, đó là hướng Trường Thanh Tiên quốc, nơi Thanh Nhi đang đứng. Tần Vấn Thiên là vì nàng, biết rõ hắn phải chết vẫn đến đây.
Ở phương hướng kia có một nữ tử cực kỳ xinh đẹp đang quỳ khóc trên mặt đất, mái tóc dài đang che lại dung nhan tuyệt thế của nàng, người đó chính là Mạc Khuynh Thành.
Nhưng hoàn toàn bất đồng với nàng chính là Thanh Nhi vẫn nhìn theo hướng Tần Vấn Thiên biến mất. Nàng không rơi lệ, mà là cười? Bóng dáng Tần Vấn Thiên giống như vẫn đang ở đó, luôn quanh quẩn trong đầu nàng, nhìn nàng mỉm cười, nụ cười vẫn xinh đẹp, rạng rỡ như vậy.
Vì vậy nàng cũng cười, nụ cười rất đẹp, vẻ đẹp này khiến cường giả xung quanh đều cảm thấy ngạc nhiên.
Nương theo nụ cười đó, mái tóc dài đang phiêu động của Thanh Nhi kia cũng xuất hiện một sợi tóc dài trắng như tuyết, không còn chút màu nào.
Sau đó, trái tim rất nhiều người rung động, mái tóc của Thanh Nhi không ngừng chuyển thành màu trắng tuyết, trong chớp mắt, cả mái tóc đen mềm như tơ hóa thành tưởng niệm trắng ngần như tuyết.
Chớp mắt đã bạc đầu!
Nhưng trong mắt nàng vẫn là nụ cười mỉm như cũ.
Dù đầu đã bạc, nhưng nàng vẫn xinh đẹp, một vẻ đẹp khác thường, một vẻ đẹp thê lương, đẹp tới mức kinh thiên động địa.
- Thanh Nhi.
Nội tâm Trường Thanh Đại Đế rung động, đau đớn trong lòng, dù có rất nhiều thứ không liên quan tới nàng, nhưng lúc này vẫn cảm thấy đau lòng.
Đại Tế Ti Ma điện Tài Quyết thở dài, thân hình chớp lóe về tới bên Bạch Tinh, nhưng chỉ một khắc sau con ngươi của hắn đã co rút lại, thân thể bất giác run lên sợ hãi.
- Bạch Tinh.
Trong lòng hắn run rẩy lợi hại, nhìn chằm chằm Bạch Tinh.
Giờ khắc này, hai mắt Bạch Tinh nhìn chằm chằm phía trước, nhìn chằm chằm nơi bóng dáng Tần Vấn Thiên biến mất, hai tròng mắt đều là huyết sắc, trong hai mắt đều chảy ra lệ.
Mà lệ chảy xuống này lại toàn một màu đỏ tươi, là nước mắt màu máu.