Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Người tinh thần nhỏ giấu trong không gian, vô biên vô hạn như tinh không mênh mông.
Lúc này có một loại vật vô hình phiêu du bên trong tinh thần, giống như vật hư vô, không nhìn thấy, cũng không sờ được.
Qua một lúc sau, vật vô hình này như có ý thức, lại bay lên chạy quanh bốn phía, giống như cảm nhận được mọi thứ.
Linh hồn vô hình thấp thoáng hóa thành một cái bóng cực kỳ hư ảo, rõ ràng chính là bóng dáng Tần Vấn Thiên.
- Nơi này là đâu?
Tần Vấn Thiên cảm giác mảnh không gian này dường như mênh mông, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện đây không phải tinh hà cửu thiên, mà là một nơi tương tự.
- Đây là người tinh thần nhỏ trong não của ta.
Tần Vấn Thiên sinh ra một luồng ý thức, vô cùng kinh ngạc. Hắn không chết, hình như Bất Tử Kinh đã bảo vệ một mạng của hắn, hơn nữa luồng chủ hồn còn sót lại của hắn cũng bị hút vào bên trong người tinh thần nhỏ sao?
Vật mà phụ thân để lại cho mình này rốt cuộc là bảo vật gì?
- Linh hồn bất diệt là vì bất tử.
Linh hồn Tần Vấn Thiên dao động, ngay sau đó lại dùng hình thái linh hồn bắt đầu tu hành.
Hắn không suy nghĩ về trận chiến ấy, không suy nghĩ quá nhiều tạp niệm, hiện giờ hắn chỉ có một ý niệm trong đầu: sống sót, hắn phải sống sót.
Có Bất Tử Kinh ở đây, linh hồn của hắn đủ sống lại, đến lúc đó sẽ cải tạo lại thân thể.
Chỉ cần không chết thì chính là hi vọng, cho dù tất cả đều đã mất thì vẫn có thể lặp lại một lần nữa.
Thời gian trôi qua từng chút một, trong thế giới tinh thần này vô cùng yên tĩnh, không có một giọng nói nào, nhưng thê thảm tới mức độ này, dù có phương pháp nghịch thiên như Bất Tử Kinh, muốn để linh hồn sống lại, nhưng vẫn không thể làm được trong một khoảng thời gian ngắn, một lần tu hành cũng quên mất thời gian.
Trong nháy mắt đã bảy năm trôi qua, bảy năm này trong Tiên Vực đã xảy ra rất nhiều biến hóa lớn, Cổ Đế Chi Thành cũng đã thay đổi rất nhiều, không ngừng có cường giả quật khởi, có cường giả sụp đổ.
Đã có rất nhiều người dần lãng quên trận chiến năm đó, cái tên Tần Vấn Thiên cũng dần hóa thành tro tàn trong trí nhớ mọi người, thi thoảng mới có một số người lơ đáng nhắc tới trận chiến rung động Tiên Vực năm đó.
Nhưng vẫn có một vài người sẽ không quên trận chiến đó.
Những người tham dự trận chiến năm ấy có không ít đệ tử hậu bối đã bị giết, thậm chí còn có hai Tiên Đế bị diệt, có thể thấy thực lực của cường giả sát lục kia thế nào.
Tiên Đế đẳng cấp - Vũ Đế.
Cũng vì vậy mà Tiên Vực bạo phát đuổi giết, mấy vị Tiên Đế đẳng cấp đuổi giết một Vũ Đế, đánh trọng thương Vũ Đế, thiếu chút nữa đã tiêu diệt, nhưng vẫn để Vũ Đế chạy thoát, dẫn tới không ít oanh động không nhỏ trong Tiên Vực.
Thế những, dù thế giới bên ngoài có xảy ra biến đổi lớn thế nào, thì bên trong cấm địa Bắc Minh vẫn vô cùng hoang vu, ít ai lui tới.
Người điên lôi thôi vẫn vĩnh viễn không cảm thấy vô vị, hoặc như đã sớm quen với sự cô tịch. Hắn nằm trên một tảng đá trong đống hoang tàn, giống như đang ngủ, lại giống như đang lặng lẽ chờ đợi điều gì đó.
Trong người tinh thần nhỏ, trải qua bảy năm tu luyện, linh hồn Tần Vấn Thiên đã dần lớn mạnh, giống như năm xưa, có thể ngưng tụ ra thân hồn rõ ràng, xây dựng trong khoảng không gian này.
Lúc này hắn rốt cuộc đã ngừng tu luyện.
Hồn đang phiêu động trong không gian tinh thần, đi tới một ngôi sao, một khắc sau, một ánh sao chói sáng chớp diệu, Tần Vấn Thiên cảm thấy trong ý thức đã xuất hiện nhiều mảnh ký ức hơn, nhưng lại không phải trí nhớ về phụ thân, mà là phương pháp thần thông.
Chiến Thiên Thần Quyết: tu hành tới mức vô hạn, có thể bạo nổ thế giới, vĩnh viễn hủy thiên diệt địa, phá nát không gian.
Ý thức Tần Vấn Thiên rung động, toàn thân hắn lại bay tới ngôi sao khác, một khắc sau lại có một ký ức mới xuất hiện.
Sát Lục Thần Thuật: tu luyện giết chóc, tu tới đại thành, vươn tay xuất hiện hàng tỉ tia sáng giết chóc, diễn hóa ra phương pháp giết chóc vô hạn, một kích có thể phá hủy hàng tỉ sinh linh, chính là phương pháp diệt thế.
Linh hồn Tần Vấn Thiên chấn động, không ngừng đi tới những ngôi sao khác, mỗi một lần thân hồn của hắn cũng sẽ run rẩy một lúc, một hồi sau, toàn thân hắn ngập tràn trong sự kinh ngạc, ngây ra như phỗng, giống như hồn phách đã chảy máu, đương nhiên lúc này hắn xác thực chỉ còn lại hồn phách.
Toàn bộ phương pháp tuyệt thế đều ngang ngửa Thần Chi Thủ, thủ đoạn Thần Minh. Mỗi một loại đều đủ khiến khoảng Tiên Vực này phải điên cuồng, nhưng phương pháp trong người tinh thần nhỏ này dường như bất tận, dùng mãi không hết.
Thân hồn của hắn rung động thật lâu, sau đó mới thì thào nói:
- Phụ thân, người đến tột cùng đã để lại cho ta vật nghịch thiên gì vậy.
Ngay lúc hắn chết, chủ hồn không chết, hơn nữa còn được hút vào khoảng không gian này, có thể nghĩ được vật này nghịch thiên tới cỡ nào.
Có lẽ năm đó phụ thân đã dựa vào vật này mới không chết, xây dựng lại cuộc đời nói.
Tần Vấn Thiên nghĩ tới phụ thân từng bị gia tộc ép buộc phải giao ra thứ gì đó, chẳng lẽ chính là bảo vật nghịch thiên này?
Mà hiện giờ phụ thân đã truyền vật ấy cho hắn.
Hắn nhớ tới đoạn hình ảnh khi bản thân vẫn còn là một đứa trẻ, chính là lúc đó nhỉ.
Hắn từng cho rằng trong này chỉ là một mảnh ký ức của phụ thân, nào ngờ còn có nhiều thần thuật như vậy.
Hơn nữa, mặc dù là lúc này thì hắn vẫn không hoàn toàn đào móc bí mật trong bảo khố này ra, rốt cuộc người tinh thần nhỏ này là cái gì?
- Đã qua nhiều năm như vậy rồi, Thanh Nhi và Khuynh Thành, các nàng có khỏe không? Còn có Tinh nha đầu, đám người Mộng Trần, Vân Hi không biết thế nào rồi, mà ta lúc này đang ở đâu đây? Còn cả Trường Thanh Tiên quốc nữa.
Tần Vấn Thiên suy nghĩ, ngay sau đó linh hồn của hắn bay ra ngoài.
Ở bên ngoài, kẻ điên lôi thôi đang nằm ngủ bỗng khẽ giật lông mi, ngay sau đó mở mắt, ngồi dậy, lập tức nhìn thấy trước mặt một khí tức yếu ớt đến mức không cách nào cảm nhận được đang phiêu động, sau đó ngày càng trở nên mãnh liệt, một cỗ khí tức mạnh mã giáng xuống, cỗ khí vô hình lưu động, ngay sau đó, một tôn thân hồn như ẩn như hiện hóa thành bóng dáng Tần Vấn Thiên.
Trong hai mắt của kẻ điên lôi thôi xuất hiện sự sắc sảo, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, nhìn thân hồn Tần Vấn Thiên chằm chằm nói:
- Thú vị, ngươi sống lại trong pháp bảo đằng kia hả?
Tần Vấn Thiên cũng sửng sốt, bản thân sau khi tỉnh lại không ở Trường Thanh Tiên quốc, mà lại ở trong khu vực cấm địa Tiên sơn của Bắc Minh triều, hơn nữa còn gặp phải lão biến thái này.
- Lão già, là ngươi dẫn ta tới đây?
Tần Vấn Thiên hỏi, giọng điệu rất tự nhiên.
- Khà khà, thú vị.
Lão biến thái nhảy xuống, ngay sau đó đảo quanh Tần Vấn Thiên, dáng vẻ ngập tràn tò mò nói:
- Bên trong pháp bảo này có gì? Ngươi lấy được nó từ đâu?
- Tổ truyền.
Tần Vấn Thiên trợn trắng mắt nói.
- Tổ truyền? Tiên Vực Thanh Huyền không thể nào lấy ra được một vật thế này.
Lão giả nheo mắt lại, ánh mắt tìm tòi chăm chú khiến Tần Vấn Thiên không được tự nhiên.
- Thôi, ta cũng không hỏi, chỉ e đến bản thân ngươi cũng không biết, nhưng ngươi nhìn thấy lão nhân ta sao còn không dập đầu đi, sao vẫn còn thái độ thế này?
Lão giả kia nói.
Tần Vấn Thiên trợn mắt, không để ý tới đối phương.
- Sau khi ta chết, Trường Thanh Tiên quốc thế nào rồi?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Sau khi ngươi chết, cuộc chiến cũng ngừng, có điều hiện giờ thế nào ta cũng không biết, nhưng ngươi bây giờ nên nhớ tới bản thân mình trước đã. Hiện giờ ngoại trừ lực lượng linh hồn ra, đến cả thân thể ngươi cũng không có, còn tâm tư nghĩ tới chuyện khác sao.
Lão già này có chút hăng hái nói.
- Không phải ngươi truyền thụ Bất Tử Kinh cho ta sao, linh hồn không chết, đã không bị diệt thì còn gì để lo lắng nữa.
Tần Vấn Thiên nói.
- Khà khà, ngươi trùng tố thân thể thử xem.
Lão giả cười tủm tỉm nhìn Tần Vấn Thiên giống như nhìn một loại trân bảo hiếm có thế gian. Cảm giác không được tự nhiên của Tần Vấn Thiên ngày càng mãnh liệt.
Thân hồn Tần Vấn Thiên gật đầu, ngay sau đó khoanh chân ngồi xuống, trên gương mặt hồn dần xuất hiện huyết nhục, gân cốt, qua một lúc lâu, thân thể đã bao trùm lấy linh hồn, một con người bằng xương bằng thịt xuất hiện, thân thể hoàn chỉnh, không có chút tỳ vết nào, giống Tần Vấn Thiên khi trước như đúc.
Nhưng đến khi Tần Vấn Thiên mở to mắt lại ngơ ngác nhìn phía trước, ánh mắt có vẻ có chút vô thần.
Duỗi hai tay ra, Tần Vấn Thiên nhìn da thịt tỏa sáng, thì thào nói:
- Tất cả lại làm lại một lần nữa sao?
Khi hắn cải tạo thân thể mới ý thức được, lần này hắn thật sự đã chết một lần, chứ không phải trọng thương. Nhục thể đã bị đánh nát, linh hồn thiếu chút nữa bị hủy diệt, còn sót lại một tia bất diệt, một lần nữa sống lại.
Nhưng hậu quả chính là hiện giờ lực lượng linh hồn của hắn mặc dù vẫn rất mạnh, nhưng thân thể cải tạo lại trống rỗng, không có tinh thần lực, càng đừng nói tới quy tắc lực lượng, hoàn toàn trở thành người bình thường.
- Ta... bị phế rồi sao?
Tần Vấn Thiên thì thào hỏi.
- Ha ha ha...
Kẻ điên lôi thôi thế nhưng lại bỗng phá lên cười. Hắn ngẩng đầu, hai con ngươi giống như xuyên thấu hư không, cảm thán nói:
- Thiên hạ này thậm chí còn có kẻ ngu muội như ngươi. Ngươi có biết cơ duyên này thế nào không? Cho dù là những nhân vật vô thượng kia nếu có thể có bậc cơ duyên này đều nguyện ý trả bất cứ giá nào, còn ngươi lại nảy sinh cảm khái như vậy.
- Cơ duyên!
Tần Vấn Thiên sửng sốt, ngay sau đó hai mắt chớp chớp.
Chỉ trong nháy mắt, trái tim Tần Vấn Thiên rung động mãnh liệt, hắn cảm giác lực lượng trong đất trời, cảm thấy lực lượng tinh thần dao động, quả nhiên vô cùng rõ ràng.
Giống như nghĩ tới điều gì đó, hai mắt Tần Vấn Thiên bỗng nhiên nhắm lại, ngay sau đó cảm giác như bản thân đang bay bổng.
Cũng không qua lâu lắm, khi Tần Vấn Thiên mở mắt ra một lần nữa, hai mắt tỏ vẻ sắc sảo, ngập tràn sức sống.
Hắn nhìn lão nhân điên khùng, đã hiểu ra vì sao đối phương lại cười to như vậy.
- Đã hiểu chưa?
Lão biến thái cười nhìn Tần Vấn Thiên.
- Đa tạ tiền bối.
Tần Vấn Thiên khom người nói.
- Rốt cục cũng cam lòng gọi một tiếng tiền bối rồi hả?
Điên lão đầu vươn tay vuốt mái tóc dài ra đằng sau, híp mắt nhìn Tần Vấn Thiên, cười nói:
- Mặc dù tu hành quan trọng thì có thể thế nào, ngươi cũng đã biết có bao nhiêu người không tiếc chuyển thế tu hành cũng không có được cơ duyên bậc này như ngươi, ngươi có thể dẫn linh hồn cường đại và kinh nghiệm trực tiếp xây dựng nên, kế tiếp bằng vào ưu thế tinh hồn, tốc độ tu luyện của ngươi sẽ nhanh đến cỡ nào? Về phần cảnh giới, có lĩnh ngộ trước kia của ngươi, cảnh giới trước Tiên Đế còn có chướng ngại nữa sao?
- Vâng.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
- Ngươi trước kia cảm nhận được đến cửu trọng thiên rồi hả?
Điên lão đầu cười hỏi.
Tần Vấn Thiên nhìn đối phương, nhổ ra một câu:
- Bát trọng thiên.
Lần này đến phiên điên lão nhân sửng sốt, sau đó lại một lần nữa phá lên cười.
- Bát trọng thiên, tinh hồn võ mệnh đầu tiên, trên bát trọng thiên, về sau tất cả tinh hồn đều đến từ trên bát trọng thiên, hơn nữa có thể lựa chọn lại một lần nữa.