Tần Vấn Thiên cười khổ, hắn nhìn khuôn mặt Dạ Thiên Vũ, thấy nàng cứ cười tủm tỉm xem mình, chẳng giống như bị bắt giam. Nhưng Dạ Thiên Vũ càng như vậy càng khiến Tần Vấn Thiên khó chịu.
Ánh sáng chợt lóe, một pho tượng nằm trong tay Tần Vấn Thiên. Pho tượng đẹp đẽ sống động khắc một thân hình tuyệt sắc.
Nhìn pho tượng kia mắt Dạ Thiên Vũ sáng rực sau đó ai oán liếc Tần Vấn Thiên một cái, ánh mắt hút hồn người:
- Rốt cuộc chịu bỏ công điêu tượng cho ta sao.
Tần Vấn Thiên so sánh tượng với người thật, nói:
- Tuy có chút thần vận nhưng không đẹp bằng người thật.
Mắt Dạ Thiên Vũ lóe tia sáng khác lạ, nàng ngạc nhiên nhìn Tần Vấn Thiên:
- Từ khi nào biết nói ngọt? Không lẽ lúc ở Hà Đồ Tiên Đế đã học khi theo đuổi tôn nữ nhà người ta?
Tần Vấn Thiên câm nín:
- . . .
Dạ Thiên Vũ cười khúc khích:
- Như thế nào? Định tặng tượng cho ta?
Tần Vấn Thiên lắc đầu nói:
- Tất nhiên ta giữ bên người, vậy thì có thể luôn thấy nàng, và nhắc nhở mình đừng quên có nàng ở trong này.
Dạ Thiên Vũ nghe Tần Vấn Thiên nói thế mắt lóe tia dịu dàng, nàng nói:
- Trước kia không nghe ngươi nói bùi tai như vậy. Ngươi vào được Ly Hỏa Lao Ngục có phải Ly Hỏa cung chủ kêu ngươi quy thuận hắn không? Với thiên phú của ngươi thật ra không cần làm như vậy, ngươi có thể đi nơi khác tham gia thế lực lớn sau đó báo thù cho ta cũng được, cần gì vì ta làm bản thân chịu khổ.
Ở chung nhiều năm làm sao Dạ Thiên Vũ không rõ con người của Tần Vấn Thiên, hắn thần phục Ly Hỏa cung chủ hơn một nửa là vì nàng, muốn bảo vệ mạng sống của nàng. Chỉ cần Tần Vấn Thiên làm trâu làm ngựa cho Ly Hỏa cung chủ thì đối phương sẽ không giết nàng, sau này hắn có cơ hội cứu nàng ra.
Dạ Thiên Vũ không trải qua chuyện bên ngoài nhưng với trí thông minh của mình rất dễ đoán ra.
Tần Vấn Thiên lẳng lặng nhìn Dạ Thiên Vũ.
Dạ Thiên Vũ nói:
- Và ngươi đừng tưởng rằng làm việc cho Ly Hỏa cung chủ thì hắn sẽ tha ta. Hắn muốn dùng ngươi tất nhiên ngươi có giá trị lợi dụng, càng như vậy tuy hắn không giết ta nhưng tuyệt đối không tha cho ta, sẽ luôn lợi dụng ta kiềm chế ngươi. Điểm yếu của ngươi quá rõ rệt, nặng tình cảm, làm việc theo cảm tính, mù quáng, bị người nhìn thấu ngay. Người ta tất nhiên biết lợi dụng điểm này đối phó ngươi.
Tần Vấn Thiên cười khổ lắc đầu, hắn rất hiểu lời của Dạ Thiên Vũ.
Dạ Thiên Vũ đến trước mặt Tần Vấn Thiên, cách lao tù mắt đẹp lóe ý cười dịu dàng nói:
- Nhưng lần này có lẽ không phải chuyện xấu cho ngươi, vào dưới quyền Ly Hỏa Cung thì ngươi có thân phận chính thức, sau này sẽ tiếp xúc thế giới rộng lớn hơn. Về sau ngươi nhớ kỹ đừng làm việc theo cảm tính nữa, trước khi có đủ thực lực càn quét hết thảy phải biết học cách dùng thủ đoạn khác bảo vệ bản thân và người ngươi yêu. Được rồi, ngươi nên đi.
Tần Vấn Thiên lại vươn tay sờ gò má xinh đẹp, lần này Dạ Thiên Vũ không né tránh mặc hắn nhẹ vuốt, mắt đẹp lóe tia quyến rũ tình sâu, ánh mắt hút hồn người.
Tần Vấn Thiên cười tươi nói:
- Chờ ta.
Nói rồi Tần Vấn Thiên dứt khoát xoay người rời đi không quay đầu, nhưng hai nắm tay siết chặt.
Dạ Thiên Vũ nhìn bóng lưng đi xa càng thêm kiên cường, mắt đẹp lộ ý cười rực rỡ. Chờ khi Tần Vấn Thiên hoàn toàn biến mất Dạ Thiên Vũ mới chậm rãi quay về lao tù, dựa vào vách tường lạnh lẽo ngồi xuống, môi vẫn treo nụ cười.
Dạ Thiên Vũ lẩm bẩm:
- Ta từng vọng tưởng thay đổi tất cả nhưng sớm biết đó chỉ là mơ tưởng viễn vông, cường giả thống ngự thế giới mới là cách tự nhiên. Nếu không thể thay đổi vậy ta hy vọng có ngày người thống ngự thiên địa này sẽ là người mà ta thích.
Phía không xa vọng lại giọng nói lạnh băng:
- Bây giờ ngươi vẫn đang mơ tưởng viễn vông.
Là một người khác ngồi trong nhà tù, lạnh lùng nói:
- Chỉ bằng vào hắn, Tiên Đế cấp thấp thống ngự thiên địa này? Chỉ riêng Ly Hỏa Cung đã vắt ngang đỉnh đầu vô số người. Đối với họ thì đa số người Tiên Vực chỉ là con kiến, huống chi còn có Trường Sinh Giới, có nhân vật càng mạnh. Đối với những người này đừng nói nhân vật tầm thường, cường giả cảnh giới Tiên Đế như ngươi và ta, thậm chí là cung chủ, Giới Chủ cũng chỉ là con kiến.
Dạ Thiên Vũ thì thào:
- Đúng vậy, chúng sinh đều là con kiến, con kiến thì nên tuân theo quy tắc.
Dạ Thiên Vũ cười nói:
- Nhưng dù là con kiến cũng sẽ có kẻ có thể phá mở chân trời, nếu không thì những kẻ ở địa vị cao đến từ đâu?
Ly Hỏa thành là một trong mười chủ thành Trường Sinh Giới, nó vô cùng bao la, siêu khổng lồ.
Ly Hỏa thành thiết lập năm thống lĩnh gồm có: Trung Ương thống lĩnh, Đông Thành thống lĩnh, Nam thành thống lĩnh, Tây Thành thống lĩnh, Bắc thành thống lĩnh. Chia thành phương vị tách Ly Hỏa thành làm năm, năm thống lĩnh quản lý các việc lớn nhỏ trong năm khu vực, có thể nói là quyền thế rất lớn. Tuy không giống chín Đế Quân cát cứ một phương nhưng thống lĩnh ở Ly Hỏa thành có địa vị cao cả dưới tay cung chủ. Dù là Đế Quân cũng không dám quá ngạo mạn trước mặt năm thống lĩnh, huống chi tu vi của các thống lĩnh rất cao.
Hiện giờ Bắc thành thống lĩnh họ Mạnh, tu vi rất cường đại, Tiên Đế đỉnh cấp tọa trấn một phương, quyền thế to lớn. Tần Vấn Thiên vốn tưởng Mạnh thống lĩnh sẽ lưu luyến vị trí của mình, hắn tiếp nhiệm sẽ gặp rắc rối. Nhưng khi Tần Vấn Thiên đi cùng Thần hộ pháp đến nơi đây, hắn phát hiện mình sai, quá sai. Mạnh thống lĩnh vô cùng vui vẻ đón tiếp Tần Vấn Thiên, đã chuẩn bị sẵn sàng giao tiếp, nhường vị trí thống lĩnh cho hắn. Thoải mái như thể không phải nhường thống lĩnh mà là khoai lang nóng tay.
Tần Vấn Thiên nhìn ra Mạnh thống lĩnh vui thật sự, thật lòng không muốn làm thống lĩnh chứ không phải e ngại uy thế của Ly Hỏa cung chủ. Tần Vấn Thiên nhớ lại Bắc Minh U Hoàng nhắc nhở, hay sức ảnh hưởng của Hạ Lan thị trong Ly Hỏa thành thật sự đáng sợ như thế? Nên Mạnh thống lĩnh rất muốn từ chức rời đi.
Nghe Bắc Minh U Hoàng nói khu vực Bắc thành là chỗ của Hạ Lan thế gia, bọn họ có ảnh hưởng rất lớn trong khu vực này, một tay che trời. Lúc trước Tần Vấn Thiên nghĩ Hạ Lan thị dù mạnh đến đâu vẫn nằm trong phạm vi Ly Hỏa cung chủ cai quản, không thể nào đè đầu người của cung chủ được. Nhưng khi đến đây rồi Tần Vấn Thiên mới biết mình nghĩ sai.
Tần Vấn Thiên truyền âm hỏi Bắc Minh U Hoàng đi bên cạnh:
- U Hoàng biết bao nhiêu về Hạ Lan thị?
Bắc Minh U Hoàng đáp:
- Không biết nhiều, chỉ biết thế lực của họ rất lớn, đặc biệt là khu vực Bắc thành này. Nghe đồn mệnh lệnh của cung chủ không bằng một câu của Hạ Lan thị.
Mắt Tần Vấn Thiên lóe tia sáng khác lạ. Xem ra Ly Hỏa cung chủ đã sớm muốn đặt hắn vào vị trí này, với mối thù lớn giữa Hạ Lan Đế Quân và nhóm Tần Vấn Thiên chắc Hạ Lan thị sẽ quyết tâm dồn họ vào chỗ chết. Nếu họ quá vô dụng bị Hạ Lan thị giết, tin tưởng Ly Hỏa cung chủ sẽ không chút đồng tình với cái chết của họ. Nếu họ có thể chống lại Hạ Lan thị thì Ly Hỏa cung chủ rất vui xem cảnh đó.
Kết cục thế nào đều có lợi cho Ly Hỏa cung chủ, không ảnh hưởng đến y.
Tiễn Mạnh thống lĩnh đi, Thần hộ pháp nói với Tần Vấn Thiên:
- Tần huynh, chuyện kế tiếp cần Tần huynh vất vả. Cung chủ giao Bắc thành cho Tần huynh, tin tưởng Tần huynh sẽ quản lý tốt.
Tần Vấn Thiên hỏi:
- Thần hộ pháp, ta làm thống lĩnh chức trách chủ yếu là cái gì? Cần làm chuyện gì?
Tần Vấn Thiên hoàn toàn mù tịt quy định của Ly Hỏa thành.
Thần hộ pháp mỉm cười nói:
- Nói một, hai câu không rõ ràng, phủ thống lĩnh có phòng hồ sơ, có quản gia thị nữ chờ đợi sai khiến, bọn họ sẽ giúp Tần huynh quen thuộc. Ta xin cáo từ.
Tần Vấn Thiên thấy đối phương không định ở lại thì gật đầu tiễn Thần hộ pháp.
Phủ thống lĩnh rất lớn, có nội phủ và ngoại phủ. Nội phủ là chỗ thống lĩnh ở, ngoại phủ càng lớn, nơi thuộc hạ của thống lĩnh ở.
Tần Vấn Thiên phát hiện phủ thống lĩnh hơi lạnh lẽo, không uy nghiêm như trong tưởng tượng.
Lúc này trong nội phủ. Mấy bóng người xuất hiện trước mặt Tần Vấn Thiên. Một lão nhân cảnh giới Tiên Đài, hai thị nữ tu vi cũng là Tiên Đài, đều rất nhỏ yếu, nhưng các nàng xinh đẹp ngây thơ đáng yêu.
Quản sư và thị nữ khom người chào Tần Vấn Thiên:
- Bái kiến thống lĩnh đại nhân.
Tần Vấn Thiên hỏi:
- Phủ thống lĩnh chỉ có ba người sao?
Quản gia trả lời:
- Đại nhân có điều không biết, trong khu vực Bắc thành không bao nhiêu người dám vào phủ thống lĩnh nhậm chức.
Tần Vấn Thiên hỏi:
- Tại sao?
Quản gia ấp úng nói:
- Từ khi cung chủ cai quản Ly Hỏa Cung chỉ có khu vực Bắc thành là đổi thống lĩnh nhanh nhất, hơn phân nửa là thống lĩnh chủ động tìm cung chủ từ chức hoặc . . .
Tần Vấn Thiên lạnh lùng hỏi:
- Hoặc sao?
Quản gia cúi đầu đáp:
- Hoặc . . . đã chết.
Mắt Tần Vấn Thiên lóe tia sáng lạnh. Ở trong Ly Hỏa thành mà thống lĩnh chết? Nghe quản gia nói không chỉ một thống lĩnh chết đi.
Ly Hỏa cung chủ cho hắn ngồi vào vị trí thế nào đây.
Tần Vấn Thiên nhớ đến Hạ Lan thị, nhưng vẫn hỏi:
- Ai giết?
Mắt quản gia lóe tia khủng hoảng, lắc đầu nói:
- Thuộc hạ không biết!
Tần Vấn Thiên ép hỏi:
- Cứ nói đừng ngại.
Quản gia cúi gằm mặt nói:
- Thuộc hạ thật sự không biết! Trừ số ít người bị điều tra ra xử chết, dù là cung chủ cũng không biết ai ám sát thống lĩnh khác.
Thống lĩnh bị ám sát trong Ly Hỏa thành tuyệt đối là việc lớn, nếu là Hạ Lan thị làm thì sao có thể để lại điểm yếu.
Tần Vấn Thiên chợt nghĩ đến Mạnh thống lĩnh đã rời đi, gã đại khái xem thống lĩnh là khoai lang phỏng tay nên mới vui vẻ từ chức chạy mất.
Tần Vấn Thiên lại hỏi:
- Phủ thống lĩnh có bao nhiêu người? Chức vị thế nào?
Quản gia đáp:
- Có ba ngàn người, do ba vị phó thống lĩnh trực tiếp quản lý, mỗi người một ngàn người. Dưới phó thống lĩnh có mười chấp sự, mỗi người quản lý một trăm người.
Mắt Tần Vấn Thiên lấp lóe, mở miệng nói:
- Ngươi đi triệu ba vị phó thống lĩnh đến giúp ta.
Vẻ mặt quản gia khó xử:
- Cái đó . . .
Tần Vấn Thiên nhíu mày nói:
- Có gì cứ nói thẳng.
Quản gia khom người nói:
- Ba vị phó thống lĩnh đã lâu rồi không đến phủ thống lĩnh.
Mắt Tần Vấn Thiên lóe tia sắc bén trầm giọng hỏi:
- Làm phó thống lĩnh thế nhưng lơ là nhiệm vụ?
Quản gia cúi gằm mặt không dám nói lời nào.
Tần Vấn Thiên thấy vậy liền hiểu chức thống lĩnh của hắn khó làm nhường nào, còn có nguy hiểm mạng sống.
Thế lực của Hạ Lan thị mạnh đến cỡ nào?