Thái Cổ Thần Vương ( Dịch Full)

Chương 1759 - Gây Sự Và Thần Binh

Gây Sự Và Thần Binh Gây Sự Và Thần Binh viptruyenfull.com

Mắt Nhan Phong lạnh băng, trong con ngươi như bắn ra dòng khí lửa đáng sợ:

- To gan!

Thị nữ kinh kêu nhắm tịt mắt.

Mặc Phi lạnh lùng nói:

- Nhan Phong, ăn hiếp một thị nữ không biết là mất phong độ sao?

Nhan Phong hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi không nghe thấy ả nói năng thế nào với trưởng bối? Đại sư Huyền Minh cũng có mặt ở đây, tiểu anh đầu này là cái thá gì mà dám lắm miệng? Nếu không phải trong thành không cho phép giết người thì lúc này ả đã là người chết!

Một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Nếu trong thành cho phép giết người thì ngươi tuyệt đối không đi ra khỏi viện này!

Nhan Phong mắt lóe tia sáng, lão thấy một người đi ra từ cổ điện, trừ Đế Thiên ra còn ai.

Đế Thiên vẫn đeo mặt nạ, tóc đen như mực xõa xuống vai, mắt lạnh băng nhìn Nhan Phong chằm chằm:

- Chó già ở đâu ra, ta có mời ngươi vào cửa sao? Sủa bậy bạ trong chỗ của ta.

Bùm!

Đế Thiên vừa dứt lời người Nhan Phong bộc phát băng giá, lão gầm lên, trường bào bay phần phật, đôi mắt đốt cháy lửa, ánh lửa lấp lánh sắp bay ra khỏi mắt.

Đế Thiên vũ nhục lão là chó già? Sủa bậy?

Nhan Phong tiến lên trước một bước:

- Ngươi nói cái gì?

Mặt đất rung rinh.

Khóe mắt Đế Thiên liếc Nhan Phong, trong mắt lạnh băng không chút kính ý:

- Ngươi điếc sao?

Hôm đó khi rời khỏi Nhan thị là Đế Thiên đã nói miễn Nhan thị đồng ý dừng tay, hai bên xem như không có thù hận gì. Nhưng Nhan thị không định buông tha y, giờ đến Đế các của y thế nhưng công khai nhục nhã y, uy hiếp thị nữ của y, thật buồn cười.

Đế Thiên nói tiếp:

- Ngươi đến nhà của ta nhục nhã ta, ta có mời các ngươi đến sao?

Đế Thiên lại nhìn về phía đại sư Huyền Minh, nói:

- Ta không cần biết ngươi là ai, lão già từ đâu ra, nếu ngươi chân thành đến thì là khách, nếu đến gây sự thì biến cho ta!

Đại sư Huyền Minh biến sắc mặt, nhưng chưa nói gì thì cường giả Liễu gia đứng cạnh đã quát mắng:

- Ngươi càn rỡ! Ngươi có biết đang nói với ai không?

Đế Thiên phất tay áo cứng rắn nói:

- Ngươi cũng vậy, không muốn đến thì biến đi!

Mọi người nhìn trân trối, ngơ ngác nhìn mọi việc xảy ra.

Đại sư Đế Thiên rất có cá tính, mặc kệ ngươi là ai, đại sư Huyền Minh cũng tốt, cường giả Liễu gia cũng vậy, muốn sinh sự tại đây thì xéo hết.

Sự thật đúng là thế, đại sư Huyền Minh tuy có địa vị tôn quý, Liễu gia là thế gia, họ rất mạnh nhưng nơi đây dù sao là nhà của đại sư Đế Thiên. Các ngươi đến nhà người ta nói bậy bạ, tượng đất cũng phải nóng, huống chi là đại sư Đế Thiên dám giết vào Nhan thị khiêu chiến. Người này vốn rất kiêu ngạo, sao cho phép người ta càn rỡ trong nhà mình?

Đại sư Huyền Minh nhìn Đế Thiên chằm chằm, chậm rãi nói:

- Vãn bối hậu sinh mà bất kính với tiền bối như vậy thật là chưa từng nghe thấy, hôm nay mở rộng tầm mắt. Ta tung hoành giới luyện khí bao năm, đã gặp nhiều người ngạo khí nhưng chưa từng thấy giống như ngươi, chỉ luyện chế ra một món thần binh đã kiếm chú ý, khuấy động mưa gió cả thành, công khai đấu giá. Ngươi nghĩ mình có thể luyện chế ra báu vật gì? Đúng là sỉ nhục của giới luyện khí.

Thị nữ đứng một bên nhỏ giọng nói:

- Cậy già lên mặt.

Đế Thiên cười nhạt:

- Dù ta luyện chế ra phế phẩm, ta muốn đấu giá là chuyện của ta, có bằng hữu muốn xem là vinh hạnh, ta có bắt buộc ai đến sao? Ta có mời ngươi đến không? Còn về tiền bối, chỉ được cái già chút đã xưng là tiền bối, ngươi xứng sao? Hơn nữa ngươi há mồm ngậm miệng là giới luyện khí, ngươi đại biểu toàn bộ giới luyện khí? Ngươi còn muốn mặt già của mình không?

Đế Thiên nói từng câu sắc bén đâm vào tim người. Người ta kính y thì y kính lại, người đến nhà y gây sự cần gì cho tôn kính? Ngươi nhục nhã ta thì ta chẳng cần khách sáo.

Đại sư Huyền Minh bị Đế Thiên vũ nhục trong mắt lóe sát khí:

- Càn rỡ . . . quá càn rỡ!

Nhan Phong đứng bên cạnh cũng toát ra khí thế đáng sợ, quay sang nói với đại sư Huyền Minh:

- Đại sư, hôm nay ta mời đại sư tiến đến nhưng bị tặc tử nhục nhã, là lỗi của ta.

Đế Thiên nhìn đám đông, nơi đó có mấy người, một người là phó thống lĩnh phủ thống lĩnh, y đã từng gặp mặt.

- Thống lĩnh đại nhân.

Phó thống lĩnh gật đầu chào:

- Ừm.

Đế Thiên hỏi:

- Có người xâm nhập phủ đệ của ta, ta có quyền đuổi họ ra không?

Phó thống lĩnh gật đầu nói:

- Tự nhiên.

Đế Thiên lại hỏi:

- Nếu họ không nghe thậm chí chống cự thì ta có được giết chết?

Phó thống lĩnh bình tĩnh gật đầu nói:

- Xâm nhập nhà riêng còn dám chống cự không đi, chủ nhân có thể tùy tình huống quyết định.

Không phải phó thống lĩnh thiên vị Đế Thiên mà quy định của phủ thống lĩnh là vậy. Kiến trúc trong Ly Hỏa thành toàn là người ta bỏ ra nhiều tài nguyên mua, trong nhà người ta là lãnh địa cá nhân, không cho phép xông vào lung tung, phủ thống lĩnh phải bảo vệ.

Đế Thiên nhìn lướt qua Nhan Phong, đại sư Huyền Minh, người Liễu gia, dứt khoát đuổi khách:

- Các vị, Đế các không hoan nghênh các ngươi, mời đi.

Mặc kệ ngươi có thân phận gì, đến sinh sự thì xin lỗi, cút xéo.

Đại sư Huyền Minh rực cháy lửa giận:

- Buồn cười!

Lão đi đến đâu cũng được người kính vài phần nhưng hôm nay bị đuổi đi trước mắt bao người, quá buồn cười.

Một người lên tiếng nhắc nhở:

- Đại sư Huyền Minh đức cao vọng trọng, tạo nghệ luyện khí tinh tế, đại sư Đế Thiên có thể khiêm tốn chút không?

Đế Thiên liếc qua người đó, lạnh lùng quát:

- Nếu đại sư Huyền Minh đức cao vọng trọng thì ngươi đi ra với đại sư Huyền Minh, không tiễn.

Người đó sa sầm nét mặt, nhăn mặt nói:

- Đế Thiên, tuy ngươi là đại sư trận pháp nhưng làm càn trong luyện khí, đừng quá kiêu căng ngang ngược, làm vậy không có lợi cho ngươi. Hay ngươi đã quên chuyện khiêu chiến mấy hôm trước?

Đế Thiên lạnh lùng nói:

- Ta kêu ngươi biến! Hôm nay các vị đến vốn là khách, nhưng có một số người tự cho mình rất cao, nếu ai không quen nhìn Đế mỗ thì mời cùng đi, vật ta luyện chế chắc không lọt vào pháp nhãn của các vị, mời.

Chợt một giọng nói không vui không giận vang lên:

- Đế Thiên.

Đế Thiên nhìn đối phương, là Liễu Phi Bạch, người hai lần phát ra chiến thư với hắn.

Liễu Phi Bạch bình tĩnh một lần nữa khiêu chiến:

- Ta từng hai lần phát chiến thư đến Đế các nhưng ngươi từ chối, giờ trước mặt ngươi lần thứ ba ta đưa ra khiêu chiến, ngươi có ứng chiến không?

Mọi người ánh mắt sắc bén nhìn Đế Thiên.

Đế Thiên trực tiếp trả lời:

- Không rảnh.

Mọi người thầm nghĩ:

- Lại từ chối, xem ra thực lực võ đạo của Đế Thiên không được.

Cường giả Liễu gia cười khẩy nói:

- Hèn nhát! Đi, nếu người ta không hoan nghênh thì chúng ta đi ra, hy vọng có ngày đại sư Đế Thiên sẽ đường đường chính chính ứng chiến.

Thị nữ đứng bên cạnh nhẹ giọng nói:

- Công tử, ta nghe nói Liễu Phi Bạch tu vi Tiên Đế trung giai, vậy mà sao hùng dũng khiêu chiến với công tử vậy? Công tử không muốn quan tâm mà người Liễu gia còn vênh váo làm như rất kiêu ngạo. Hay công tử khiêu chiến Tiên Vương của Liễu gia thử, coi Liễu gia có cho Tiên Vương đỉnh cấp ứng chiến không.

Cường giả Liễu gia ngừng bước, quay đầu liếc xéo.

Đế Thiên cười châm biếm:

- Không phải ai cũng không cần mặt mũi như vậy.

Người Liễu gia nghe câu đó biểu tình cực kỳ khó xem, hừ mũi tiếp tục đi ra ngoài.

Nhan Phong lạnh lùng nói:

- Chúng ta đi thôi đại sư Huyền Minh.

Đại sư Huyền Minh lạnh lùng nói:

- Chúng ta ra bên ngoài xem hắn lấy ra được thần binh gì mà ở đây mất mặt.

Đế Thiên đột nhiên đổi ý nói:

- Ngươi đã muốn xem vậy thì ta chiều ý, được rồi, các ngươi không cần biến, ta cho phép các ngươi ở lại xem.

Người Liễu gia ngừng bước, đại sư Huyền Minh, người Nhan thị vốn định đi cùng sửng sốt nhìn Đế Thiên.

- A?

Mọi người hoang mang, hình như Đế Thiên rất tự tin vào thần binh mình luyện chế ra.

Đại sư Huyền Minh lạnh băng nói:

- Ta mỏi mắt mong chờ.

Đế Thiên nhìn lão:

- Vậy ngươi hãy xem cho kỹ ta luyện chế ra phế phẩm gì.

Đế Thiên ngoắc ngón tay, ánh sáng lấp lánh, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn. Thanh kiếm màu đen, không sắc bén chút nào, dường như chưa khai phong, không ánh sáng, không tỏa ra hơi thở cường đại, nhìn thoáng qua hoàn toàn là phế phẩm.

Đại sư Huyền Minh lạnh lùng hỏi:

- Ngươi đang đùa với ta?

Đế Thiên cười khẩy nói:

- Sao nói vậy?

- Đây mà là thần binh?

Đế Thiên khẳng định:

- Đương nhiên.

Đại sư Huyền Minh chỉ vào Đế Thiên:

- Lão phu luyện khí vô số, từng thấy thần binh nhiều vô số kể, thứ lỗi ta mắt kém chỉ thấy đây là phế phẩm. Ngươi khuấy động mưa gió cả thành, muốn đấu giá thần binh là phế phẩm này?

Tay Đế Thiên nhẹ phất qua thanh kiếm:

- Nói ngươi già còn không chịu, già lú lẩn bớt ra ngoài mất mặt tránh cho bị người cười.

Từng đợt phù văn sáng lấp lánh, dường như có cái gì bị phá mở, tiếng kêu răng rắc vang lên. Kiếm vẫn không khai phong nhưng trên trời có ánh sáng sao rực rỡ vô ngần chiếu xuống thanh kiếm, đây đúng là một đế binh.

Đại sư Huyền Minh lạnh lùng hỏi, không nhắc lại suy đoán vừa rồi của mình:

- Phong ấn, ngươi dùng lực lượng phong ấn sức mạnh thanh kiếm chỉ vì khoe khoang?

Đế Thiên mỉa mai liếc đại sư Huyền Minh.

Phù văn chuyển động trên thanh kiếm, ánh sáng sao trên bầu trời ngày càng chói sáng, một chùm sáng nối liền giữa trời và kiếm, ánh sáng chiếu rọi tám hướng. Từ thanh kiếm phát ra hơi thở đáng sợ là phỏng đoán được phẩm cấp của kiếm.

Mọi người cảm nhận kiếm uy đều nhìn thanh kiếm chằm chằm, bao gồm đại sư Huyền Minh biểu tình cực kỳ khó xem.

Bình Luận (0)
Comment