Thái Cổ Thần Vương ( Dịch Full)

Chương 1786 - Sinh Ra Tâm Tư

Sinh ra tâm tư Sinh ra tâm tư viptruyenfull.com

Vốn dĩ Hạ Lan Thu Nguyệt bình thường đã rất xinh đẹp, đệ nhất mỹ nữ Ly Hỏa thành, cho dù là ở Trường Sinh giới, thì cũng là mỹ nữ đỉnh cấp như vậy thôi, tao nhã mà đoan trang, lúc này nàng để lộ phong thái tựa chú chim nhỏ nép vào người, đôi mặt đen sáng ngời, trên khuôn mặt là nụ cười tươi sáng, tuyệt đối là vẻ đẹp điên đảo chúng sinh.

- Hừm.

Trưởng lão Hiên Viên Hạo của Hiên Viên thị đột nhiên hừ lạnh một tiếng, sắc mặt trở lên khó coi, lạnh lùng liếc nhìn Hạ Lan Vân Hải, các cường giả của Kiếm Hồn Tông và cả Hình Thiên Tông sắc mặt cungx đều trở nên khó coi, khiến Hạ Lan Vân Hải, người từ đầu tới giờ không chú tâm tới tình hình phía bên này cũng phải thay đổi sắc mặt, hôm nay y danh nghĩa là đón gió tẩy trần cho Hạ Lan Vân Thiên, nhưng trên thực tế có ý muộn lợi dụng Hạ Lan Thu Nguyệt, để kết mối thông gia với những thế lực đỉnh cao này, đây là thủ đoạn mà bọn họ hay sử dụng.

Nếu ba thế lực lớn có ai đó thích Hạ Lan Thu Nguyệt, vậy thì y có thể xin người từ phía phụ thân y rồi, Hạ Lan Vân Hải bên đó rất có khả năng sẽ phản đối, nhưng vì đại thế của gia tộc, phụ thân sẽ suy nghĩ cho đại cục của Hạ Lan thị, sức ảnh hưởng của Hạ Lan Vân Thiên sẽ không ngừng suy yếu, vị trí Gia Chủ này, có lẽ sẽ là của y.

- Đại ca, Thu Nguyệt được hứa gả cho ai hồi nào sao?

Hạ Lan Vân Hải nhìn huynh trưởng Hạ Lan Vân Thiên hỏi.

Hạ Lan Vân Thiên lạnh lùng liếc đối phương một cái, lạnh nhạt nói:

- Chuyện chung thân đại sự của Thu Nguyệt, do nó tự mình quyết định, làm gì có chuyện hứa gả?

- Ừm.

Hạ Lan Vân Hải vẫn ung dung thản nhiên, hỏi:

- Vị Đế Thiên đại sư này, trước đây chưa từng nghe đại ca đề cập tới, y là đệ tử tới từ thế lực đỉnh cấp nào?

- Đế Thiên đại sư là đại sư luyện binh khí đỉnh cấp, y tự mình mở Đế Các, không cần phải tới từ bất từ thế lực đỉnh cấp nào cả.

Hạ Lan Vân Thiên lạnh như băng nói.

- Thế lực mở trung giai Đế Thiên?

Một tràng cười nhạo vang lên, là người trẻ tuổi ngồi bên cạnh Hiên Viên Hạo.

- Đại sư luyện binh khí của Hiên Viên thị ta không ít, đại sư luyện vũ khí đỉnh cấp cũng có rất nhiều, vừa rồi, nghe Hạ Lan Thiên Lang nói ngươi muốn xin chỉ giáo?

Hiên Viên Hạo cũng mở miệng nói, người đang ngồi ngay ngắn ở đó là y, tỏ ra phong thái có đôi phần cao ngạo, ánh mắt quét nhìn Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ khinh thường lãnh đạm.

- Đó là có người tự cho là thế mà thôi, ta chưa từng nói những lời xin chỉ giáo, cũng không tính xin chỉ giáo Hiên Viên thị để chứng minh gì cả, đây vốn dĩ là một việc hết sức vô vị.

Tần Vấn Thiên lạnh nhạt nói, nhưng người trẻ tuổi bên cạnh Hiên Viên Hạo lại đứng dậy, cười nói:

- Ta thì lại thấy hết sức thú vị, trên người ta có mang theo một món đế binh, là món đồ mà đại sư luyện binh khí của Hiên Viên thị ta đúc ra, nếu ngươi cũng tự xưng là đại sư luyện binh khí, vừa khéo có thể lấy thần binh mà ngươi hài lòng nhất ra đây xem thử.

Vừa dứt lời, không đợi Tần Vấn Thiên trả lời, đã thấy một luồng khí tức đáng sợ lan truyền ra ngoài, người trẻ tuổi của Hiên Viên thị thoáng lộ ra một nụ cười tà mị trên môi, y sử dụng một món thần binh lợi khí, ánh sáng đế khí chói lòa, hoa sao từ trên trời rơi xuống, trong phút chốc có một luồng khí thế khai thiên lập địa mơ hồ lan ra từ món Đế khí đó, ánh sáng rực rỡ tràn ngâp có thể giết chết người, Đế khí xuất hiện trong tay của người trẻ tuổi, chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi, y đeo trực tiếp lên tay.

Y bước về trước một bước, cười nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Đế Thiên đại sư, thần binh này thế nào?

Nói rồi, y giơ tay ra, chỉ về Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên mỉm cười, lấy ra một găng tay thần binh, tương tự như vậy, từ trên bầu trời, một luồng ánh sáng phong ấn đáng sợ đến cực điểm hạ xuống, còn có trấn áp quy tắc siêu cường, chỉ thấy y đút tay vào trong găng tay, đưa về phía trước, trong khoảnh khắc, lực phong ấn vô tận rơi xuống, giống như một đại thủ phong ấn đáng sợ không gì so sánh đượcbàn tay hơi nắm lại, trong chớp mắt lực lượng quy tắc khai thiên lập địa đó đã trực tiếp bị phong ấn hoàn toàn.

Nụ cười tà mị trên khuôn mặt người trẻ tuổi biến mất trong chớp mắt, bước chân hắn cũng cứng ngắc tại chỗ, Tần Vấn Thiên mỉm cười tiếp tục nắm chặt tay, cơ thể của người trẻ tuổi rung lên mãnh liệt, dường như có một đại thủ phong ấn vô hình đang trực tiếp chụp xuống đó.

- Uy lực của nhẫn thần binh trong tay các hạ rất tốt, tùy tiện lấy ra một món thần binh mà đã có uy lực đến như vậy, còn cần bản tọa lấy ra một thần binh đích thân ta luyện mới có thể áp chế, Hiên Viên Thị quả nhiên danh bất hư truyền.

Tần Vấn Thiên đáp trả lại những lời đối phương đã nói, mặc dù là tán dương đó, nhưng lại khiến khuôn mặt người trẻ tuổi nóng bừng, rõ thật xấu hổ không chịu nổi.

Những người xung quanh ánh mắt sáng rực, còn Hạ Lan Thu Nguyệt thì kinh ngạc nhìn Tần Vấn Thiên, rồi liền sau đó đôi con mắt xinh đẹp liên tục long lanh sáng rực, con người này, tuy là đã mang không ít thần binh ra bán đấu giá ở Ly Hỏa thành, nhưng xem ra trong tay y, còn để lại rất nhiều đồ tốt, vẫn tiếc không muốn lấy ra cơ.

- Danh xưng đại sư, danh bất hư truyền, găng tay này là của đại sư làm ra?

Chỉ thấy Hiên Viên Hạo đứng dậy, ánh mắt lóe sáng, Hiên Viên thị nổi danh nhất chính là giao dịch thần binh, Hiên Viên Hạo đương nhiên là người trong nghành của phương diện này, nếu như găng tay này thật sự là do Tần Vấn Thiên luyện ra, người này tuyệt đối là một thiên tài luyện binh khí đáng sợ.

- Đương nhiên, năng lực luyện binh khí của y, ở Ly Hỏa thành không ai sánh được.

Hạ Lan Thu Nguyệt mở miệng nói.

- Ừm, nếu đại sư có thời gian rảnh rỗi, sau này có thể tới Hiên Viên thị chúng ta một chuyến.

Hiên Viên Hạo trong nháy mắt trở nên khách khí với Đế Thiên, liền đó liếc mắt nhìn con trai mình, nói:

- Còn không xin lỗi đại sư đi, lui xuống.

Người trẻ tuổi đó thần sắc cứng đờ, sắc mặt thoáng lộ vẻ không tự nhiên, nhưng khi thấy ánh mắt sắc bén của Hiên Viên Hạo, liền khom lưng nói:

- Đế Thiên đại sư, đắc tội nhiều rồi.

- Không sao.

Tần Vấn Thiên tùy tiện nói, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên không có kẻ nào là loại đơn giản cả.

Sắc mặt Hạ Lan Vân Hải biến đổi liên tục, y bước tới trước một bước, mở miệng nói:

- Đứng cả ở đó làm gì, mau mời Đế Thiên đại sư vào ngồi.

Tần Vấn Thiên liếc nhìn Hạ Lan Vân Hải, trong lòng cảm thấy buồn cười, lạnh nhạt nói một tiếng:

- Thôi không, Đế mỗ còn có việc phải làm, không ở lại đây nữa, từ biệt.

- Cái…

Hạ Lan Vân Hải thần sắc khẽ biến đổi, Tần Vấn Thiên cũng chẳng buồn quan tâm, quay người rồi đi, Hạ Lan Thu Nguyệt vẫn cầm tay y, nhẹ nhàng nói:

- Ta tiễn ngươi đi.

Hai người hướng ra ngoài định đi, thì nghe thấy một đạo âm thanh lạnh lùng truyền ra:

- Đợi đã.

Tần Vấn Thiên quay đầu lại, liền nhìn thấy một đôi mắt cực kỳ đáng sợ phóng tới, như thể có từng thanh từng thanh kiếm sắc nhọn vô hình trực tiếp đâm xuyên mắt Tần Vấn Thiên, đâm vào hồn phách của y.

Kiếm Hồn Tông, ngự kiếm vô song, ngự linh hồn kiếm, giết người trong vô hình.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên đột nhiên trở nên vô cùng đáng sợ, liếc nhìn lại, thánh kiếm ý lao bay xuyên qua, chỉ nghe thấy một tiếp kêu thảm thiết vang lên, cường giả Kiếm Hồn Tông hai tay bưng mắt, có máu tươi chảy ra.

Tần Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, quay người tiếp tục đi ra ngoài, người của Kiếm Hồn Tông đứng cả dậy, nhưng nghe thây Hiên Viên Hạo nói:

- Không thua nổi?

Người đó cứng người lại, liền đó chậm rãi ngồi xuống, nhìn người trẻ tuổi bên cạnh y, đối phương bỏ hai tay ra, đôi mắt chậm rãi mở ra, từng sợi từng dòng máu tươi vẫn đang chảy xuống, đôi mắt của y cực kỳ đáng sợ, nếu không phải Tần Vấn Thiên thủ hạ lưu tình, thì y đã mù rồi.

- Người này, cũng am hiểu thủ đoạn công kích linh hồn.

Người Tiên Đế trẻ tuổi giọng nói hơi run rẩy, trong khoảnh khắc vừa rồi, dường như đã trải qua một việc quá khủng khiếp, ánh mắt Hạ Lan Vân Thiên lóe lên sáng quắc, Đế Thiên đại sư này, quả nhiên là thần bí khó lường, xem ra sự việc ngày hôm nay, cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.

Ánh mắt hướng nhìn về phía mà Tần Vấn Thiên vừa đi khỏi, nhìn thấy Tần Vấn Thiên và Hạ Lan Thu Nguyệt kéo tay nhau sóng vai đi, đôi mắt của y thoáng hiện một nụ cười bình thản.

Còn về Hạ Lan Thiên Lang, sắc mặt y từ lâu đã trở nên xanh đen, lúc này mới biết nhân vật mà mình châm chọc từ đầu tới giờ, xuất chúng hơn y quá nhiều, luyện binh khí đã áp chế Hiên Viên thị, công kích linh hồn chiến thắng Kiếm Hồn Tông, còn như y? Đối phương từ đầu tới cuối hình như đều không hề thật sự nhìn hắn lấy một lần, lúc này y mới biết, đó là một sự khinh thường cao độ tới chừng nào.

Hạ Lan Thu Nguyệt đưa Tần Vấn Thiên ra ngoài Hạ Lan thị, rồi mới buông lỏng tay, nàng nhìn Tần Vấn Thiên tươi cười, mở miệng nói:

- Đế Thiên đại sư, lợi dụng thế đủ chưa?

- Ta đang giúp nàng đó, cục diện như vậy, nếu không phải là ta, nàng sẽ ngại ngùng tới chừng nào.

Tần Vấn Thiên nhún vai nói.

- Ừm, vậy ta phải đa tạ ngươi mới đúng.

Hạ Lan Thu Nguyệt liếc xéo Tần Vấn Thiên, mang một phong vị khác.

- Được thôi.

Tần Vấn Thiên nghiêm túc gật đầu.

Hạ Lan Thu Nguyệt không ngờ Tần Vấn Thiên lại vô sỉ tới thế, đôi mắt đẹp trừng lên nhìn y, rồi khẽ mỉm cười nói:

- Vậy Đế Thiên đại sư muốn tiểu nữ tử phải cảm tạ thế nào? Hay là lấy thân báo đáp được không?

Ánh mắt Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ cổ quái, cười nhìn Hạ Lan Thu Nguyệt, không ngờ đệ nhất mỹ nữ Hạ Lan Thị tao nhã đoan trang lại cũng có mặt tính cách dí dỏm đó, xem ra biểu hiện ra bên ngoài của mỗi con người cũng đều chưa chắc đã thực sự là bản thân mình, vào khoảnh khắc vừa rồi, Hạ Lan Thu Nguyệt không ngờ đã không còn lòng cảnh giác với mình, nếu không sẽ không nói đùa như vậy.

Điều này khiến Tần Vấn Thiên cảm thấy có chút kỳ quái, nếu như sau này nàng biết mình đang lợi dụng nàng, sẽ nghĩ như thế nào đây?

- Một mỹ nhân như nàng, vậy ta cung kính không bằng vâng mệnh rồi.

Tần Vấn Thiên cười điềm đạm, Hạ Lan Thu Nguyệt trợn mắt liếc y, có điều vẫn mang trên môi nụ cười tươi tắn, thầm đánh giá Tần Vấn Thiên rồi nói:

- Bí mật trên người ngươi nhiều thật, Liễu Phi Bạch khiêu chiến ngươi, ngươi lại từ chối chiến đấu, đến nay, Tiên Đế của Kiếm Hồn Tông, không ngờ lại không chịu được một cái liếc mắt của ngươi, thực lực của ngươi không cần tưởng tượng cũng biết, tuyệt đối không dưới Liễu Phi Bạch, thêm vào đó là năng lực luyện binh khí của ngươi, rốt cuộc ngươi đang cất giấu bao nhiêu bí mật?

- Bí mật lớn nhất của ta có lẽ là âm mưu tiếp kiến nàng, lấy được sự tín nhiệm của nàng.

Tần Vấn Thiên cười nói.

- Vậy sao, vậy ngươi thành công rồi.

Hạ Lan Thu Nguyệt cười khẽ nói:

- Có điều, ngươi cần phải làm ta tín nhiệm ngươi thêm chút nữa, có thể nào lấy mặt nạ xuống cho ta xem được không?

- Không phải là nàng sợ ta quá xấu đó chứ?

Tần Vấn Thiên cười cười:

- Nàng yên tâm, nếu như nàng thật sự nhìn thấy mặt ta, tuyệt đối không phải một lão nhân, có lẽ, còn anh tuấn hơn trong tưởng tượng của nàng, nàng chắc chắn sẽ giật mình kinh ngạc.

- Vậy sao?

Đôi mắt đẹp của Hạ Lan Thu Nguyệt chớp chớp, nhìn Tần Vấn Thiên:

- Lợi dụng thì cũng lợi dụng rồi, còn không cho ta xem, có phải là không công bằng không?

- Chưa từng có ai nhìn thấy khuôn mặt ta sau mặt nạ này, nàng muốn làm người đầu tiên, như vậy thì chưa đủ đâu.

Tần Vấn Thiên lộ ra nụ cười tà mị, Hạ Lan Thu Nguyệt dường như nghe ra được lời nói bóng gió trong đó, mặt nàng hơi đỏ lên, có đôi chút xấu hổ, lại càng kiều diễm vô song.

- Ha ha, ta đi đây.

Tần Vấn Thiên cười lớn, liền đó xoay người, thân hình lóe lên, phá không gian rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của y, Hạ Lan Thu Nguyệt đứng đờ ra ở đó, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra nụ cười tươi đẹp động lòng người, cực kỳ diễm lệ.

Bình Luận (0)
Comment