- Đây không phải là lực lượng không gian.
Tần Vấn Thiên vừa dứt lời, Đan Lãnh Thu liền nhàn nhạt đáp lại một tiếng, nhìn núi lớn màu vàng phía trước, nói:
- Đây là giới lực.
Ánh mắt ai ai cũng lộ ra phong quang. Không sai, trong số bọn họ có không ít người muốn tìm kiếm đồng thời chạm đến đến lực lượng kia, giới lực.
Ánh mắt lợi hại của Tần Vấn Thiên ngưng trọng mà nhìn về phía trước. Đây là giới lực thật sự đấy sao?
Hơn nữa, nó còn hiển lộ bản chất như thế ở đây, tại hầm mỏ đế thạch siêu cấp này, thậm chí còn có thể gọi là giới thạch được rồi.
Khi Đế cảnh đã phát huy lĩnh vực quy tắc thuộc tính đến mức tận cùng, dung hợp các quy tắc thuộc tính khác nhau để đúc thành lĩnh vực quy tắc cường đại thì bước tiếp theo lại nên diễn hóa như thế nào?
Khi lĩnh ngộ đối với quy tắc đã tới cực hạn, cảm ngộ bản nguyên của quy tắc chính là một cách siêu thoát đối với đế cảnh. Khi đó, người tu hành có thể dung nhập ý chí của mình vào trong phương pháp của quy tắc, pháp ý cũng là ý của ta, thiên ý cũng là ý của ta, từ đó tiến hành dung hợp quy tắc, sản sinh ra một lực lượng hoàn toàn mới. Lực lượng ấy được gọi là giới lực.
Loại lực lượng này nằm ngoài phạm trù lĩnh vực quy tắc, là sự lột xác thăng hoa của bản chất, là sự biến đổi chân chính. Khi lực lượng hoàn toàn mới dung hợp, pháp ý của ngươi cũng sẽ dung nhập vào trong đó, lực lượng kia sẽ hoàn toàn trở thành một phần của ngươi. Bản thân võ mệnh tu sĩ đã đại biểu cho thiên địa ý, cho nên sẽ chân chính mà siêu phàm nhập thánh, không chỉ là lợi dụng quy tắc của tiên mà còn là siêu thoát, đạt thành một thân tự tại.
Cho nên, Trường Sinh giới có vô vàn Tiên Đế, thế nhưng lại có mấy nhân vật giới chủ đâu?
Tới giờ Tần Vấn Thiên cũng chỉ biết có hai người mà thôi, là Trường Sinh giới chủ cùng với Nghệ Đế năm xưa.
Muốn vượt qua một bước này chắc hẳn là sẽ khó như lên trời, biết bao nhiêu nhân vật bất phàm cùng cực suốt đời, mãi cho đến lúc chết cũng không thấy được cấp bậc kia.
Đừng nói là giới chủ, ngay cả cấp bậc ở giữa Tiên Đế và giới chủ thì bọn họ cũng không có cách nào đi tới. Có vô cùng ít người thuộc cấp bậc này. Khắp Trường Sinh giới mênh mông vô tận, một khi có thể bước vào cấp bậc ấy thì người cũng sẽ có thể trở thành cung chủ một phương, hoặc là mở ra một thế lực đỉnh cấp, có thể tưởng tượng được là cường đại tới đâu.
Sau khi Tần Vấn Thiên vào Thái Cổ Tiên Vực, hắn đương nhiên là không có khả năng không tìm hiểu những kiến thức này. Hắn đã từng xem qua vài cuốn sách cổ, trên đó có ghi chép sinh hoạt tại ba mươi ba thiên Tiên Vực, thậm chí có cả sự hình thành của Thái Cổ Tiên Vực? Tại sao lại có thế giới? Vì sao thế giới này lại cân đối như vậy? Vì sao các loại thuộc tính lại tự nhiên giao hòa với nhau như vậy?
Giới chủ cũng đã mơ hồ có tư cách tiếp xúc với cấp bậc này, võ mệnh tu sĩ thì càng trưởng thành lại càng tiếp cận được với sự thực, càng tiếp cận được với bản chất của thế giới.
- Đan huynh liếc mắt liền nhận ra giới lực, không hổ danh là đại đệ tử của cung chủ Thiên Hành Cung, chắc hẳn cũng không còn cách cấp bậc kia bao xa.
Mộ Dung Tiêu Tiêu cười nhẹ mà nói, Đan Lãnh Thu lại nhàn nhạt lắc đầu nói:
- Vẫn còn kém quá xa.
- Ta tin tưởng Đan huynh sớm muộn gì cũng có thể bước vào cảnh giới đó. Có lẽ tại khoáng mạch Thao Thiết, huynh sex có thể lĩnh ngộ được cấp bậc cung chủ.
Mộ Dung Tiêu Tiêu lại nói:
- Ta không hiểu về sự hình thành của giới thạch lắm, Đan huynh có thể giải thích cho ta được không?
- Được.
Đan Lãnh Thu nhàn nhạt gật đầu:
- Ta đã từng có may mắn được nghe sư tổ giảng đạo. Sư tổ nói, trong thiên địa có chín dải ngân hà, mỗi dải lại có vô tận võ mệnh tinh thần. Kì thực, chín dải ngân hà ấy đều tương ứng với cảnh giới võ đạo của chúng ta, ngân hà càng cao thì võ mệnh tinh thần chất chứa trong đó càng có lực lượng đáng sợ. Thế nhưng, bởi vì nhận biết của con người ta bị cảnh giới ràng buộc, hơn nữa còn có khoảng cách xa xôi vô hạn, nên ta không thể thật sự cảm nhận được lực lượng chân chính của võ mệnh tinh thần, thứ mà ta có thể cảm nhận được chỉ là bản thân có thể hấp thu được lực lượng.
Tần Vấn Thiên nghe những lời Đan Lãnh Thu nói, ánh mắt lóe lên. Trong lòng hắn đã sớm có nghi hoặc như vậy, chín tầng trời, nơi càng cao thì võ mệnh tinh thần lại càng là không tầm thường, thế nhưng ngay cả võ mệnh tinh thần tại tầng trời thứ nhất kì thực cũng cất chứa quy tắc vô tận. Nếu không thì, với một vài người đã tu hành đến tiên cảnh, lẽ nào những võ mệnh tinh thần mà bọn họ trước đây đã từng khai thông được lại trở thành đồ bỏ hay sao? Dĩ nhiên là không phải. Khi đạt tới cảnh giới càng cao thì bọn họ sẽ có thể hấp thu được những lực lượng khác nhau.
- Những khoáng mạch này thật ra đều là những thiên thạch cực lớn trong tinh không, hoặc là do võ mệnh tinh thần nhỏ tự hình thành. Tuy rằng ta không biết khoáng mạch Thao Thiết được sinh ra như thế nào, nhưng nó nhất định đã từng trải qua vô số năm tháng. Cái gọi là nước chảy đá mòn, sau một khoảng thời gian dài, bất cứ vật gì cũng sẽ biến đổi cả về lượng và chất, quy tắc khoáng mạch cũng sẽ giống như võ mệnh tu sĩ nhân loại, dần dần sinh ra lực lượng quy tắc bản nguyên và pháp ý. Khi hai loại quy tắc bản nguyên khác nhau cùng tồn tại, qua vô số năm, pháp ý sẽ giao hòa, dần dần tiến hành dung hợp pháp ý, từ đó sinh ra một lực lượng hoàn toàn mới, sinh ra hầm mỏ giới thạch.
- Ý ngươi là, hầm mỏ này có ý thức của bản thân nó?
Mộ Dung Tiêu Tiêu hỏi.
- Pháp ý không phải là ý thức của bản thân mình. Thiên địa có pháp, chính là thiên ý mà chúng ta gọi thường ngày, thế nhưng bản thân cái sự hư vô mờ mịt ấy lại thật sự tồn tại. Nó không thể tự suy nghĩ giống như nhân loại và yêu thú.
Đan Lãnh Thu giải thích, trong con ngươi xinh đẹp của Mộ Dung Tiêu Tiêu liên tục lóe lên những tia sáng kỳ dị, cười nói:
- Đan huynh, ngươi thật là lợi hại, sau khi nghe những lời ngươi nói, ta cảm thấy bản thân cũng đã hiểu ra.
- Sâu sắc.
Dịch thị huynh muội cũng gật đầu nói. Tần Vấn Thiên dường như đang suy nghĩ tới điều gì, tuy rằng lời của Mộ Dung Tiêu Tiêu có phần nịnh hót, thế nhưng những lời này của Đan Lãnh Thu quả thật khiến cho người ta có cảm giác như đang nghe Phật pháp tối cao. Nhân loại thường nói, thiên ý khó dò, mệnh trời khó phạm, nếu dùng những lời của Đan Lãnh Thu nói để giải thích thì lại đặc biệt hợp lý. Cái gọi là thiên ý chính là một loại pháp ý mà mảnh thiên địa này sinh ra, nó không hề có năng lực suy nghĩ, bản thân nó chính là hư vô mờ mịt, đương nhiên là khó dò.
Còn nhân loại là linh hồn của vạn vật, khi nhân loại lĩnh ngộ được loại lực lượng này, ý thức của bản thân hắn sẽ dung nhập vào bên trong lực lượng, đó là pháp ý. Ngươi sẽ đại biểu cho ý chí của thiên địa, thiên ý cũng là ý của ta, cường đại bá đạo tới mức nào.
- Những thứ này đều tương đối dễ hiểu, giới thạch trước mắt có lẽ là do pháp ý của không gian dung hợp với pháp ý của mặt đất mà thành, từ đó mới cho ra đời một loại pháp ý hoàn toàn mới, hóa lực lượng quy tắc thành giới lực. Người bị nhốt ở bên trong chỉ e rằng sẽ là vĩnh viễn không ra được.
Đan Lãnh Thu nhìn mấy bóng người bên trong ngọn núi lớn này mà nói. Ánh mắt của những người đó cũng đã trở nên trống rỗng vô thần, chắc hẳn đã từng trải nghiệm thống khổ giãy dụa.
- Nơi này không thích hợp với chúng ta, cường giả cảnh giới giới chủ mới thích hợp lĩnh ngộ loại lực lượng này, chúng ta vẫn còn kém một chút.
Đan Lãnh Thu tiếp tục nói.
- Được, ta nghe lời ngươi.
Mộ Dung Tiêu Tiêu gật đầu nói, tuy rằng đoàn người cảm thấy giới sơn này rất thần kỳ nhưng cũng hiểu rõ nó quả thật không thích hợp cho mình cảm ngộ tu hành, bọn họ vẫn còn kém quá xa.
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, lại tìm được một nơi không tầm thường.
Đó là một dòng sông kiếm đổ xuống từ vòm trời, trông như một thác nước không ngừng đổ xuống, chảy vào mặt đất vậy. Thế nhưng trên mặt đất, có một khu vực mà dòng sông kiếm chảy qua đã hóa thành vực sâu nhìn không thấy đáy, không biết có dẫn đến tâm của khoáng mạch Thao Thiết hay không. Dòng sông kiếm kia thật đáng sợ, nếu như đứng ở phía dưới, e rằng sẽ trực tiếp là một con đường chết.
- Kiếm ý vẫn còn hiện hữu, chưa giao hòa. Kiếm ý này khá gần với quy tắc bản nguyên.
Đan Lãnh Thu ngồi xếp bằng xuống, trực tiếp nhắm mắt cảm ngộ tu hành.
Mộ Dung Tiêu Tiêu nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng sửng sốt một chút, sau đó lập tức thản nhiên cười cười ngồi xuống bên cạnh Đan Lãnh Thu.
Tần Vấn Thiên cũng tìm được một vị trí. Hắn không ngồi xuống mà chỉ là đứng ở đó, yên tĩnh quan sát, trang phục màu trắng tung bay, tóc dài phất phơ vũ lộng.
Kiếm quy tắc có hàng vạn hàng nghìn hình thái, có thể hóa thành nước chảy, dường như trở nên ôn hòa hơn.
Ở đây có rất nhiều người, bọn họ đều tới cảm ngộ, từng người đứng ở từng vị trí khác nhau. Những ai tới khoáng mạch Thao Thiết, ngoại trừ vì khoáng thạch ra thì cũng là để cảm ngộ tu hành, nơi này có quá nhiều cơ duyên.
Mấy tháng sau, đoàn người vẫn còn đang cảm ngộ, Tần Vấn Thiên một mình đứng ở một bên, Mộ Dung Tiêu Tiêu thì thỉnh thoảng lại thỉnh giáo Đan Lãnh Thu phương pháp tu hành khi hắn tạm dừng lại.
- Đan huynh, lại có cảm ngộ?
Lúc này, thấy Đan Lãnh Thu mở mắt, Mộ Dung Tiêu Tiêu liền hỏi.
Đan Lãnh Thu khẽ gật đầu, chỉ nghe Mộ Dung Tiêu Tiêu hỏi:
- Đan huynh, ta muốn thỉnh giáo, dòng sông kiếm này giống như nước chảy, ôn hòa vô cùng. Thế nhưng kiếm lại là chí cương chí cường, nó thật có thể trở nên ôn hòa không có lực sát thương hay sao?
- Đương nhiên không thể, mất đi nhuệ khí thì sao có thể xưng là kiếm ý.
Đan Lãnh Thu mở miệng nói:
- Kiếm giả vốn nên sắc bén cực hạn, tuy rằng dòng sông kiếm trước mắt nhìn có vẻ ôn hòa, thế nhưng kì thực vẫn là chí cương chí dương. Nếu như tiến vào trong đó thì nháy mắt sẽ chết, cái gọi là ôn hòa chỉ là biểu tượng mà thôi.
Cách đó không xa, Tần Vấn Thiên nghe thấy vài câu của Đan Lãnh Thu liền động một chút. Kì thực trong quá trình lĩnh ngộ mấy ngày qua, hắn cũng đang suy ngẫm về vấn đề này. Thế nhưng cách nhìn của hắn và Đan Lãnh Thu lại có chút khác nhau, vừa hay có thể thảo luận nghiên cứu một hồi, vì vậy hắn mở miệng nói:
- Ta ngược lại có một cái nhìn khác. Quy tắc ý có thể có hàng vạn hàng nghìn hình thái, kiếm thuộc tính là chí cương chí dương, ấy là do bản thân quy tắc thuộc tính ban cho. Thế nhưng kiếm ý cũng có thể ôn hòa, giống như nước chảy phất qua thân thể.
Mộ Dung Tiêu Tiêu ngẩng đầu cười nhìn Tần Vấn Thiên, không nghĩ tới lúc này hắn sẽ mở miệng nói. Đan Lãnh Thu thấy Tần Vấn Thiên phản bác thì khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Ngươi từng thấy kiếm nào không thể giết người hay sao?
- Đã từng thấy.
Tần Vấn Thiên gật đầu, nói:
- Khi bản thân chúng ta khống chế kiếm ý lưu chuyển bên trong thân thể, vì sao nó lại không đả thương được mình?
- Lời lẽ sai trái.
Giọng nói của Đan Lãnh Thu lãnh đạm đi vài phần, nói:
- Lực lượng mà bản thân mình khống chế sao lại có thể đả thương được chính mình, đây là ví dụ kiểu gì vậy, toàn là nói bậy.
- Cái gọi là pháp ý chính là dung nhập ý chí của mình vào bên trong lực lượng, đó là những lời mà ngươi đã nói vừa rồi. Nếu đã như vậy, khi chúng ta tiến vào cảnh giới cao hơn, thiên ý cũng là ý của ta, ta có thể thuận buồm xuôi gió khống chế để nó không làm bản thân mình bị thương cũng không làm người khác bị thương. Hiện tại chúng ta không có cách nào làm được, có thể chỉ là bởi cảnh giới chưa đủ mà thôi.
Giọng nói của Tần Vấn Thiên vẫn bình thản. Đây là cái nhìn của hắn.
Cùng là cảm ngộ nhưng mỗi người một khác, cảm ngộ đương nhiên sẽ không giống nhau.
- Ngươi từng thấy người ở cảnh giới cao hơn làm như vậy hay sao?
Đan Lãnh Thu châm chọc một tiếng, ánh mắt có vài phần ý tứ giễu cợt.
- Đan huynh là đại đệ tử của cung chủ Thiên Hành Cung, là đồ tôn của giới chủ, đã từng được nghe giới chủ giảng đạo đó.
Bên cạnh Mộ Dung Tiêu Tiêu cười khanh khách nói.
- Nghe giảng đạo thì cũng có trước có sau, ta cũng chỉ là nói ra ý kiến của mình, hơn nữa ta rất kiên định với ý kiến của mình.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Nói như vậy, ngươi cho rằng bây giờ bản thân đã có được cảm ngộ trước ta, mặc dù ngươi được nghe giảng đạo sau ta?
Ngôn từ của Đan Lãnh Thu sắc bén, hình như có kiếm ý đáng sợ tràn ngập:
- Nếu đã như vậy, chúng ta luận bàn một hồi, không thì làm sao mà biết được.
- Đan huynh, chỉ là luận đạo mà thôi, Thiên Vấn huynh cũng chỉ là trình bày cái nhìn của hắn, không nên tổn thương hòa khí.
Dịch Thanh mở miệng khuyên nhủ, trong lòng mơ hồ cảm thấy những lời Tần Vấn Thiên dường như có đạo lý hơn, thế nhưng hắn đương nhiên sẽ không nói ra lời này.