Bậc thềm Ly Hỏa cung đến vạn trượng, nguy nga vô biên, vô số người đi tới chầu mừng ai nấy đi từng bước lên trên với dáng vẻ cung kính.
Đám người mênh mông ở phía dưới ngóng nhìn lên hư không, cung điện huy hoàng cổ xưa ấy tắm trong ánh mặt trời, giống như được phủ thêm một luồng thần hoa.
Ngày hôm nay là ngày tân nhậm cung chủ Tần Vấn Thiên lên ngôi.
Các quân đoàn thống lĩnh phủ đều đến rồi, bọn họ trấn thủ tám phương, người nào cũng đều uy nghiêm túc mục, oai hùng phi phàm, nhất là người của thống lĩnh phủ khu bắc thành, bọn họ cao ngạo như có cùng vinh yên, tân nhậm cung chủ Tần Vấn Thiên đã từng là thống lĩnh của bọn họ, xuất thân từ thống lĩnh phủ của bọn họ.
Tưởng tượng năm đó ai có thể ngờ thanh niên bị điều vào thống lĩnh phủ khu bắc thành có thể có được ngày hôm nay.
Tà Đế giờ này đã được bổ nhiệm làm thống lĩnh phủ khu bắc thành, hắn ở nơi này chi quân đoàn phía trước nhất, hai bên cùng với sau lưng phó thống lĩnh chấp sự đám người rất nhiều đều đổi lại khuôn mặt mới. Lúc trước vì một câu nói của Ly Hỏa cung chủ mà toàn bộ người làm phản Tần Vấn Thiên đều bị hắn triệt hạ. Tuy rằng khi đó là tình thế bức bách, nhưng phản bội chính là phản bội, cho dù bọn họ là đứng về phía Ly Hỏa cung chủ, thế nhưng điều này có nghĩa là không đủ trung thành. Nếu không đủ trung thành dĩ nhiên sẽ không dùng tới nữa.
Còn lại ngoại trừ thống lĩnh phủ Lâm Bá và Tôn Càn ra, toàn bộ đều thay đổi. Ly Hỏa cung hiện nay có thể nói là khoác nên một diện mạo hoàn toàn mới.
Nhưng vô luận là khuôn mặt mới hay là các lão nhân, thời khắc này tất cả đều vô cùng trang nghiêm. Bọn họ đều hiểu thời đại đã thay đổi, tân nhậm cung chủ cường đạo hơn so với cung chủ trước kia. Hắn đã quật khởi tại Ly Hỏa thành, có thể là một truyền kỳ giống như sử thi.
Vượt qua từng bậc thềm rồi lại từng bậc thềm, bọn họ không ngừng xâm nhập sâu vào Ly Hỏa cung, một đường đi lên phía trước cho đến khi trông thấy được nơi cao nhất của Ly Hỏa cung, đó chính là Ly Hỏa đại điện.
Đây là một tòa cổ điện lộ thiên rộng lớn, mỗi một cây cột đá như nối thẳng lên tới bầu trời vậy, trông thật khí thế, khắc long vẽ phượng, mặt đất do đế thạch khoáng mạch tạo thành lộ ra sự sáng bóng vô cùng hoa mỹ.
Ngay phía trước Ly Hỏa đại điện có một vương tọa cao cư trên cầu thang, bậc thềm phía dưới vương tọa có thể đứng được mấy người.
Trên vương tọa lúc này có một đạo thân ảnh mặc áo trắng, trường bào màu trắng đơn giản cũng không uy nghiêm, khuôn mặt anh tuấn cũng không hùng dũng, nhưng khi thanh niên tuấn dật siêu phàm ngồi ở đó, mọi người có thể hình dung tới tuyệt đại phong hoa.
Tân nhậm cung chủ Tần Vấn Thiên đã ngồi trên vương tọa, bên cạnh hắn là Đế Thiên đeo mặt nạ đứng đó, nhìn lại đám người hai bên thì thấy bọn họ chính là hộ pháp của Ly Hỏa cung, cửu Đại Đế quân cùng với thị vệ thống lĩnh và các nhân vật đỉnh cấp khác.
- Trường Sinh thành Hiên Viên thị chúc mừng Tần cung chủ.
Trên cầu thang, có người đi tới cao giọng nói to.
- Hạ Lan thị Hạ Lan Giang Sơn, dẫn theo tử đệ Hạ Lan thị đi tới chúc mừng cung chủ lên ngôi.
Hạ Lan Giang Sơn cũng cao giọng nói.
- Ly Hỏa thành Mặc gia Mặc Đình chúc mừng Tần cung chủ.
- ...
Những âm thanh không ngừng vang lên, chấn động bên trong Ly Hỏa cung, tiếng vang không dứt trong Ly Hỏa đại điện. Người của các thống lĩnh phủ người quỳ một chân dưới đất dọc theo bậc thềm vạn trượng, triều bái tới Ly Hỏa đại điện.
- Tôn Càn thống lĩnh trung ương thành nội, dẫn quân sĩ trung ương thống lĩnh phủ tới bái kiến cung chủ.
Tôn Càn lên tiếng, hắn ôm quyền hành lễ, còn quân sĩ tầm thường thì quỳ một chân dưới đất tỏ vẻ kính trọng vô thượng.
- Lâm Bá thống lĩnh khu đông thành dẫn quân sĩ thống lĩnh phủ khu đông thành tới bái kiến cung chủ.
Vô số người triều bái, tiếng hô vang trời. Bên ngoài Ly Hỏa cung có rất nhiều người ngẩng đầu ngóng nhìn thịnh cảnh huy hoàng trên bầu trời với cảm xúc dâng lên cuồn cuộn. Một thời đại Ly Hỏa cung mới đã mở màn rồi.
Tần Vấn Thiên ngồi trên cung chủ vương tọa, ngóng nhìn cảnh tượng thịnh thế này mà trong lòng cũng bùi ngùi mãi không thôi. Thế nhân theo đuổi con đường cường giả, theo đuổi thực lực vô thượng, đơn giản có thực lực là sẽ có được hết thảy, quyền thế che trời, vạn chúng triều bái như thế thật chấn động lòng người đến bực nào. Cho dù hắn không phải là người đam mê quyền thế nhưng vẫn bị chấn động sâu sắc.
- Lần này Tần mỗ đảm nhiệm Ly Hỏa cung chủ vị, sau này phải dựa vào chư quân, chư quân không cần khách khí.
Tần Vấn Thiên phất tay nói, lập tức mọi người hoặc ngẩng đầu, hoặc đứng dậy, ánh mắt nhìn về Ly Hỏa đại điện.
- Trường Sinh Điện sứ thần phụng mệnh giới chủ, đi tới chúc mừng cung chủ.
Lúc này lại có một giọng nói vang lên, Tần Vấn Thiên cũng không bất ngờ. Ba ngày trước sứ thần đã nói hắn sẽ tới đây, hơn nữa còn cấp cho mình một niềm vui bất ngờ.
Từ xa xa có đoàn người cất bước đi tới, bọn họ mang nhuyễn kiệu trên đỉnh đầu đi tới Ly Hỏa đại điện.
Tần Vấn Thiên nhìn nhuyễn kiệu trong lòng hơi nghi hoặc, lập tức hắn thấy bức màn che được vén lên, một thân ảnh tuyệt mỹ hấp dẫn từ bên trong chậm rãi bước ra. Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đẹp nhìn Tần Vấn Thiên rồi nhoẻn miệng cười duyên dáng, khiến chúng sinh muốn điên đảo.
Tần Vấn Thiên đứng dậy khỏi vương tọa, nhìn thân ảnh tịnh lệ và nở nụ cười. Nụ cười của hắn vô cùng rực rỡ. Những người còn lại thưởng thức vẻ mỹ mạo yêu kiều của nữ tử kia. Nàng khoác lên thân chiếc áo diễm lệ màu hồng, kiều diễm vô song, quần dài chấm đất, càng tôn lên thân thể hoàn mỹ hấp dẫn, đầu nàng đeo mũ phượng trông thật tôn quý, trong sự cao quý mang theo hấp dẫn kinh diễm thiên hạ.
Rất nhiều người đã đoán được thân phận của nàng, truyền thuyết về Tần Vấn Thiên sớm đã không còn là bí mật, được người truyền tụng. Hắn vào Ly Hỏa thành đảm nhiệm thống lĩnh khu bắc thành chính là vì một người, thủ lĩnh cường đạo năm đó - Dạ Thiên Vũ.
Mỹ nhân tuyệt sắc xuất hiện trong thời khắc này, đứng ở trước mặt tân nhậm cung chủ Tần Vấn Thiên khiến cho tân nhậm cung chủ phải đứng lên khỏi ghế, ngoại trừ Dạ Thiên Vũ xem ra sẽ không có người khác a.
- Tần cung chủ, lần này ngươi có công bình định loạn ở Ly Hỏa thành, giới chủ đặc xá tội cho Dạ Thiên Vũ, hy vọng sau này ngươi có thể xử lý việc ở Ly Hỏa cung thật tốt, không phụ giới chủ ủy thác.
Người sứ giả kia mỉm cười nói. Ngược lại Tần Vấn Thiên trở thành bình loạn công thần rồi. Dĩ nhiên đây chẳng qua chỉ là một câu nói của giới chủ mà thôi. Hắn là chủ nhân Trường Sinh giới, nói cái gì chính là cái đó.
- Tần mỗ nhất định không phụ giới chủ kỳ vọng.
Tần Vấn Thiên cười gật đầu đáp.
- Ừ! Ta cáo từ.
Người sứ giả gật đầu, lập tức mang theo nhuyễn kiệu ly khai, chỉ lưu lại Dạ Thiên Vũ ở đó.
Tần Vấn Thiên đi xuống theo từng bậc thang, đi tới bên cạnh Dạ Thiên Vũ. Hắn nhìn tuyệt đại giai nhân trước mắt bằng ánh mắt ôn nhu, nói:
- Những năm này cực khổ cho ngươi rồi.
Dạ Thiên Vũ cười nhàn nhạt. Dĩ nhiên nàng nhìn thấy được thịnh cảnh huy hoàng trước mắt, nhìn thấy huy hoàng thuộc về Tần Vấn Thiên, nàng cảm nhận được sự phấn khởi, cũng cảm nhận được lòng kiêu ngạo. Ngày hôm nay hắn không còn là thanh niên Tiên vương năm đó nữa, mà là cường giả đỉnh phong tại Ly Hỏa thành.
"Nếu ngươi cảm thấy ta cực khổ, vậy muốn cưới ta làm chính cung nương nương?"
Dạ Thiên Vũ không lên tiếng mà truyền âm với Tần Vấn Thiên, dung nhan tuyệt mỹ nở nụ cười quyến rũ lòng người, trong nháy mắt làm cho không khí muốn hỏng rồi, làm vẻ mặt của Tần Vấn Thiên cũng lúng túng.
Đã nhiều năm như vậy nhưng nữ yêu tinh này không thay đổi chút nào.
Nhìn nàng, cụ cười của Tần Vấn Thiên càng rực rỡ hơn nữa.
“Hừ, quả nhiên nam nhân nói ngoài miệng thật dễ nghe.”
Dạ Thiên Vũ tiếp tục truyền âm nói, lập tức nàng xoay người nhìn vô số thân ảnh mênh mông cuồn cuộn ở phía trước, nụ cười mê hoặc vừa rồi đã biến mất không thấy, mà trở nên đoan trang cao quý, nàng cao giọng mở miệng nói:
- Ngày hôm nay Tần cung chủ lên ngôi, đại yến quần hùng. Ly Hỏa thành thiết yến ba ngày, hầu hạ rượu ngon món ngon, mọi người có thể thoải mái ăn uống, tất cả mọi thứ đều do Tần cung chủ gánh chịu.
Mũ phượng hoa phục, cao quý thánh khiết, thời khắc này Dạ Thiên Vũ rất có khí khái mẫu nghi thiên hạ. Vô số người ngắm nhìn thân ảnh tuyệt thế của nàng mà âm thầm nghĩ: chỉ sợ từ nay về sau Dạ Thiên Vũ này chính là nữ chủ nhân của Ly Hỏa cung rồi.
- Cảm tạ cung chủ.
Mọi người cùng kêu lên, mặt mày tươi cười, ánh mắt nhìn Dạ Thiên Vũ mang theo mấy phần tôn kính, không dám khinh nhờn. Đây là nữ nhân của tân nhậm cung chủ, chỉ có thể thưởng thức mà thôi.
Trong đám người, Hạ Lan Thu Nguyệt nhìn thân ảnh tuyệt thế ấy, nàng tự tin mỹ lệ vô song, có thể so sánh với Ly Hỏa thành tiên, nhưng giờ khắc này Dạ Thiên Vũ càng xuất chúng hơn so với nàng. Toàn bộ quang mang của Ly Hỏa cung dường như đều ngưng tụ ở trên người của nàng. Tần Vấn Thiên chấp chưởng quang huy Ly Hỏa cung, cũng thuộc về nàng.
Thời khắc này nànglàm sao còn tâm tư gì nữa chứ? Đây là đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng đó ư, chỉ có đáng tiếc cho Tiêu mỹ nhân.
Đôi mắt đẹp của Hạ Lan Thu Nguyệt không tự chủ được lại nhìn Đế Thiên, hắn vẫn thần bí an tĩnh như xưa, vẻ mặt dường như trời sập cũng không đổi sắc. Dù sao hắn luôn luôn tự tin như vậy, mặc dù hắn không đảm nhiệm vị trí Ly Hỏa cung chủ nhưng cũng không có bất kỳ ý kiến nào.
Nhưng đúng thật là không có ý kiến gì sao?
Bày ra một cái bẫy động trời, cuối cùng vị trí Ly Hỏa cung chủ đã rơi vào tay của Tần Vấn Thiên, Trường Sinh giới chủ xếp đặt vị trí phó cung chủ cho hắn có thể nói là cũng có thâm ý a.
Dạ Thiên Vũ chuyển ánh mắt qua, nhoẻn miệng cười với Tần Vấn Thiên tựa như có âm mưu trong nụ cười ấy, câu nói vừa rồi của nàng như là đang tuyên cáo: Dạ Thiên Vũ nàng chính là nữ chủ nhân của toà Ly Hỏa cung này.
Nhìn nụ cười trên mặt nàng, Tần Vấn Thiên đành gượng cười. Trước đây hắn một mực lo lắng cho nữ yêu tinh này, nhưng bây giờ nàng đã trở lại, e rằng sẽ không để cho hắn tĩnh tâm rồi. Năm đó hắn bị nữ yêu tinh này hành hạ đến dục tiên dục tử a.
Cất bước đi tới trước, Tần Vấn Thiên thuận thế kéo tay Dạ Thiên Vũ, thân thể Dạ Thiên Vũ khẽ chiến dưới, nhưng không cự tuyệt, nàng cười khúc khích làm chúng sinh khuynh đảo.
Tần Vấn Thiên nắm tay nàng tiến lên một bước. Thanh niên bạch y tuyệt đại, nữ tử mũ phượng quần đỏ giống như một đôi thần tiên quyến lữ. Hai người bọn họ đi tới bậc thềm trên cùng, nhìn xuống đám người vô tận ở bên dưới, vô số ánh mắt đầy tôn kính. Tần Vấn Thiên cầm tay Dạ Thiên Vũ thật chặt, nhìn đám người bên dưới bằng ánh mắt ôn hòa.
“Có một số thứ ta không thể cho ngươi, nhưng nếu ngươi muốn giang sơn này, nếu ta có thể đánh được thì đều là của ngươi.”
Tần Vấn Thiên truyền âm nói. Đương nhiên Dạ Thiên Vũ nghe rõ lời của hắn, chỉ thấy đôi mắt của nàng chứa đựng nụ cười, bên trong đôi mắt tuyệt mỹ lại có nước mắt lăn xuống. Những năm này bị ủy khuất dường như cũng không sao cả, có thể nhìn thấy hắn được như ngày hôm nay, có được cam kết như vậy thật sự là đáng giá.
- Ta thật sự rất muốn gặp người mà ngươi có thể cho hết thảy mọi thứ đó là ai.
Đôi mắt nhòe nước mắt của Dạ Thiên Vũ vẫn mỉm cười, nàng có chút ghen ghét, nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ ghen tỵ với người khác, vậy mà giờ khắc này nàng thật sự ghen ghét.
Tần Vấn Thiên nói có thể cho mình hết thảy, duy chỉ không có được vị trí nữ nhân trân quý nhất. Nàng rất muốn nhìn xem vị trí không lay động trong lòng của Tần Vấn Thiên kia rốt cuộc là người nào, người nào ngồi ở chỗ ấy?!