Thái Cổ Thần Vương ( Dịch Full)

Chương 1851 - Thanh Huyền, Ta Đã Trở Về

Thanh Huyền, ta đã trở về Thanh Huyền, ta đã trở về viptruyenfull.com

Chư vị tiên đế Nam Hoàng thị đều có mặt ở đây, dưới không tại Nam Hoàng Nữ Đế có không ít nhân vật phong tư tuyệt đại, cực kỳ mỹ mạo.

Huyết mạch của Nam Hoàng thị rất ưu tú, tất cả nữ tử trong tộc đều vô cùng đẹp. Trong đó Nam Hoàng Vân Hi và Nam Hoàng Sanh Ca đều là những người xuất sắc trong số đó. Giờ này truyền thừa thánh nữ Nam Hoàng Vân Hi đã có thực lực phi phàm, đã bước vào cảnh giới trung cấp Tiên Đế không lâu trước đó. Nam Hoàng Sanh Ca cũng bước chân vào bậc thấp Tiên đế, từ khi Tiên vực đại biến cho tới nay, tất cả mọi người Tiên vực tu hành cũng thay đổi nhanh chóng, hoàn cảnh cải biến đến toàn bộ Tiên vực.

Chẳng qua là thời khắc này trên gương mặt xinh đẹp cao quý nhưng lạnh lùng của Nam Hoàng Vân Hi rất nghiêm túc. Dung nhan của Nam Hoàng Sanh Ca cũng không còn vẻ thanh thuần không tỳ vết như xưa mà lộ ra mấy phần tư thế lãnh khốc oai hùng. Ánh mắt của các nàng ngẫu nhiên nhìn về nơi truyền thừa tổ địa, chỗ ấy khí tức lan tràn khiến tất cả mọi người hiểu rõ: trận chiến này có khả năng chính là trận chiến Nam Hoàng thị sinh tử tồn vong rồi.

Mọi người đều yên lặng chờ đợi, không biết khi nào thì Doanh thị phát khởi tổng tiến công. Lúc này Doanh thị vẫn còn sai lực lượng các phe muốn tiêu diệt toàn bộ Nam Hoàng ở đây, thậm chí chuẩn bị phong cả tòa Nam Hoàng Tiên thành. Nếu không như vậy nhỡ có quá nhiều người trốn thoát ra ngoài thì sẽ gây phiền phức cho bọn họ, thậm chí có thể là tai nạn.

Dĩ nhiên, bên trong Nam Hoàng thị có đi thông đại trận của Trường Thanh Tiên quốc, tuy nhiên tràng tiên chiến đã tác động đến toàn bộ Tiên vực, vì thế Doanh thị tộc sẽ không chiến một mình. Những năm gần đây Trường Thanh Tiên quốc và Nam Hoàng thị vẫn duy trì quan hệ đồng minh, bọn họ muốn đề phòng cho nên lần này phát khởi chiến tranh không chỉ nhằm vào Nam Hoàng thị, mà Trường Thanh Tiên quốc bên kia cũng khó bảo toàn tự thân.

Lúc này đích xác là Trường Thanh Tiên quốc đang ở trong dòng nước xoáy. Thậm chí Tiên quốc hoàng cung ngày xưa huy hoàng nhất thời đã lung lay sắp đổ, nguy cơ sớm tối.

Thậm chí ngay cả sinh mạng của Trường Thanh Đại Đế cũng bị đe dọa.

Giờ này Trường Thanh Đại Đế đã có tu vi đỉnh cấp Tiên Đế, được xưng Vạn Cổ Trường Thanh Đại Đế đang trải qua một giai đoạn kinh khủng nhất.

Tiên quốc hoàng cung trong cảnh tượng tường đổ nhà nát, trên đài tu luyện bên trong Trường Thanh đế cung, Trường Thanh Tiên đế đang ngồi xếp bằng, cỏ cây cành lá như ẩn như hiện ở trên người của Vạn Cổ Trường Thanh, làm dịu thân thể của hắn. Lúc này sinh cơ hắn không ngừng bị ăn mòn, có các loại lực lượng tử vong hủy diệt lan tràn ra từ trong cơ thể của hắn, khí tức cả người đều tỏ ra cực kỳ suy sút, sắc mặt mang một màu đen.

Trường Thanh Đại Đế bị trọng thương, người công kích hắn là Đoạt thiên lão ma, Tử Đế cùng với Đông Thánh Tiên đế. Đông Thánh Tiên đế cũng bước chân vào cảnh giới đỉnh cấp Tiên Đế nhờ cơ duyên xảo hợp rồi, vài ngày trước đã tiến hành một cuộc chặn giết vang trời đối với Trường Thanh Đại Đế, suýt nữa chém chết Trường Thanh Đại Đế ngay tại chỗ. Bạch Đế và Thanh Nhi lao tới với tốc độ nhanh nhất mới có thể cứu được hắn. Tuy nhiên Trường Thanh Đại Đế đã trọng thương, sinh mạng bị đe dọa, giờ này đã mất đi sức tái chiến.

Ngay trước mặt Trường Thanh Đại Đế là Bạch Đế với khí chất mờ mịt, xuất chúng vô cùng; Cơ Đế thì uy nghiêm lạnh lùng, chiến ý ác liệt; Còn một người nữa có dung nhan kinh thế, da thịt như tuyết lại có mái tóc trắng phơ, khí chất của nàng cực kỳ lạnh. Nàng đứng đó giống như một tượng băng, chính là Bạch Phát sát thần - Trường Thanh Thanh Nhi. Nếu như Tần Vấn Thiên trông thấy khí chất hiện tại của nàng, sợ là hắn cũng không thể nào tin được.

Chỉ thấy lúc này Trường Thanh Đại Đế mở đôi mắt ra, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng có màu xám tro, lộ ra tử khí tức. Hắn nhìn những thân ảnh ở trước mắt mình, cuối cùng ánh mắt rơi vào Trường Thanh Thanh Nhi tóc trắng phơ, dịu dàng nói:

- Thanh Nhi, đồng ý với phụ thân một chuyện được không?

Thanh Nhi lắc lắc đầu, nàng biết phụ thân muốn nói điều gì. Chuyện này nàng không thể đáp ứng.

- Đứa nhỏ ngốc, cuối cùng người ta cũng phải chết, nhưng vi phụ hy vọng con có thể sống sót, cùng Bạch thúc và sư tôn một đường giết ra ngoài. Các ngươi chính là hy vọng.

Âm thanh giọng nói của Trường Thanh Đại Đế nghe êm dịu, xem ra rất thờ ơ đối với sinh tử của mình. Hắn hiểu rằng ngày hôm nay e rằng mình chạy trời không khỏi nắng.

- Tiên quốc còn, con còn.

Giọng nói Thanh Nhi lạnh như băng trước sau như một, không chút động lòng trước những lời dịu dàng của Trường Thanh Đại Đế. Dường như tâm địa nàng là sắt đá vậy, nói nàng từ bỏ Trường Thanh Tiên quốc, từ bỏ phụ thân, nàng không làm được.

- Thanh Nhi. . .

Trường Thanh Đại Đế nói to lên.

- Phụ thân, con xin lỗi.

Thanh Nhi dứt khoát mở miệng nói, ánh mắt của nàng nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy chỗ ấy có một thân ảnh Khuynh Thành khuynh quốc.

- Khuynh Thành, nếu có cơ hội ta sẽ đưa muội ra ngoài.

Thanh Nhi nhẹ nhàng nói, Mạc Khuynh Thành nhợt nhạt nhoẻn miệng cười, lắc lắc đầu:

- Có tỷ ở đây thì muội cũng ở đây.

- Muội phải đợi huynh ấy.

Trường Thanh Thanh Nhi nhìn Mạc Khuynh Thành.

Thân thể Mạc Khuynh Thành khẽ run, dĩ nhiên nàng biết Thanh Nhi nhắc tới ai, đôi mắt đẹp của nàng ngóng nhìn vào hư không, lẩm bẩm nói nhỏ:

- Đợi chàng đã nhiều năm như vậy vẫn không có tin tức gì, còn có thể chờ được nữa hay sao?

- Ta tin tưởng vào huynh ấy.

Thanh Nhi kiên định nói, nhưng lại thấy Mạc Khuynh Thành lắc lắc đầu, nhoẻn miệng cười:

- Những năm này Thanh Nhi tỷ tỷ đều bảo vệ cho muội, nếu thật có thể chờ được huynh ấy thì chúng ta cùng nhau chờ, nếu chờ không được, vậy đó chính là mệnh a.

Bạch Đế nghe được đối thoại của hai người thì nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói nhỏ:

- Tinh Hà đấu chuyển, Càn Khôn thay đổi, mạng của các ngươi cũng sẽ không tuyệt. Hắn sẽ trở lại, hơn nữa sẽ không còn xa nữa.

Trường Thanh Đại Đế nghe được lời của Bạch Đế nhưng không tỏ rõ ý kiến, chỉ cười nói:

- Cho dù thật sự sẽ trở lại, còn có thể tới kịp sao?

Ngoại trừ mấy người bọn họ ra, mọi người còn lại đều có chút không hiểu, trận đánh năm đó tất cả mọi người đã tận mắt nhìn Tần Vấn Thiên bị giết đến hồn phi phách tán, hẳn là phải chết rồi. Nhưng tại sao những người này vẫn luôn kiên định cho rằng Tần Vấn Thiên còn sống?

Có lẽ bởi vì quá quan tâm, vì thế bọn họ thà rằng tin tưởng Tần Vấn Thiên vẫn chưa chết.

- Trường Thanh Đại Đế, mạng ngươi đã đến chung điểm, đi ra chịu chết đi.

Trong hư không bên ngoài hoàng cung có âm thanh truyền đến. Thanh Nhi lạnh lùng nhìn sang bên kia, tròng mắt lạnh như băng dường như xuyên thấu không gian, bắn vọt tới người vừa lên tiếng giống như hai tia chớp thực chất. Mái tóc trắng của nàng không gió mà bay, sát ý tràn ngập.

- Trường Thanh Thanh Nhi, mặc dù tóc ngươi đã trắng, nhưng vẫn có một hương vị đặc biệt ở trong lòng, vẫn xinh đẹp khiến người chấn động, chờ khi nào hủy diệt Trường Thanh Tiên quốc xong, ngươi, Mạc Khuynh Thành và Lưu Ly, ba mỹ nhân này có thể nói tùy theo ta xử trí. Đến lúc đó nhất định phải cho ngươi hầu hạ bản đế thật tốt.

Người bên ngoài dùng ngôn ngữ nhục mạ, mục đích chính là muốn chọc giận đến Thanh Nhi.

Trường Thanh Tiên quốc hoàng cung bố trí một tòa đại trận, giờ này bọn họ đều ẩn nấp ở bên trong đại trận, rất khó đối phó, cửu hoàng Đại Đế đã đi mời Tiên quốc siêu cường Đế Binh rồi, chờ đến khi hắn trở về lập tức phá trận đánh giết vào hoàng cung, bắt ba nữ nhân kia làm tù binh.

Tuy nói là phép khích tướng nhưng chưa chắc thật sự không có tâm tư như thế, Bạch Phát sát thần Trường Thanh Thanh Nhi có danh tiếng sát thần nhưng mỹ mạo cực kỳ xuất chúng, nhất là mái đầu bạc trắng càng tăng thêm mấy phần phong hoa khác thường. Nếu có thể làm cho một mỹ nhân như vậy y phục, quả thực không dám tưởng tượng thật khoái ý đến bực nào, nghe nói Đoạt Thiên Đại Đế cũng có tâm tư như thế.

Hơn nữa Mạc Khuynh Thành và Lưu Ly công chúa, không người nào mà không tuyệt sắc nhân gian.

Thanh Nhi thần sắc lạnh lùng chí cực, chỉ thấy nàng đưa ngọc thủ dài và nhỏ ra, đế quang lóng lánh, quy tắc tỏa ra đáng sợ, chỉ thấy ngọc thủ đánh tới trước, trong phút chốc hư không dường như mở ra một không gian thông đạo, nhân vật Tiên đế hình như có sở giác, sắc mặt đột nhiên đại biến, thân thể cấp tốc lui về phía sau.

Đã thấy lúc này có một đóa hoa sen màu vàng tựa như xuất hiện từ trong hư vô, bao phủ lấy thân thể của hắn vào trong đó rồi giết chết một cách điên cuồng. Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, vị nhân vật Tiên đế đó bị quấn thành vỡ vụn, hôi phi yên diệt.

Mọi người chung quanh hoảng hốt, một đạo kiếm quang rực rỡ bổ ra hư không, chặt đứt hoa sen, nhưng đã chậm mất rồi. Vị nhân vật Tiên đế ấy đã không còn nữa.

Người xuất hiện chính là Chí Tôn Kiếm Đế, đôi mắt hắn như lưỡi kiếm sắc bén bắn vào trong đế cung Trường Thanh Tiên quốc, đưa mắt nhìn thân ảnh tóc trắng tuyệt sắc ấy.

Danh tiếng Bạch Phát sát thần của Trường Thanh Thanh Nhi cũng không phải là hư danh, nhân vật sơ giai Tiên đế chọc giận nàng liền đưa tới họa sát thân.

Thiên Lam Đại Đế và Thái Hoa tiên triều Đại Đế đi tới bên cạnh Chí Tôn Kiếm Đế. Ba đại thế lực của bọn họ ở vùng một nơi với Trường Thanh Tiên quốc ở Tiên vực Đông bộ. Trận đánh năm đó Bạch Đế ám độ trần thương, đối phó vào sào huyệt của bọn hắn. Giờ này Thiên Lam Tiên quốc, Thái Hoa Tiên Triều cùng với Chí Tôn kiếm phái kì thực nếu so sánh với Trường Thanh Tiên quốc cũng không khá hơn chút nào, ngoại trừ mấy nhân vật đứng đầu, chỉ còn lại danh nghĩa thực tế đã mất rồi. Mấy năm nay bọn họ và Trường Thanh Tiên quốc vẫn đấu tranh với nhau chưa từng ngưng nghỉ.

Lần này Đoạt Thiên Lão ma xuất thủ, liên hiệp cùng Tử Đế và Đông Thánh tập sát Trường Thanh Đại Đế. Bọn họ lại liên hiệp Cửu Hoàng Tiên quốc giải quyết những chuyện còn lại, diệt trừ Trường Thanh Tiên quốc hoàn toàn. Ở bên kia, Tử Đế và Đông Thánh Tiên đế đã đi đối phó với đám người Quân Mộng Trần rồi.

Lần hành động này không phải chỉ nhằm một thế lực trong đó, mà là một lần liên kết vây tiễu, đồng thời hạ thủ với Nam Hoàng thị và Trường Thanh Tiên quốc, muốn một lưới bắt hết.

Đúng lúc này, một đạo hào quang rực rỡ hàng lâm trong hư không, chỉ thấy một quân đoàn kinh khủng hàng lâm. Người cầm đầu chính là Cửu hoàng Đại Đế. Hắn đứng ngạo nghễ trên bầu trời, phía sau lưng lưng đeo một món Đế Binh tuyệt thế, trong phút chốc bạo phát ra quang hoa kinh thế, thần binh lợi khí vô tận giết tới Trường Thanh Tiên quốc. Giờ khắc này Trường Thanh Tiên quốc khởi động đại trận, quang mạc màu vàng sáng lên trông thật đáng sợ.

- Phá!

Cửu hoàng Đại Đế không nhiều lời, vừa đến liền trực tiếp xuất thủ, ngón tay hắn nhất chỉ tới trước, thần binh sau lưng sinh ra ý chí cổ hoàng, chém ra thần binh vô tận, điên cuồng đánh vào đại trận màu vàng đó.

Thanh Nhi bước ra từng bước, nàng đi trên đống đổ nát thê lương, mái tóc trắng phiêu phiêu, trong con ngươi xinh đẹp có sát ý kinh người.

Ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời bằng ánh mắt xuyên thấu hết thảy, trong đầu nàng hiện lên một thân ảnh tuyệt thế phong hoa. Giờ khắc này, tóc trắng như tuyết, con ngươi xinh đẹp lạnh lùng lại biến mất không tung tích, nàng toát ra một nụ cười kinh thế.

Nếu vong trong trận chiến này thì kiếp này vô duyên; cuộc đời đầy tiếc nuối, kiếp sau sẽ đền bù.

- Nếu có kiếp sau, lại làm vợ chàng.

Thanh Nhi thu hồi ánh mắt, nhìn cửu hoàng Đại Đế, ánh mắt của nàng lại lần nữa trở nên cực kỳ băng lãnh.

. .

Tiên vực Đông bộ, trong một tòa thành trì Trường Thanh Tiên quốc đột nhiên có quang mang rực rỡ vô biên từ trên trời giáng xuống. Lúc này vô số người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tật quang bắn tới rồi đáp xuống đất. Từng tiếng nổ vang rền truyền ra, mặt đất không ngừng nổ tung, bụi đất tung bay mù mịt.

Vô số người chăm chú nhìn, chỉ thấy chỗ ấy xuất hiện nhiều thân ảnh. Người nào cũng có khí chất siêu phàm, khí tức sâu không lường được.

Có một vị Tiên đế đi ngang qua, tiên niệm càn quét, cảm thụ tu vi khí chất của những người kia. Ngay sau đó hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, toàn thân run rẩy không ngừng, hắn cảm thấy khó có thể tin vào mắt của mình.

Toàn bộ đều là nhân vật Đế Cảnh, chuyện này. . . Làm sao có thể!

Trong bụi đất, một đạo bạch y thân ảnh chậm rãi trôi nổi tại không, hắn tiên niệm tràn ngập, lập tức biết bản thân mình người ở phương nào, hít sâu một hơi, hắn trong ánh mắt lóe lên rực rỡ vô cùng hào quang.

Thanh Huyền, ta đã trở về!

Bình Luận (0)
Comment