Trải qua bao năm tháng, ngôi chùa cổ Vấn Tâm Tự dưới sự bào mòn của gió sương lan tỏa ra không khí tĩnh lặng an lành.
Trong một tòa bảo tự, đại sư Thiên Tâm của Vấn Tâm Tự đang ngồi trên bồ đoàn, Tần Vấn Thiên thì ngồi ở đối diện, bênh cạnh có một tiểu hòa thượng tầm khoảng mười tuổi đang bận rộn làm việc, đang bưng ra mấy cuốn sách cổ đã rách nát với cả một vài thẻ ngọc đặt ở giữa đại sư và Tần Vấn Thiên, đây đều là những sách cổ quý giá được cất giữ kỹ lưỡng trong Vấn Tâm Tự, đã được lưu truyền từ rất lâu rồi.
- Sư phụ, đã mang tới cả rồi.
Tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực, nói với Thiên Tâm đại sư.
- Tốt, Vô Tâm con lui xuống đi.
Đại sư Thiên Tâm gật đầu với tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng quay qua khom người với Tần Vấn Thiên, nói:
- Tần cư sĩ, Vô Tâm xin cáo từ.
- Đa tạ.
Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu, tiểu hòa thượng Vô Tâm rời đi.
- Vị đệ tử này của đại sư thật lợi hại.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Quả thực rất có tuệ căn.
Đại sư Thiên Tâm gật đầu nói, ánh mắt của lão dừng lại trên những cuốn sách cổ, nói:
- Đây đều là những bảo vật mà chùa ta cất giữ, xin mời Tần cư sĩ.
- Đa tạ đại sư.
Tần Vấn Thiên gật đầu, sau đó gom những sách cổ thẻ ngọc đó lại, tiên niệm của hắn trực tiếp nhập vào trong thẻ ngọc, tức khắc hắn nắm bắt được rất nhiều thông tin từ trong đó, sau khi xem xong thẻ ngọc, giữa đôi lông mày hắn lóe lên những ý nghĩ sắc bén, sau đó, hắn bắt đầu mở những cuốn sách cổ đã rách, trong nháy mắt, rất nhiều cổ tự in hằn dấu vào đầu hắn, hóa thành những điểm sáng lấp lánh, Tần Vấn Thiên không ngừng mở các trang sách, những cổ tự đó cũng không ngừng bay vào trong trí nhớ hắn.
Tần Vấn Thiên chậm rãi mở ra xem, tòa bảo tự vô cùng yên tĩnh, không có bất kỳ một tiếng động gì, đại sư Thiên Tâm cũng không quấy rầy hắn, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, giống như thể lão tăng đã nhập định rồi.
Lâu sau đó, Tần Vấn Thiên cuối cùng cũng xem hết, trong đôi mắt hắn, một ánh sáng chói lòa lóe lên, trong lòng hắn thì mãi rất lâu rất lâu không cách nào bình tĩnh lại được.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên hít thở thật sâu, cố gắng hết sức khống chế nội tâm đang chấn động bên trong mình, sau khi tâm trạng trở lại bình tĩnh, hắn không ngờ, những ghi chép của sách cổ ở Vấn Tâm Tự, lại kinh người tới như thế, những tư liệu cổ này, rất có khả năng là bản lẻ về Thanh Huyền.
Thật không ngờ, ba mươi ba thiên Tiên Vực, đều có lịch sử vô tận như thế, Thái Cổ Tiên Vực diễn biến qua bao nhiêu năm tháng, trở thành giới mạnh nhất, nhưng mà mỗi giới thiên, lại có những đặc sắc riêng, Thanh Huyền trước kia, cũng từng có lịch sử huy hoàng.
- Thanh Huyền hôm nay, không ngờ không phải là Thanh Huyền cổ.
Tần Vấn Thiên thầm thì với chính mình, có hơi kinh ngạc.
- Đại sư có biết Thanh Huyền cổ ở nơi đâu không?
Tần Vấn Thiên mở miệng hỏi đại sư Thiên Tâm, Thanh Huyền cổ kim, tuyệt đối không phải để chỉ sự biến hóa của thời đại, mà là Thanh Huyền hiện nay với cương vực rộng lớn vô tận, có thể chỉ là một góc của Thanh Huyền cổ mà thôi.
- Không biết, nhưng mà người của Thái Cổ Tiên Vực e là vì chuyện này mà tới, không biết những nhân vật siêu thoát Đế cảnh đó liệu có thể tìm thấy đường vào Thanh Huyền cổ không.
Đại sư Thiên Tâm lắc đầu nói.
- Thanh Huyền dù là lớn, người tiên, Vạn ma Đảo, Man Hoang Thập Vạn Đại Sơn, tất cả đều bao la bát ngát, nhưng cho dù như vậy, nếu so sánh với Thái Cổ Tiên Vực vẫn chỉ là là quá nhỏ bé, vùng đất của cả một giới, có thể sánh được với Thanh Huyền ngày nay, thậm chí còn vượt trội hơn, trước đây ta chưa từng nghĩ đến, bởi vì chưa từng suy nghĩ theo hướng này, tới nay mới biết, Thanh Huyền Tiên Vực mà chúng ta biết tới, không ngờ hoàn toàn không phải Thanh Huyền cổ, trận chiến mạt thế mà cuốn sách cổ này ghi chép, rốt cuộc là đáng sợ tới mức nào.
Tần Vấn Thiên cảm thán trong lòng.
Những thẻ ngọc và sách cổ của Vấn Tâm Tự này, không ngờ lại ẩn giấu bí mật kinh thiên, một số ghi chép liên quan tới Thanh Huyền Tiên Vực, ở trong này có nói rằng, Vấn Tâm Tự bọn họ truyền tự cho tới Thanh Huyền cổ, nhưng mà vì trận chiến mạt thế đó, toàn bộ Thanh Huyền cổ đều bị san thành bình địa, nếu như thật sự giống trong sách cổ đã ghi chép, vậy thì hai chữ mạt thế, thật sự không hề có một chút gì là khoa trương cả, điều này quá đáng sợ, một thế giới trong ba mươi ba Tiên Vực bị hủy diệt, rốt cuộc là cuộc chiến tranh ở cấp bậc nào đã xảy ra? Cho dù có gọi đó là cuộc chiến diệt thế thì cũng không có gì quá đáng cả.
Sau đó, còn một ít người còn sống sót, trốn chạy khỏi cuộc chiến diệt thế, nhưng trăm họ đã bị diệt, đất nhà đã mất, bọn họ, không ngờ không còn tìm được Thanh Huyền trước kia.
Một nhân vật tiên tổ của Vấn Tâm Tự trong sách cổ đã dùng một câu để mô tả lại trận biến cố này: một giấc mộng tỉnh dậy, trời xanh đã thay đổi.
Thanh Huyền hiện nay, sợ là do những người còn sống sót sau cuộc chiến diệt thế đó xây dựng lên, trong chuyện này, e là thật sự đã trải qua biết bao năm tháng vô tận rồi, căn bản không thể khảo chứng được, lịch sử của Vấn Tâm Tự, thật sự có thể nói rằng đã cùng với Thanh Huyền trưởng thành cho tới ngày nay.
Hoặc cũng có lẽ, đây cũng là nguyên nhân khiến Vấn Tâm Tự kiên trì chỉ cho rất ít đệ tử nhập thế, thái độ của bọn họ vừa cứng rắn, lại vừa bình thản, không tranh giành, nhưng tuyệt đối không bị kẻ khác bắt nạt.
Không tranh giành, là vì biết sự tồn tại của Thanh Huyền cổ, biết lịch sử cuộc chiến diệt thế, vậy thì Thanh Huyền, có gì để mà tranh giành? Đương nhiên, đây là chỗ cao siêu của Chủ trì Vấn Tâm Tự, những người trong chùa, chưa chắc đã biết đoạn lịch sử này, có thể cũng sẽ có những người có tính cách khác xuất hiện, nhưng chỉ cần người cầm lái con thuyền không thay đổi, thì ý chí được truyền lại cũng không thay đổi.
Không bị kẻ khác bắt nạt, đương nhiên cũng vì lịch sử, với tư cách là thế lực cổ xưa nhất của Thanh Huyền, Vấn Tâm Tự đương nhiên cũng có cái kiêu ngạo của mình, hơn nữa có đôi khi sự kiêu ngạo của Vấn Tâm Tự khiến người ta cảm thấy kinh hãi, bọ họ không ức hiếp người khác và cũng tuyệt đối không để người khác bắt nạt mình.
Rất nhiều thế lực ở Tiên Vực có lòng kính sợ đối với Vấn Tâm Tự, đấy còn là vì bọn họ vẫn còn chưa biết Vấn Tâm Tự thật sự có lịch sử bao lâu, nếu không, lòng kính sợ đó e là sẽ càng mãnh liệt hơn chút nữa.
- Đại sư, người niêm phong Thanh Huyền, người cho rằng đó là ai.
- Điều này làm sao ta biết được, có điều, chắc chắn không tránh khỏi có liên quan tới vị được sách cổ miêu tả trong cuộc chiến mạt thế.
Đại sư Thiên Tâm vẫn rất bình thản, nhưng mà hồi đó khi lão đọc được giai đoạn lịch sử này, trong lòng cũng đã có những đợt sóng to gió lớn trào dâng.
- Ta, ta cũng cho rằng như thế.
Tần Vấn Thiên gật đầu, trong sách cổ có ghi chép, Thanh Huyền cổ trước đây, là một thể thống nhất, cả một Thanh Huyền Tiên Vực vô tận ấy, có một vị Thiên Chủ.
Nhân vật Thiên chủ này, người xưa gọi là: Bất Diệt Thiên Chủ
Bất Diệt Thiên Chủ là chủ nhân của Thanh Huyền cổ, điều này đương nhiên không phải là điều mà một vị Thiên Đế như hắn hôm nay có thể sánh được, Thanh Huyền cổ, một trong ba mươi ba giới thiên thực sự, một khối sức mạnh vô cùng vô thượng, Thiên Chủ một phương thì phải nói là cường đại tới cỡ nào?
Nếu như không mạnh, bao nhiêu là thế lực ở Thái Cổ Tiên Vực như vậy, liệu có thể để cho Bất Diệt Thiên Chủ thống trị thiên hạ sao?
Tới nay Thanh Huyền bị phong ấn, Tần Vấn Thiên suy đoán, rất có khả năng liên quan tới Bất Diệt Thiên Chủ.
Huống hồ, trận chiến diệt thế đó, trong sách cổ có nói, rất có khả năng là bởi vì Bất Diệt Thiên Chủ.
Nguyên văn trong sách cổ mô tả về cuộc chiến diệt thế đó như sau:
- Cuộc chiến diệt thế Thái Cổ Tiên Vực, có thiên thần từ trên trời xuống, bước vào Thanh Huyền, đứng trên vòm trời cao, cúi xuống quan sát thiên hạ, rất nhiều thiên thần, khi bọn họ giáng xuống, rất nhiều người đã phủ phục trên mặt đất, uy thế đó không thể cản được, uy thế đó có thể chấn động đất trời, một cái vẫy tay, nhật nguyệt mất ánh sáng, sơn hà vỡ nát, mặt đất tách ra, nước biển chảy ngược, ngọn lửa nham thạch địa ngục phụt ra từ lòng đất, những nơi đi qua, tất cả đều bị hủy diệt, Tiên Ma khóc ròng, Đế Vương hóa xương khô.
- Lúc này, Bất Diệt Thiên Chủ hạ xuống trên vòm trời cao, tực giận nghênh chiến với các thiên thần, giơ tay mở trời, một tiếng hô, Thanh Huyền xảy ra một trận động đất, Bất Diệt Thiên Chủ muốn đưa chiến trường rời về phía tinh không, nhưng các vị thiên thần không chịu, giao tranh với Bất Diệt Thiên Chủ ở ngay trên bầu trời Thanh Huyền, trận chiến đó khốc liệt vô cùng, có thiên thần ngã xuống, Bất Diệt Thiên Chủ cũng bị trọng thương, nhưng đã mạnh mẽ kiên quyết đánh lui các vị thiên thần, nhưng mà Thanh Huyền, sinh linh đồ thán, tử thương vô số, càng đáng sợ hơn là, không lâu sau đó, có nhiều thiên thần hơn nữa giáng xuống vòm trời, mang theo rất nhiều thiên binh thần tướng, Bất Diệt Thiên Chủ hiệu lệnh thiên hạ, các tướng của Thanh Huyền cùng theo, cùng chiến đấu với Thiên Chủ, trận chiến này, hoàng hôn của các vị thần, thiên binh thiên tướng dùng máu nhuộm đỏ trời đất, các tướng của Thanh Huyền từng người từng người ngã xuống, bọn họ dùng cơ thể của mình để bảo vệ Thanh Huyền, thấy các tướng hy sinh, sinh linh của Thanh Huyền bị hủy diệt hết, cơ thể Thiên Chủ hóa giang sơn, phát động thuật cấm kỵ, lấy thân tuẫn thiên, chôn các thiên thần, cũng chôn luôn Thanh Huyền.”
Đây là những ghi chép của sách cổ về trận chiến đó, rất ngắn gọn, nhưng những văn tự này đủ để chấn động lòng người, làm người ta kinh hồn bạt vía, nhân vật tiên tổ của Vấn Tâm Tự, không ngờ là người may mắn còn sống sót, lão chắc chắn là người tận mắt chứng kiến trận chiến đấu đó, sau đó đã ghi chép lại, niêm phong vào trong sách cổ, không ngờ thế gian biến đổi cuộc đời bể dâu, vô số năm sau, những sách cổ này vẫn còn được bảo tồn, hơn nữa, rất có khả năng là sách cổ duy nhất có ghi chép lại trận chiến mạt thế ở Thanh Huyền.
Thiên thần, là những nhân vật như thế nào? Không biết cường giả để lại cuốn sách cổ này có biết hay không.
Thiên thần tới từ bên ngoài, mang theo rất nhiên Tiên binh Thần tướng, tham gia vào trận chiến, rất có khả năng tới từ thế lực Thái Cổ, hơn nữa còn là thế lực siêu đáng sợ, Bất Diệt Thiên Chủ ứng chiến, thậm chí đã đánh lui bọn họ, tiêu diệt, thật khó có thể tưởng tượng được sức mạnh của Bất Diệt Thiên Chủ cường đại tới mức nào, còn hắn chỉ là một Thiên Đế nhỏ nhoi, đứng trước Bất Diệt Thiên Chủ, sợ là chẳng khác gì một con kiến hôi bé nhỏ.
Nhưng kỳ thực Tần Vấn Thiên cũng có nghi hoặc, nếu Bất Diệt Thiên Chủ rất có khả năng đã tự hủy diệt rồi, vậy thì ai lại có năng lực đáng sợ như vậy niêm phong cả Thanh Huyền? Đây lại là một nhân vật cấp cao đến thế nào đây?
Chẳng lẽ, Bất Diệt Thiên Chủ vẫn chưa chết, kỳ thực người vẫn sống.
Nếu mà như vậy, thật quá đáng sợ, sống từ thời cổ cho tới ngày nay, đương nhiên, đây chỉ là một suy đoán, không có ai biết thật giả.
Nhưng không nghi ngờ gì nữa, người niên phong Thanh Huyền, nhất định rất mạnh, hơn nữa còn là siêu cấp cường đại, nếu không sẽ không có được nguồn năng lượng như vậy.
- Tần cư sĩ xem xong có suy nghĩ thế nào?
Đại sư Thiên Tâm hỏi Tần Vấn Thiên.
- Đại sư cũng muốn tìm Thanh Huyền cổ sao?
Tần Vấn Thiên hỏi.
Có lẽ đây là chấp niệm của tổ tiên, chỉ có điều hiện tại có siêu cường từ Thái Cổ Tiên Vực tới, cục diện này, giống biết bao nhiêu, cũng may những người tới đây lần này, chắc có lẽ không cường đại như trong cuộc chiến mạt thế được ghi chép trong sách cổ, nếu không, lại là một cuộc tai họa.
Đại sư Thiên Tâm chắp hai tay nói.
- Quả thật như vậy.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
- Cho nên, Tần cư sĩ hiện nay thân là Thanh Huyền Thiên Đế, cũng giống như Thiên Chủ của Thanh Huyền cổ, sau này sinh linh ở Thanh Huyền, đều dựa cả vào Tần cư sĩ.
Đại sư Thiên Tâm khom người hành lễ với Tần Vấn Thiên.
- Đại sư hà tất phải như vậy.
Tần Vấn Thiên đưa tay ra nâng lên nói:
- Chưa nói tới hiện nay chưa chắc sẽ có trận chiến mạt thế như của ngày xưa xảy ra, cho dù có xảy ra đi chăng nữa cũng không tới nỗi diệt thế, ta thân là Thiên Đế, đương nhiên phải bảo vệ Thanh Huyền, bởi thế, sau khi chuyện này kết thúc, ta mới rời khỏi Thanh Huyền Tiên Vực.
- Nếu thế, xin đa tạ.
Đại sư Thiên Tâm lại một lần nữa nói, Tần Vấn Thiên cảm thán, đại sư Thiên Tâm, tâm lo cho thiên hạ.