Lòng Tần Vấn Thiên khẽ run, đôi mắt đỏ máu kia thỉnh thoảng lại có một tia thanh tỉnh.
Thân thể Tần Vấn Thiên đau khổ giãy dụa, mưa to, sấm sét đầy trời vẫn không ngừng trút xuống trên người hai người. Dưới ánh sáng sấm chớp, khuôn mặt tuyệt sắc của thần nữ Nghê Thường càng đẹp tới mức khiến người run sợ. Thân thể bị mưa to xối, quần áo dán sát người nàng, ôm lấy đường cong hoàn mỹ.
Nhưng Tần Vấn Thiên lúc này lại không hề thương hương tiếc ngọc.
Đôi tay Tần Vấn Thiên siết chặt cánh tay thần nữ Nghê Thường, dường như có máu tươi tràn ra. Tần Vấn Thiên cảm nhận được mùi máu tươi, huyết quang trong mắt càng đậm. Nhưng khi nhìn đôi mắt tuyệt mỹ trong suốt kia, Tần Vấn Thiên lại do dự, vô cùng thống khổ.
- Không…
Tần Vấn Thiên gầm nhẹ một tiếng, đôi tay xé mạnh, tay áo thần nữ Nghê Thường đều rách. Đôi tay ngọc của thần nữ Nghê Thường bại lộ ra ngoài, mê người như thế. Nếu để nam tử bình thường thấy thần nữ Nghê Thường giờ phút này sợ rằng sẽ điên cuồng không thể kiềm chế. Nhưng Tần Vấn Thiên lại nổi giận gầm lên rồi phóng người lên cao, đánh về phía sấm sét đầy trời.
Tần Vấn Thiên quát:
- Đi!
Thần nữ Nghê Thường ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên, không ngờ tà công thế giới luân hồi lại ăn mòn ý chí đáng sợ như thế. Nếu tâm Tần Vấn Thiên hướng tà ma sẽ trở nên như Nguyệt Trường Không, hóa thành tà ma chân chính, cắn nuốt người khác. Tần Vấn Thiên như vậy sẽ không thống khổ, tà pháp cũng có thể bị áp chế. Thậm chí, bị Tần Vấn Thiên chưởng khống.
Nghê Thường ngẩng đầu, không hề rời đi, cũng không quan tâm da thịt tuyết trắng bị lộ ra ngoài của mình. Nàng nhìn thân ảnh trong hư không kia.
Tần Vấn Thiên nhằm về phía hư không vô tận, di chuyển giữa mưa sấm sét đì đùng giống như muốn tìm ra căn nguyên của nó.
- Ngươi muốn làm gì?
Thần nữ Nghê Thường thấy Tần Vấn Thiên làm vậy liền nheo mắt, thân hình phóng về phía không trung. Tần Vấn Thiên đã bay càng ngày càng cao, thẳng tới trung tâm cửu thiên thần lôi. Hắn xông thẳng tới giữa cơn lốc.
Sấm sét giống như lôi kiếp diệt thế, uy năng khủng bố cắn nuốt tất cả. Tần Vấn Thiên di chuyển trong đó có vẻ nhỏ bé vô cùng.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên vẫn lộ huyết quang như cũ nhưng lại có một tia thanh minh áp chế lực lượng tà ma.
Tần Vấn Thiên nhìn lôi uy đầy trời, đôi tay khẽ dẫn. Lập tức, lôi kiếp vô tận giống như bị dẫn vào trong cơ thể hắn. Cơ thể Tần Vấn Thiên giống như trung tâm để sấm sét ùa về. Thân thể hắn như bị vạn kiếp xuyên thấu, tia chớp lập lòe.
- Nếu luân hồi nhất định thống khổ, ta thà không cần một thân tu vi này làm gì.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, trong mắt có một tia kiên định.
Lôi kiếp càng mạnh điên cuồng đánh vào người hắn. Tần Vấn Thiên dẫn lôi nhập thể, lại buông tha mọi chống cự, tùy ý uy lực hủy diệt kia tàn sát bừa bãi trong người mình, cuồng bạo phá hủy tất cả. Cơ thể Tần Vấn Thiên chấn động, huyết quang trên người càng ngày càng yếu, tánh mạng Tần Vấn Thiên cũng trở nên yếu dần.
Thần nữ Nghê Thường nhìn cảnh tượng hủy diệt trên không, đôi mắt ngơ ngác nhìn mọi chuyện.
Tần Vấn Thiên muốn tự hủy tu vi sao….
Cùng với huyết quang nhạt đi, tuy Tần Vấn Thiên cũng trở nên suy yếu nhưng ánh mắt hắn lại càng ngày càng trong suốt, sự kiên định càng mãnh liệt hơn.
Tần Vấn Thiên nói với sấm sét đầy trời:
- Lệ nhi, ca cuối cùng vẫn không thể tiếp tục được nữa. Nếu thế giới luân hồi này thật sự có luân hồi, ta nguyện nhập luân hồi chịu muôn vàn kiếp nạn, tất cả thống khô. Chỉ cầu, muội còn tại!
Tần Vấn Thiên chỉ lôi kiếp đáng sợ phía trước, giận dữ nói:
- Luân hồi vô tình, đáng giận thực lực ta yếu kém, nếu không ta nhất định sẽ đánh vỡ luân hồi!
Thanh âm Tần Vấn Thiên như chọc giận sấm sét trên cao, giờ khắc này sấm uy đầy trời kia tụ về một chỗ, trở nên càng cuồng bạo hơn. Uy áp muốn đè dập thiên địa. Một cỗ uy áp khiến người ta hít thở không thông buông xuống, thần nữ Nghê Thường biến sắc.
Sao lại mạnh vậy được?
Thế giới luân hồi, quả thật vô tình như thế sao?
- Bùm!
Một đạo diệt thế thần lôi xé tung bầu trời chém xuống, đâm thủng cơ thể Tần Vấn Thiên. Ngón tay Tần Vấn Thiên vẫn chỉ về phía thiên không như trước nhưng đang chậm rãi vô lực buông xuống. Huyết quang trên người Tần Vấn Thiên dần tiêu tán nhưng cơ thể hắn cũng vô lực rớt xuống. Sấm sét lóng lánh trên người hắn, mưa to vẫn giã vào trên cơ thể.
Thân hình thần nữ Nghê Thường chợt lóe, nàng vươn tay tiếp lấy thân hình Tần Vấn Thiên đang rơi.
Tần Vấn Thiên lúc này nhắm chặt mắt, cơ thể vô cùng suy yếu.
Nghê Thường nhìn thân ảnh nằm trong tay mình, lòng thầm than. Buông tha mới là dũng khí lớn nhất. Tà pháp hoặc nhân tâm, Tần Vấn Thiên thà bỏ qua tu vi kinh thiên cũng không muốn hại người.
Thế giới luân hồi này, quả thật tàn nhẫn.
Thân ảnh kinh diễm bay xuống, thần nữ Nghê Thường ôm Tần Vấn Thiên về lại phòng nhỏ, nhẹ nhàng đặt hắn lên giường, bản thân mình thì lẳng lặng ngồi bên.
Hy vọng, tất cả mọi chuyện sớm chất dứt một chút đi.
Thế giới luân hồi khiến quá nhiều người luân hãm, khiến quá nhiều người trải qua thống khổ.
Trong căn phòng vô cùng an tĩnh, không có chút âm thanh. Bên ngoài, mưa to như trước, dông tố bão bùng tựa như thế giới luân hồi đang phẫn nộ. Trận mưa to này kéo dài mấy ngày mới rốt cục ngừng.
Chạng vạng ngày mưa dứt, Tần Vấn Thiên tỉnh lại.
Thân thể Tần Vấn Thiên vô cùng suy yếu. Quả nhiên, tất cả tu vi trong người Tần Vấn Thiên đều không còn sót lại chút gì. Tần Vấn Thiên tự hủy tu vi, biến thành phàm nhân. Đương nhiên, tà công kia cũng bị hủy diệt, Tần Vấn Thiên không cần tiếp tục chịu tà pháp mê hoặc.
Tần Vấn Thiên ngồi dậy, phát hiện bên cạnh có chút linh thảo tiên quả. Hắn cầm lấy, bỏ vào miệng nhấm nuốt. Một cỗ thanh lưu chạy trong người, vô cùng sung sướng. Tần Vấn Thiên khôi phục thể lực, cảm thấy hơi có tinh thần liền đứng lên, bước ra ngoài.
Ánh sáng mờ đập vào mắt, Tần Vấn Thiên nhìn cổ thụ xanh biếc nơi xa xa phía trước, sau đó ngẩng đầu nhìn phía không trung. Mây đỏ ngàn dặm nhiễm đỏ không trung, cầu vồng xuất hiện trên nền trời. Sau cơn mưa, đúng là xinh đẹp như thế.
Tần Vấn Thiên đi bộ tới trước lại vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng thần nữ Nghê Thường. Tần Vấn Thiên quay đầu lại, nhìn cổ sơn phía sau phòng nhỏ.
Theo cổ sơn nhìn lên, trên một đỉnh núi có một thân ảnh tuyệt mỹ đứng đó.
Nàng mặc váy dài màu trắng bay bay trong gió. Mái tóc đen dài tung bay. Mây đỏ đầy trời chiếu lên người nàng khiến nàng trở nên xinh đẹp, thần thánh vô cùng.
Cảnh tượng này giống như tiên cảnh nhân gian, cho dù Tần Vấn Thiên cũng trở nên ngây ngẩn, lẳng lặng nhìn cảnh đẹp khó có kia.
Thân ảnh tuyệt mỹ đứng đấy dường như nhận ra điều gì, đôi mắt đẹp nhìn về bên này. Thần nữ Nghê Thường thấy Tần Vấn Thiên tỉnh liền nhẹ nhàng bay về phía này. Ánh cầu vồng ánh lên người nàng khiến Nghê Thường giống như thần nữ chân chính.
Nghê Thường bay xuống cạnh Tần Vấn Thiên. Nàng vươn tay kéo tay Tần Vấn Thiên, hai thân ảnh đồng thời bay vào không trung, lướt về phía đỉnh núi kia.
Thần nữ Nghê Thường không nói gì, Tần Vấn Thiên cũng không nói gì. Hình ảnh như thế giống như không ai muốn quấy rầy.
Lại bước lên đỉnh núi này, thần nữ Nghê Thường vẫn không hề mở miệng. Nàng ngẩng đầu, yên lặng nhìn ánh sáng nhạt trên cao, nhìn cầu vồng kia. Giống như Nghê Thường mang Tần Vấn Thiên tới đây chỉ vì để Tần Vấn Thiên cũng có thể thưởng thức cảnh đẹp như thế.
Tần Vấn Thiên cũng ngẩng đầu, sóng vai đứng chung với thần nữ Nghê Thường nhìn hướng không trung. Phong cảnh tuyệt mỹ ấy đẹp khiến người cảm thấy không thật, tựa như đang mơ.
Tần Vấn Thiên ngẫu nhiên nhìn nữ tử bên cạnh, ánh mắt thưởng thức đơn thuần.
Có lẽ chính Nghê Thường đều không ý thức được nàng đứng đó chính là một phong cảnh cực đẹp rồi. Khi nàng dung nhập vào trong cảnh đẹp trời đất này mới có vẻ hoàn mỹ vô khuyết.
Không trung đột nhiên có một con chim to sặc sỡ bay tới, đúng là một con phượng hoàng. Nó bay về phía cầu vồng kia.
Ánh mắt Nghê Thường và Tần Vấn Thiên đều nhìn chăm chú vào nó, nội tâm bình tĩnh lại khẽ gợn sóng. Sau đó, ánh sáng đầy trời kia càng ngày càng mạnh, ánh cầu vồng bao phủ thế giới.
Diệu quang vô tận phủ xuống, ánh sáng rực rỡ bao phủ đại địa. Trên bầu trời dường như có một hư ảnh như ẩn như hiện, tựa như ảo ảnh lại dần rõ lên.
Ẩo ảnh kia giống như một tòa thánh điện, trang nghiêm, thần thánh. Ánh sáng đầy trời như đều hội tụ ở đó.
Phượng hoàng bay múa trên thánh điện, nơi ấy phóng thích ánh sáng thần thánh khiến thế giới vốn cực đẹp trở nên càng thêm kinh diễm.
Lúc này, chỉ thấy cửa thánh điện mở. Bên Tần Vấn Thiên giống như có thể cảm nhận được quang hoa phóng tới kia. Một đạo ánh sáng thần thánh dừng trên người Tần Vấn Thiên.
Bấy giờ, thần nữ Nghê Thường quay đầu lại nhìn Tần Vấn Thiên bên cạnh.
Khuôn mặt anh tuấn, góc cạnh phân minh. Mặc dù không có tu vi nhưng vẫn tao nhã khó giấu như trước.
Trong mắt Nghê Thường lại xuất hiện một ý cười hiếm thấy. Giờ khắc này, thiên địa dường như đều phải thất sắc.
Mưa gió qua đi, cầu vồng hiện!