Lạc thành vô cùng phồn hoa, tọa lạc ở chung quanh Lạc Thần sơn, là nơi tập trung tinh hoa.
Lạc Thần sơn không phải là một ngọn núi, mà là một dãy sơn mạch, có điều dãy sơn mạch này đã không còn hình bóng của núi, trừ từ xa xa nhìn thì nguy nga ra, nhưng nếu nhìn gần thì dãy sơn mạch này toàn là cung điện rộng lớn cổ xưa, nhiều vô cùng, nối liền cả ngàn vạn dặm, ở trong dãy sơn mạch này dân cư nhiều vô số.
Lạc Thần thị thân là thế lực đỉnh cấp của Hoang vực, truyền thừa qua vô số năm thắng, cho dù là ở trong rất nhiều thế lực của Thiên Thần tộc thì xem như là nhân số khá ít, nhưng vẫn rất khổng lồ, dãy sơn mạch của Lạc Thần sơn này giống như là đứng sừng sững trên từng tòa hùng thành to lớn.
Tần Vấn Thiên lúc này đang đứng dưới chân Lạc Thần sơn, chung quanh có không ít người đến hành hương, ánh mắt nhìn về phía Lạc Thần sơn lộ ra vẻ sùng kính. Đây là thế lực đỉnh cấp của Hoang vực, bên trên có các thiên thần đang ở.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, nghĩ đến mẫu thân của mình đã sinh ra trên mảnh đất này, trong lòng hắn bất giác sinh ra cảm giác thân thiết.
Đây chính là nơi mà mẫu thân đã lớn lên sao, chắc hẳn mẫu thân của hắn thường xuyên dạo chơi trên dãy sơn mạch này.
Trong mắt Tần Vấn Thiên lộ ra một nét cười rồi cất bước đi lên trên. Yêu kiếm đeo sau lưng, Tiểu Hỗn Đản thì vẫn tựa vào vai hắn, vừa hiếu kỳ quan sát tòa hùng thành đứng sừng sững trên dãy sơn mạch to lớn này.
Ở sơn môn của Lạc Thần thị có cường giả trấn thủ, sơn môn hùng vĩ cổ xưa, có khắc hai chữ Lạc Thần, cứng cáp hữu lực, chưa hề bị năm tháng ăn mòn, người thủ hộ ở đó tu vi đều không tầm thường. Bọn họ nhìn thấy Tần Vấn Thiên lên núi thì liền hỏi:
- Lạc Thần thị, người lạ chớ vào.
Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu với bọn họ, lập tức lấy ra thủy tinh truyền tin, tìm Tiên niệm của Lạc Thần Lệ, nói:
- Lệ nhi, ta đến rồi.
- Ca, ngươi đến rồi à?
Trong đầu truyền đến thanh âm kinh ngạc của Lạc Thần Lệ:
- Đến đâu cơ.
Hiển nhiên Lạc Thần Lệ không biết tin tức Tần Vấn Thiên muốn tới đây, Tần Vấn Thiên lúc trước chưa nói với nàng ta mà là trực tiếp chạy tới Hoang vực. Một người, một thú, một kiếm.
- Sơn môn của Lạc Thần sơn.
Tần Vấn Thiên đáp lại, Lạc Thần Lệ ở bên kia sững sờ một thoáng rồi mới trả lời:
- Ca, chờ ta nhé.
- Được.
Tần Vấn Thiên đáp lại. Sau đó thì tùy ý đứng chờ. Người thủ hộ trước sơn môn nhìn thấy hắn như là đang truyền tin thông tri cho ai đó, lại thấy Tần Vấn Thiên khí chất phi phàm, liền đoán rằng hắn có thể là có người quen ở Lạc Thần thị, thế là liền quan sát Tần Vấn Thiên với vẻ tò mò.
Trên Lạc Thần thị có một nhóm thanh niên nam nữ đang xuống núi, khi đi ngang qua sơn môn, bọn họ đều có khí độ phi phàm, là tuấn nam mỹ nữ, thân là đệ tử của Lạc Thần thị, trên người tự toát ra vẻ cao quý, còn cả sự kiêu ngạo.
Bọn họ nhìn thấy Tần Vấn Thiên đứng ở bên cạnh thì tò mò nhìn hắn một cái. Một vị thanh niên của Lạc Thần thị mở miệng nói:
- Ngươi nếu tới triều bái thì ở chân núi là được rồi, đừng chắn trước sơn môn.
Lạc Thần thị ở địa vực vô tận chung quanh là thánh địa, người tới hành hương rất nhiều, Tần Vấn Thiên cũng có thể hiểu được địa vị của Lạc Thần thị. Đối với người bình thường mà nói, cho dù là nhân vật cảnh giới Tiên Đế cũng không thể tưởng tượng được một thế lực của Thiên Thần tộc là quái vật lớn như thế nào, nói là thánh địa thì không đủ. Hắn khi từng ở Thanh Huyền Tiên Vực còn chưa vào thái cổ, chính là cảnh giới Tiên Đế. Khi đó, Thiên Thần tộc của Thượng Giới thiên đối với hắn mà nói thì có nghĩa là gì? Quả thực là không dám tưởng tượng.
Nhưng hiện giờ, năm tháng trôi qua, dần dần cho dù là thật sự đứng trước thế lực của Thiên Thần tộc thì hắn cũng không sinh ra dao động quá cường liệt, tâm cảnh tuy rằng có chút dao động, nhưng cũng chỉ vì nơi đây là nơi mà mẫu thân của hắn đã sinh ra, là gia tộc của mẫu thân hắn.
- Không phải, ta là đến tìm người.
Tần Vấn Thiên lắc đầu cười nói. Mấy thanh niên nam nữ này chắc tuổi cũng không phải quá lớn, tu vi có người ở cảnh giới Siêu Phàm, có người ở cảnh giới Tiên Đế, chắc là thuộc về hậu bối trẻ tuổi của Lạc Thần thị.
- Tìm người?
Một vị xinh đẹp nữ tử lại cười nói:
- Tìm ai, ngươi quen người của Lạc Thần thị chúng ta à?
- Ừ, tìm một vị bằng hữu.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Không phải là tới chèo kéo quan hệ với Lạc Thần thị ta chứ.
Trong đó, có một thanh niên trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo lãnh đạm lên tiếng, ngữ khí lộ ra mấy phần khinh thường, người tới chèo kéo quan hệ với Lạc Thần thị bọn họ có rất nhiều.
Cảm nhận được cảm giác về sự ưu việt trên người thanh niên đó, nụ cười của Tần Vấn Thiên vẫn như trước, thân là đệ tử của Lạc Thần thị, kiêu ngạo cũng là rất bình thường.
Có điều, nhóm thanh niên nam nữ này tỏ ra là chưa trải qua va chạm, rất dễ để lộ ra suy nghĩ của mình, bởi vì là đệ tử của Lạc Thần thị thì còn đỡ, nếu như ra ngoài thì hiển nhiên sẽ phải chịu thiệt.
- Bằng hữu của ngươi tên gì, nói thử ta nghe xem có quen hay không?
Nữ tử xinh đẹp vừa rồi cười hỏi, có chút tò mò, thanh niên trước mắt liệu là tìm ai. Sủng vật trên vai hắn rất đáng yêu, khiến cho người ta yêu thích.
- Lạc Thần Lệ.
Tần Vấn Thiên nói. Nghe thấy cái tên này, nhóm thanh niên nam nữ này đều sững người rồi lập tức xì một tiếng bật cười.
- Thằng nhãi ngươi khi nói dối mà nghiêm túc ghê, cứ như là thật ý.
Nữ tử đó cười nói.
- Đi xuống đi, chúng ta không truy cứu ngươi đâu.
Thanh niên vừa rồi lạnh lùng nói, muốn đuổi Tần Vấn Thiên khỏi đây.
Lạc Thần Lệ? Đùa kiểu gì vậy, Lệ tiểu thư là nhất mạch đích hệ chân chính của Lạc Thần thị. Bọn họ thường ngày cũng rất khó gặp. Người này không ngờ nói dối là bằng hữu của Lệ tiểu thư, đúng là điên rồi, không biết trời cao đất rộng là gì.
Tần Vấn Thiên không biết nói gì, lắc đầu rồi lập tức ánh mắt hướng lên trên núi. Chỉ thấy có mấy đạo thân ảnh đang cấp tốc đi đến, người cầm đầu tao nhã vô song, vô cùng xinh đẹp, chính là Lạc Thần Lệ.
Mấy thanh niên nam nữ của Lạc Thần thị lúc này cũng quay đầu lại, ánh mắt không khỏi sững sờ, Lệ tiểu thư?
- Lệ nhi.
Trăm năm không gặp, khí chất trên người Lệ nhi càng trở nên xuất chúng hơn, hiển nhiên trăm năm qua nàng ta tất nhiên đã có tiến bộ rất lớn.
Tốc độ của Lạc Thần thị rất nhanh, chợt lóe cái đã tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, vươn tay ra nắm lấy tay Tần Vấn Thiên, khiến cho ánh mắt của mấy người bên cạnh trong nháy mắt như cứng lại đó, cảnh tượng gì vậy?
Lệ nhi tiểu thư có người yêu à? Hơn nữa người ta còn trực tiếp lên Lạc Thần sơn.
- Ca.
Lạc Thần Lệ ôn nhu gọi khẽ. Ngày xưa kinh lịch qua hồi sinh tử ở thế giới luân hồi, tình cảm giữa huynh muội bọn họ sớm đã thăng hoa, cho dù không lớn lên cùng nhau, nhưng vẫn cảm giác cực kỳ thân thiết, giống như là huynh muội thân sinh chân chính vậy.
- Lệ nhi dường như lại đẹp hơn.
- Đâu có, ca, chúng ta lên núi đi.
Lạc Thần Lệ kéo tay Tần Vấn Thiên đi về phía trước, một đường bước vào sơn môn, để lại mấy người vẫn ngây ngốc đứng đó.
Ca?
Lệ tiểu thư từ khi nào có ca ca vậy? Ở Lạc Thần thị, tuy rằng nàng ta có không ít tộc huynh, nhưng chưa bao giờ xưng hô với ai thân thiết như vậy.
Rất nhanh, bọn họ nhớ tới một lời đồn trăm năm trước, lập tức trong lòng run rẩy, nhìn thoáng qua nhau, trong lòng dậy sóng.
Là hắn, hắn đã tới.
- Đi thôi.
Bọn họ thân thể nhoáng lên, không xuống núi mà theo đường cũ quay lại. Bọn họ biết Lạc Thần thị có thể sẽ phát sinh đại sự, sẽ không còn bình tĩnh nữa.
Chuyện của Tần Viễn Phong và nhị tiểu thư của Lạc Thần thị năm đó đã làm dấy lên sóng to gió lớn, ảnh hưởng tới toàn bộ Lạc Thần thị, khiến cho Lạc Thần thị bị thương rất nặng, thậm chí hiện giờ địa vị của gia chủ cũng bị lung lay.
Hiện giờ, nhi tử của nhị tiểu thư Lạc Thần thị đã trở lại, tới Lạc Thần thị.
Tần Vấn Thiên đi theo Lạc Thần Lệ một đường lên núi, tới thẳng đỉnh của Lạc Thần sơn, thân là cháu gái của gia chủ Lạc Thần thị đương đại, nữ nhi của Thiên Dụ thiên thần, địa phương mà Lạc Thần Lệ ở không nghi ngờ gì nữa là khu vực ở đỉnh núi của dãy sơn mạch này. Nhưng mà, trên đường họ lên núi, tin tức Tần Vấn Thiên đã tới bắt đầu được lan truyền rất nhanh trong Lạc Thần thị, không ngừng có người thông qua thủy tinh truyền tin truyền bá đem tin tức.
Trăm năm trước, cái tên Tần Vấn Thiên đã dẫn phát sóng to gió lớn ở Lạc Thần thị. Thân phận của hắn vô cùng mẫn cảm, mà thiên phú của hắn thì lại cực kỳ giống phụ thân của hắn năm đó.
Nhiều năm trước, nam tử truyền kỳ Tần Viễn Phong kia từng bước lên Lạc Thần sơn. Thời gian trôi qua nhiều năm, con hắn lại hàng lâm, giống như là một lần luân hồi.
Trong một viện lạc ở khu vực đỉnh Lạc Thần sơn, cổ thụ xanh mượt, đình đài lâu các. Ở đây, Tần Vấn Thiên lại gặp cữu cữu của hắn, lần thứ hai nhìn thấy Lạc Thần Dụ, hắn vẫn suy yếu như trước, Tần Vấn Thiên nhìn thấy hắn liền nghĩ tới Tần tộc, nghĩ tới Tần Đãng Thiên, trong lòng có một tia lạnh lùng.
Thiên thần cao cao tại thượng luân lạc thành phế nhân, đây là một loại dày vò và thống khổ như thế nào? Quả thực là khó có thể tưởng tượng.
- Vấn Thiên, ngươi cuối cùng cũng tới rồi.
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Lạc Thần Dụ lộ ra một nét cười vui tươi, nhi tử của muội muội hắn cuối cùng cũng đã tới Lạc Thần thị.
- Cữu cữu.
Tần Vấn Thiên khom người nói.
- Không cần phải vậy đâu, ngồi đi.
Lạc Thần Dụ xua tay nói:
- Chuyện ở thế giới luân hồi trăm năm trước ta đã được nghe nói rồi, nghe Lệ nhi nhắc tới phong thái của ngươi lúc đó, nếu mẫu thân của ngươi biết thì nhất định sẽ cảm thấy rất cao hứng.
- Ở thế giới luân hồi, ta không thể bảo vệ tốt cho Lệ nhi, khiến nàng ta suýt nữa thì không về được, Vấn Thiên hổ thẹn.
Tần Vấn Thiên thở dài.
- Chuyện đã trôi qua rồi, hiện giờ Lệ nhi không phải vẫn nguyên vẹn sao. Hơn nữa đã trải qua một hồi sinh tử, trong trăm năm nay tiến bộ của nó cũng rất lớn. Ta nghe nó nói, lúc ấy khi tiến vào thế giới luân hồi, ký ức xuất hiện trong đầu là nếu như tử vong trong thế giới luân hồi thì sẽ vẫn lạc thật sự. Cuối cùng vì sao lại vẫn tốt đẹp, chuyện xảy ra về sau ngươi có biết không?
Lạc Thần Dụ hỏi.
- Trong thế giới Luân hồi xuất hiện chốn truyền thuyết, ta đã tiến vào được trong đó.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói. Lạc Thần Dụ sửng sốt, lập tức phá lên cười:
- Tốt tốt, thì ra là thế, ta nghe nói người của Tiên Vực ai nấy đều đoán rốt cuộc là ai bước vào chốn truyền thuyết, thánh điện xuất hiện cuối cùng trong thế giới luân hồi, không ngờ lại là ngươi, nói vậy chắc lại có cơ duyên.
- Ca, chốn truyền thuyết cũng công nhận ngươi, tương lai ngươi nhất định có thể đứng ngạo nghễ ở thái cổ Tiên Vực.
Lạc Thần Lệ cũng cảm thấy cao hứng cho Tần Vấn Thiên. Chốn truyền thuyết của Thiên Đạo Thánh viện, tồn tại trong truyền thuyết, ca ca, không ngờ đã tiến vào được trong đó.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động lớn. Sau đó từng cỗ Tiên niệm trực tiếp xâm nhập, Lạc Thần Dụ nhíu mày, kỳ lạ thật, nếu như là trước đây thì ở Lạc Thần thị tuyệt đối không có ai dám làm càn như vậy.
Tần Vấn Thiên cũng nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui, Tiên niệm xâm nhập, có thể nói là vô cùng không khách khí.
Nhưng mà, đối phương không chỉ là Tiên niệm xâm nhập, rất nhanh đã có người trực tiếp đi vào, Vô Mệnh Giới Chủ muốn ngăn cản thì Lạc Thần Dụ nói:
- Cứ cho họ vào.
Rất nhanh, không ít cường giả xuất hiện ở đây, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tần Vấn Thiên, tựa hồ là lai giả bất thiện. Rất rõ ràng, Lạc Thần thị, không phải tất cả mọi người đều hữu hảo như cữu cữu của hắn!