Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Niệm lực của Thiên thần thậm chí đã không thể gọi là Tiên niệm, mà là Thần niệm, dưới Thần niệm, Tần Vấn Thiên căn bản là không thể che giấu, hắn mặc dù chớp mắt một cái đã đi xa ngàn vạn, nhưng vẫn có cảm giác bị Thần niệm khóa chết, một cỗ lực lượng như có như không cứ lượn lờ xung quanh người hắn.
- Ngươi trốn không thoát đâu.
Thanh âm của Tần Chung trực tiếp vang vọng trong đầu Tần Vấn Thiên, giống như ngay cả thân ảnh của Tần Chung cũng trực tiếp xuất hiện trong đầu. Tựa hồ là ở ngay trước mặt hắn.
Tần Vấn Thiên không để ý đến thanh âm trong đầu, hắn không ngừng vượt qua hư không, thậm chí trốn vào trong không gian hư vô để chạy trốn tới nơi cực xa. Tần Chung bước ra, mỗi một bước đều giống như vượt qua một cõi thiên địa, động tác nhìn thì rất chậm, nhưng người thường căn bản không thể tưởng tượng được một bước đó của hắn có bao xa.
- Không gian chi đạo không ngờ cũng vận dụng không tồi, hành tẩu trong hư vô. Nhưng dưới Thần niệm, bất kể là hư hay thực thì ngươi cũng đều không thể che giấu được. Nghiệp chướng, theo ta về Tần tộc, đừng tự chuốc lấy cực khổ.
Tần Chung vẫn cất bước, không nhanh không chậm lên tiếng. Tựa hồ cũng không nóng lòng muốn bắt Tần Vấn Thiên, đối với hắn mà nói, Tần Vấn Thiên đã là vật trong lòng bàn tay. Trước tiên rời khỏi chỗ này để tránh Lạc Thần Xuyên nhúng tay vào đã. Dù sao nhiệm vụ mà Tần Chính dặn dò hắn vẫn phải làm cho tốt. Lạc Thần Xuyên nếu thấy hắn bắt ngoại tôn của lão, dưới cơn phẫn nộ liều lĩnh xuất thủ thì vẫn có thể giết chết hắn.
Bên phía Lạc Thần thị, Lạc Thần Xuyên cũng không ngờ Tần Vấn Thiên lại quyết đoán như vậy, không ngờ nói đi là đi. Song quyền của lão hơi xiết lại, muốn đuổi theo, nhưng mà lại thấy có một vị lão nhân xuất hiện, đi đến trước mặt lão, nhìn Lạc Thần Xuyên rồi lắc đầu với lão.
Lạc Thần Xuyên nhìn lão nhân, trong lòng giãy dụa, sắc mặt cuối cùng cũng không còn bình tĩnh được như trước nữa mà trở nên cực kỳ khó coi.
Thật sự phải thấy ngoại tôn bị Tần tộc dẫn đi sao, đó là ngoại tôn của lão, con trai của Thiên Tuyết. Nếu hắn thật sự bị Tần tộc dẫn đi, nếu Thiên Tuyết còn sống, biết được Tần Vấn Thiên ở trước mặt lão bị người ta bắt đi thì nhất định sẽ rất hận kẻ làm cha như lão.
- Gia gia.
Lạc Thần Lệ hô to. Nàng ta trong lòng rất thống khổ, nhưng đành bất lực, hiện giờ chỉ có gia gia là có thể cứu được ca ca.
Lạc Thần Xuyên hít sâu, nhìn nụ cười đắc ý trong mắt Lạc Thần Mộ, thở dài trong lòng. Lão vẫn ngồi trên vị trí gia chủ, không phải là vì lưu luyến quyền thế, mà là thân là con cháu của Lạc Thần thị, lão có một phần trách nhiệm. Nhưng hiện giờ, Lạc Thần thị tựa hồ đã không còn cần lão nữa rồi, như vậy, so với làm hao tổn lực lượng của Lạc Thần thị thì chẳng thà lão bỏ cuộc cho rồi.
Chân tiếp tục nhấc lên, Lạc Thần Xuyên muốn rời đi, nhưng mà đúng lúc này, thân thể của Lạc Thần Mộ lóe lên chắn trước lão, nói:
- Huynh trưởng, ngươi là gia chủ của Lạc Thần thị, đại biểu cho Lạc Thần thị, nhúng tay vào chuyện nội bộ của Tần tộc, chẳng lẽ thật sự muốn làm liên lụy đến toàn bộ Lạc Thần thị à, mong huynh trưởng hãy lấy Lạc Thần thị làm trọng.
- Ngươi nếu đã muốn vị trí này như vậy thì ta sẽ tặng cho ngươi. Từ nay về sau, ta không còn là gia chủ của Lạc Thần thị nữa.
Thanh âm của Lạc Thần Xuyên vang vọng ở Lạc Thần thị. Phía sau, người ủng hộ lão đều chấn động nhìn lão, hô to:
- Gia chủ.
Lạc Thần Xuyên quay đầu lại, nhìn về phía mọi người, nói:
- Các ngươi sau này hãy vẫn ra sức cho Lạc Thần thị, ta vẫn nói câu đó, ngay cả cốt nhục chí thân cũng không thể bảo vệ thì nói gì tới bảo vệ Lạc Thần thị. Lạc Thần Xuyên ta kể từ hôm nay không còn đảm nhiệm vị trí gia chủ của Lạc Thần thị nữa.
Mọi người ở phía sau trong lòng thống khổ, bọn họ ủng hộ Lạc Thần Xuyên chính là vì tâm huyết của Lạc Thần Xuyên. So với lão, Lạc Thần Mộ này lộ ra quá mức tâm cơ, thủ đoạn gay gắt, khiến họ không thích.
Có mấy thân ảnh lão nhân xuất hiện, bọn họ nhìn Lạc Thần Xuyên, có người thở dài, có người lãnh đạm. Trên mặt Lạc Thần Mộ thì lờ mờ lộ ra nụ cười đắc thắng, hắn từng nói, cái chết của Lạc Thần Liệt là có giá trị. Tất cả đều giống như trong dự đoán của hắn, tính cách của Lạc Thần Xuyên đã định trước là không thể từ bỏ.
- Ngươi đã từ bỏ vị trí gia chủ, như vậy thì tới tế bái tổ tiên, làm lễ thoái vị đi. Để gia chủ tân nhiệm thượng vị.
Một vị lão nhân mở miệng nói.
Lạc Thần Xuyên sắc mặt khẽ biến, nói:
- Ta về rồi sẽ tới tế bái tổ tiên.
- Không được.
Thấy Lạc Thần Xuyên muốn đi, lão nhân chặn đường lão, nói:
- Chỉ cần chưa cử hành lễ thoái vị thì ngươi vẫn là gia chủ của Lạc Thần thị. Những chuyện mà ngươi làm vẫn sẽ đại biểu cho thái độ của toàn bộ Lạc Thần thị.
Bọn họ đều là người ủng hộ người ủng hộ Lạc Thần Mộ, lý niệm cũng giống như Lạc Thần Mộ, muốn hóa giải ân oán với Tần tộc. Tất nhiên sẽ không vào loại thời điểm mấu chốt này để Lạc Thần Xuyên đi chọc giận Tần tộc, nhất định phải cản lão lại, không cho lão đi đối phó với Tần Chung. Nếu không, một vị thiên thần của Tần tộc bị Lạc Thần Xuyên xử lý, mối thù này e là sẽ càng ngày càng lâu.
Nói là cử hành lễ thoái vị, chẳng qua là để kéo dài thời gian, không cho Lạc Thần Xuyên đi nhúng tay vào chuyện Tần Chung bắt Tần Vấn Thiên.
- Cớ sao phải bức người ta như vậy.
Lạc Thần Xuyên phẫn nộ nói. Khí thế trên người lão bùng nổ, một cỗ uy thế kinh thiên thổi quét thiên địa. Mấy lão nhân đều phóng thích ra uy phong để chống đỡ. Lạc Thần Mộ chăm chú nhìn Lạc Thần Xuyên nói:
- Lạc Thần Xuyên, ngươi muốn động thủ với tộc lão à? Hơn nữa còn là ngay trên Lạc Thần sơn.
- Lạc Thần Xuyên.
Lão nhân trước kia ủng hộ Lạc Thần Xuyên cũng lộ ra vẻ thất vọng, lắc đầu với Lạc Thần Xuyên. Nếu như Lạc Thần Xuyên thật sự xuất thủ, chỉ sợ không chỉ là không làm gia chủ được nữa mà thậm chí sẽ luân lạc thành tội nhân của Lạc Thần thị. Bọn họ tuyệt không hy vọng sẽ đi đến một bước này.
- Lễ là không thể bỏ.
Lão nhân thần sắc kiên định, lạnh lùng lên tiếng, là quyết tâm muốn ngăn cản Lạc Thần Xuyên.
- Phụ thân.
Lạc Thần Dụ thầm thở dài trong lòng, không ngờ mọi chuyện lại diễn biến tới mức này.
- Gia gia.
Lạc Thần Lệ trong lòng đau đớn, lạnh lùng nhìn về phía Lạc Thần Mộ, tất cả những điều này cuối cùng cũng đã như hắn mong muốn.
- Được.
Lạc Thần Xuyên lên tiếng. Lập tức cất bước trực tiếp tới nhà thờ tổ của Lạc Thần thị, nếu đối phương dã quyết tâm muốn cản lão, lão biết mình trong nhất thời không thể đi được.
- Phụ thân.
Lạc Thần Lệ thấy một màn này thì mắt nhìn về phía Lạc Thần Dụ, Lạc Thần Dụ ngẩng đầu nhìn hư không, trong lòng vô cùng chán nản, sau khi từ bỏ vị trí gia chủ, hắn biết phụ thân và bọn họ sẽ không thể tiếp tục ở lại Lạc Thần thị nữa rồi. Hơn nữa với tính cách của phụ thân thì e là sẽ như hắn năm đó, tới Tần tộc.
Chỉ đáng hận là bọn họ không có sức để thay đổi tất cả những điều này, chỉ có bi phẫn vô hạn.
Đại đa số người của Lạc Thần thị trong lòng đều thở dài. Không ngờ Lạc Thần thị bọn họ lại thật sự đi tới bước này. Tuy nói Lạc Thần Mộ cuối cùng đã thắng, nhưng đối với cả Lạc Thần thị mà nói thì thật sự là thắng sao? Chỉ sợ từ nay về sau từ nay về sau, lực lượng của Lạc Thần thị sẽ trở nên càng yếu hơn.
- Ca ca sao rồi?
Lạc Thần Lệ thầm cầu nguyện trong lòng, nhưng nàng ta biết, sự cầu nguyện của nàng ta e là không có tác dụng, bởi vì lần này ca ca phải đối mặt với thiên thần.
Thiên thần của Tần tộc muốn bắt hắn, hắn làm sao mà trốn được?
Lúc này Tần Vấn Thiên đã rời khỏi phạm vi của Lạc Thần sơn, thậm chí đã ra khỏi Lạc thành, lướt đi rất nhanh trong không gian hư vô. Thần niệm của Tần Chung vẫn khóa chặt vị trí của hắn, cho dù là bị vây trong không gian hư vô thì cũng không thể thoát khỏi phạm vi Thần niệm của Tần Chung.
Tần Chung xác định, Lạc Thần Xuyên chắc sẽ không đuổi theo, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, hờ hững nói:
- Tần Vấn Thiên, năm đó từng xuất thủ với phụ thân ngươi, hiện giờ lại sắp xuất thủ bắt ngươi, thế sự vô thường, giống như một vòng luân hồi, theo ta tới Tần tộc đi.
Dứt lời, một cỗ thiên uy hàng lâm, bao phủ không gian hư thực vô tận, trời cao biến đổi, hội tụ một cỗ gió lốc màu vàng kim đáng sợ, đang xoay tròn một cách điên cuồng. Cả bầu trời giống như có thiên uy bao phủ, vào lúc này, mọi người ở địa vực vô tận phía dưới ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, xảy ra chuyện gì vậy?
Trời không ngờ cũng đang chấn động, trên thiên khung có thiên uy hàng lâm.
Một vị thần minh đứng trên thiên khung, cả người hắn tắm trong kim quang, là thiên thần chân chính, phía dưới có vô số người đã quỳ bái, thậm chí có người phủ phục ở đó. Bọn họ không ngờ được nhìn thấy thần, trên thiên khung sinh ra thần uy.
Đối với vô số người mà nói, thần minh, đều là tồn tại cao nhất, là tồn tại từ trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Bọn họ cúng bái thần minh, nhưng trong mắt thần minh thì lại không có sự tồn tại của bọn họ, chúng sinh chỉ như là con kiến.
Trên trời cao, Tần Chung đứng sừng sững ở đó, phía sau hắn xuất hiện một Huyền Hoàng Cổ chung cực lớn, giống như cổ chung của thiên đạo, cổ chung này hóa thân thành thiên đạo, giống như từ khắp thiên khung biến ảo sinh ra, hoặc như là tinh hồn của Tần Chung.
- Ngươi đã không thúc thủ chịu trói, vậy thì ta chỉ đành tự mình động thủ thôi.
Tần Chung lạnh lùng lên tiếng, cổ chung hóa thân thành thiên đạo phóng thích ra ánh sáng vô tận, tiếng chuông hàng lâm trong thiên địa. Khắp cả thiên địa giống như gặp phải thiên đạo chi kiếp, bổ ra hư vô chi không, rất nhiều cường giả đang ngẩng đầu nhìn trời và phủ phục dưới đất trực tiếp miệng phun máu tươi, thân thể chấn động mà chết, bọn họ mắt mở to, chết không nhắm mắt, thần minh vì sao muốn giết bọn bọ.
Thần minh không phải là muốn giết họ, chỉ là ở trong mắt thần minh, bọn họ không khác gì con kiến, chỉ là bị vạ lây mà thôi, người hắn muốn đối phó là Tần Vấn Thiên.
Thiên đạo chi kiếp đáng sợ bổ giết không gian hư thực, cho dù ở trong hư vô vẫn không thể thoát được sự chế tài của cỗ lực lượng này. Tần Vấn Thiên rút kiếm, trong kiếm giấu đạo, có đạo uy rực rỡ chiếu ra, chém về phía thiên đạo chi kiếp đang giết tới. Một cỗ lực lượng hủy diệt khủng bố vỡ tan trong không gian hư vô, không gian như sắp sụp đổ hủy diệt.
Thân ảnh của Tần Vấn Thiên xuất hiện, nhìn rất nhiều người vô tội chết thảm trong thiên địa, trong mắt hắn phóng thích ra vẻ lạnh lùng tới cực hạn, lúc lúc ngẩng đầu nhìn ngẩng đầu nhìn về phía Tần Chung có sát khí vô cùng mãnh liệt.
Đây là thiên thần sao? Thế nhân quỳ bái hắn, nhưng mà hắn lại coi thế nhân như con kiến, thiên uy hàng lâm, chúng sinh bị diệt, chết thảm một cách vô tội.
- Vẫn muốn ta xuất thủ à?
Tần Chung thản nhiên lên tiếng. Mắt Tần Vấn Thiên lạnh như băng, hắn tay cầm Yêu kiếm, gió lốc sát ý ùa lên, người từng xuất thủ với phụ thân, giờ lại muốn giết hắn sao.
- Vẫn còn chiến ý à?
Tần Chung lộ ra nụ cười khinh miệt và châm chọc, kiến càng lay cây, không biết tự lượng sức mình.
Dưới thiên thần, chúng sinh đều như nhau, chỉ là con kiến mà thôi. Ở trong mắt bọn họ, giới chủ đại năng không khác gì phàm nhân.
Cổ chung Tần Chung đeo sau lưng hóa thân thành trời, một phương thế giới này chính là thế giới của cổ chung. Trong đó, có thiên uy tỏa ra, cổ chung to lớn khôn cùng, đại biểu cho cổ chung của thiên đạo, giáng xuốn diệt thế chi pháp, thiên uy vô tận từ trong cổ chung ập xuống, một luồng ánh sáng của cổ chung ép xuống, thiên địa cũng muốn bị hủy diệt. Thân ảnh của Tần Vấn Thiên đứng dưới cổ chung, đứng dưới thiên uy, lộ ra vẻ nhỏ bé yếu ớt.