Người tới chính là Hoa Thái Hư, Tần Vấn Thiên biết, năm đó sau khi Vạn Hóa Tiên Vương chết, trên người Hoa Thái Hư xuất hiện một số biến hóa, trên người hắn có bí mật của bản thân.
Khí chất của hắn so với trước kia thì hoàn toàn khác hẳn, tùy ý đứng thôi đã tạo cho người ta một loại cảm giác cách biệt tận thế ngoại. Ánh mắt hắn nhìn về phía thiên quật, sau đó lại nhìn thoáng qua bóng người trên bờ Vô Nhai hải. Khi ánh mắt hắn chiếu qua người của ba người bọn Tần Vấn Thiên thì hơi dừng lại, sau đó lại nhìn đi, nhưng sau khi vừa dời đi thì ánh mắt lại nhìn trở lại, giống như là nhận ra gì đó, mắt hắn đột nhiên biến đổi, giống như xuất hiện điểm sáng màu trắng kỳ dị, vô cùng thâm thúy, giống như đồng tử cũng đang xoay tròn.
- Ngươi đã đến rồi à.
Trong đầu Tần Vấn Thiên xuất hiện thanh âm của Hoa Thái Hư, khiến cho khiến cho sửng sốt, hắn hiện giờ vận dụng huyễn pháp đã sớm chạm đến trình độ của đạo, cho dù là thiên thần cũng không nhìn thấu. Hoa Thái Hư không ngờ nhìn một cái là rõ, đây là năng lực gì vậy.
- Ta tới rồi.
Tần Vấn Thiên đáp lại. Nếu Hoa Thái Hư có thể nhìn thấu, tất nhiên cũng không cần phải giấu diếm đối phương làm gì.
Chỉ thấy Hoa Thái Hư khẽ gật đầu với hắn, sau đó bước ra, đi về phía thiên quật. Chi tiết rất nhỏ này dẫn tới dẫn tới sự chú ý của người khác. Dù sao, trong thái cổ Tiên Vực, ba chữ Hoa Thái Hư này không có bao nhiêu người biết. Sự xuất hiện của hắn cũng không dẫn tới gợn sóng, không ai chú ý, mấy ngày nay người đến rất nhiều, thiên thần thỉnh thoảng lại có.
- Sư huynh, Hoa Thái Hư hình như đã nhận ra chúng ta?
Quân Mộng Trần truyền âm hỏi.
- Ừ.
Tần Vấn Thiên đáp lại.
Quân Mộng Trần mắt lóe sáng:
- Kỳ lạ, sao cảm thấy hắn càng lúc càng nghịch thiên nhỉ.
Thiên thần có thể biết bọn họ dịch dung. Nhưng, không thể nhìn ra bọn họ vốn là ai, Hoa Thái Hư lại có thể làm được. Chẳng lẽ ánh mắt đó của hắn liếc một cái là có thể nhìn thấu luân hồi, chi đạo dịch dung ở trong mắt hắn căn bản là không đáng nhắc tới à?
- Chúng ta cũng vào thiên quật đi.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói.
Quân Mộng Trần và Tề Vũ gật đầu. Sau đó vẫn có không ngừng có người đi đến, rất nhiều người của thế lực cự đầu đỉnh cấp vẫn chưa tới, thí dụ như bọn Tiểu Hỗn Đản của Yêu Thần sơn.
Bọn Tần Vấn Thiên đi về phía thiên quật. Lúc này chỉ thấy xa xa có một đạo thân ảnh bước đến, thân ảnh ấy thoạt nhìn rất bình thường, mặc áo dài đơn giản, phía sau đeo một thanh kiếm, hắn đạp biển mà đi, bước mỗi một bước, sóng biển dưới chân hắn đều sẽ dừng quay cuồng, trở nên vô cùng bình tĩnh, như là đang bất đọng vậy. Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua người đó, người này tạo cho hắn cảm giác sâu không lường được, có khả năng là một vị thiên thần.
Nhưng hắn quá bình phàm, bình phàm tới mức không ngờ không có ai chú ý tới sự tồn tại của hắn, nếu không bị người hữu tâm nhìn thấy, có khả năng sẽ nhận ra hắn là ai. Dù sao, hắn ở Huyền Vực cũng là nhân vật cực kỳ nổi danh.
- Tàng long ngọa hổ.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng. Lần này thiên quật mở ra, không biết có bao nhiêu nhân vật phong vân muốn vào thiên quật. Thiên tuyển chi tử Tần Đãng Thiên của Tần tộc, Thất Giới cao tăng của Cực Nhạc Tịnh Thổ, Nguyệt Trường Không Hoa Thái Hư, Tần Chính. Những này hắn đều biết, nhưng có rất nhiều nhân vật phong vân hắn không biết lại cũng đều tới.
Phong ba lần này đã vượt qua cả nơi truyền thuyết của Thiên Đạo Thánh viện. Dù sao lúc trước nơi truyền thuyết của Thiên Đạo Thánh viện mở ra, chỉ có các thế lực cự đầu tham dự, hơn nữa chỉ có giới chủ bước vào. Mà thiên quật là không hạn chế, chỉ cần ngươi muốn vào thì thiên thần hay giới chủ đều vào được. Cho nên chư cường của thái cổ đều tụ tập.
Ba người Tần Vấn Thiên từng bước đi tới nơi biển và trời tiếp giác, sóng biển cuồn cuộn, cuốn cả lên trời. Thương khung mở ra một con mắt, chính là cửa vào của thiên quật. Bọn Tần Vấn Thiên đi tới bên dưới, trong lòng kinh hãi, từng bước tới gần con mắt đó, giống như đó là một khe nứt chân chính của thương khung.
- Thiên quật, nơi gia gia vẫn lạc.
Thần sắc của Tần Vấn Thiên trở nên nghiêm túc, cất bước về phía trước. Thân ảnh của bọn họ ở trước cái khe đó trở nên vô cùng nhỏ bé, như hạt muốn trong biển. Cuối cùng ba người bọn Tần Vấn Thiên đã đi vào trong đó, thân thể biến mất khỏi mặt biển.
Lúc thân thể của bon họ xuất hiện lại thì giống như đã ở một phương thế giới khác. Trước mặt bọn họ không có cảnh tượng biển và trời nối liền, một giọt nước cũng không có, nơi này gióng như là một thế giới hoang vu, một thế giới tàn phá, như là một di tích cổ, trong mảng di tích này có không ít thân ảnh. Thân ảnh lưng đeo cổ kiếm thoạt nhìn rất bình phàm lúc trước đang ở phía trước họ. Đương nhiên, còn có Hoa Thái Hư, trừ bọn họ ra, một số cường giả lúc trước bước vào thiên quật cũng có rất nhiều người đang ở đây.
Đơn giản là vì phía trước không phải dễ dàng bước qua được.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về phía trước, chỉ thấy nơi đó có một màn cực kỳ rung động, một cột đá chọc trời dựng sừng sững ở đó, giống là đến từ thế giới thái cổ. Trên cột đá có khắc văn lộ tàn phá, lộ ra khí tức cổ xưa, càng khiến người ta kinh hãi là, trên đỉnh mỗi một cột đá đều có một đạo thân ảnh đang đứng, bọn họ giống như là chiến thần của thái cổ vĩnh hằng, vẫn đứng sừng sững ở đó, hoặc như là một tượng đá, áo giáp trên người đều dính bụi bậm màu xám trắng.
Nếu không phải nhìn thấy có một thân ảnh đang động đậy thì mọi người cơ hồ đều cho rằng đây chỉ là những pho tượng.
Tần Vấn Thiên phát hiện, nếu muốn tiến về phía trước, nhất định phải đi qua giữa những cột đá chọc trời này, không có đường nào khác để vòng qua.
Lúc này, có một vị giới chủ tiến về phía trước. Thần sắc của hắn rất ngưng trọng, lực lượng Thiên Tâm ý thức bao quanh người, bước về phía trước, một cỗ khí trường cường đại bao phủ không gian rộng lớn, chỉ thấy lúc này, hắn muốn đi qua cổ lộ phía trước. Pho tượng trên cột đá chọc trời đột nhiên chuyển động, bụi bậm trên người chấn động rớt xuống, thần binh trong tay hắn tro bụi bay đầy trời, lộ ra hình dáng, đó là một thanh phương thiên họa kích lấp lánh quang huy màu đen, bên trên có ma uy kinh người lượn lờ, tiếng vang ầm ầm truyền ra, tro bụi trên người pho tượng không ngừng rơi xuống. Trên người hắn khoác áo giáp ma đạo đen xì tỏa ra ánh sáng đen thui, pho tượng đó giống như là một Ma Thần.
Chỉ thấy hắn tay cầm ma kích, đâm tới cổ phía dưới, trên thiên khung xuất hiện một cỗ ma uy khủng bố, một thanh phương thiên họa kích cực lớn xuất hiện, từ trên thiên khung đâm xuống dưới, giống như muốn đâm thủng thiên địa. Cường giả giới chủ ở cổ lộ phía dưới ngẩng đầu, hắn chỉ nhìn thấy một thanh ma kích phía trước đánh tới, ma kích này dài vạng trượng, dùng thế lôi đình vạn quân phá tan trời giết xuống.
Vị giới chủ kia sắc mặt hoảng hốt, hắn cảm thấy thiên địa quanh người đều bị đóng chặt, cỗ uy thế đó đánh xuống, quả thực là không có chỗ để trốn. Hắn phóng thích ra Thiên Tâm ý thức cường đại muốn chống cự, nhưng mà ma kích dài vạn trượng đó giết xuống, thế như chẻ tre, tất cả lực lượng ngăn cản ở phía trước đều bị tru diệt. Một tiếng nổ vang lên, cả hư không thiên địa chấn động, ma kích đâm xuống đất, thân thể của người đó cũng vỡ nát, bụi đất bay lên, cả phiến không gian đó rung chuyển bất ổn.
Chỉ thấy ma kích dài vạn trượng bay trở lại vào trong tay pho tượng đó, giống như thiên thần đứng sừng sững ở đó.
Nhất lực phá vạn pháp, lực lượng mạnh đến cực hạn, bá đạo vô địch, không thể ngăn cản.
Tần Vấn Thiên thấy một màn này thì trong mắt lấp lánh ánh sáng kỳ dị, những tượng đá này tuy rằng rất mạnh, nhưng vẫn không vượt qua được phạm trù lực lượng của giới chủ, hiển nhiên không thể cản được thiên thần. Nhưng giới chủ tầm thường muốn đi qua thì e là không có hy vọng. Vào thiên quật cũng không thể tiếp xúc được với bí mật của thiên quật.
Hắn đang nghĩ, có phải càng tiếp cận bí mật trung tâm thì càng cần thực lực mạnh hơn hay không? Năm đó gia gia Tần Thiên Cương của hắn là vì xông vào nơi mà thực lực không thể chạm đến mới vẫn lạc ở thiên quật.
Lúc này, chỉ thấy thân ảnh lưng đeo cổ kiếm đi về phía trước, cước bộ của hắn rất chậm, nhìn thấy hắn đi tới, cũng có một pho tượng đáng sợ giết xuống, lực lượng đáng sợ giống như sắp hạ xuống người hắn. Nhưng đúng vào thời khắc đó, tất cả chung quanh hắn giống như ngừng lại, nhưng hắn động tác của nhưng hắn thì vẫn không dừng, vô cùng tùy ý bước về phía trước, đi qua khu vực có pho tượng trên cột đá ngăn cản.
- Hắn là ai?
Có người kinh ngạc nói.
Có cường giả của Thiên Thần sơn ánh mắt lấp lánh. Sau đó trong mắt phóng thích ra một luồng ánh sáng loá mắt, hắn hắn, hắn cũng tới, bị thiên quật hấp dẫn.
- Hắn là Kiếm Quân Lai.
Một đạo thanh âm truyền ra, lập tức đám người ồ lên, nhất là người của Huyền Vực, trong lòng vô cùng rung động.
Người thoạt nhìn rất bình phàm kia là Kiếm Quân Lai?
Huyền Vực, thiên hạ đệ nhất kiếm, kiếm chi quân chủ, Kiếm Quân Lai.
Rất nhiều người hít sâu một hơi, thiên quật rốt cuộc có ma lực như thế nào mà khiến không ít nhân vật thiên thần đều muốn tới.
Hoa Thái Hư lúc này bước về phía trước. Hắn cũng gặp ngăn cản, ánh mắt của Hoa Thái Hư nhìn thoáng qua pho tượng này. Trong nháy mắt, giống như có ánh sáng luân hồi xuất hiện, pho tượng đó không ngừng run rẩy.
- Hạt bụi bé nhỏ làm sao cản được đường của ta.
Hoa Thái Hư thản nhiên nói, cất bước về phía trước, chỉ thấy pho tượng trực tiếp phân giải, hóa thành bụi bậm, thân ảnh của hắn trực tiếp đi qua.
Sau khi hắn bước qua, pho tượng đó lại thành hình, giống như là bất tử chi thân.
- Người này là ai?
Có người kinh hô.
- Không biết, nhưng cảm thấy rất mạnh.
Mọi người cảm thán trong lòng, xem ra hôm nay cường giả đến quá nhiều, một số cường giả tu hành lánh đời cũng tới, bước vào thiên quật.
Lục tục có người đi qua, cũng có một số giới chủ thực lực không đủ bị ngăn lại.
- Chúng ta tới đi.
Tần Vấn Thiên nói khẽ. Quân Mộng Trần và Tề Vũ đều gật đầu, ba người đi về phía trước, bước về phía cổ lộ. Pho tượng trên cột đá chọc trời phía trước động đậy, một cỗ uy thế kinh người bao phủ bọn Tần Vấn Thiên.
Lực lượng trên người Tần Vấn Thiên tỏa ra, nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên nhíu màu, sau đó trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị. Trong đầu hắn, người nhỏ tinh thần đã yên lặng nhiều năm không ngờ có quang huy như có như không phóng thích ra. Quang huy này thậm chí lờ mờ muốn tỏa ra, trong nháy mắt này, thân thể của pho tượng đáng sợ đang từ trên cao bước xuống giống như ngừng lại, sau đó không ngờ lui về chỗ cũ, một màn quỷ dị này khiến người ở phía sau nhìn thấy liền sững người, thế này là sao?
Tựa hồ ba đạo thân ảnh đó chưa hề phát sinh va chạm của pho tượng, lực lượng của bọn họ cũng chưa bắt đầu công kích, pho tượng sao lại tự quay về?