Thái Cổ Thần Vương ( Dịch Full)

Chương 2062 - Thời Không Kiếm Đạo

Thời không kiếm đạo Thời không kiếm đạo viptruyenfull.com

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn về phía tinh không. vùng trời này hóa thành thế giới thần phạt, giống như trong tinh không xuất hiện thần trận, dưới chân hắn có quang huy thần trận vô cùng rực rỡ, vùng thiên địa này đã bị thần trận bao phủ, thân thể hắn cơ hồlà không thể nhúc nhích. Hiển nhiên đây không phải là lực lượng pháp nguyên thuộc tính đơn nhất có thể làm được, đây là đạo của Tần Chính, thần phạt thiên đạo.

Tần Chính, hắn tất nhiên không chỉ am hiểu một loại đại đạo chi uy, nhưng mà hắn lại được gọi là thần phạt thiên thần, hiển nhiên thần phạt thiên đạo này mới là lực lượng chủ tu của hắn, là thủ đoạn mạnh nhất của hắn, sau khi ngươi có một loại thần đạo siêu thoát lực lượng khác, lực lượng còn lại tất nhiên không còn là quan trọng, chỉ phụ trợ lĩnh ngộ, khiến đạo pháp chủ tu có thể cường đại hơn, hoặc là lĩnh ngộ được thần đạo mạnh hơn.

Tần Chính lúc này giống như là nhân vật Thần Vương không thể chiến thắng, cao cao tại thượng, nhìn xuống thế giới này, hắn muốn Tần Vấn Thiên phải nhận lấy thần phạt.

Thần phạt thiên đạo chi uy nở rộ, tinh không cực kỳ chói mắt, quang huy rực rỡ đến cực hạn sáng lên, cho dù là cách cực xa vẫn có thể nhìn thấy sự cường thịnh của quang huy này. Rất nhiều cường giả trong tinh không ngẩng đầu nhìn về phía này, lập tức minh bạch, bên kia đang phát sinh thần chiến.

- Tần Chính, không ngờ lại xuất thủ à, hắn đang đối phó ai thế?

Nhân vật thiên thần biết về thủ đoạn của Tần Chính nhìn thấy tình hình bên đó thì thầm nghĩ. Sau đó cất bước, thuận theo cổ lộ thiên quật đi về bên này.

Nhưng tất cả những điều này đều không có liên quan gì tới Tần Vấn Thiên, điều duy nhất mà hắn lúc này có thể làm chính là ngăn cản công kích của Tần Chính.

Chỉ thấy Tần Vấn Thiên vươn hai tay ra, trong nháy mắt, quanh người hắn xuất hiện kiếm vực, phía sau tinh hồn của kiếm xuất hiện. Hiện giờ tinh hồn của Tần Vấn Thiên giống như hóa thân thành thiên đạo, chất chứa kiếm ý vô cùng, bên trong mỗi một thành kiếm giống như đều chất chứa đạo uy, bên trong kiếm vực còn xuất hiện những chữ kiếm cổ, mỗi một chữ cổ đều được lạc ấn lực lượng của đạo.

Kiếm ý ngập trời thổi quét mà tới, Tần Chính thấy một màn này thì lộ ra vẻ hưng trí, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng lực lượng đạo pháp mà Tần Vấn Thiên lĩnh ngộ, rất không tồi, không ngờ lờ mờ từ bên trong kiếm vực cảm nhận được lực lượng của thời không.

Tất cả kì thực đều xảy ra trong chớp mắt, thần phạt hàng lâm, muốn bổ vỡ thiên địa, nhưng mà chung quanh thân thể Tần Vấn Thiên lúc này, kiếm vực hóa thành kiếm hà (sông kiếm), ngược dòng mà lên, hướng tới hư không, phát ra tiếng kiếm vang, cuốn về phía lực lượng của thần phạt thiên đạo.

Ánh sáng thần phạt hàng lâm tới bên trong kiếm vực, muốn bổ vỡ tất cả vật cản. Nhưng mà trong kiếm vực, thời không giống như muốn yên lặng, nhưng vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản ánh sáng của thần phạt, quang huy thần đạo chí cường muốn phá tan tất cả trói buộc, xé rách kiếm đạo của Tần Vấn Thiên.

Nhưng kiếm hà lưu động điên cuồng, cuồn cuộn không dừng, mặc dù không hoàn toàn khiến lực lượng của thần phạt ngừng hẳn lại, nhưng lại vẫn cản được bước chân xâm nhập của nó. Ánh sáng của thần phạt biến thành chậm lại, giống như là không ngừng bị cắt giảm uy lực, cuối cùng, ngàn vạn chữ cổ hóa thành kiếm hà xoay tròn điên cuồng, khi thần phạt sắp hàng lâm tới trên đỉnh đầu Tần Vấn Thiên, tất cả đột nhiên biến mất, ánh sáng thần phạt không còn, kiếm hà cũng đã biến mất, bỗng dưng không thấy đâu.

Cơ hồ là đồng thời, ở một nơi cực xa, trên một viên Võ Mệnh Tinh Thần, bộc phát ra một tiếng nổ vang trời, chỉ thấy hai đạo quang mang khác nhau hàng lâm, nổ tung trên Võ Mệnh Tinh Thần, không ngừng có thiên thạch rơi xuống. Đó những viên thiên thạch cực lớn, giống như một tòa thành trì, có thể thấy được lực công kích đó cường thịnh cỡ nào, nếu như đây không phải là chiến đấu ở trong tinh không mà là ở trên mặt đất thái cổ Tiên Vực, thần chiến nếu như không cố ý khống chế thì có thể trong nháy mắt khiến một tòa thành trì tan thành mây khói.

- Kiếm đạo này.

Thấy một màn này, mọi người mắt đều lóe sáng, đây là người sao vừa lĩnh ngộ thiên đạo sao?

Kiếm đạo này không ngờ chất chứa thời không chi đạo ở bên trong. Trong nháy mắt đã di chuyển công kích rời khỏi, hơn nữa, bọn họ cũng nhìn thấy lực lượng thần phạt bị chậm lại và suy yếu. Kiếm đạo như vậy có thể coi là kiếm đạo thời không, đây mới là vừa thành đã có uy lực như vậy. Tương lai e là sẽ đáng sợ hơn nữa.

Nhưng mà Tần Chính e là sẽ không cho hắn cơ hội như vậy, chắc chắn sẽ bắt hắn về Tần tộc.

Đáng tiếc, Tần Vấn Thiên ngộ đạo, bước vào Thần cảnh, đã không thể nói là tiềm lực vô cùng, mà là tồn tại của thần một cách chân chính, nhưng hắn lại gặp phải Tần Chính, hắn là con của Tần Viễn Phong, nhưng đối thủ của hắn là Tần tộc cường đại của Thiên Vực, gia tộc trước kia của Tần Viễn Phong.

- Cũng có mấy phần tương tự như cha ngươi.

Vợ của Tần Chính thản nhiên nói, Tần Chính thì không nói gì, chỉ thấy hắn phất tay, trong nháy mắt thần trận càng thêm rực rỡ, không ngừng vươn dài về phía tinh không, tinh vực rộng lớn giống như đều bị thần trận của hắn bao phủ, từng cỗ ánh sáng thần phạt đáng sợ trực tiếp tỏa định thân thể của Tần Vấn Thiên trong tinh không. Lần này có mấy đạo ánh sáng thần phạt ấp ủ sinh ra, tinh không rộng lớn vô tận, ánh sáng thần rực rỡ khôn cùng.

Đạo pháp vô biên, chắc hẳn chính là để hình dung cảnh tượng trước mắt, quá mức rực rỡ chói mắt.

- Tần Chính, ngươi khi dễ tiểu bối như vậy mà không cảm thấy hổ thẹn à?

Lúc này, một thanh âm như sấm cuồn cuộn không ngừng, chấn động trong thiên địa, sau đó một luồng sáng hàng lâm, phía trước Tần Vấn Thiên đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh. Vào khoảnh khắc hắn xuất hiện, phiến tinh không này giống như xuất hiện một cự thú tinh không, to lớn vô cùng, những cự thú tinh không này vừa xuất hiện đã trực tiếp chiến đấu, có Hỗn Độn cự thú rống lên chấn vỡ tinh thần, có Cử Thiên cự thú đập vỡ thần trận, có kinh thế Ma Viên giơ tay lên đập về phía lực lượng thần phạt, trong tinh không cự thú hoành hành.

- Lạc Thần thị, Lạc Thần Xuyên.

Có cường giả ở xa xa đang quan chiến vừa nhìn thấy người xuất hiện thì mắt lóe sáng. Chuyện đã xảy ra ở Hoang vực bọn họ tất nhiên đều có nghe nói, phong ba như vậy, bọn họ không thể không biết. Lạc Thần Xuyên là ngoại công của Tần Vấn Thiên, lão xuất hiện rất đúng lúc, gia chủ Tần tộc Tần Chính và gia chủ Lạc Thần Xuyên của Lạc Thần thị trước kia đang đối mặt với nhau.

Thần phạt chi lực bị ngăn cản, nhưng thần trận vẫn rực rỡ, ánh sáng thần phạt lấp lánh không ngừng trong tinh không, Tần Chính ánh mắt bình tĩnh nhìn Lạc Thần Xuyên, nói:

- Lạc Thần Xuyên, ngươi mặc dù được tính là trưởng bối của ta. Nhưng mà ngươi đã già rồi, năm đó ngươi không nên dung túng nữ nhi của ngươi, khiến cho Lạc Thần thị phải suy bại. Hiện giờ ngươi còn dám ngăn cản ta?

- Tuy rằng ta lúc trước cũng từng phản đối Tần Viễn Phong qua lại với nữ nhi của ta, nhưng mà ta lại không thể không nói. Tần Chính, ngươi làm gia chủ của Tần tộc không bằng Tần Viễn Phong.

Lạc Thần Xuyên thản nhiên đáp lại.

Tần Chính cũng không tức giận, trên thế gian, thắng làm vua thua làm giặc, bất kể Tần Viễn Phong xuất chúng cỡ nào, có ưu tú hơn hắn hay không, nhưng hắn từ nhỏ đã chính là vương của Tần tộc, chưa bao giờ thay đổi. Cuối cùng, hắn cũng thành người đứng đầu Tần tộc, mà Tần Viễn Phong thì chỉ là kẻ tham sống sợ chết mà thôi, không cần phải để ý tới ngôn từ của những người khác làm gì.

- Thêm một người cũng chẳng sao.

Tần Chính thản nhiên lên tiếng, tựa hồ chuẩn bị đồng thời đối phó Lạc Thần Xuyên và Tần Vấn Thiên, đối với Tần Chính mà nói, Tần Vấn Thiên chỉ là vừa ngộ đạo, phất tay một cái là diệt được, đến loại trình độ cảnh giới này của hắn, có thêm một Tần Vấn Thiên đối với hắn mà nói thì thật sự là không có bất kỳ ảnh hưởng gì cả.

Dứt lời, thần trận lại phóng thích quang huy, phía sau hắn xuất hiện một vùng ánh sáng vô cùng rực rỡ, phía sau như là gánh một vùng thiên địa, ánh sáng thần phạt từ trong vùng thiên địa đó bắn ra, sắp hàng lâm trần thế, hủy diệt tất cả sinh linh.

- Vấn Thiên, ngươi đi đi.

Lạc Thần Xuyên nói với Tần Vấn Thiên, lão cũng hiểu. Tần Chính chiến đấu với lão, có thêm Tần Vấn Thiên cũng chẳng ảnh hưởng gì, chẳng thà Tần Vấn Thiên chiến đấu với một người khác đồng cấp khác, có một giới chủ tham dự vào, trừ tìm chết ra thì có ích lợi gì?

Tần Vấn Thiên dù sao cũng chỉ là vừa ngộ ra đại đạo, cho dù thiên phú cao tới đâu cũng không thể lay động được tồn tại như Tần Chính, người đứng đầu của Tần tộc, một trong mấy người có quyền thế nhất Thiên Vực.

- Hắn có thể chạy đi đâu chứ?

Lúc này, lại có thanh âm truyền đến, Tần Đãng Thiên từ phương xa đi tới bên cạnh Tần Chính. Ánh mắt chăm chú nhìn hai người Lạc Thần Xuyên và Tần Vấn Thiên, hắn nhìn Tần Vấn Thiên, thần sắc hờ hững, giống như căn bản không để Tần Vấn Thiên vào mắt, đây chẳng qua chỉ là một đứa con của kẻ phản nghịch trong tộc ngày xưa, nếu không phải bởi vì trong thế giới luân hồi lan truyền một số chuyện về hắn và Nghê Thường thì Tần Vấn Thiên thậm chí chẳng có bao nhiêu phân lượng ở ở trong lòng hắn.

- Đãng nhi, ngươi tới thật đúng lúc.

Trong mắt đẹp của thê tử Tần Chính hiện lên nét cười. Tần Đãng Thiên đến vừa đúng lúc, đây là con nối dòng của nàng ta và Tần Chính, để hắn tới đối phó Tần Vấn Thiên thì thích hợp hơn.

- Phụ thân, mẫu thân, con của kẻ phản nghịch của Tần tộc cứ giao cho ta đi.

Tần Đãng Thiên thờ ơ nói, ngữ khí bình thản, giống như Tần Vấn Thiên căn bản là bé nhỏ không đáng kể.

- Được.

Tần Chính gật đầu. Tuy rằng hắn vừa đối phó Lạc Thần Xuyên vừa nhân tiện thu thập Tần Vấn Thiên cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng nếu con của hắn Tần Đãng Thiên đã tới, như vậy, Tần Vấn Thiên giao cho hắn đối phó là được.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn cha con Tần Chính à Tần Đãng Thiên, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ kiêu ngạo, cười lạnh nói:

- Con của kẻ phản nghịch à?

- Tần tộc, không xứng với cha ta. Tần Chính, ngươi năm đó chính là thủ hạ bại tướng của cha ta, con nối dòng của ngươi cũng không bằng ta. Lúc ở Thiên Đạo Thánh viện, Tần Đãng Thiên ngươi từng nói ta không hiểu thiên đạo, không có tư cách nói chuyện, nhưng mà, ngươi bị xưng là thiên tuyển chi tử, ngộ đạo được bao nhiêu năm rồi?

Tần Vấn Thiên thản nhiên nói.

Tần Đãng Thiên chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên, đạm mạc nói:

- Ngươi muốn nói gì?

- Ta đến giờ tu hành chưa tới ngàn năm, ngươi thì sao?

Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói. Rất nhiều người sợ run, không lão ngàn năm đã ngộ được đại đạo, đây là tốc độ tu hành và thiên phú như thế nào. Cho dù là vợ chồng của Tần Chính trong lòng cũng có chút động dung. Nhưng mà bọn họ ngoài mặt vẫn bình tĩnh, thiên phú tu hành mạnh thì sao, Tần Viễn Phong không phải cũng rất mạnh sao, kết cục thì như thế nào?

Tần Đãng Thiên không đáp lời, thời gian hắn đắc đạo quả thật là lâu hơn Tần Vấn Thiên.

- Ngươi sinh ra ở Tần tộc, có tài nguyên tu hành bất tận. Mà ta thì trưởng thành ở thế giới hạt căn bản, ngươi tự xưng là thiên tuyển chi tử, lấy đó làm kiêu ngạo, nhưng mà ở ở trước mặt ta, ngươi có tư cách gì mà xưng là thiên tuyển?

Tần Vấn Thiên châm chọc.

- Phụ thân ngươi sẽ không nói nhiều như ngươi đâu. Thời gian tu hành không ngờ cũng lấy ra để so sánh.

Vợ của Tần Chính lạnh lùng nói:

- Đãng nhi, ngươi đi bắt hắn đi, để cho hắn hiểu cái gì gọi là thiên tuyển.

- Được.

Tần Đãng Thiên gật đầu, nhấc chân bước về phía Tần Vấn Thiên. Chỉ thấy thân hình của Tần Vấn Thiên lướt sang bên cạnh, nếu Tần Đãng Thiên muốn chiến, hắn đương nhiên sẽ phụng bồi, hắn cũng muốn thử xem Tần Đãng Thiên, kẻ được gọi là thiên tuyển chi tử rốt cuộc mạnh tới cỡ nào?

Bình Luận (0)
Comment