Tần Đãng Thiên nhìn về phía Khúc Ma, anh tuấn vô song, tiêu sái vô cùng, chẳng trách có thể sinh ra thần nữ Nghê Thường, đệ nhất mỹ nữ Thiên Vực, hai cha con có mấy phần giống nhau, khiến hắn lúc trước có một tia cảm giác quen thuộc.
- Chất nhi Đãng Thiên bái kiến bá phụ.
Tần Đãng Thiên chắp tay nói:
- Nghê Thường nếu biết bá phụ vẫn khoẻ mạnh, chắc hẳn sẽ vô cùng cao hứng.
- Nghê Thường.
Ánh mắt Khúc Ma run run, nữ nhi của hắn, ở bên ngoài sống thế nào?
- Ngươi quen nữ nhi của ta à?
Khúc Ma nhìn Tần Đãng Thiên nói.
- Khúc thế huynh.
Chỉ thấy Tần Chính đi lên một bước, nói với Khúc Ma:
- Từ lâu đã nghe thấy tên của Khúc thế huynh, đáng tiếc chưa từng có cơ hội làm quen, không ngờ có thể ở đây gặp Khúc thế huynh, chắc là nhờ duyên phận. Trước lúc bước vào thiên quật, ta đã tới bái phỏng Khúc thúc, cùng nhau tác thành hôn sự cho con ta Tần Đãng Thiên và Nghê Thường
- Hôn sự?
Thân thể Khúc Ma run lên, nữ nhi của nữ nhi không ngờ đã được định hôn sự rồi sao?
- Ngươi là ai?
Khúc Ma hỏi.
- Gia chủ đương đại của Tần tộc Tần Chính, đây là thê tử và Tần Đãng Thiên con ta.
Tần Chính mở miệng nói.
Ánh mắt Khúc Ma dừng ở trên người Tần Đãng Thiên. Tần tộc, hắn đương nhiên không quá xa lạ, ngược lại vô cùng quen thuộc, hắn thành danh khá sớm, so với lớn tuổi hơn Tần Chính, cho nên chưa từng tiếp xúc với Tần Chính, không quen biết nhau. Nhưng hắn biết phụ thân của Tần Chính, Tần Đỉnh của Tần tộc cùng với Tần Thiên Cương, hắn còn quen Tần Viễn Phong.
- Ngươi vừa rồi nói Tần Viễn Phong là phản nghịch của Tần tộc ngươi?
Khúc Ma nhìn Tần Đãng Thiên hỏi.
- Khúc bá phụ, Tần Viễn Phong từng phản bội Tần tộc ta, sớm đã trở thành phản nghịch của Tần tộc, nhiều năm trước đã bị Tần tộc tru sát, mà kẻ này chính là Tần Vấn Thiên, dư nghiệt của Viễn Phong.
Tần Đãng Thiên chỉ về phía Tần Vấn Thiên nói:
- Chính bởi vì hắn đào vong đến đây, chúng ta mới một đường truy kích, không ngờ gặp được Khúc bá phụ, chắc là vận mệnh đã an bài như vậy.
- Theo ta biết, Viễn Phong hào khí can vân, sao lại phản bội Tần tộc?
Khúc Ma có chút không tin. Hắn nhìn về phía Tần Vấn Thiên, hắn đương nhiên minh bạch, bởi vì lập trường bất đồng, lời nói của một người là không thể tin hoàn toàn.
- Vấn Thiên bái kiến khúc bá phụ.
Tần Vấn Thiên cũng có chút khách khí, hắn lúc này đương nhiên đã biết người anh tuấn trước mắt là ai. Hơn nữa hắn trong giọng nói của trong giọng nói có thể suy đoán, hắn và phụ thân của mình có quen nhau, hơn nữa quan hệ chắc là không tồi.
- Người của Tần tộc vô sỉ đến cực điểm, cha ta đích xác đã phản Tần tộc, nhưng là Tần tộc này có lỗi với phụ thân ta. Cha ta cả đời đỉnh thiên lập địa, vốn định cùng mẫu thân của ta tị thế tu hành, Tần Chính này lại hèn hạ tiểu nhân tìm tới ra tay đối phó, sau khi không địch lại thì dùng hết thủ đoạn. Cuối cùng cha ta phẫn uất giết tới Tần tộc, bị cướp đoạt đi tất cả, cốt nhục thân thể cũng bị tách ra.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, mắt Khúc Ma nghiêng lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ bi thương, Viễn Phong, không ngờ đã vẫn lạc rồi sao?
- Toàn là nói bậy, ngươi là là con của phản đồ Tần tộc, tất nhiên là nói đỡ cho hắn. Bá phụ chớ có tin hắn.
Tần Đãng Thiên lạnh lùng nói, dứt lời, hắn cất bước bước về phía trước, tiếp tục đi về phía Tần Vấn Thiên:
- Cho dù là ngươi chạy tới cuối trời thì ta vẫn cứ bắt ngươi về Tần tộc.
- Viễn Phong, không ngờ cũng vẫn lạc rồi sao? Chung quy là vẫn không thể thoát khỏi số mệnh.
Khúc Ma lầm bầm nói, trong giọng nói lộ ra vẻ thương cảm.
- Cũng?
Các cường giả chăm chú nhìn Khúc Ma, nghe thấy chữ này, lộ ra thần sắc khác thường, Tần Chính và Tần Đãng Thiên nhìn Khúc Ma, Tần Chính hỏi:
- Khúc thế huynh không cần phải thương cảm vì một tên phản nghịch, Thần Tuyệt lộ, nơi cuối thiên quật này này là địa phương thế nào, Khúc thế huynh hay là cùng ta xông ra nhé.
- Xông ra ư?
Ánh mắt anh tuấn của Khúc Ma nhìn về phía Tần Chính:
- Hy vọng các ngươi may máy, có thể ra khỏi Thần Tuyệt lộ, về phần ta thì không có cơ hội rồi.
- Bá phụ, vì sao lại vậy?
Tần Đãng Thiên mở miệng hỏi. Nhưng mà nói chuyện hắn lên tiếng, ngữ khí vẫn lộ ra vẻ rất lạnh lùng, không có bao nhiêu tình cảm, cho dù người trước mắt là cha của Nghê Thường, nhưng người hắn thích là thần nữ Nghê Thường, có thêm cha của Nghê Thường thì cũng chẳng là gì. Nhưng mà hắn lại quen Tần Viễn Phong, hơn nữa quan hệ không tồi.
- Ở đây, các ngươi đã chứng kiến tất cả, mọi người đều có thể không phải là nhìn thấy ở cùng một thời không, bọn họ có thể là đến từ một không nào đó.
- Ta chính là như vậy.
Khúc Ma chậm rãi nói:
- Trong thời không tương lai, ta đã bỏ mạng ở Thần Tuyệt lộ.
- Thời không của quá khứ.
Mọi người run sợ, nơi bọn họ đi vào, không ngờ là tất cả mà thời không quá khứ từng tồn tại. Khúc Ma chính là thật sự đã vẫn lạc, hiện giờ không hề tồn tại mà chỉ tồn tại trong thời không quá khứ, mà bọn họ đi tới một nhất thời nào đó của quá khứ trong Thần Tuyệt lộ.
Điều này quả thực là bất khả tư nghị, mỗi một vị cường giả ở đây đều chấn động trong lòng.
- Khúc thế huynh là vẫn lạc như thế nào?
Tần Chính mở miệng hỏi, ánh mắt của hắn có mấy phần nóng rực, cái hắn quan tâm không phải là sinh tử của Khúc Ma, mà là hắn chết như thế nào. Hắn muốn biết Khúc Ma đã trải qua điều gì, như vậy mới có thể thăm dò được bí mật của Thần Tuyệt lộ này.
Khúc Ma thản nhiên nhìn thoáng qua Tần Chính, lại nhìn về phía Tần Đãng Thiên, hắn đột nhiên cảm thấy có chút bất an, hai cha con nhày này hắn không thích, rất không thích.
- Ngươi đã gọi ta một tiếng Khúc thế huynh, có thể đáp ứng ta tha cho hắn không. Dù sao ta và Viễn Phong từng quen biết, hiện giờ, các ngươi lại bước vào nơi này, sinh tử chưa rõ, tội gì phải tranh đấu.
Khúc Ma đột nhiên mở miệng, có mấy phần là xuất phát từ chân tâm. Đương nhiên cũng có mấy phần là xuất phát từ có lòng muốn thử Tần Chính và Tần Đãng Thiên.
- Khúc thế huynh, kẻ này chính là con trai của phản đồ Tần Viễn Phong, quan hệ trọng đại. Tần tộc ta thế ắt phải bắt hắn, mong thế huynh có thể hiểu cho.
Tần Chính từ chối.
- Bá phụ, ta tất sẽ ra khỏi Thần Tuyệt lộ, phía Nghê Thường, bá phụ cứ yên tâm, ta sẽ thay bá phụ chiếu cố tốt Nghê Thường, tương lai của nàng ta chắc chắn sẽ ở trên chúng sinh.
Tần Đãng Thiên ngạo nghễ lên tiếng. Khúc Ma nhìn hai cha con nhà này, bọn họ rất giống nhau, không hổ là cha con.
- Nếu ngươi còn có thể đủ sống ra ngoài, thay ta chuyển cáo cho cha ta và Nghê Thường, nói với bọn họ, Khúc Ma ta không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Khúc Ma truyền âm cho Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên thần sắc chấn động, lập tức khẽ gật đầu, nếu còn có thể sống mà ra ngoài. Hắn sẽ chuyển cáo cho Nghê Thường, chính hắn góc độ của bản thân hắn mà nói, hắn cũng không hy vọng thần nữ Nghê Thường bị gả cho Tần Đãng Thiên.
Khúc Ma thấy Tần Vấn Thiên gật đầu, chỉ thấy hay đặt cây sáo trong tay lên miệng mà thổi, tiếng sáo du dương, lại lộ ra mấy phần hoài niệm, mấy phần đau thương.
Tần Chính và Tần Đãng Thiên nhìn hắn, thấy Khúc Ma thổi sáo chứ không để ý tới bọn họ. Tần Đãng Thiên mắt lại nhìn về phía Tần Vấn Thiên, bước nhanh tới, nói:
- Ngươi còn muốn trốn à.
Dứt lời một cường giả của Tần tộc đi lên, cản hết các góc chạy của Tần Vấn Thiên. Lạc Thần Xuyên bước ra, đi đến trước người Tần Vấn Thiên, không ngờ một đường chạy tới Thần Tuyệt lộ vẫn không trốn thoát khỏi sự đuổi giết của Tần tộc sao?
Tần tộc, không ngờ không tiếc giá đắt, đuổi giết vào tận cuối cửu thiên.
- Ngoại công, ngươi đừng lo cho ta.
Tần Vấn Thiên thở dài một tiếng. Lạc Thần Xuyên nhìn hắn, thần sắc vô cùng bình tĩnh nói:
- Ngươi là ngoại tôn của ta.
Tần Vấn Thiên trong lòng run lên, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, đây là ngoại công của hắn, phụ thân của mẫu thân hắn.
- Một khi đã như vậy, ngoại công, chiến thôi.
Tần Vấn Thiên cười thản nhiên, khí thế trên người bùng nổ. Tần Chính và Tần Đãng Thiên cười lạnh, giãy dụa à, có ý nghĩa gì chứ?
Đúng lúc khí thế của bọn họ bùng nổ thì tiếng địchvẫn còn, hóa thành một cỗ đại đạo chi uy, sóng âm khuếch tán ra tám phía. Vào lúc này, thời không giống như đang vặn vẹo, hành lang thời không biến ảo điên cuồng, tiếng sáo đó giống như tạo ra một thông đạo, khiến cho mọi người xuyên vào trong thông đạo thời không, không biết tới thời không nào.
- Cái này...
Các cường giả chăm chú nhìn Khúc Ma, hắn giống như gần trong gang tấc, lại giống như cách mọi người càng lúc càng xa. Hắn là vẫn tuấn dật như vậy, vẫn im lặng ngồi thổi sáo, giống như việc thế gian đều không thể làm tâm hắn dao động.
- Hắn đang làm gì thế?
Có người mở miệng nói. Không ai biết, nhưng bọn họ có cảm giác tương tự như xuyên qua thời không lúc trước, biết tiếng sáo này cất chứa đại đạo chi uy, khiến cho bọn họ xuyên qua thời không.
Không ai biết Khúc Ma muốn làm gì, hắn chỉ không ngừng thổi sáo, mọi người không ngừng nhìn ngó trong thời không vô tận, trong thời không khác nhau bọn họ nhìn thấy những người khác nhau. Bọn họ đều tồn tại trong thiên quật, cũng không biết bị vây khốn hay là đã sớm vẫn lạc.
- Hắn là muốn đưa chúng ta tới một thời không nào đó.
Có cường giả mở miệng nói, minh bạch dụng ý của Khúc Ma. Nhưng bọn họ không hiểu, Khúc Ma rốt cuộc muốn đưa bọn họ tới thời không nào?
Cuối cùng, khi nhìn thấy trong thời không nào đó xuất hiện thân ảnh, tiếng sáo của Khúc Ma đột nhiên im lặng. Thời không không còn lưu động nữa, thân ảnh của hắn cũng càng lúc càng xa, dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người, thay vào đó là một đạo thân ảnh khác xuất hiện. Hắn đứng, giống như một tòa núi cổ nguy nga, hoặc giống như là một gốc tùng xanh cao cút. Hắn có mái tóc dài đen như mực, bay lượn theo gió, đường nét trên mặt hắn vô cùng rõ ràng, vào khoảnh khắc nhìn thấy đạo thân ảnh này, trong lòng Tần Vấn Thiên không khỏi run rẩy.
Không chỉ là hắn, khi nhìn thấy người trước mắt, Tần Chính, Lạc Thần Xuyên ánh mắt của bọn họ tất cả đều như cứng lại đó, nhìn chằm chằm người vừa xuất hiện trước mặt bọn họ.
Người này có đôi mắt thâm thúy tới đáng sợ, ánh mắt đó giống như cất chứa hàng tỉ tinh thần, ánh mắt hắn dừng ở Tần Vấn Thiên, giống như ở trong mắt hắn chỉ có một mình Tần Vấn Thiên.
Hai người nhìn nhau, giống như cách nhau cả luân hồi, cách nhau cả thời không vô tận, nhưng tiếng sáo của Khúc Ma lại khiến thời không hợp lại, khiến cho bọn họ gặp được nhau.
Tần Đãng Thiên nhìn nam tử uy nghiêm trước mắt, nhíu mày, hắn cũng cảm giác được gì đó, ánh mắt nhìn về phía phụ thân của hắn, thì thấy phụ thân đang nhìn chằm chằm đối phương, mà đối phương thì chẳng thèm nhìn lại một cái.
- Ta tên là Tần Vấn Thiên, con của Tần Viễn Phong.
Lúc này, Tần Vấn Thiên đột nhiên mở miệng, nói ra tên của mình.
Thân ảnh đó vẫn nhìn hắn, lập tức, lão mở miệng chậm rãi nói:
- Tên ta là Tần Thiên Cương!