Trừ Tần Chính ra còn có một người sai người giám thị Thiên Quật, người đó là Nguyệt Trường Không. Hắn ta bị nhốt trong Thần Tuyệt Lộ hơn hai trăm năm, tiến bộ rất lớn, bây giờ đã càng chạy càng xa trong cảnh giới Thiên Thần nhưng sau khi hắn ra ngoài lại nghe thấy những lời đồn về Tần Vấn Thiên. Chuyện này có nghĩa là Tần Vấn Thiên bị nhốt trong Thần Tuyệt Lộ nhưng có thể đi ra rất dễ dàng.
Sau khi đi ra khỏi Thiên Quật, Nguyệt Trường Không vẫn chưa rời khỏi đó. Hắn ta vẫn đợi Tần Vấn Thiên nhưng lại không đợi được người, chuyện này chỉ có hai khả năng, một là Tần Vấn Thiên không có trong Thiên Quật, hoặc là hắn không đi ra ngoài.
Nguyệt Trường Không luôn xem Tần Vấn Thiên là tử địch của mình. Tử địch này sát tinh trong số mệnh của hắn ta, hắn ta cũng tin rằng, Tần Vấn Thiên có chỗ nào đó hơn người. Cho dù là Tần Vấn Thiên giải mã được bí mật của Thiên Quật mới có thể dễ dàng đi khỏi Thần Tuyệt Lộ thì Nguyệt Trường Không cũng không cảm thấy kỳ lạ. Bởi vì, hắn ta luôn xem Tần Vấn Thiên là người có thể khiến mình Vạn Kiếp Bất Phục.
Hắn ta hận Tần Vấn Thiên, nhưng hắn ta cũng thưởng thức vị đối thủ này, giống như Tần Vấn Thiên xem Tần Đãng Thiên là kẻ địch trong số mệnh của mình, Nguyệt Trường Không lại cho rằng Tần Vấn Thiên là túc địch trong vận mệnh của mình, giết chết Tần Vấn Thiên là chấp niệm cực mạnh của hắn ta.
Vì thế, ngay chỗ của Thiên Quật, trên Hải Vực Vô Nhai sóng biển không ngừng gầm thét, ở trên mặt biển, có người dong thuyền mà đi, giống như đang tu hành, tu vi cũng không cao.
Chiếc thuyền cô độc này phiêu bạc trong sóng biển, giống như có thể thích ứng mọi tình cảnh trong biển. Giữa sóng biển quay cuồng đột nhiên xuất hiện một chiếc đầu lâu, đó không phải đầu lâu của con người mà là đầu của yêu thú trong Hải Vực. Con ngươi yêu dị của hắn nhìn lướt qua chỗ Thiên Quật biến mất, rồi lại vào trong vùng nước biển, biến mất không thấy.
Hải Vực Vô Nhai, trong tiếng sóng biển quay cuồng, tiếng gió to gào thét không ngừng, nhưng trên không Hải Vực lại là một mảnh an bình, rất khó tưởng tượng không lâu trước đó, nơi này từng nhấc lên một luồng sóng gió trong tiên vực Thái Cổ, khiến tất cả các vị cường giả trong tám vực của Thái Cổ hội tụ tại nơi đây.
Mấy ngày qua, trong Thiên Quật không có động tĩnh gì, Tần Vấn Thiên cũng lo lắng sẽ có người nhòm ngó bí mật của Thiên Quật, cho nên không đi ra ngoài, mà tiếp tục tu hành trong Cửu Thiên Tinh Hà. Đợi khi nào sóng gió mà Thiên Quật mang tới hoàn toàn bình ổn xuống mới trở ra, như vậy sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Đương nhiên hắn cũng hiểu, một khi chuyện hắn có thể khống chế Thiên Quật bị lộ ra ngoài, chỉ sợ sẽ có rất nhiều phiền toái. Đây chính là chỗ có thể hấp dẫn tất cả các cường giả của tiên Thái Cổ vực, cho dù là Thiên Thần cũng không ngoại lệ, là chỗ thích hợp tu hành ngộ đạo nhất trong Thái Cổ tiên vực trước mắt, mà hiện giờ nơi này bị hắn nắm trong tay, nếu các thế lực trong Thái Cổ tiên vực biết đến, có chạy tới cướp đoạt không?
Nhưng Tần Vấn Thiên có cảm giác, chỉ sợ rất khó che giấu bí mật này. Trên Thái Cổ tiên vực không thiếu người có tâm, muốn vĩnh viễn bảo vệ bí mật này trừ khi hắn vĩnh viễn không đi ra khỏi Thiên Quật, nhưng dù vậy, vẫn cần cẩn thận hết sức có thể.
Đương nhiên mặc dù bị phát hiện thì Thiên Quật chi địa, cũng là một nơi an thân thích hợp, trừ hắn ra không ai có thể xâm nhập nơi này.
Nhiều ngày sau, trên không Hải Vực Vô Nhai, giữa bầu trời kia đột nhiên xuất hiện một cái khe, sau đó có hai bóng dáng đi ra từ bên trong, đúng là hai người Tần Vấn Thiên và Lạc Thần Xuyên. Bọn họ mới vừa bước ra ngoài thì Thiên Quật lập tức khép kín lại, chỉ trong khoảnh khắc quá ngắn ngủi, nếu như không phải nhìn chằm chằm vào đó thì thậm chí không thể nào nhận ra được.
Bọn họ không có cách nào vĩnh viễn ở trong Thiên Quật không đi ra ngoài, cho nên dù biết rõ có khả năng bại lộ và gặp nguy hiểm những vẫn phải đi tới. Có điều vì vấn đề an toàn nên chỉ có hai vị Thiên Thần mạnh mẽ là Tần Vấn Thiên và Lạc Thần Xuyên ra ngoài, sau khi bọn họ ra ngoài thì thân hình lập tức chớp lóe, vút qua hư không rời khỏi đó, cơ hồ chỉ là xuất hiện trong thời gian một cái chớp mắt mà thôi.
Trong Hải Vực không có ai, nhưng mà ngay dưới Hải Vực, có một đoàn cá đang bơi, trong đó có một con ngư yêu giữa mắt xẹt qua một tia sáng rét lạnh. Rồi con ngư yêu này lại phun ra một quả Thủy Tinh Truyền Tấn, yêu niệm lập tức đánh vào bên trong hình như đang truyền tin tức.
Đột nhiên gian, một luồng thiên uy kinh khủng hàng lâm, con ngư yêu kia kinh hãi, chỉ thấy biển lớn gào thét, điên cuồng quay cuồng, nước biển nghịch dòng, cuốn lên trời cao, một bóng dáng áo trắng đứng trên không Hải Vực. Đó là Thiên Thần thật sự, vẻ mặt hắn lạnh như băng, tay khẽ phất, chỉ trong phút chốc, cả mảnh hải vực bị đánh dập nát, rất nhiều bầy cá dưới hải vực này bị giết, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng nước, có điều dưới sự cọ rửa của biển lớn mênh mông, mọi thứ lại dần dần nhạt đi.
- Không thấy ai trên mặt biển cả, không ngờ lại là ở dưới biển.
Lạc Thần Xuyên đã đi tới, hóa ra người ra tay đúng là Tần Vấn Thiên đi mà quay lại.
- Xem ra không giấu được bí mật rồi.
Tần Vấn Thiên nhẹ giọng nói, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, hắn không thật sự cho rằng có thể giấu diếm mãi mãi, nhưng vẫn không nghĩ tới sẽ bị lộ nhanh như vậy. Sau khi phong vân Thiên Quật chấm dứt, Thiên Quật vẫn bị người ta để mắt tới, chuyện này đúng là ngoài dự đoán, cũng không biết người có lòng này là ai, là Tần tộc sao? Nhưng dù sao cũng sẽ biết rất nhanh.
- Ông ngoại, chúng ta đ thôi.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói một tiếng, hai người cùng đi tới Vô Nhai thành, Tần Vấn Thiên nói với Lạc Thần Xuyên:
- Ông ngoại, lần này ông đi Hoang vực phải cẩn thận một chút, nếu như là người của Tần tộc, sợ là trừ ta ra, bọn họ cũng sẽ để mắt đến ông.
- Ta biết rồi, ngươi cũng cẩn thận.
Lạc Thần Xuyên gật đầu, dặn một tiếng.
- Yên tâm đi ông ngoại, bây giờ ta có năng lực tự bảo vệ mình.
Tần Vấn Thiên tự tin nói, Lạc Thần Xuyên gật gật đầu, tu hành hơn hai trăm năm, Tần Vấn Thiên của bây giờ đã sớm xưa đâu bằng nay, cháu ngoại của ông giờ đã là một Thiên Thần mạnh mẽ thật sự rồi.
Hai người tách ra ở Vô Nhai thành, dù sao mục đích của chuyến này khác nhau, Lạc Thần Xuyên nhanh chóng lóe lên rời khỏi, Tần Vấn Thiên thì đi vào Vô Nhai thành. Hắn muốn viếng thăm Khúc Thần, một là cấp bậc lễ nghĩa, dù sao Khúc Ma và Nghê Thường từng có ân với hắn, hai là muốn biết sau khi Tần Chính đi ra ngoài, có từng đề cập hôn sự với Khúc Thần không, tuy hắn đã nói cho Khúc Thần về thái độ của phụ thân Nghê Thường, nhưng muốn từ chối Tần tộc lại là chuyện rất khó.
Tần tộc là thế lực đỉnh phong của Thiên Vực.
Đi tới Khúc phủ, trong phủ có phần yên tĩnh, Tần Vấn Thiên tìm được Khúc Thần, nhìn thấy Tần Vấn Thiên tới, trên mặt Khúc Thần lộ ra một nụ cười.
- Khúc gia gia.
Tần Vấn Thiên hô.
- Vấn Thiên có lòng rồi.
Khúc Thần nhẹ nhàng gật đầu, nếu Tần Chính hoặc Tần Đãng Thiên chịu tôn kính ông như Tần Vấn Thiên vậy, thì ông cũng không có gì để nói.
- Nghê Thường, Vấn Thiên đến chơi, con có ra gặp mặt không.
Khúc Thần hô một tiếng, một lát sau, thần nữ Nghê Thường đi tới bên này, nàng vẫn xinh đẹp như trước. Có điều nhìn qua có vẻ hết sức lạnh lùng, ánh mắt nhìn Tần Vấn Thiên vẫn lạnh như băng, lộ ra vài phần oán niệm, Tần Vấn Thiên chỉ có thể cười khổ.
- Không cần làm phiền Nghê Thường, ta đến thăm Khúc gia gia rồi đi.
Tần Vấn Thiên dời mắt, cười nói.
- Nếu đến đây rồi thì cứ ngồi một chút đi, ta bảo người chuẩn bị tiệc rượu.
Khúc Thần nói:
- Vừa lúc, ngươi tâm sự với ta đi, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, không nghĩ tới ngươi tuổi trẻ như vậy mà đã đạt tới Thiên Thần Chi Cảnh rồi, đúng là hậu sinh khả uý.
Tần Vấn Thiên bất đắc dĩ, đành phải đồng ý ở lại, tiệc rượu được chuẩn bị xong rất nhanh, thần nữ Nghê Thường ở bên cạnh Khúc Thần, có điều chưa từng nói chuyện, chỉ có Tần Vấn Thiên và Khúc Thần tán gẫu, trò chuyện một hồi thì trò chuyện tới Thiên Quật, tới Tần tộc. Vẻ mặt Khúc Thần lãnh đạm hơn vài phần, Tần Vấn Thiên cảm nhận được thái độ của Khúc Thần thấy rất kỳ lạ, nghe Khúc Thần nói:
- Sau khi bí cảnh Thiên Quật chấm dứt, Tần Đỉnh và Tần Chính đã tới rồi.
- Hả?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên chớp lóe, chẳng lẽ, sự lãnh đạm của Khúc Thần có liên quan tới chuyện này.
Tần Đỉnh vậy mà tự mình đến đây một chuyến.
- Năm đó, ngươi và Nghê Thường từng có một chút lời đồn xấu, thật ra ta cũng hi vọng Tần tộc chủ động từ hôn, tuy như vậy ta sẽ rất mất mặt, nhưng mà cuối cùng cũng có câu trả lời thỏa đáng với phụ thân của Nghê Thường. Đáng tiếc Tần Đỉnh hỏi Nghê Thường thì biết ngươi không có làm gì nàng, sau khi nàng phủ nhận, Tần Đỉnh chọn thời gian luôn, ta vốn định kéo dài một chút, nhưng thái độ của Tần Đỉnh rất cứng rắn. Tuy ta và hắn cũng xem như quen biết cũ, nhưng thân phận hôm nay đã không ngang hàng, thứ gọi là người quen cũ hình như đã sớm chẳng còn chút mặt mũi nào.
Khúc Thần nhàn nhạt nói, trong lòng Tần Vấn Thiên thầm than, có lẽ đây là hiện thực của tu hành giới.
Hắn chuyển mắt nhìn sang thần nữ Nghê Thường, nghe thấy hôn sự của mình, thần nữ Nghê Thường hơi hơi cúi đầu.
- Cuối cùng trong lòng Nghê Thường nghĩ thế nào? Có bằng lòng không.
Tần Vấn Thiên mở miệng hỏi, cũng không biết đang hỏi Khúc Thần hay là hỏi thần nữ Nghê Thường, nếu như thần nữ Nghê Thường tình nguyện thì hắn cũng không thể nói gì hơn, tuy nhiên hắn rất không hy vọng ân nhân của mình gả cho kẻ thù của mình.
- Nghê Thường, Vấn Thiên cũng không phải người ngoài, con hãy nói suy nghĩ của mình ra cho ông nội nghe xem.
Khúc Thần hỏi thần nữ Nghê Thường.
Không phải người ngoài?
Trong lòng Tần Vấn Thiên hơi nóng lên, Khúc Thần xem mình giống như hậu bối trong nhà vậy.
Thần nữ Nghê Thường ngẩng đầu, đôi mắt mỹ lệ không tỳ vết kia nhìn thoáng qua Khúc Thần, rồi lại nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên, nàng vẫn lãnh lãnh đạm đạm như trước, không thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng.
- Con không có cách nghĩ gì cả.
Thần nữ Nghê Thường đứng dậy, cũng không lên tiếng chào hỏi gì, cứ xoay người đi khỏi như vậy, khiến cho Tần Vấn Thiên sửng sốt.
Thấy cảnh tượng như vậy, mắt Khúc Thần khẽ lóe lên, ông nói khẽ:
- Ta đã biết hơn phân nửa cách nghĩ về của nha đầu kia rồi.
- Khúc gia gia, nói vậy nghĩa là thế nào?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Trong lòng nàng không hề tình nguyện.
Khúc Thần thản nhiên nói, ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên.
- Chỉ là, xem uy thế của Tần tộc hiện nay, cho dù không bằng lòng, sợ là...
Trong lòng Khúc Thần thở dài, chỉ hận mình quá vô dụng, không chỉ có thực lực không bằng Tần Đỉnh mà trên người còn có thương tích, hiện giờ chuyện đã đồng ý vói Tần tộc mà muốn đổi ý thì không đơn giản chút nào.
Hiển nhiên Nghê Thường cũng hiểu chuyện này, cho nên... Cho dù không muốn, nàng cũng sẽ không nói ra, bởi vì nàng suy nghĩ cho lão già vô dụng như ông.
...
Tần Vấn Thiên rời khỏi Khúc phủ, tâm trạng có phần nặng nề, Khúc Ma từng bảo hắn chuyển lời giúp, nhưng mà dù vậy cũng không thể ngăn cản một chuyện sắp xảy ra sao?
Sau khi rời khỏi, đương nhiên hắn chuẩn bị về Thanh Huyền.
Ngay lúc hắn trở lại Thanh Huyền, trong Thái Cổ tiên vực đột nhiên bộc phát ra một tin tức, Thiên Quật cũng không đóng lại thật, mà là bí mật của Thiên Quật đã bị người giải mã, Thiên Quật bị người ta khống chế, là người đó đóng lại.
Một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, Thái Cổ lại rung động.
Thiên Quật, các vị cường giả của Thái Cổ làm sao có thể quên Thánh Địa tu hành như vậy.
Bây giờ tin tức truyền ra, Thiên Quật bị người ta khống chế, một ngọn gió vô hình, đang từ từ nổi lên!