Thần sắc tăng nhân đó bình thản, hoàn toàn không hề có phản ứng gì đối với lệnh đuổi khách mà Tần Vấn Thiên đã hạ xuống, chỉ thấy từng người bọn họ chắp tay trước ngực, nói:
- Tần cư sĩ cần gì cố chấp tới thế, thiên đạo mệnh số, đều có thế của nó, nghịch thế mà làm, khó được trước sau.
- Con lừa trọc, ngươi có ý gì?
Quân Mộng Trần bước lên phía trước, lạnh lùng mở miệng nói, uy phong thiên đạo trên người phóng ra.
- Thế nào là nghịch thế mà làm, khó được trước sau.
Đây tính là uy hiếp sao?
- Tần cư sĩ hà tất gì phải tức giận.
Tăng nhân ngược lại rất bình thản, đôi mắt Tần Vấn Thiên lóe lên một đạo ánh sáng lạnh lẽo, nhìn người tăng nhân trước mặt.
Hiện tại, thế giới Tây Phương và Tần Thiên Thần Tông tạm thời duy trì cục diện yên bình, không bên nào quấy nhiễu bên nào, nhưng thực tế tương lai của đôi bên thế nào, mọi người trong lòng đều biết cả, đối phương tới bái kiến, lá mặt lá trái, hắn tiếp đãi, cũng sẽ như vậy thôi, ai mà không biết trong lòng đối phương nghĩ gì chứ?
Những đạo lý phật môn đó, hù dọa ai chứ?
- Cút.
Tần Vấn Thiên trầm ngâm một lát, rồi lạnh lùng nhả ra một chữ, ngươi tới, ta đón, người giả bộ khách khí, ta khách khí nghênh tiếp, nhưng nếu ngươi đã phát ngôn uy hiếp, vậy thì, chỉ có thể tặng ngươi một chữ, cút.
Khó được trước sau, đây không phải uy hiếp, thì cái gì mới là uy hiếp?
Các tăng nhân phật môn chắp tay trước ngực, quay qua Tần Vấn Thiên khẽ cúi người, sau đó nói:
- Nếu Tần cư sĩ muốn nghịch thế mà làm, chúng ta chỉ còn cách cáo lui.
Nói rồi, bọn họ chậm rãi quay người, cất bước đi, không cúi đầu không vênh váo, không kiêu ngạo không luồn cúi, bước chân vô cùng trầm ổn, vô cùng điềm nhiên, không hề có một chút gì giống như bị đuổi cả.
- Những con lừa trọc này, da mặt quả nhiên dày quá đi.
Quân Mộng Trần trầm giọng mắng, rõ thật là tường đồng vách sắt, chạy tới địa bàn của bọn họ, kêu Tần Vấn Thiên nhượng lại Thiên Quật, giao cho bọn họ nắm giữ, sau đó bọn họ sẽ thi ân, cho phép Tần Vấn Thiên ở trong Thiên Quật tu hành, sau đó uy hiếp, uy hiếp không được, điềm nhiên rời đi, mặt dày tới độ khiến người ta tức lộn ruột.
- Phật môn tu tâm dưỡng tính, tính cách này, quả thật đã tu dưỡng được cực kỳ tốt.
Âu Dương Cuồng Sinh cũng lạnh lùng mở miệng nói, hắn cực kỳ khó chịu với những kẻ tăng nhân đó.
- Những hòa thượng này thật quá đáng ghét.
Rất nhiều người đều khẽ mắng bọn họ, rõ ảnh hưởng tới tâm trạng người khác, ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, dường như đang trầm tư, địch nhân như vậy, ngược lại lại càng đáng sợ, sự bền vững kiên cố của tâm chí bọn họ, đời này hiếm thấy.
Da mặt dày, kỳ thực có thể là một loại ưu điểm, những tăng nhân của thế giới Tây phương, bọn họ nhìn thì như thể da mặt rất dày, nhưng đó nào có không phải là sự kiên trì vô cùng đối với tín ngưỡng của mình, cho dù trong mắt người khác đó là sai, là hoang đường, nhưng đối với bọn họ, vốn nên phải như thế, hơn nữa, cách nghĩ này, đã ăn sâu vào gốc rễ, không hề cảm thấy có chút gì là không ổn cả.
Thế giới Tây Phương có thể thống trị được Vũ Vực và cả bốn đại hạ giới thiên một cách vững chãi sâu bền như thế, nào có không phải là vì nguyên nhân đó chứ.
Đôi mắt Tần Vấn Thiên nhìn về nơi xa, trong ánh mắt dường như đang có vẻ suy tư, lần trước thế giới Tây Phương đã phái đại sư Bất Giới tới đây, có lẽ cũng biết thái độ của hắn rồi chứ, thậm chí sau đó Tử Thần cũng xuất hiện rồi, tại sao lần này lại còn phái người tới nữa?
Chẳng lẽ, người của thế giới Tây Phương thật sự cho rằng bọn họ “thi ân” cho phép bọn hắn sau khi giao Thiên Quật ra thì có thể tiếp tục ở lại tu hành, thì bọn hắn sẽ đồng ý sao?
Hoặc có thế nói, cho rằng một vài lời lẽ uy hiếp, là có thể bắt bọn hắn vào khuôn khổ sao?
Hắn có chút không lý giải được, thế giới Tây Phương lần này tới đây với dụng ý thật sự là gì? Chỉ là, một lần tới để uy hiếp dơn giản thôi sao?
“Chẳng lẽ, là vì muốn thăm dò thực lực chúng ta?”, Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, khả năng này là rất lớn, thế giới Tây Phương muốn tìm hiểu sức mạnh hiện nay của Tần Thiên Thần Tông, hơn nữa bọn họ cũng chẳng giấu diếm gì, bọn người nha đầu Thanh Nhi đều ở bên cạnh hắn, những điều này, không cần thiết phải giấu, mặc dù có thể sẽ khiến cho phật môn càng kiêng dè hơn, từ đó phát động chiến tranh, nhưng mà, chiến tranh hay không, trước giờ chưa bao giờ bởi vì ngươi nhỏ ngươi yếu mà có thể tránh được.
Nếu thế giới Tây Phương thật sự đã làm tốt việc chuẩn bị, vậy thì, căn bản sẽ không vì sự xuất hiện của mấy vị Thiên Thần này mà ảnh hưởng tới việc mà bọn họ muốn làm.
- Cha nuôi, những con lừa trọc vừa rồi đã truyền thụ cho con năng lực thần thông chặn nghe được tiên niệm truyền âm, con có nên tu hành hay không?
Phàm Diệp nhìn Tần Vấn Thiên hỏi, những tên hòa thượng này lại dám uy hiếp cha nuôi, nàng đang suy nghĩ có nên học thần thông của bọn họ không.
- Bọn họ truyền thụ thần thông cho con?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên.
- Đúng.
Phàm Diệp gật đầu.
- Ta xem nào.
Tần Vấn Thiên nói.
- Con đã hứa với những con lừa trọc vừa rồi sẽ không truyền cho người khác, có điều cha nuôi muốn xem thì đương nhiên con sẽ đưa cho người, nhưng cha nuôi không được tu hành, như thế thì con coi như cũng không tính là vi phạm lời hứa của mình, mặc dù những con lừa trọc đó không phải kẻ tốt gì, nhưng lời con nói ra con nhất định phải làm được, cha nuôi thấy sao?
Phàm Diệp nói.
- Đúng, Tiểu Diệp làm rất tốt.
Tần Vấn Thiên cười gật đầu:
- Ta không tu hành, nhưng thần thông của bọn họ, ta vẫn cần phải xem qua, con đừng có tu luyện ra cái gì sai lầm.
Tần Vấn Thiên, hắn rõ ràng không yên tâm đối với thế giới Tây Phương, muốn kiểm tra thần thông đó.
- Được.
Phàm Diệp gật đầu, sau đó dùng tâm niệm truyền thuật thần thông cho Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên kiểm tra một chút, phát hiện quả thật là một thuật thần thông, khá là thần kỳ, ngoài điều đó ra, hoàn toàn không có điểm gì khác thường.
- Tiểu Diệp, để cha nuôi xem những tăng nhân đó có giở trò gì với con không.
Tần Vấn Thiên lại nói, Phàm Diệp gật đầu, thần niệm cường đại của Tần Vấn Thiên thâm nhập vào trong đầu của Phàm Diệp, không phát hiện điều gì bất thường, lúc này mới yên tâm, nói:
- Thần thông đó không có vấn đề gì, Tiểu Diệp nếu muốn tu hành thì tu hành đi.
Đúng như Phàm Diệp nói, mặc dù thần thông này khá thần kỳ, năm đó hắn từng chịu thiệt thòi vì môn thần thông này, nhưng tới nay, Tần Vấn Thiên đã ở cảnh giới nào cơ chứ, chẳng còn gì là thần kỳ lạ lùng, chẳng qua chỉ là một món nhỏ thôi, không đáng nhắc tới.
Sau khi người của thế giới Tây Phương rời đi, không ở lại Thiên Vực, về thẳng Vũ Vực, về với Niết Bàn Cực Lạc của thế giới Tây Phương.
Trong cổ điện phật môn, các tăng nhân đã về tới, cổ điện sắc vàng kim, ngoài bọn họ ra, còn có một vài tăng nhân đang ngồi xếp bằng, ngay chính diện, có một tượng phật đang quay lưng về phía bọn họ, lúc này, dường như tượng phật lại mở miệng nói:
- Điều tra ra chưa.
- Đã tra ra rồi, Thiên Quật, mấy năm nay đã có không ít Thiên Thần ra đời, có thê tử của Tần Vấn Thiên, Trường Thanh Thanh Nhi, yêu thú của hắn, bạn bè của hắn Quân Mộng Trần, sư huynh Thần Âm Giới Chủ, muội muội Bạch Tinh, hồng nhan tri kỷ Bắc Minh U Hoàng, trưởng bối trước kia Nam Hoàng Yêu Nguyệt, những người này, đều đã ở Thiên Thần Cảnh giới, hơn nữa còn có mấy người đều là hai năm phá cảnh.
Một vị tăng nhân phật môn chậm rãi nói, hắn chính là vị tăng nhân đã truyền thụ môn thần thông cho Phàm Diệp.
- Trong Thiên Quật có bí cảnh tu hành thay đổi tốc độ dòng chảy thời gian thì phải.
Tượng Phật ở phía trước bình thản nói.
- Đúng thế, tốc độ dòng chảy thời gian gấp một trăm lần, do Tần Vấn Thiên mở mà sinh ra, nhưng mà, có thể có nhiều vị Thiên Thần như thế ra đời trong vòng hai trăm năm, mặc dù cũng có nguyên do là vì thiên phú bản thân bọn họ không yếu, nhưng trên thực tế, những người đó trưởng thành ở thế giới Lạp Tử, cho dù từng chịu chế ước về điều kiện tu hành, thiên phú không hoàn toàn được bộc lộ ra, nhưng cũng không đến nỗi đều mạnh tới quá lên như vậy, giống như các thiên tài đỉnh cao của những thế lực Thái Cổ, bởi vì, thứ có tác dụng nhất vẫn chính là môi trường tu luyện của Thiên Quật, do đó, nếu còn cho bọn họ thêm thời gian nữa, thì e là trong Thiên Quật sẽ có một đoàn quân Thiên Thần ra đời.
Tăng nhân đó chậm rãi nói, không ngờ đã nắm rõ mọi thứ tới vậy, hơn nữa, kết quả suy đoán của hắn, giống như người của Thiên Quật vậy, không hề đánh giá thấp tiềm lực của Thiên Quật.
Nhìn thẳng vào sự cường đại của đối phương, mới có cơ hội đánh ngã đối thủ.
- Thiên Quật nối liền với ngân hà Cửu Thiên, có hàng triệu hàng triệu ngôi sao võ mệnh, trực tiếp cảm nhận thiên đạo, tu hành đương nhiên nhanh, phàm là cường giả có thiên phú, để đạt thành tựu Thần cảnh, không còn khó khăn nữa.
Tượng phật bình thản như không nói, như thể không chút kinh ngạc.
Các tăng nhân đều vô cùng an tĩnh, sau đó, đại điện trở nên tĩnh lặng không một tiếng động, duy chỉ có phật âm là thỉnh thoảng lại truyền vào trong cổ điện.
Một lát sau, tượng Phật lại mở miệng nói:
- Nguyệt Thần Nguyệt Trường Không của Tử Vi Thần Đình tới bái kiến, các ngươi đi gặp chút đi, vừa hay có thể thương lượng những việc tiếp sau đó.
Vị tăng nhân đó gật đầu, sau đó nói:
- Chúng ta, có nên ra tay hay không.
- Đứng sau bức màn, tạm thời không ra tay.
Phật Đà nói, tăng nhân gật đầu, sau đó đứng dậy, lui ra khỏi cổ điện, đi tới nơi tiếp kiến Nguyệt Thần Nguyệt Trường Không.
Hai năm trước, sau khi Tử Vi Thần Đình hủy diệt Thiên Thần Sơn, trong nội bộ mơ hồ truyền ra tin tức, người chấp chưởng của Tử Vi Thần Đình đã không còn là Tử Vi Tinh Chủ, Nguyệt Trường Không, tự xưng Nguyệt Thần, đã thay thế.
Nhanh chóng, tăng nhân tới một nơi, nhìn thấy Nguyệt Thần của Tử Vi Thần Đình.
Nguyệt Trường Không vẫn như xưa, sắc mặt đặc biệt tái nhợt, mặt không có chút máu, toát lên vẻ trắng bệch, như da của người chết, nhìn có chút đáng sợ.
- Xin chào các vị đại sư.
Nguyệt Trường Không thấy tăng nhân tới, khóe môi nở nụ cười thản nhiên, có điều nụ cười của hắn, khiến người ta chẳng cảm thấy thoải mái chút nào, dường như, toát ra tà khí.
- Nguyệt cư sĩ.
Tăng nhân dẫn đầu chắp tay, khom người nói.
- Cư sĩ tới thế giới Tây Phương của chúng ta có gì chỉ giáo?
Tăng nhân mở miệng hỏi thăm.
- Nghe nói đại sư vừa từ Tần Thiên Thần Tông về?
Nguyệt Trường Không hỏi.
- Đúng.
Tăng nhân gật đầu.
- Vậy thì, đại sư chắc là đã có thượng sách đối phó với Thiên Quất rồi phải không.
Nguyệt Trường Không cười nói, nụ cười cao thâm khó dò.
- Vì sao cư sĩ lại nói vậy, hiện nay sự cường đại của Tần Thiên Thần Tông khó có thể lay chuyển được.
Tăng nhân nói.
- Người xuất gia không nói dối, mục tiêu của chúng ta như nhau, đại sư có gì cứ nói thẳng, thế nào, có thể đối phó Thiên Quật không?
Nguyệt Trường Không hỏi.
Tăng nhân đó nhìn Nguyệt Trường Không, sau đó chậm rãi mở miệng nói:
- Nghe nói Nguyệt cư sĩ và Tần cư sĩ có oán hận rất sâu đậm, có chuyện này không?
- Không chết không dừng.
Nguyệt Trường Không mỉm cười gật đầu.
- Nếu đã như vậy, nếu Tần cư sĩ rời khỏi Thiên Quật, Nguyệt cư sĩ có thể giải quyết đoạn ân oán này không?
Tăng nhân lại nói.
Khuôn mặt Nguyệt Trường Không lộ ra một nụ cười rạng rỡ, nhìn những vị cao tăng phật môn này, những con lừa trọc, quả nhiên đã có thủ đoạn, hắn vẫn còn khá là hiểu thế giới Tây Phương.
- Xin đại sư cứ nói.
Nguyệt Trường Không cười nói.