Tần Chính, hắn đã biết số mệnh của mình sẽ như thế, vào thời khắc khi sinh mạng sắp kết thúc, hắn vẫn không cam tâm, so với Tần Viễn Phong, đương nhiên hắn không bằng, điều này đã được chứng minh, nhưng hắn vẫn không muốn thừa nhận, không muốn triệt để nhận thua, cho nên, hắn mới đưa ra thỉnh cầu như vậy.
Hắn hy vọng con trai của mình có thể đánh một trận với con trai của Tần Viễn Phong, một trận chiến số mệnh, trận chiến này, là nơi hắn gửi gắm kỳ vọng, nếu như Tần Đãng Thiên chiến thắng, ít nhất cũng có thể làm cho hắn cảm thấy được an ủi, con trai của Tần Viễn Phong dù sao cũng không bằng được con trai của hắn, hắn không thua một cách hoàn toàn triệt để.
Bất luận là Tần Viễn Phong hay Tần Vấn Thiên, đương nhiên đều hiểu tâm tư của Tần Chính, chỉ thấy Tần Vấn Thiên đi tới trước một bước, nhìn đối phương, điềm nhiên nói:
- Năm đó, ngươi đã không bằng phụ thân ta, nhưng ngươi lại dùng thủ đoạn đê hèn, mượn tay Tần tộc giết phụ thân ta, tới nay, thời gian cuối cùng đã chứng minh tất cả, ngươi căn bản không xứng để được so sánh với phụ thân ta, lúc sắp chết, ngươi vẫn muốn dùng cách này để mang tới cho thâm tâm của mình niềm an ủi sao, vậy thì ta thành toàn cho ngươi, để cho tia hy vọng tinh thần an ủi cuối cùng của ngươi tan thành mây khói.
Lời vừa dứt, ánh mắt hắn nhìn về phía Tần Đãng Thiên, bạch y phất phới, mái tóc đen tung bay, phong thái tuyệt thế, trong đống đổ nát của Tần tộc, vô số người ngẩng đầu nhìn về người thanh niên tuấn tú vô song khí chất kinh thiên đó, hắn tên là Tần Vấn Thiên, là hậu nhân của Tần tộc, hiện nay, hắn được xưng tụng là người đứng đầu trong số người trẻ tuổi của Thái Cổ Tiên Vực, là Thiên Thần tuyệt thế có thiên phú mạnh nhất, cho dù là người được trời lựa chọn Tần Đãng Thiên cũng đều bị hắn đạp xuống dưới chân.
Nhưng vị hậu nhân Tần tộc này, đã vì nguyên nhân từ đời cha chú mà đứng ở phía đối lập với Tần tộc.
Hành động của Tần Vấn Thiên đương nhiên cũng thể hiện rõ thái độ của hắn, Tần Viễn Phong không ngăn cản, chỉ bình tĩnh quan sát, hắn tin rằng, con trai của mình, không yếu so với bất kỳ ai, khi chưa có mình ở đây nó đã có thể lớn lên trưởng thành tới ngày hôm nay, vốn dĩ đây đã là một truyền kỳ, hơn nữa, truyền kỳ này sẽ còn tiếp tục được viết tiếp, con trai của hắn, rồi sẽ vượt qua hắn, trở thành sự tồn tại đỉnh cao nhất của Thái Cổ Tiên Vực.
Tần Đãng Thiên nhìn thấy hành động của Tần Vấn Thiên, hắn bước ra, đi tới đứng đối diện với Tần Vấn Thiên, trong đôi mắt hắn, không có sự khủng hoảng lo sợ, mà là bình tĩnh và lãnh đạm, trận chiến số mệnh sao?
Trận chiến này, hắn sẽ chứng minh tất cả.
- Nếu ta có thể giết chết hắn, ngươi có nhúng tay vào không?
Tần Đãng Thiên nhìn Tần Viễn Phong hỏi.
- Có.
Tần Viễn Phong trả lời không chút do dự, giọng nói lạnh lùng mà khí phách, trực tiếp đánh thẳng vào tâm lý hy vọng có được tia may mắn của Tần Đãng Thiên.
Đương nhiên hắn sẽ nhúng tay vào, đó là con trai hắn, trong tình hình mà chiếm ưu thế tuyệt đối, trong tình huống mà có thể dễ dàng trừ khử tiêu diệt đối phương, hắn có thể để cho Tần Vấn Thiên và Tần Đãng Thiên chiến một trận với nhau đã là nhân từ rồi, nếu Tần Đãng Thiên thật sự cường đại tới mức có thể giết chết Tần Vấn Thiên, vậy hắn có thể không ra tay sao?
Với một sức mạnh tuyệt đối thế này, không có gì là công bằng cả, Tần tộc năm đó, đã giết hắn thế nào, Tần tộc, còn đối xử với Tần Vấn Thiên ra sao.
- Mặc dù ta sẽ nhúng tay vào, nhưng ngươi, còn chưa đủ tư cách giết nó, ngươi không xứng.
Tần Viễn Phong bình tĩnh nói, đương nhiên hắn sẽ ra tay, nhưng điều đó tuyệt đối không có nghĩa là hắn cần phải ra tay, Tần Đãng Thiên hỏi, thì hắn cho y một câu trả lời khẳng định rất trực tiếp rất bá đạo, nhưng điều này hoàn toàn không có nghĩa là hắn cho rằng con trai của mình không bằng Tần Đãng Thiên.
- Ta hiểu rồi.
Thân hình Tần Đãng Thiên lóe lên, bay về phía bầu trời cao, lên tiếng nói:
Tới đây chiến đấu thôi.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, giậm chân bước ra, hắn đã nghe phụ mẫu mình nói, Tần Đãng Thiên bước chân vào lăng mộ của Thần tu hành, hắn cũng muốn biết, Tần Đãng Thiên ở trong lăng mộ của thần đã trở nên cường đại tới mức nào.
Dường như là sự an bài của số mệnh, Tần Vấn Thiên và Tần Đãng Thiên lại một lần nữa đứng ở thế đối lập, hai người bọn họ đứng ngang với nhau, hai người đều tài giỏi kinh thiên như thế, tuyệt thế vô song như thế, chư cường của Thái Cổ Tiên Vực không ai không kinh sợ cảm thán, hai người bọn họ giống như Tần Viễn Phong và Tần Chính trước đây, và sớm hơn nữa là Tần Thiên Cương và Tần Đỉnh, nhưng mà số mệnh, khiến bọn họ đứng ở đối diện nhau, trong trận chiến duy nhất này.
Tinh hồn phóng ra, mang theo đạo Thái Sơ, Tần Đãng Thiên vẫn luôn cho rằng, đạo của y là đạo cuối cùng nhất có thể đi về hướng chí cường.
Đạo Thái Sơ khủng khiếp ấp ủ trong đó Thần pháp, phía sau xuất hiện vô tận những ánh sáng diễn hóa, một đạo kiếm ý xuất hiện, trong chớp mắt, trời đất sinh ra vô cùng vô tận những kiếm ý, trong tinh không, ánh sáng tinh tú chiếu rọi, bầu trời hóa thành thế giới tinh không, ban ngày biến mất, đây là thế giới tinh tú, đạo Thái sơ của hắn, dường như đã thay thế các Thiên tinh tú.
- Càng ngày càng cường đại rồi.
Mọi người lên tiếng, đạo Thái sơ của hắn, có thể trực tiếp thay đổi biến hóa thành các Thiên tinh tú, hòa làm một thể với tinh không, đây là sự tiến hóa của đạo, Tần Đãng Thiên để cho đạo của hắn hướng về phía cực hạn của đại đạo, Tần Đãng Thiên của ngày hôm nay, tất nhiên cường đại hơn quá nhiều so với hắn của trước kia, lăng mộ của thần, quả nhiên là một nơi kỳ diệu.
Giống như Thiên Quật, những di tích Thần Vương của Thái Cổ Tiên Vực này đều có sững năng lực không gì tưởng tượng được.
Cả thế giới tinh không, hóa thành Thần trận đại đạo, Tần Đãng Thiên là trung tâm, giống như Thần Vương của tinh không, chúa tể của chư Thiên tinh tú.
- Giết.
Tần Đãng Thiên chỉ một ngón tay ra, trong phút chốt, trời cao chiếu xuống hàng vạn hàng triệu ánh sáng kiếm quang, hàng vạn hàng triệu kiếm khí phóng tới giết chóc về phía Tần Vấn Thiên, cảnh tượng đó, rực rỡ tới mức khiến người ta cảm thấy tuyệt đẹp đến kinh sợ, đương nhiên, cũng cường đại tới mức khiến người ta tuyệt vọng, đây là đạo sát phạt hủy diệt tất cả, Thái sơ kiếm đạo sinh ra hàng vạn hàng triệu kiếm, phá hủy thành cát bụi mọi sự tồn tại, mục tiêu của tất cả kiếm, đều là cơ thể Tần Vấn Thiên.
Những ánh mắt đổ dồn về phía Tần Vấn Thiên, đòn tấn công như vậy, Tần Vấn Thiên phải ngăn cản bằng cách nào đây?
Có điều theo như bọn họ được biết, tinh hồn của Tần Vấn Thiên giống như vô tận vậy, khống chế trong tay các loại đạo pháp, cho dù là Tiểu Tây Thiên cũng không cách nào vây khốn được hắn, hắn đã đánh giết vào Tiểu Tây Thiên, có hai Phật Chủ đã chết trong tay hắn, sự cường đại của hắn không có gì để nghi ngờ, hắn của hôm nay, lẽ nào lại yếu hơn trước đây sao?
Chỉ thấy xung quanh Tần Vấn Thiên, xuất hiện những vòng xoáy đáng sợ, không gian như bị bẻ cong, đạo pháp cường đại được giải phóng, hàng vạn hàng triệu kiếm ý trong nháy mắt lao tới giết chóc, sắp sửa nhấn cìím cơ thể hắn, nhưng khi ánh kiếm quang lại gần hắn thì vào thời khắc đó bỗng nhiên bị bẻ cong, không ngờ, giống như bị trục xuất tới một không gian thời gian khác sau đó biến mất không thấy dấu vết.
Hàng vạn hàng triệu ánh kiếm quang, kiếm khí vô tận bao vây xung quanh Tần Vấn Thiên, cảnh tượng này quá rực rỡ quá hoành tráng, nhưng không một thanh kiếm nào có thể chạm được vào cơ thể hắn, có thể đâm được vào người hắn, toàn bộ đều bị bẻ cong qua một vùng thời gian không gian khác, giống như bị hắn trục xuất vậy, không một bóng dáng tung tích.
- Đạo thời không của hắn cũng đã trở nên cường đại hơn nhiều.
Mọi người nhìn thấy cảnh này thì thầm than trong lòng, Tần Đãng Thiên đang lớn mạnh, nhưng Tần Vấn Thiên thì nào có không phải vậy đâu, hắn đang tiến sát gần tới tổ phụ của hắn, trong trận chiến Tần tộc năm đó, Tần Thiên Cương vượt qua không gian thời gian trở về, chính là dựa vào đại thần thông thời không nghịch thiên để lưu đày Tần Đỉnh, khiến cho y rơi vào trong không gian thời gian hỗn loạn vô tận, biến mất không còn tông tích bóng dáng, bị trục xuất vĩnh viễn.
Đến nay, đạo thời không của Tần Vấn Thiên đã có được một nét phong thái của tổ phụ hắn, đã trục xuất hàng vạn hàng triệu kiếm ý, bẻ cong không gian thời gian, sức mạnh sát phạt vô cùng vô tận kia không cách nào tiến sát được vào hắn, đây là sức mạnh tới mức nào cơ chứ, điều này khiến tất cả hiểu ra, hiện nay, cho dù là nhân vật đầu sỏ đẳng cấp của Thái Cổ, sợ là cũng khó mà có thể dối phó được với Tần Vấn Thiên, thí dụ nhân vật như Tần Chính, cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
- Nếu ngươi mạnh hơn so với trước đây, thì mới có tư cách chiến đấu một trận với ta.
Tần Đãng Thiên lạnh băng nói, đôi mắt của hắn ngập tràn sự tự tin mãnh liệt, cho dù hôm nay Tần tộc có gặp phải biến cố lớn, cả nhà hắn có thể sẽ gặp phải họa diệt thân, nhưng trong khi chiến đấu, phong thái của hắn vẫn như xưa, tự tin vô song, bởi vì hắn biết sâu sắc rằng ở mình đã có những biến hóa gì xảy ra, biết rằng hắn hiện nay đã cường đại tới mức nào, mặc dù hắn không bằng được Tần Viễn Phong, người nắm trong tay sức mạnh Lục đạo, nhưng với Tần Vấn Thiên thì, tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn Tần Đãng Thiên, lạnh nhạt nói:
- Bại tướng dưới tay ta trước đây, không ngờ còn nói ra những lời như vậy, ngươi không thấy rằng rất buồn cười sao?
- Buồn cười?
Tần Đãng Thiên mỉa mai, hắn chẳng cảm thấy buồn cười một chút nào cả, lúc này, chỉ thấy một luồng thần uy đáng sợ giáng xuống, phía sau Tần Đãng Thiên, vô tận những tinh không hạ xuống, từng chút từng chút tập trung lại, lờ mờ sắp xuất hiện thân ảnh một người hư ảo, được triệu gọi mà sinh ra, thân ảnh này to lớn, uy nghiêm, tuy rằng lờ mờ nhìn không rõ, nhưng dường như vẫn có thể khiến người ta cảm thấy nó mang một phong thái không gì bì nổi.
Các cường giả Thái Cổ Tiên Vực ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Tần Đãng Thiên của bọn họ lộ ra nét kinh ngạc, đây là…?
Nghĩ tới những lời đồn về lăng mộ của Thần, rất nhiều người tim đập loạn xạ, chẳng lẽ, Tần Đãng Thiên thật sự đã được kế thừa từ Thần lăng sao?
- Giáng xuống.
Tần Đãng Thiên thốt lên một tiếng, hư ảnh vô cùng uy nghiêm đó sừng sững đứng trong trời xanh, tựa như chủ cả cả trời đất, giống như hóa thành thần bảo vệ xuất hiện sau lưng Tần Đãng Thiên, Tần Đãng Thiên của thời khắc này giống như nhận được sự che chở của Thần Vương, thừa kế thần đạo, là một người được trời lựa chọn thật sự, không ai bì nổi.
Tần Viễn Phong nhìn thấy cảnh tượng này thì chau mày, quả nhiên, không ngờ hắn đã thật sự có được năng lực nghịch thiên như thế, không ngờ đã mượn cơ thể người thừa kế hậu thế để hiện thân, giáng xuống hạ thế, muốn quay lại cho một trận chiến.
Nhưng mà, nếu tất cả đã mất đi, thì nên bụi về với bụi, đất về với đất, tuy rằng từng bảo vệ Thần lăng, nhưng nếu di tích đã bị phá, thì sứ mệnh của hắn cũng đã kết thúc, nếu Thần Vương thật sự quay lại, hắn cũng không sợ một trận chiến.
Đương nhiên, hắn không vội ra tay, đây không phải là một sự quay trở lại thật sự, đây là cuộc chiến của con trai hắn và Tần Đãng Thiên, hắn vẫn tin rằng, con trai hắn , Tần Vấn Thiên, nhất định có thể chiến thắng.
- Ta được xưng tụng là người được trời lựa chọn, vốn nên là số mệnh, mọi thứ xảy ra trong thực tế cũng đều xác thực số mệnh này, chỉ hận là, trong trời đất luôn có một vài những sự tồn tại mang tính chất đối kháng ảnh hưởng tới số mệnh, nhưng kết cục của trận chiến này, đã do số mệnh định sẵn, ngươi tất bại.
Tần Đãng Thiên bình tĩnh nói, tự tin của hắn tới từ sự cường đại của hắn, tới từ sự kế thừa của hắn.