Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
- Giãy giụa, không có ích gì đâu.
Trên vòm trời cao, Tần Đãng Thiên giống như đã hóa thân Thần Vương, không gì sánh nổi, đôi mắt y nhìn chăm chăm vào Tần Vấn Thiên, lạnh lùng nói:
- Chỉ cần cơ thể ngươi ở trong mảnh không gian thời gian trời đất này, thì vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi sự tấn công của đạo pháp của ta, ngươi đã bại rồi, ta, mới là người được trời lựa chọn, là Thái Cổ đệ nhất.
- Đạo pháp tấn công của ngươi?
Tần Vấn Thiên nhìn thân ảnh trong hư không, nói:
- Đây thật sự là đạo pháp của ngươi sao?
Đây là đạo pháp của Thần Vương, Tần Đãng Thiên chẳng qua chỉ là người thừa kế, hơn nữa loại thừa kế này, sợ rằng Tần Đãng Thiên không tiêu hóa nổi, đây đã không còn là sự truyền lại thông thường nữa rồi, mà là mượn cơ thể của hắn để quay lại chiến đấu một trận, mặc dù Tần Vấn Thiên không biết như vậy sẽ có hậu quả gì, nhưng cho dù hôm nay Tần Đãng Thiên không chết, thì rồi cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.
Nguyệt Thần đã an bài sắp xếp qua bao nhiêu, đã mai táng chính mình trong Thần Lăng, làm gì có chyện chẳng qua chỉ đơn giản là tìm một truyền nhân như thế.
- Hiện nay, đây là sức mạnh thuộc về ta, đương nhiên là đạo pháp của ta.
Tần Đãng Thiên ngạo nghễ đáp lại, nói:
- Tần Vấn Thiên, ngươi đã không xứng là đối thủ của ta rồi, đi chết đi.
Lời vừa dứt, trong trời đất sinh ra vô số Thần binh tuyệt thế, tất cả đều lao tới giết chóc về phía Tần Vấn Thiên.
Dưới bầu trời, vô số người nhìn lên trận đấu trên vòm trời cao, nguy cơ mà Tần Vấn Thiên gặp phải, Tần Viễn Phong, hắn sẽ ra tay không?
Nhưng mà lúc này, chỉ thấy Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, tốc độ dòng chảy thời gian xung quanh hắn dường như đã thay đổi, thời gian đã trôi rất chậm.
- Ngươi nói đúng, chỉ cần cơ thể ta còn ở trong mảnh không gian thời gian này, thì không cách nào thoát ra khỏi Huyễn thuật, Huyễn thuật này, là huyễn đạo Thời không, hơn nữa còn mượn sức mạnh tinh tú của trời cao để giáng xuống, nếu muốn phá đạo này, trừ phi ta không còn ở trong mảnh thời gian không gian này nữa.
Tần Vấn Thiên nói.
- Dưới bầu trời này, nơi bầu trời tinh không bao phủ này, bất kêu là mảnh thời không nào đều như thế cả thôi.
Giọng nói Tần Đãng Thiên thật lãnh lẽo, Thần binh tuyệt thế lao tới sát phạt, muốn đoạt mạng Tần Vấn Thiên.
- Ngươi nói đúng, nhưng mà, thế gian nầy, làm gì có đạo pháp vô địch, Huyễn đạo có mạnh tới đâu, thì rốt cuộc cũng chỉ là mượn các Thiên tinh tú để mà phát huy mà thôi.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, lời vừa dứt, Tinh môn thứ chín trong đầu hắn phóng ra ánh sáng chói lòa, thời khắc này, chỉ thấy từng đạo từng đạo ánh sáng tinh tú từ trên Cửu Thiên rọi xuống, trong phút chốc, Tần Vấn Thiên tắm mình trong tinh không vô tận, sáng rực chói rạng tới tận cùng.
- Đây…
Mọi người nhìn thấy cảnh này thì tim đập điên cuồng, ngân hà Cửu Thiên, vô tận ánh tinh quang chiếu xuống, đến từ các tinh tú vũ mệnh khác nhau, dường như sức mạnh của tinh tú Cửu Thiên hắn đều có thể sử dụng, chiếu sáng cơ thể hắn, thắp sáng mảnh hư không mà hắn đang ở trong, chói lọi tựa ban ngày rực rỡ.
Cùng với vô tận những ánh tinh quang hạ xuống, thì sức mạnh đạo pháp chiếu hình xuống từ bầu trời tinh tú kia dường như cũng đang từng chút từng chút một suy yếu đi, màn đêm che phủ bầu trời đang dần dần tản mác, thần sắc Tần Đãng Thiên thay đổi, nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ kinh ngạc không tưởng, làm sao có thể thế này chứ? Tần Vấn Thiên, làm sao hắn có thể phá giải được Mắt Nguyệt Thần?
- Mượn sức mạnh các Thiên tinh tú.
Ở phía dưới, rất nhiều cường giả rúng động, Mắt Nguyệt Thần, vốn dĩ là mượn sức mạnh bầu trời tinh tú hóa thành huyễn cảnh thời không chiếu hình xuống, khiến cho cả thế gian đều chìm đắm trong huyễn cảnh, Tần Vấn Thiên, hắn lại liên kết với các Thiên tinh tú, khiến cho ánh sáng của các Thiên tinh tú giáng xuống người hắn, đương nhiên rồi, Huyễn thuật, không cần phải đánh cũng tự phá, không có phương pháp phá giải nào mà hoàn mỹ hơn phương pháp này.
Nhưng mà Tần Vấn Thiên có thể mượn sức mạnh của các Thiên tinh tú, vậy thì có phải thật sự giống như trong tin đồn kia không, rằng là hắn có thể liên kết với bất kỳ một tinh tú vũ mệnh nào trên Cửu Thiên.
Hắn khi ở trong Thiên Quật, rốt cuộc đã được kế thừa năng lực đáng sợ như thế nào.
Phu thê Tần Chính thấy vậy thì sắc mặt khó coi vô cùng, phá rồi, Mắt Nguyệt Thần cường đại, sự kế thừa tới từ Nguyệt Thần không ngờ bị phá giải rồi.
- Ngươi ở trong Thiên Quật rốt cuộc đã đạt được năng lực gì?
Tần Đãng Thiên nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên nói.
Tần Vấn Thiên không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn hắn:
- Không mượn sức mạnh của Thần Vương, Thiên đạo Thái sơ của người, liệu có thể chiến một trận với ta?
Phía sau Tần Đãng Thiên, vẫn có hư ảnh của Thần Vương, nơi đó có một đôi mắt đáng sợ, nhưng mà, đã không còn sức uy hiếp cường đại trước đây nữa rồi, đã không còn một cái nhìn là có thể đưa Tần Vấn Thiên nhập vào trong huyễn cảnh nghịch thiên nữa rồi.
Thái Sơ tinh hồn giải phóng ra, điên cuồng diến tiến hóa đổi, trong khoảnh khắc, Thái Sơ tinh hồn xuất hiện từng đôi từng đôi mắt, mỗi một đôi mắt chính là một sức mạnh diễn hóa nghịch thiên của Thái sơ Tinh hồn, như nơi bắt đầu của vạn đạo, có thể diễn tiến sinh ra đạo mạnh nhất hoàn mỹ nhất, tuy rằng Mắt Nguyệt Thần đã bị phá, nhưng Tần Đãng Thiên không phải là kẻ không có sức mạnh chiến đấu.
Từng đôi từng đôi mắt đáng sợ đó nhìn về phía Tần Vấn Thiên, muốn niêm phong cứng ngắc cơ thể hắn, khiến hắn một lần nữa rơi vào trong huyễn pháp thời không.
Nhưng phía trước Tần Vấn Thiên, đột nhiên nổi lên một cơn gió táp đáng sợ, xiết nát vụn mọi thứ, thời không trước mặt hắn đều bị nghiền nát.
- Đến ta ra tay rồi.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Tần Đãng Thiên, trong phút chốc, đôi mắt đáng sợ đó giống như có thể khiến mọi thứ của thế gian đều rơi vào trong, Tần Đãng Thiên chỉ cảm thấy thời không xung quanh mình bắt đầu hồn loạn, hắn nhìn thấy cơ thể Tần Vấn Thiên dường như đang bị bẻ cong, cực kỳ đáng sợ.
Đứng trước Mắt Nguyệt Thần mà Tần Đãng Thiên phóng ra, Tần Vấn Thiên đã thi triển thành tựu siêu phàm mà hắn đạt được trong đạo thời không của hắn, so với trước kia thì cường đại hơn quá nhiều, hắn đã có được năng lực trục xuất, có thể dùng đạo đưa những đòn tấn công của đối phương trục xuất vào một thời không khác, mà lúc này, mỗi bước hắn đi ra, thời không cũng dường như đang uốn cong, không chỉ như vậy, Tần Đãng Thiên cũng cảm thấy được, thời không xung quanh mình cũng đang bị bẻ cong.
Gió bão thời không nổi lên, dường như muốn tận diệt mọi thứ, sắc mắt Tần Đãng Thiên trở nên khó coi vô cùng, đạo Thái Sơ diễn tiến hóa thành bão táp thời không, hai cơn bão táp lớn đụng độ nhau, nhưng chỉ khiến cho mảnh thời không đó càng thêm hỗn loạn, hắn cảm thấy thời không xung quanh bản thân mình đã rơi vào hỗn loạn, dần dần không còn khống chế được nữa.
“Oong”
Thân hình Tần Đãng Thiên lóe sáng, tựa như một tia chớp muốn lao ra ngoài, nhưng lại thấy lúc này, hắn chỉ nhìn thấy một tàn ảnh, một kiếm chặt đứt thời không, không gian bẻ cong đó muốn xé nát vụn cơ thể của hắn, chớp mắt, cơ thể Tần Đãng Thiên lùi về sau, hắn nhìn thấy Tần Vấn Thiên xuất hiện ở trước mặt hắn, cản trở hắn xông ra ngoài.
- Ta sẽ khiến cho ngươi hủy diệt trong mảnh thời không này.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, toát ra vẻ tự tin không gì sánh được, nói rõ với Tần Đãng Thiên, hắn sẽ giết đối phương trong cơn bão táp thời không này.
Sắc mặt Tần Đãng Thiên khó coi vô cùng, hắn lại một lần nữa lao về một hướng khác, nhưng con người Tần Vấn Thiên tựa như tàn ảnh, vượt ngang không gian giáng xuống, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Tần Đãng Thiên, một đòn đánh giết, tiếng nổ lớn vang lên cả trời đất, thời không giống như muốn vỡ vụn, cơ thể Tần Đãng Thiên bị chấn động bật trở lại, còn phạm vi của mảnh không gian thời gian bị bẻ cong đó càng trở lên to lớn hơn, không ngừng bao bọc lấy cơ thể của Tần Đãng Thiên vào bên trong nó, muốn từng chút từng chút một cắn, nuốt chửng y.
Tiếp sau đó, Tần Đãng Thiên không ngừng thử đột phá vòng phong tỏa, nhưng lần nào cũng thất bại, không ngừng bị Tần Vấn Thiên ngăn cản quay trở lại, gió bão thời không trên trời cao càng lúc càng đáng sợ, tựa như một cái miệng lớn đỏ máu, muốn chôn cất mai táng hoàn toàn Tần Đãng Thiên trong đó.
- Đãng nhi.
Tần Chính hét lớn, đôi mắt hắn lộ ra vẻ lo lắng, thần sắc Tần Chính cũng xanh đen đi, cấp độ mà Tần Vấn Thiên đang phát huy trên bầu trời cao kia, đã cường đại tới mức này rồi sao, nếu tiếp tục như vậy, rồi cuối cùng cũng có một ngày, y sẽ lĩnh ngộ được đạo thời không cuối cùng.
- A….
Một đạo âm thanh thảm thiết phát ra, gió bão thời không kinh người bẻ cong không gian, xé nát vụn một cánh tay của Tần Đãng Thiên, máu tươi chảy ra ròng ròng, Tần Chính phẫn nộ gào lên, bước chân tới, cất bước về phía chiến trường.
Nhưng một bàn tay lớn xuất hiện, hóa thành sức mạnh Lục đạo, tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, cơ thể Tần Chính bị chấn động bắn ngược lại, Tần Viễn Phong lạnh lùng liếc nhìn y, trận chiến của hai người, bất kỳ một người nào có nguy cơ nguy hiểm tới tính mạng, thì bậc làm cha đều không thể không ra tay, nhưng mà, hắn có ra tay được không? Hắn căn bản không phải là đối thủ của Tần Viễn Phong.
- Tần Vấn Thiên
Tiếng kêu thảm thiết lại một lần nữa vang lên, còn kèm theo những tiếng gào thét phẫn nộ, cơn gió bão thời không kinh người đó đã cường đại tới mức đủ để tiêu diệt Tần Đãng Thiên.
Hôm nay, người được trời chọn, sẽ dùng mạng mình để mai táng Tần tộc sao?
Người của Tần tộc, dều cảm thấy một nỗi bi ai sâu sắc, các cường giả Thái Cổ, chứng kiến mọi việc, bọn họ đều cảm thấy một luồng áp lực đè nén.
Cả nhà Tần Vấn Thiên đều cường thế như vậy, từ nay về sau, ở Thái Cổ lại xuất hiện một thế lực đỉnh cao khác, vượt lên trên hẳn các thế lực đỉnh cấp khác.
- Hử?
Đúng vào lúc này, chỉ thấy Tần Viễn Phong nhíu mày, sau đó từ nơi xa dường như có một làn sương mù màu đen khủng khiếp lao vọt tới, bầu trời giống như bị mở ra một con đường thời không, có một đạo ánh sáng hắc ám không gì sánh được từ thiên ngoại xuyên qua không gian thời gian rọi xuống, chiếu bóng xuống, rọi lên trên chiến trường.
Khi đạo ánh sáng kia chiếu rọi lên gió bão thời không, cơn gió bão thời không cường đại đó đã từng chút từng chút bị hủy diệt, cuối tùng tiêu tán không còn bóng dáng, cơ thể Tần Đãng Thiên xuất hiện, nhưng lại cực kỳ thảm hại, Tần Vấn Thiên nhíu mày, ngẩng đần nhìn con đường thời không đó, trong con đường thời không có một đạo ánh trăng, ánh trăng hắc ám, trong ánh trăng này có đạo ý đáng sợ phóng ra, có thể hủy diệt mọi thứ đạo pháp trên thế gian.
Tần Vấn Thiên cảm giác, sức mạnh như vậy, có chút tương tự với uy lực diệt đạo mà trước đó Tần Đãng Thiên đã giải phóng ra, chỉ có điều là, còn cường đại hơn.
- Là ngươi.
Tần Viễn Phong nhìn vào con đường thời không đó, giọng nói uy nghiêm mà lạnh lùng.
- Nguyệt Trường Không.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng lên tiếng, đám sương mù đen đó, đương nhiên hắn nhận ra, là sức mạnh của Nguyệt Trường Không.
Con đường hắc ám đáng sợ trực tiếp hạ xuống ngay trên người của Tần Đãng Thiên, sương mù đen bao bọc lấy cơ thể của hắn, một đạo thanh âm vượt qua thời không truyền tới:
- Tần Đãng Thiên, kế thừa Thần Vương mà ngươi có được hoàn toàn chưa hoàn chỉnh, hiện nay, Tần tộc đã được định sẵn rồi sẽ không còn tồn tại nữa, ngươi muốn báo thù thì hãy để cho sự kế thừa đó được quy về một mối đi.
Tần Đãng Thiên ngẩng đầu, nhìn mảnh trăng hắc ám lạnh lẽo u tịch, đây là một bán nguyệt khác, cộng thêm với bán nguyệt được kế thừa trên người hắn, vậy thì sẽ hội tụ lại để thành sự kế thừa Nguyệt Thần hoàn chỉnh.
Hơn nữa, lĩnh ngộ của Nguyệt Trường Không đối với đạo của Nguyệt Thần, hình như đã vượt trước hắn.
Tần Đãng Thiên liếc nhìn phụ mẫu của mình, rồi lại lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên, trong đôi mắt hắn là ngọn lửa thù hận cháy rực, giống như lời Nguyệt Trường Không nói, Tần tộc sẽ bị hủy diệt, phụ mẫu của hắn có thể sẽ chết, còn hắn? Chọn cái chết, hay là chọn một con đường báo thù khác?
- Được, ta thành toàn cho ngươi.
Tần Đãng Thiên lạnh lùng nói, không tiếp tục kháng cự lại sự thôn tính gặm nhấm của đám sương mù đen kia nữa, trong phút chốc, một sức mạnh hắc ám đáng sợ chiếm đoạt mọi thứ trên cơ thể hắn, giống như một cái miệng cắn nuốt vậy, linh hồn của hắn bị kéo bay ra, bị nuốt vào trong đám mây đen hắc ám, sau đó bị kẹp lấy cuốn lấy mà cuốn đi, đi về phía con đường thời không kia.