Có Càn Khôn giáo và Cửu Thiên Huyền Nữ cung gia nhập khiến cho thế ba chân vạc càng được củng cố vững chắc, ngoại trừ này ba cỗ lực lượng này, ở Thái Cổ Tiên Vực đến ngay cả thế lực đỉnh cấp cũng không có.
Trong tinh không vô tận tại Thiên Quật có một mảnh kỳ cảnh, là một vị cự yêu màu vàng vô cùng to lớn, lỗ chân lông khắp toàn thân màu vàng khai mở cắn nuốt ánh sáng của các vì thiên tinh thần, vô tận tinh quang từ lỗ chân lông thâm nhập vào trong cơ thể, khiến cho thân thể vô cùng to lớn của nó toát ra quang huy cực kỳ chói lòa, như là tinh không thần thú vậy.
Vô số người tại Thiên Quật đều đã nhìn thấy cảnh tượng ấy, Tần Vấn Thiên đứng ngay sát cạnh cung điện trên không mà ngước mắt nhìn lên mảnh tinh không đó, ở bên cạnh hắn là Khuynh Thành lẳng lặng nép sát bên người, tuyệt đại quyến lữ. Hiện tại, tu vi của Mạc Khuynh Thành cũng đã bước vào cảnh giới Thiên Thần, tuy rằng thiên phú của nàng vẫn còn hơi kém, thế nhưng sau ngàn vạn năm tu hành bên trong bí cảnh, hơn nữa còn có điều kiện tu hành mà Tần Vấn Thiên thiết lập cho riêng nàng, nàng đã ngộ đạo trên vũ mệnh tinh thần và cuối cùng cũng đã lĩnh ngộ được thiên đạo, đặt chân Thần Cảnh.
Không chỉ có mình nàng, như lần trước Càn Khôn giáo chủ và Cửu Thiên Huyền Nữ tới nhìn thấy vậy, hiện tại Thiên Quật khắp nơi nơi đều có Thiên Thần, thật sự có một đại quân Thiên Thần, nếu không vào Thiên Quật thì căn bản sẽ không tưởng tượng được bọn họ lại rầm rộ như vậy.
- Tiểu Hỗn Đản càng lúc càng lợi hại.
Mạc Khuynh Thành ôn nhu nói, mỗi người tại Thiên Quật đều đang trở nên mạnh mẽ hơn, thế nhưng bọn hắn vẫn còn ngủ đông như cũ, bọn họ thì vẫn có thời gian chờ đợi. Càng về sau, Thiên Quật sẽ càng ngày càng lớn mạnh.
- Ân, Tiểu Hỗn Đản đã có thể thu nạp đạo của các thiên võ mệnh tinh thần, nghe đồn Thôn Thiên Thú thượng cổ có thể cắn nuốt cả mặt trời, mặt trăng và các vì sao, quả là cũng không phải nói xạo.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu. Đúng vào lúc này, thân thể cao lớn trong tinh không chợt run rẩy, hơn nữa còn không ngừng trầm trọng thêm.
- Xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, loại tình huống này trước đây chưa từng xuất hiện qua.
Tiểu Hỗn Đản là đang xảy ra chuyện gì?
- Đây là làm sao vậy?
Mạc Khuynh Thành nhẹ giọng hỏi.
- Ta đi xem sao.
Thân hình Tần Vấn Thiên lóe lên, xuyên qua hư không, rất nhanh đã đi tới trong tinh không. Thân thể hắn xẹt qua trước thân thể cao lớn của Tiểu Hỗn Đản, đi tới phía trước đầu hắn. Chỉ thấy Tiểu Hỗn Đản hai mắt nhắm chặt, thân thể cao lớn điên cuồng rung động, trong miệng thậm chí còn nhả ra từng tiếng hô trầm thấp.
- Không, đừng…
Hắn không ngừng lắc đầu, thân thể cũng theo đó mà run rẩy kịch liệt hơn. Tần Vấn Thiên chau mày, bàn tay đặt trên mặt Tiểu Hỗn Đản, từng tia lực lượng kỳ diệu dũng mãnh tràn vào trong thân thể hắn.
- Không!
Một tiếng rống to, tinh không chấn động, dường như các thiên tinh thần đều hơi run rẩy. Hai con mắt cực đại mở ra, hắn thấy được Tần Vấn Thiên.
- Vấn Thiên.
Tiểu Hỗn Đản khẽ kêu lên.
- Xảy ra chuyện gì?
Tần Vấn Thiên nhẹ giọng hỏi.
- Hình như ta đã nhìn thấy phụ mẫu ta.
Tiểu Hỗn Đản mở miệng nói, khiến cho thân thể Tần Vấn Thiên run lên. Tiểu Hỗn Đản chính là Thôn Thiên Thú Vương, năm đó hắn và Mạc Khuynh Thành gặp được nhau cũng là nhờ có nó, thế nhưng khi đó nó đã một thân một mình, không có đồng bạn, không có người thân, trời sinh đã có rất nhiều bản lĩnh kỳ diệu.
Hắn cũng đã từng thắc mắc không rõ phụ mẫu của Tiểu Hỗn Đản là ai?
Phụ mẫu của Thôn Thiên Thú Vương sẽ đơn giản hay sao?
Yêu Thần và nhân loại khác nhau, mặc dù huyết thống truyền thừa của nhân loại là quan trọng, thế nhưng bọn họ vẫn có thể dựa vào việc tu hành trong lương lai, còn yêu thú thì lại khác. Huyết mạch truyền thừa quan trọng hơn đối với yêu thú, thí dụ như Tiểu Hỗn Đản là Thôn Thiên Thú Vương, phụ mẫu nó liệu có thể là yêu thú tầm thường hay sao? Nhất định bọn họ cũng là Thôn Thiên Thú vô cùng cường đại.
- Sao lại thấy được?
Tần Vấn Thiên hỏi. Tiểu Hỗn Đản ở đây tu hành, không hề ra khỏi Thiên Quật, làm sao lại có khả năng nhìn thấy phụ mẫu của hắn?
- Ta vừa tu hành, cắn nuốt đạo của các thiên tinh thần, thì thấy bản thân như đang tiến vào trong một giấc mộng. Ta thấy được phụ mẫu ta, bọn họ cũng đã từng cắn nuốt các thiên tinh thần giống như ta. Trong nháy mắt ấy, như thể đang xuyên qua thời không, ta đã thấy được phụ mẫu của ta, bọn họ xuất hiện ở trong ký ức của ta.
Hai con ngươi của Tiểu Hỗn Đản hóa thành màu đỏ thẫm, hình như đặc biệt kích động, trong đầu vẫn quanh quẩn từng cảnh tượng lúc trước.
- Có cái gì lưu lại hay không? Có thể biết bọn họ hiện tại như thế nào hay không?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Không có, bọn họ đã xảy ra chuyện, muốn cắn nuốt các thiên tinh thần lại bị cắn trả và bị thương nặng, sau đó có một thân ảnh mơ hồ xuất hiện ra tay đối phó bọn họ. Chuyện sau đó ta không có cách nào nhìn thấy được.
Tiểu Hỗn Đản cắn răng, trầm thấp quát:
- Thân ảnh mơ hồ ở chỗ phụ mẫu ta là ai, không ngờ lại giậu đổ bìm leo, thứ đê tiện.
- Cắn nuốt các thiên tinh thần.
Tần Vấn Thiên run rẩy trong lòng. Quá điên cuồng! Lai lịch của Tiểu Hỗn Đản cuối cùng lại khủng khiếp như vậy sao. Trong đầu hắn nghĩ đến một vài chuyện, đã có suy đoán gì đó rồi mà vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi. Đây thật sự là chân tướng hay sao?
- Đi về nghỉ ngơi trước đã.
Tần Vấn Thiên nhẹ giọng nói, Tiểu Hỗn Đản gật đầu, thân thể vô cùng to lớn lập tức hóa nhỏ lại, rất nhanh đã hóa thành tiểu yêu tuyết trắng, khôi phục lại bộ dáng khả ái trước kia mà nhảy vào trong lòng Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên dợm bước quay về, trong đôi con ngươi vẫn lóe ra tinh quang. Lời nói vừa rồi của Tiểu Hỗn Đản đã khiến cho hắn có kích động muốn giúp nó tìm ra thân thế.
Sau khi trở lại cung điện trên bầu trời, Tần Vấn Thiên để cho Tiểu Hỗn Đản đi nghỉ ngơi còn mình thì tìm đến phụ thân Tần Viễn Phong cùng với ngoại công Lạc Thần Xuyên, ba người tập chung lại một chỗ.
- Vấn Thiên, ngươi có chuyện gì muốn hỏi hay sao?
Lạc Thần Xuyên mở miệng nói.
- Ngoại công, ta đã từng nghe ngươi đề cập tới một vài chuyện về Thần Vương của Thái Cổ Bát Vực, trong cổ tịch có ghi chép, Thần Vương của Hoang Vực danh xưng là Hoang, tới nay không có cái tên nào khác được lưu truyền, thế ngoại công từng nói, Thần Vương Hoang cũng có khả năng không phải là người mà là yêu thú, có phải vậy không?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Thời đại Bát Vực Thần Vương đã là quá lâu trước đây, rất nhiều sách cổ đều không còn trọn vẹn, không thể khảo chứng được, chuyện người đời biết đến cũng chỉ là những chuyện lưu truyền từ trong cổ tịch. Ta cũng từng tìm hiểu qua về lịch sử của Hoang Vực, theo ta suy nghĩ, Thần Vương Hoang quả thật rất có khả năng là một vị yêu thú. Ta đã từng có một lần xem qua một cuốn sách cổ mục nát, trong đó có ghi chép về một vài tích chuyện của Thần Vương Hoang, như là nuốt nhật nguyệt hay như là hái tinh thần, căn cứ vào những manh mối này, bản thể của Thần Vương Hoang rất có thể sẽ giống với yêu thú đồng bọn của ngươi, là một Thôn Thiên Thú.
Lạc Thần Xuyên mở miệng nói:
- Đương nhiên, đã không tìm ra được gì trong cổ tịch nữa rồi, đây chỉ là một vài suy nghĩ của ta mà thôi.
- Vấn Thiên, ngươi hỏi những chuyện này, phải chăng đã phát hiện ra cái gì sao?
Lạc Thần Xuyên có chút ngạc nhiên.
- Đúng.
Tần Vấn Thiên gật đầu, nói:
- Vừa này, khi Tiểu Hỗn Đản đang tu hành trong tinh không, hắn nói trong đầu mình xuất hiện một đoạn ký ức như là cảnh tượng trong mơ vậy, hắn thấy được phụ mẫu của hắn cắn nuốt các thiên tinh thần, bị cắn trả rồi lại bị một kẻ thần bí tập kích, sau đó thì cũng không biết có chuyện gì nữa. Vì vậy ta có vài suy đoán, thế nhưng thời gian lại hoàn toàn không trùng hợp, cho nên mới muốn hỏi ngoại công và phụ thân.
- Thời gian không thành vấn đề.
Tần Viễn Phong mở miệng nói:
- Đã đến trình độ Thần Vương thì bất cứ thủ đoạn nào cũng đều không tính là lạ, Nguyệt Thần đúc lăng mộ của thần, vô số năm sau mới trở về, nếu như Thần Vương Hoang năm đó thật sự có hậu nhân nối dõi thì cũng có thể bố trí để cho hậu nhân sau vô số năm mới xuất thế, để chúng được đạo nuôi dưỡng.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, nếu như vậy thì thật sự có khả năng này.
- Thế nhưng kẻ năm đó lén bất ngờ tập kích phụ mẫu của Tiểu Hỗn Đản là ai?
Tần Vấn Thiên nhẹ giọng hỏi, e rằng phải tìm được hắn thì mới có thể có được đáp án.
- Nếu như suy đoán của ngươi chính là sự thật thì Tiểu Hỗn Đản sẽ là hậu nhân của Thần Vương Hoang, như vậy, cho dù phụ mẫu hắn có bị tổn thương nặng nề thì cũng sẽ không có quá nhiều kẻ dám đánh lén, rất có thể là nhân vật cùng cấp bậc.
Tần Viễn Phong đáp lại, Lạc Thần Xuyên cũng gật đầu. Đến cấp bậc Thần Vương, mặc dù ngươi có bị thương thì đối phương có là Thiên Thần cũng không thể tập kích bất ngờ là được.
- Nói như vậy, kẻ có khả năng nhất chính là mấy vị Thần Vương khác, Nguyệt Trường Không có khả năng sẽ biết chút gì đó.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, suy đoán của hắn thật sự có thể được củng cố hay không?
Giờ đây biểu hiện của Tiểu Hỗn Đản đã càng lúc càng nghịch thiên, nếu không thì hắn cũng sẽ không có suy đoán lớn như vậy mật.
... ...
Tiểu Tây Thiên, tại một mảnh thời không độc lập, trong một thế giới màu vàng có phật quang vàng rực giống như thánh quang đang thiêu đốt thế giới màu vàng này vậy.
Ở tại thế giới màu vàng này lại có một bóng dáng vô cùng khổng lồ, chiếc bóng này có chút hư ảo không chân thật, dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng biến mất. Phật quang màu vàng thánh khiết khóa thân thể khổng lồ của hắn lại, mỗi một tấc trong cơ thể hắn đều giống như có một ngọn phật đăng đang thiêu đốt, những phật đăng ấy liên kết lại làm một mà hóa thành dây xích kinh khủng nhất.
Đúng lúc này, từ trong phật quang đột nhiên có một thân ảnh mơ hồ xuất hiện, bóng người ấy cũng giống như hư ảo, không nhìn thấy rõ khuôn mặt, hai tay của hắn chắp lại trước ngực, hiển nhiên là một vị Phật tu.
Sau khi hắn đi tới mảnh thời không này, này từng ngọn phật đăng đều đổ về phía thân thể của hắn, phật quang cũng tiến nhập vào cơ thể hắn, khiến cho thân thể hư ảo ấy dường như sẽ ngưng kết lại thêm chân thực vài phần.
- Đã nhiều năm như vậy, ngươi còn chưa sống lại hay sao?
Thân thể cao lớn đột nhiên mở mắt ra, phun ra một câu nói vô cùng uy nghiêm mà cũng lạnh như băng, cho dù rất suy yếu nhưng vẫn có khí thế kinh người.
- Từng chút một tróc đi thiên đạo mà ngươi đã từng cắn nuốt, đợi đến một ngày ngươi biến mất, pháp đạo của ta cũng sẽ cách ngày đại thành càng gần, tương lai ta chứng đạo chí cao, siêu thoát cửu thiên thì cũng sẽ có một phần công lao của ngươi.
Tăng nhân khẽ nói, giọng hắn mờ mịt, có chút không chân thật.
- Ngươi cho rằng mình có thể thành công? Vô số năm qua ta lại thấy được tương lai của ngươi đã cách ngày hủy diệt không còn xa.
- Cho nên, ngươi mới đưa con nối dõi tới thời đại này?
Tăng nhân bình tĩnh nói, khiến cho thân thể cao lớn kia run rẩy mãnh liệt, sau đó hắn nói:
- Con nối dõi của ta?
- Ngươi không thừa nhận cũng không sao, dù gì thì hắn cũng đã xuất hiện. Không nghĩ tới, năm đó ngươi vậy mà vẫn giữ lại một chiêu, đáng tiếc, tất cả những điều này đều chỉ sẽ thành toàn ta mà thôi.
Giọng nói của tăng nhân này không hề có một chút gợn sóng nào, từng chút một hấp thu phật quang. Sau một hồi lâu hắn mới rời khỏi mảnh không gian này, bóng dáng khổng lồ đột nhiên rít gào rung trời, giống như đã bị kích thích cực lớn vậy.
Đã từng đến thời đại này sao? Hắn thật muốn đi xem một chút!