Ngân hà thời không càng lúc càng lớn càng dài, Tây Thiên Thần Vương đứng giậm chân tại chỗ trong ngân hà này, muốn bước ra khỏi ngân hà đó, bước đi của hắn cực lớn, mỗi một bước đi lại như thể vượt qua cả một mảnh Thiên, nhưng vẫn cứ ở mãi trên trong ngân hà thời không đó không thể vượt ra ngoài, mảnh thời không đó dường như rất hỗn loạn, cho dù không thể phong giữ được Tây Thiên Thần Vương, cũng phải vây hãm hắn vĩnh viễn tại nơi đây.
- Làm sao ngươi có thể tạo ra một Thiên khác?
Tây Thiên Thần Vương rống lên, hắn giơ tay lên diệt tinh tú, muốn phá bỏ từng vì từng vì tinh tú vũ mệnh trong ngân hà, nhưng Tần Vấn Thiên vẫn thờ ơ, thần sắc hắn kiên định mà lạnh lùng, U Hoàng đã dùng sinh mạng mình để tuẫn đạo, thành toàn cho hắn, chính là vì một tia hi vọng mong manh đó, hắn tuyệt đối không để cho U Hoàng thất vọng, nhìn mảnh ngân hà Cửu Thiên này cũng giống như đang nhìn thấy khuôn mặt của U Hoàng.
Thiên đạo vô tình, hắn phải thay Thiên, năm đó Thần Vương Hi từng muốn khống chế chư Thiên, dùng ý niệm bao phủ Cửu Thiên, dùng cơ thể của mình đúc lên Thiên Quật, sức mạnh đó tới mức độ nào cơ chứ, hắn học theo Thần Vương Hi, nhưng con đường mà hắn đi có chút khác biệt, U Hoàng hóa đạo, tức là lấy linh hồn hóa Cửu Thiên, hắn cũng như thế, hắn đang học theo U Hoàng, đi con đường mà U Hoàng đã đi, hơn nữa, hắn còn dung hòa ưu thế của hai người, quan sát lĩnh ngộ Cửu Thiên, cộng với tinh không bao la vô tận của Tinh Môn trong đầu hắn, hóa thành thế giới tinh không, tạo ra một Thiên mới.
Điều này cực kỳ nguy hiểm, không cẩn thận một chút là có thể mất mạng, hồn bay phách tán, hắn làm như vậy nếu không thành công chỉ có một đường chết, nhưng may mắn là hắn thành công, tạo ra một thế giới Cửu Thiên, đây là một thế giới Thiên đạo thực sự, ý của hắn là Thiên đạo, đương nhiên, là Thiên đạo của mảnh Thiên mà hắn tạo ra đó, chứ không phải Thiên đạo của Cửu Thiên thật sự.
Bởi thế, hắn không hoàn toàn đủ để siêu thoát, muốn siêu thoát thật sự quá khó, Tây Thiên Thần Vương đã dung hòa cơ thể của năm đại Thần Vương mà còn không làm được, cho dù hắn có giác ngộ, thì cũng không thể một bước lên trời, trực tiếp vượt qua tất cả đạt được sự siêu thoát, nếu thật sự hắn siêu thoát khỏi Cửu Thiên, chỉ một ý nghĩ của hắn, là có thể cởi được sự trói buộc số mệnh muôn dân trăm họ mà Tây Thiên Thần Vương đã thực hiện.
Nhưng dù là không siêu thoát, vẫn có thể tạo ra Cửu Thiên, đây vẫn là điều kiệt xuất không ai sánh bằng, Thiên đạo vô tình, ta thay Thiên, khí phách đó là thiên hạ vô song trong Thái Cổ, đúc lên ngân hà thời không, muốn trấn giữ vĩnh viễn Tây Thiên Thần Vương ở trong đó, để cho hắn không cách nào làm hại tới muôn dân trăm họ.
Nhưng, Tây Thiên Thần Vương là nhân vật ở cấp bậc nào cơ chứ, hắn đã tu hành qua vô số thời gian năm tháng, đã dung hòa cơ thể của năm đại Thần Vương, sau đó còn nắm giữ sức mạnh của Tử Thần và Bất Diệt Thiên Chủ, gần như là một sự tồn tại ở cấp bậc của bảy vị Thần Vương, cho đù có bị giam hãm trong dòng sông thời gian đi nữa, làm sao hắn có thể đơn giản dễ dàng mà thua như thế, không gian thời gian hỗn độn vô tận vẫn không thể hủy diệt được ý chí chiến đấu của hắn, trận chiến này, hắn vì siêu thoát mà tới đây, chỉ thấy hắn sải bước về trước, không ngừng đánh nát các tinh tú vũ mệnh quanh mình, từng vì từng vì tinh tú nổ tung, hắn muốn tiêu diệt Tiểu Cửu Thiên mà Tần Vấn Thiên sáng tạo ra.
Cho dù có thể cần thời gian dài miên man đi nữa, hắn cũng không quan tâm, huống hồ chi, hắn vẫn còn thủ đoạn khác, để xem Tần Vấn Thiên có chịu đựng được không thôi.
Ngẩng đầu lên, Tây Thiên Thần Vương gần như đã không còn nhìn thấy bóng dáng Tần Vấn Thiên, bị nhốt trong thời không hỗn loạn, nhưng vậy thì có sao chứ, sức mạnh của hắn, có thể liên kết ý chí với Cửu Thiên, chỉ cần một ý niệm là có thể ảnh hưởng chư Thiên.
Ngươi nói ta tà ma, nhưng ngươi nào có phải không như thế, ngươi giết vô tận chúng sinh, có bao nhiêu người vì ngươi mà bỏ mạng, hơn nữa, cũng sẽ còn vô số sinh mệnh sẽ vì ngươi mà mất mạng, giờ ta sẽ cho người thấy, kiếp nạn chúng sinh mà ngươi tạo ra.
Tây Thiên Thần Vương vừa dứt lời, Cửu Thiên trùng lặp, có vô tận những ánh tinh quang chiếu rọi xuống, bao trùm ngân hà, trong ngân hà xuất hiện từng cảnh tượng từng cảnh tượng một, Tần Vấn Thiên, đang đứng trong từng khủng cảnh đó.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía cảnh tượng ấy, chỉ thấy trên một con đường, một nữ tử trẻ tuổi đang quỳ trên đất mà khóc, bên cạnh nàng là một đội rước dâu, nàng nhìn thi thể lạnh ngắt đang nằm trên đường, khóc tới độ trái tim tan nát, trước đó không lâu, người nam nhân mà nàng yêu thương đột nhiên bị một ánh sáng số mệnh trùm lấy, giống như bị người nào khống chế, sau đó không lâu, một luồng sức mạnh hủy diệt tất cả hạ xuống trên người nam tử mà nàng yêu, giết hắn và để lại một mình nàng trên đời.
Lại một cảnh tượng khác, trong một ngồi nhà, tiếng khóc rất lớn, hai thi thể lạnh băng nằm trên mặt đất, đó là một đôi vợ chồng trẻ, bên cạnh có trẻ nhỏ, người già, bọn họ đều đau đớn rơi lệ, không dám tin rằng tai ách lại rơi trúng vào nhà họ, người già thậm chí còn ngửa mặt lên trời gào thét giận dữ, tại sao lại đối xử với hậu nhân của họ như thế, nếu thế gian có nhân quả báo ứng, tại sao không ứng lên người của lão phu nhân này đây.
Thậm chí, còn có đứa trẻ bước vào tu hành không lâu, thì bị tai nạn thình lình ập tới tấn công, phụ mẫu của họ đang tức giận mắng nhiếc trời xanh, tại sao tàn nhẫn tới vậy, đến đứa trẻ vừa tu hành cũng không tha.
Từng cảnh tượng bi hoan ly hợp diễn ra ở mọi nơi trên thế giới Thái Cổ, thậm chí, có rất nhiều người đau xót tuyệt vọng, tự sát mà chết, những người này, đều chết vì cuộc chiến giữa Tần Vấn Thiên và Tây Thiên Thần Vương, bọn họ là những người vô tội, nhưng số mệnh đã đẩy họ vào trong trận chiến này.
Nghiệt súc.
Tần Vấn Thiên tức giận quát lên, hai tròng mắt hắn vằn đỏ những vệt máu, họ đều là những người vô tội, đều vì đạo số mệnh của Tây Thiên Thần Vương mà bị cuốn vào trong trận chiến này.
- Ha ha ha, vậy còn ngươi, ngươi có biết, bọn họ bị ai giết không?
Tây Thiên Thần Vương lạnh băng nói, liền đó, lại một cảnh tượng nữa xuất hiện, đó là bóng dáng của Bắc Minh U Hoàng, nàng đứng đó, mỉm cười với Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên nhìn nàng, lòng đau như cắt kêu lên:
- U Hoàng?
- Nàng ấy vì ai mà chết?
Lại một đạo âm thành giáng xuống, trên trời cao, vô tận những tinh tú vũ mệnh, nỗi bi thương của trăm dân thiên hạ, dường như hội tụ thành một sức mạnh vô hình, lao về phía Tần Vấn Thiên, nguồn sức mạnh này nhìn không thấy sờ không đưuọc, vô ảnh vô hình, Tần Vấn Thiên nhìn thân ảnh của U Hoàng, nước mắt hắn chảy xuống, có một cảm giác như tim đã chết, đúng thế, U Hoàng, nàng vì ai mà chết.
Hắn nhìn về số phận của muôn dân trăm họ, những gia đình nhà tan cửa nát, bọn họ cũng giống như hắn, có người mà bản thân trân trọng yêu quý, nhưng đến nay, lại chết một cách vô tội đến thế?
- Ngươi nói ngươi vì trăm dân thiên hạ, nên mới giết ta, muốn vĩnh viễn trấn giữ ta trong ngân hà thời không, nhưng ngươi có giam hãm được ta chăng, hơn nữa, chúng sinh cũng sẽ vẫn vì người mà gặp nạn, ngươi nhìn đi…
Lại một đạo âm thanh vang lên, bàn tay Tây Thiên Thần Vương nắm lại một cái, giống như nắm chặt vô số sinh mệnh con người trong tay, bóp nát, thời khắc ngay sau đó, không biết có bao nhiêu người đã bỏ mạng, những cảnh tượng chết chóc ấy đều xuất hiện trước mắt của Tần Vấn Thiên, từng gia đình từng gia đình tan nát, người mất nhà tan.
- Ngươi nói ta là ác ma, mọi thứ đều là do ta gây ra, nhưng còn ngươi? Nếu như ta đắc đạo, Thái Cổ quy về một mối, trăm họ thuần phục, tín ngưỡng của trăm họ chính là sức mạnh cả ta, vậy ta phải đối xử tử tế với muôn dân, làm sao có thể giết bọn họ được, hiện nay, chẳng qua chỉ vì chút riêng tư của bản thân ngươi, khiến muôn dân trăm họ rơi vào trong kiếp nạn, kiếp nạn này của chúng sinh là do sự ích kỷ chấp nhất của ngươi gây ra, ngươi không sợ chết, tất cả những gì ngươi làm, đều là vì những người bên cạnh ngươi, nhưng, chỉ có gia đình ngươi hay sao. Ngươi hại chết vô số gia đình, bọn họ mất đi người thân thiết, thì sẽ có cảm giác thế nào đây?
Từng đạo từng đạo âm thanh tựa Thiên đạo vang lên, cùng với bi thương, cùng thâm nhập vào trong cơ thể Tần Vấn Thiên, in dấu ấn lên Cửu Thiên, không chỉ là Tần Vấn Thiên, mà cho dù là Quân Mộng Trần và Tần Viễn Phong cũng bị ảnh hưởng cực lớn, bọn họ nhìn kiếp nạn chúng sinh đó, không ngăn được mình phải rơi lệ, bọn họ phản kháng, là sai sao?
Là bọn họ, đã hại muôn dân, khiến cho trăm họ gặp nạn kiếp sao?
- Ngươi tiếp tục giam cầm ta, mỗi tinh tú vũ mệnh mà ta hủy diệt, đều sẽ khiến cho người có số mệnh liên kết với tinh tú vũ mệnh đó bị tiêu diệt, hãy để ta xem, lòng nhân từ của ngươi, sự thiện lương của ngươi.
Đạo thanh âm vừa dứt, lại có vô số người bị tiêu diệt phải bỏ mạng, số mệnh những người đó trở thành những hình chiếu, xuất hiện trên bầu trời tinh tú, xuất hiện trước mặt Tần Vấn Thiên.
Hắn nhìn thấy hai huynh muội sống nương tựa lẫn nhau, sống chết có nhau, ca ca bị giết, muội muội cõng thi thể trên lưng muốn đi cầu tiên cứu ca ca của mình, cảnh tượng đó khiến người chứng kiến rơi lệ, hắn nhớ lại muội muội của mình Tần Khả Hân, nhớ tới Lạc Thần Lệ, còn nhớ cả Bạch Tình, nếu như mình bị giết, các muội ấy cũng sẽ làm vậy.
Hắn nhìn thấy vô số cảnh tượng tai ương, cũng nhìn thấy vô số cảnh tượng cảm động lòng người, thống khổ khép đôi mắt lại, tâm ma mạnh nhất trên thế gian, chính là tâm ma mà ngươi biết đó là tâm ma nhưng ngươi vẫn không thoát được, ngươi phải chấp nhận nó.
Từng đạo từng đạo âm thanh vẫn không ngừng rót vào đầu hắn, cùng với đó là kiếp nạn của bách tính muôn dân.
Chính vào lúc này, trên bầu trời cao, có ánh sáng số mệnh bao phủ lấy cơ thể Tần Vấn Thiên, từng đạo từng đạo ánh kiếp quang số mệnh chiếu xuống, tấn công hắn, Tần Vấn Thiên giơ tay lên tiêu diệt, nhưng hắn lại phát hiện, thứ hắn tiêu diệt, lại là rất nhiều những số phận trên tinh tú vũ mệnh, vô tận những cảnh tượng chết chóc xuất hiện trong đầu hắn, từng cảnh từng cảnh, tấn công thẳng vào tâm linh hắn.
- Tại sao?
Tần Vấn Thiên phẫn nộ gầm thét, Thiên đạo vô tình, hắn đã đổi Thiên, vẫn không được sao, tại sao lại để hắn chịu đựng sự tàn khốc này, hắn chỉ muốn tiêu diệt tà ma, muốn bảo vệ người thân, nhưng lại bị trói buộc bởi số mệnh của chúng sinh, không thể phản kháng.
Hắn cho rằng, nếu hắn có thể trấn áp Tây Thiên Thần Vương, thì có thể cứu giúp chúng sinh, nhưng rõ ràng hắn sai rồi, Tây Thiên Thần Vương cho dù có phải hủy diệt cả chúng sinh thì cũng muốn hắn phải chết.
Sau vài lần liên tiếp, cơ thể Tần Vấn Thiên run lên, cuối cùng, lại một đạo ánh sáng số mệnh phóng tới, Tần Vấn Thiên giơ tay định tiêu diệt, nhưng cuối cùng hắn hạ xuống, để kệ cho đạo ánh sáng đó đánh thẳng vào linh hồn mình, khiến cơ thể hắn chấn động.
Từng đạo từng đạo ánh sáng số mệnh không ngừng tấn công chết chóc, cơ thể Tần Vấn Thiên càng lúc càng trở nên hư ảo, hắn vẫn ngẩng đầu lên nhìn trời, vẫn không cam tâm, nhưng còn có thể làm sao, tiếp tục hạ sát trăm dân muôn họ sao? Những cảnh tượng đó, hắn đâu đủ nhẫn tâm để nhìn.
Chúng sinh của Thái Cổ nhìn thấy cảnh tượng này trong tinh không đều vô cùng phẫn nộ, kiếp nạn chúng sinh, Tây Thiên Thần Vương bất chấp tất cả dù gây nên kiếp nạn chúng sinh, cũng phải giết Tần Vấn Thiên.
Đến nay, Tần Vấn Thiên rõ ràng đã chiếm ưu thế, hắn hoàn toàn có thể đấu thắng Tây Thiên Thần Vương, vốn dĩ có thể phản công, nhưng lại gặp phải kiếm nạn chúng sinh đáng sợ.
Vì tính mệnh của chúng sinh của muôn dân trăm họ, hắn sẽ từ bỏ sao?
Ai là Phật? Ai là Phật?
Phật nói thiện ác hữu báo, báo ở nơi nào?
Phật nói nhân quả luân hồi, cớ sao ác ma nắm trong tay nhân quả số mệnh, tự xưng Phật Chủ.
Muôn dân trong thiên hạ, đều đang cảm thấy bi thường thay cho Tần Vấn Thiên, rốt cuộc, không chạy thoát khỏi số phận hay sao?