Nhóm: Liliana
Nguồn: Truyenyy
---------------
Một tiếng vang khẽ, môi rời, ở dưới Mạc Khuynh Thành trợn mắt cứng lưỡi nhìn chăm chú, người nào đó tựa như chưa hết thèm liếm liếm môi, sau đó quay đầu đi, nhìn dòng sông nhỏ phía trước, thấp giọng nói:
- Nơi này phong cảnh thật tốt.
- ...
Mạc Khuynh Thành hung tợn nhìn hắn, thế mà khen phong cảnh tốt? Quá đáng giận.
Tần Vấn Thiên quay đầu lại, nhìn đôi mắt động lòng người của Mạc Khuynh Thành, cười nói:
- Khuynh Thành, làm sao vậy?
Mạc Khuynh Thành vươn tay, véo ở bên hông Tần Vấn Thiên, bắt đầu hung hăng vặn vẹo.
- Hừ.
- Khuynh Thành, ta chỉ là không muốn lại bị muội mắng đồ ngốc nữa mà.
Tần Vấn Thiên giải thích cho bản thân, Mạc Khuynh Thành lúc này mới buông tha hắn, nói:
- Vậy huynh tính làm sao bây giờ?
- Yên tâm đi, ta sẽ chịu trách nhiệm với muội.
Tần Vấn Thiên hiên ngang lẫm liệt nói, khiến Mạc Khuynh Thành bĩu môi:
- Không được, ta muốn huynh lập tức trả ta.
- Ặc...
Tần Vấn Thiên mặt đầy gân đen, nói:
- Trả như thế nào chứ?
- Đồ ngốc.
Mạc Khuynh Thành cười một tiếng, lập tức vuốt vuốt tóc dài ở trán, động tác nhỏ đó, đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông, càng làm Tần Vấn Thiên kinh ngốc là, chỉ thấy hai tay Mạc Khuynh Thành ôm lấy cổ hắn, môi ấn lên, chủ động đưa lên ma trảo.
Tần Vấn Thiên cứng mắt, lông mi hầu như dán tại trước mắt kia chớp động, mắt nhắm rồi tựa như vẫn có thể nói chuyện, tràn ngập vô tận thâm tình.
Trái tim Tần Vấn Thiên giống như cũng muốn hòa tan, gắt gao ôm nữ tử trước mắt, hai người dùng động tác trúc trắc, cảm thụ được hơi thở của nhau, trao đổi cảm tình ở sâu trong nội tâm của nhau.
Tiếng tim đập của hai người đều rõ ràng có thể nghe, giống như soạn nhạc một khúc tên là tình yêu.
Thật lâu sau, môi rời, mặt Mạc Khuynh Thành sớm đã đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên, sau đó thân thể của nàng mềm mại tựa vào trong lòng Tần Vấn Thiên, nhìn nước sông chảy, yên lặng cảm thụ nhịp tim Tần Vấn Thiên.
Trên mặt Tần Vấn Thiên lộ ra một ý cười sáng lạn, trong lòng có vô tận nhu tình và ấm áp, thủ vững tất cả cái này, là đáng giá như vậy.
Ôm chặt giai nhân trong lòng, bọn họ đều không nói nữa, bất cứ lời lẽ nào tựa như cũng là tái nhợt vô lực, bọn họ dùng trái tim để trao đổi.
Nửa canh giờ, ngắn ngủi tựa như khoảnh khắc, giống như trong giây lát đã phải trôi đi, Mạc Khuynh Thành vẫn không nỡ rời khỏi bờ ngực ấm áp của Tần Vấn Thiên, mắt đỏ lên, tựa như, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, nhưng đôi mắt đẹp của nàng vẫn như cũ chứa nụ cười.
- Nếu là thời gian dừng trôi, vĩnh viễn không trôi nữa, vậy tốt đẹp cỡ nào.
Mạc Khuynh Thành lẩm bẩm.
Nghe được thanh âm say lòng người kia, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, thấp giọng nói:
- Đều do ta vô năng, không có năng lực mang muội giữ ở bên người.
Mạc Khuynh Thành nghe được lời Tần Vấn Thiên nói thì đứng dậy, lấy ngón tay chặn môi Tần Vấn Thiên, thấp giọng nói:
- Muội không cho phép huynh nói như vậy.
- Vậy được, ta không nói, nhưng ta sẽ cố gắng, mang tất cả vãn hồi.
Tần Vấn Thiên nhìn nước mắt treo ở khóe mắt Mạc Khuynh Thành, trong lòng lại chợt xuất hiện một chấp niệm vô cùng mãnh liệt, chấp niệm đó cắm rễ ở sâu trong lòng.
- Muội tin tưởng, vĩnh viễn tin tưởng.
Mạc Khuynh Thành cười sáng lạn, nụ cười này, phong cảnh chung quanh giống như cũng mỹ lệ thêm vài phần.
- Tranh đoạt Thiên Mệnh bảng, huynh nhất định phải đánh bại Trảm Trần, sư tôn từng đáp ứng muội, chỉ cần huynh đánh bại hắn, sẽ không can thiệp muội đi tìm huynh nữa.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật gật đầu, nhìn bóng người trước mắt, Tần Vấn Thiên cười nói:
- Đừng nói Trảm Trần, mặc dù là đảo điên toàn bộ Đan Vương điện, ta cũng muốn mang muội vĩnh viễn giữ ở bên người.
- Vâng, vậy muội chờ huynh.
Mạc Khuynh Thành chậm rãi đứng dậy, kéo tay Tần Vấn Thiên, cười nói:
- Muội về phòng trước, không về yến hội kia nữa, huynh có thể nán lại thêm một lúc, như vậy muội ở trên lầu các cũng có thể nhìn thấy huynh, sư tôn mặc dù biết, cũng sẽ không nói cái gì.
- Được, ta ở lại đây.
Tần Vấn Thiên gật gật đầu, Mạc Khuynh Thành lưu luyến không rời buông tay ra, sau đó xoay người bước chậm đi.
Tần Vấn Thiên nhìn bóng người yểu điệu kia chậm rãi rời đi, trong lòng không biết cảm giác thế nào.
Thời kì thiếu niên hắn mới quen tư vị tình yêu, đó là bóng người nghiêng thành kia, trong bông tuyết, một tiếng đồ ngốc đó, làm một hạt giống nảy sinh ở trong lòng.
Mà hôm nay, hạt giống này dần dần mọc rễ, lớn mạnh.
Hắn biết, từ nay về sau, bóng người khuynh thành kia, đã khắc xuống thật sâu ở trong lòng hắn, không lau xóa đi được nữa.
Tình yêu thứ này, làm người ta cảm giác tuyệt vời, ấm áp; lại làm người ta đau lòng, rối rắm.
- Phù...
Thở sâu, Tần Vấn Thiên chậm rãi xoay người, vẫn ngồi ở nơi đó, chấp niệm trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, hắn giống như lại thấy được một dòng nước mắt kia nơi khóe mắt Mạc Khuynh Thành, là hắn vô năng, làm giai nhân rơi lệ, là hắn vô năng, làm giai nhân khó chịu.
Nếu hắn có thể nhìn xuống thiên địa này, lại có ai, có thể ngăn cản hắn và người yêu nhau ở cùng một chỗ.
Nhắm mắt lại, cảm giác lực mãnh liệt tràn ngập, bao phủ mảnh thiên địa này, lan tràn về phía xa.
Hắn thấy được Khuynh Thành về tới trong lầu các, đang ghé vào mái nhà cong của lầu các, mang theo miệng cười nghiêng thành, nhìn bóng người hắn.
Nhìn thấy dung nhan khuynh thế kia, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng, chấp niệm càng ngày càng mạnh.
Cảm giác của hắn tựa như cũng mạnh lên, còn đang điên cuồng khuếch tán, mảnh thiên địa này, đối với hắn mà nói giống như trong suốt, không có bất cứ trở ngại nào.
Hắn thấy được rất nhiều hạ nhân Trần phủ đang bận rộn, chịu đựng chủ nhân quát mắng.
Hắn thấy được một sân tu luyện, một vị tiểu thư Trần gia đang đứng ở đó, quan sát người hầu quỳ ở trên mặt đất, dùng ngôn ngữ khó nghe vũ nhục cô, không chăn nuôi tốt yêu thú vật cưỡi của nàng.
Thực lực yếu, ti tiện không bằng vật cưỡi.
Hắn thấy được người Trần phủ đích hệ, ngồi ngay ngắn ở trong lầu các của mình, lật xem thần thông bí kíp.
Cảm giác của hắn, thậm chí bay về tới đảo giữa hồ, chỗ yến hội, người nơi đó lá mặt lá trái lẫn nhau.
Một lần này, thế mà chưa ai phát hiện được cảm giác của Tần Vấn Thiên đang nhìn trộm bọn họ.
Trong thân thể Tần Vấn Thiên, ánh nến lay động như trước, giống như ngọn lửa trong lòng, có thể nhìn thấu vạn vật thế gian này.
Tần Vấn Thiên cảm thấy cảm giác lực của mình giống như nối liền với mảnh thế giới này, dưới tác dụng của luồng chấp niệm kia, trong bất tri bất giác, hắn tựa như lại tiến vào trong một loại cảnh giới kỳ diệu.
Cảnh giới đốn ngộ như vậy cực kỳ khó cầu, có vô số người, cả một đời, cũng khó bước vào một lần.