Nhóm: Liliana
Nguồn: Truyenyy
---------------
Bọn họ đương nhiên minh bạch cục diện mà Tần Vấn Thiên gặp phải, nhưng cảm tình của những người trẻ tuổi này, đã siêu thoát cảm giác nguy cơ, bọn họ tín nhiệm lẫn nhau, coi đối phương là người nhà, không suy nghĩ đi tới chúc mừng Tần Vấn Thiên.
Đã thật lâu, không có nhìn thấy tràng diện cảm động như thế.
Thanh niên cường đại kia, lạnh lùng bạo lực, sát phạt không lưu tình chút nào, lại không nghĩ rằng, cũng có một mặt ôn tình như vậy, có rất nhiều bằng hữu nguyện ý cùng hắn đứng chung một chỗ đối mặt tương lai, dù cho cái kia tràn ngập gian khổ.
Phương hướng Huyền Nữ Điện, thân ảnh Huyền Tâm phóng đi, lại bị Huyền Yên kéo lại, nói:
- Ngươi làm cái gì?
- Ta đi chúc mừng hắn.
Huyền Tâm quay đầu lại nói.
- Ngươi có biết tình huống hiện tại hay không.
Huyền Yên trừng Huyền Tâm, nha đầu kia lỗ mãng như thế, lần này thu được Thiên Mệnh bảng thứ nhất là Tần Vấn Thiên, không phải là người của bảy đại tộc kia, thậm chí không phải thế lực cấp độ bá chủ, cục diện như vậy, là chưa bao giờ có, mà Tần Vấn Thiên, vừa vặn lại đắc tội không ít người, còn không biết sẽ phát sinh cái gì nữa.
- Biết, nhưng hắn là huynh đệ của Phàm Nhạc, đây không phải là ta phải làm sao.
Huyền Tâm cười, tay của Huyền Yên hơi nới lỏng, sau đó Huyền Tâm chạy ra ngoài, phóng lên Chu Tước chiến đài, làm cho Huyền Yên trở nên thất thần, ánh mắt nhìn về phía Chu Tước chiến đài, nàng tìm được hán tử thật thà kia… Sở Mãng, trong lòng lại có vẻ hơi phiền loạn.
- Hồ đồ.
Một vị trưởng lão của Huyền Nữ Điện thấy Huyền Tâm xông lên không khỏi sững sờ, sau đó quát lớn một tiếng :
- Huyền Tâm, trở về.
Trên Chu Tước chiến đài, đám người Tần Vấn Thiên nghe được thanh âm này, quay người lại, bọn họ liền thấy Huyền Tâm ở biên giới Chu Tước chiến đài, chỉ thấy nàng đưa lưng về phía sư tôn của nàng làm mặt quỷ, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Chúc mừng ngươi, bắt được Thiên Mệnh bảng thứ nhất, ngươi so với người nào đó thì lợi hại hơn nhiều.
- Ta là ngoài ý muốn.
Phàm Nhạc cười cười, hắn tự nhiên là người nào đó trong miệng Huyền Tâm.
- Đúng, là ngoài ý muốn.
Huyền Tâm dí dỏm cười một tiếng, Tần Vấn Thiên nhìn phương hướng Huyền Nữ Điện, nhìn Huyền Tâm nói:
- Huyền Tâm, ngươi trở về đi.
Đối với hảo ý của Huyền Tâm, hắn rõ ràng, hắn tiếp nhận phần cảm tình này, Phàm Nhạc có khả năng có bạn gái tâm địa thuần khiết như vậy, ngược lại là một mỹ sự.
- Biết rồi.
Huyền Tâm trừng Tần Vấn Thiên một cái, sau đó không cam lòng trở lại Huyền Nữ Điện.
- Khuynh Thành, ngươi cũng trở về đi.
Phương hướng Đan Vương Điện, Lạc Hà nhìn Mạc Khuynh Thành, nhàn nhạt mở miệng nói.
Ánh mắt Mạc Khuynh Thành nhìn Lạc Hà, mở miệng nói :
- Sư tôn, ngươi đã đáp ứng ta.
Nàng là chỉ, Lạc Hà chính miệng hứa hẹn qua, chỉ cần Tần Vấn Thiên chiến thắng Trảm Trần, nàng liền không can thiệp việc của nàng và Tần Vấn Thiên.
- Ta đáp ứng ngươi, lẽ nào vi sư sẽ đổi ý sao, ngươi về trước đi, theo ta trở về, hắn muốn truy cầu đệ tử của Lạc Hà ta, có thể tự mình đi Đan Vương Điện.
Lạc Hà lãnh đạm mở miệng nói, làm cho Mạc Khuynh Thành có chút do dự.
Nàng đương nhiên hi vọng cùng Tần Vấn Thiên ở chung một chỗ, nhưng sư tôn của nàng Lạc Hà cũng rất tốt với nàng, thời khắc này Lạc Hà cũng không có ý ngăn cản nàng, chẳng qua là để cho nàng về trước.
- Khuynh Thành, ngươi đi về trước đi.
Tần Vấn Thiên đi lên trước, nắm tay Mạc Khuynh Thành, thấp giọng nói.
Nếu như Đan Vương Điện nhất định muốn ngăn cản hắn, hắn cũng không thể làm gì, nếu có thể hòa hoãn quan hệ, vì Mạc Khuynh Thành, hắn nguyện ý cùng Đan Vương Điện hòa hoãn, dù sao Trảm Trần không đại biểu được Đan Vương Điện.
Hắn và Trảm Trần cừu hận, là thù sinh tử, bởi vậy hắn không do dự tru diệt Trảm Trần.
Mạc Khuynh Thành khẽ ngẩng đầu, nhìn Tần Vấn Thiên, chỉ thấy Tần Vấn Thiên nhìn nàng nhu hòa cười, thấp giọng nói :
- Đi thôi.
Lấy năng lực của hắn bây giờ, còn chưa đủ để dao động Đan Vương Điện, vì Khuynh Thành, hắn nguyện ý thoái nhượng, nhưng nếu Đan Vương Điện ruồng bỏ hứa hẹn, hắn dù san bằng Đan Vương Điện cũng sẽ dẫn Mạc Khuynh Thành đi.
Hi vọng, sẽ không đến một bước này, dù sao hắn và sư tôn Lạc Hà của Mạc Khuynh Thành, còn không có thù hận gì rất lớn.
Mạc Khuynh Thành nắm tay Tần Vấn Thiên thật chặc, nhẹ nhàng gật đầu, lưu luyến không rời nới lỏng, sau đó thân hình lập loè, trở lại phương hướng Đan Vương Điện.
- Chúng ta đi.
Lạc Hà mở miệng nói, sau đó vung ống tay áo, mang theo người Đan Vương Điện rời đi.
Mạc Khuynh Thành quay đầu lại nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt mang theo quyến luyến, có không nỡ.
- Xong việc nơi này, ta liền đi Vọng Châu Thành.
Tần Vấn Thiên như trước mỉm cười, cao giọng nói, Mạc Khuynh Thành nhẹ nhàng gật đầu, khóe mắt hơi có chút ướt át.
Lúc này mới không tụ bao lâu, lại phải chia lìa.
Trong lòng Tần Vấn Thiên cũng khó chịu, chỉ hận mình không có đủ thực lực, nếu như hắn là Thiên Cương bảng thứ nhất, những người Đan Vương Điện này, dám làm gì hắn? Dám mang đi nữ nhân bên cạnh hắn.
Bất quá bây giờ, Mạc Khuynh Thành rời đi cũng tốt, dù sao hắn cũng không biết tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì.
- Nàng đi cũng tốt, ở chỗ này, ngươi ngược lại sẽ bó tay bó chân, ngươi đừng nghĩ những thế lực này quá đơn giản, ngươi và nàng, chỉ sợ sẽ không thuận lợi như vậy.
Vân Mộng Di tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, dùng t thanh âm yếu ớnói :
- Có lẽ Đan Vương Điện cho rằng, ngươi không qua hôm nay.
Thần sắc của Tần Vấn Thiên ngưng tụ, Vân Mộng Di này nói có vài phần lão thành, hôm nay nàng trừ cho Tần Vấn Thiên cảm giác thần bí ra, còn có chính là lãnh tĩnh thành thục, dường như chuyện gì cũng sẽ không để cho tâm tình của nàng ba động.
- Thiên Mệnh bảng đại chiến đã kết thúc, chư vị đều tán đi, Đại Hạ Cổ Hoàng cung đóng kín, duy chỉ có người vào Thiên Mệnh bảng, có thể lưu ở đây, triều bái Cổ Chi Hoàng Triều.
Thời khắc này, một thanh âm sáng sủa từ trên trời giáng xuống, trực tiếp chiếu xuống mảnh không gian này, thậm chí không biết là người phương nào nói.
Một màn này làm cho đám người Tần Vấn Thiên khẽ động, đại khái, là thế lực của Tư Khung, những người đó nhìn chằm chằm bí pháp trong Chu Tước Trận.
- Ta chẳng khác gì người trong Đại Hạ Cổ Hoàng Triều tham gia tranh đoạt Thiên Mệnh bảng, được Đại Hạ khí vận, bây giờ, công thành lui thân, liền không xem Đại Hạ Cổ Hoàng cung.
Chỉ thấy một người bình tĩnh mở miệng, người nói chuyện, chính là Tần Chính, hắn cũng cảm giác được những người đó lòng dạ khó lường.
Nếu bọn họ lưu lại, chẳng phải là mặc cho người xâm lược.
- Đây là truyền thống của Đại Hạ, đâu có thể phế.