Thái Cổ Thần Vương ( Dịch Full)

Chương 553 - Kiếm Ngâm

Kiếm ngâm Kiếm ngâm viptruyenfull.com

Nhóm: Liliana

Nguồn: Truyenyy

---------------

Đột nhiên, một cỗ âm thanh Yêu ngâm đáng sợ truyền vào trong lỗ tai, trong nháy mắt, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy bên cạnh mình lóe lên một đạo ánh kiếm. Thân thể hắn đúng lúc này lui nhanh về phía sau. Nhanh như tia chớp, trên cổ hắn mát lạnh. Tần Vấn Thiên đưa tay chạm đến, lại có một vết máu, khiến người kinh tâm.

Nội tâm bỗng nhiên run lên. Tần Vấn Thiên đứng dậy, Kiếm Ý hư ảo vừa mới lướt qua kia đã biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua.

Nhưng cổ của hắn, suýt nữa đã bị cắt đứt mà chết.

Một màn quỷ dị như vậy, làm cho nội tâm Tần Vấn Thiên rung động, cũng để cho lòng hắn thật lâu sau cũng vô pháp bình tĩnh lại.

Thời khắc này, tâm cảnh hỗn loạn, hắn không có cách nào nghe được tiếng than khóc của Yêu Kiếm nữa. Mà Kiếm Ý kia, cũng không hề xuất hiện.

“Hô…”

Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, hắn không ngờ chỉ một lần ngồi xếp bằng, lại có được cảm ngộ tràn ngập. Trong nháy mắt, tiếng than khóc của Yêu Kiếm lại một lần nữa vang lên. Hơn nữa, không chỗ nào là không có. Không chỉ là tiếng gió gào thét trong avchs núi, mà còn là tiếng ngâm khẽ trong không gian.

Tần Vấn Thiên dường như thấy Long chi bóng kiếm, Chu Tước bóng kiếm, Bạch Hổ bóng kiếm, Huyền Vũ bóng kiếm. Đủ loại Yêu chi bóng kiếm dường như hóa thành thực thể, xuất hiện bên trong cảm giác của Tần Vấn Thiên.

Những bóng kiếm này chui vào trong lòng đất, dung nhập vào cự thạch của Kiếm Mạch. Bên trong những cự thạch kia cũng có Kiếm Ý tương tự, dường như lắng đọng lại sau hàng ngàn năm, chui lên từ dưới lòng đất, chính là Yêu Kiếm.

- Yêu Kiếm trong Kiếm Mạch, thì ra là hình thành như vậy.

Tần Vấn Thiên hít sâu một cái. Đột nhiên, một tiếng Yêu Long Kiếm ngâm dài truyền ra, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy một cỗ lực trấn áp cường đại gào thét nhào về phía hắn, một cỗ lực lượng kinh khủng giống như muốn hủy diệt hắn.

Tần Vấn Thiên đóng kín cảm giác của mình, trong nháy mắt, Kiếm Ý tiêu tán, giống như chưa từng xuất hiện qua, như là căn bản chưa từng tồn tại, hắn cũng chưa từng cảm nhận được cỗ lực lượng kia, càng không bị thương.

- Qủa nhiên.

Trong lòng Tần Vấn Thiên run lên, thật đúng là một loại lực lượng đáng sợ. Nếu như có thể lấy nó ra để lĩnh ngộ cảnh giới thứ hai của Kiếm Chi Ý Chí, sẽ là loại Kiếm Ý cường đại như thế nào?

Tim hắn đập thình thịch, tức thì đắm chìm vào trong đó, không có cách nào thoát khỏi.

Nhật Nguyệt luân phiên, thời gian trôi qua, Tần Vấn Thiên đã ngồi ở nơi này bảy ngày bảy đêm, vẫn luôn ở lại trong động phủ, chưa từng đi ra ngoài, luân hãm ở trong đó.

Vách núi của Kiếm Mạch chi địa này, bóng người từ từ nhiều lên. Bởi vì, cuộc chiến tranh giành Kiếm Mạch chỉ còn vài ngày nữa là bắt đầu.

Tông gia trong mấy ngày nay, Kiếm Tử Tần Vấn được gia chủ bổ nhiệm bỗng nhiên biến mất, dẫn tới không ít người vì thế mà choáng váng. Chuyện này cũng quá kì quái đi, hắn vừa được bổ nhiệm làm Kiếm Tử, chẳng lẽ hắn biết mình sẽ gặp phải không ít khiêu khích từ con em dòng chính của Tông gia nên bỏ chạy rồi?

Hình như, từ ngày đó, chính là ngày Tông Hồng khiêu khích hắn, hắn chưa từng xuất hiện thêm một lần nào nữa.

Lúc này tại võ trường của Tông gia, con cháu dòng chính của Tông gia đang luận bàn, chỉ thấy có đoàn người đối chọi gay gắt, chính là Tông Hồng và Tông Càn. Tông Hồng châm chọc nhìn Tông Càn.

- Người bạn thân ngươi mời tới kia, vì sao lại trốn tránh không dám gặp người?

- Tần huynh có lẽ có việc gấp, lẽ nào còn phải báo cáo với ngươi mới được?

Tông Càn từ tốn nói. Nhưng mà Tông Hồng cười lạnh một tiếng, xung quanh hắn có không ít con em Tông gia cũng lộ ra ý cười châm chọc, hiển nhiên là những người không phục thân phận Kiếm Tử mới.

Mà đứng ở chính giữa bọn họ, Tông Bằng, người này có tu vi Thiên Cương Cảnh, cũng là dự bị cho vị trí Kiếm Tử, sẽ tham gia cuộc chiến giữa các Kiếm Tử Thiên Cương Cảnh. Trên người hắn, gánh vác trách nhiệm thắng lợi của cuộc chiến tranh đoạt Kiếm Mạch. Một trận chiến này của hắn, là trận chiến quan trọng nhất. Chỉ cần thắng một trận này, trừ phi có thế lực nào có khả năng chiến thắng cả trận chiến của Nguyên Phủ tầng thứ hai, nếu không, chính là bọn họ thắng.

Cuộc chiến của Kiếm Tử Thiên Cương Cảnh, là quan trọng nhất.

Tông Bằng vẫn cho rằng, sau trận chiến này, thân phận Kiếm tử phải là của hắn, bây giờ, gia chủ lại ban tặng cho một người khác họ.

- Sau cuộc chiến tranh đoạt Kiếm Mạch, ta sẽ cướp đoạt thân phận Kiếm Tử của hắn.

Tông Bằng nhìn Tông Càn, bình tĩnh nói, làm cho tất cả người xung quanh đều nhìn Tông Càn cười lạnh.

Phía dưới vách núi, bên ngoài Kiếm mạch, Tần Vấn Thiên an tâm lĩnh ngộ như trước, tất cả mọi việc bên ngoài vẫn mặc kệ không hỏi.

Hắn đến gặp Kiếm Thành, đã thành công một mục đích, sau đó, hắn chỉ cần một lòng ngộ kiếm, lĩnh ngộ cảnh giới thứ hai Kiếm Đạo Ý Chí, ngưng tụ Võ Mệnh Thiên Cương, hoàn hoàn chỉnh chỉnh bước vào Thiên Cương cảnh, bốn Nguyên Phủ Thiên Cương.

Đêm trầm như nước, ánh sao như trước, chợt có Yêu kiếm than khóc, Tần Vấn Thiên bỗng nhiên có cảm giác tràn ngập, hắn phát hiện một đạo lợi kiếm quang mang bắn về phía mình, Tần Vấn Thiên cau mày, hắn lập tức cảm giác được sự cường đại của Kiếm mạch chi địa, bên trong phạm vi Thiên Kiếm Tông bao phủ, lại có một Kiếm tu cường đại, ước chừng chừng ba mươi tuổi, cũng đang ngộ kiếm.

Yêu kiếm chi ý cường liệt, mỗi người đều có thể ngộ kiếm ở đây, hơn nữa, sở ngộ đều có thể khác nhau.

Người nọ cảm giác như kiếm, như có một đạo đáng sợ hàn quang về phía Tần Vấn Thiên bạo kích mà đến, vô cùng vô tận, sắc mặt của Tần Vấn Thiên bất động, ngồi xếp bằng như trước, từng đạo cảm giác trong kiếm mang như thật, đâm vào trong đầu óc Tần Vấn Thiên, con mắt Tần Vấn Thiên đột nhiên mở ra, đại phóng ra ánh sáng yêu dị.

Dường như, càng thêm rộng mở trong sáng.

- Xem ra, ta phải cám ơn ngươi.

Tần Vấn Thiên tự mình lẩm bẩm, sau đó hắn đi ra động phủ, thân thể bay lên không, nhắm mắt lại.

Bàn tay vỗ một cái, Cổ Kiếm đeo trên lưng bay lên trời, sau đó rơi vào lòng bàn tay Tần Vấn Thiên.

Bàn tay của Tần Vấn Thiên xẹt qua, trảm ra một đạo kiếm mang, kiếm này không có bất kỳ quy luật nào, lộn xộn, không phải kiếm pháp, cũng không phải vừa nhanh vừa mạnh gì.

Nhưng Tần Vấn Thiên lại vung ra từng kiếm một, hồn nhiên không có để ý đến chiêu thức, mặc dù kiếm này không phải kiếm thuật, không có quy luật, nhưng dường như kiếm là bản thân, nó chính là quy luật, mỗi một kiếm đều chất chứa một cỗ kiếm vận, làm người ta có cảm giác cảnh đẹp ý vui, nhưng giống như phải nên như vậy, không có uy lực gì.

Xa xa, trong không gian Kiếm mạch Thiên Kiếm Tông phong tỏa, có từng bóng người lần lượt gào thét mà đến, trong nháy mắt hàng lâm trước người Tần Vấn Thiên, những người này thấy Tần Vấn Thiên huy kiếm, không khỏi lộ ra sắc mặt buồn cười.

Bình Luận (0)
Comment