Nhóm: Liliana
Nguồn: Truyenyy
---------------
Bây giờ, hắn đã ngưng tụ ba Võ Mệnh Thiên Cương, dù là là thu nạp Cửu Thiên Tinh Hà trên Tinh Thần Chi Lực hay là tích chứa Tinh thạch trong Tinh Nguyên, đều càng nhanh thêm.
Tông Hồng giận dữ trở lại tiểu viện của Tông Bằng, méc với Tông Bằng chuyện vừa xảy ra, sắc mặt Tông Bằng chợt lóe lên rồi biến mất, sau đó cười nói.
- Tông Hồng, mặc dù nhân phẩm Tần Vấn thấp kém, nhưng ngươi không cần chú ý đến hắn, bản thân tu hành mới là chuyện chính.
Tông Hồng khẽ gật đầu, lời nói của Tông Bằng rất có lý, nghĩ đến Tần Vấn Thiên, Tông Hồng càng cảm thấy hai người chênh lệch rất lớn.
- Đáng tiếc, Tần Vấn đã Kiếm tử, người như vậy, ai...
Tông Bằng thở dài một tiếng, Tông Hồng hừ lạnh một tiếng, nói.
- Tông Bằng, ngươi phải sớm loại bỏ hắn đi.
Nói xong, Tông Hồng lại một lần nữa rời đi, bên trong Tông gia rất nhiều lời đồn đại, ý đại khái là phẩm hạnh Tần Vấn thấp kém, Tông Hồng thành tâm đến thỉnh giáo, nhưng đối phương lại qua loa tắc trách hắn, nhưng Tông Bằng thì khác, hắn có khí độ phi phàm, nếu Kiếm tử là Tần Vấn , thì đúng là chuyện buồn của Tông Gia.
Tối nay, Tông gia chi địa, ánh sao rực rỡ khác thường, như trời sinh cảnh khác.
Gia chủ Tông Nghĩa đang nhìn về phía nơi ở của Tần Vấn Thiên chỗ chi địa, trên mặt có ý tươi cười.
- Nếu như người này có thể quật khởi thành công, Đại Hạ chi địa, Thương Vương chắc chắn sẽ quay lại cảnh huy hoàng như ngày trước.
Lúc các thanh niên Tông gia chửi bới Tần Vấn Thiên, nhưng gia chủ bọn hắn lại tin tưởng Tần Vấn Thiên, ông cảm thấy trong tương lai, Tần Vấn Thiên có thể dẫn dắt Tông gia đi về phía huy hoàng!
Cái gọi là ba người thành thật, lời của cả một nhà, có người nghi ngờ, có người nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ, trong Tông Gia, có rất nhiều người nói phẩm hạnh của Tần Vấn Thiên không được, dần dần mọi người cũng tin đó là thật.
Mọi người tương đối hiểu rõ Tông Hồng, mặc dù người này có chút kiêu ngạo, nhưng tâm tính không xấu, không hề nói dối bao giờ, hắn đã nói hắn tự mình đi bái phỏng Kiếm tử Tần Vấn, tất nhiên là thật sự.
Nếu Tông Hồng tự mình bái phỏng, muốn học tập đối phương, chính là có ý muốn nhận sai, nhưng Tần Vấn thân là Kiếm tử Tông gia, nhân vật thủ lĩnh thế hệ thanh niên, lại kiêu căng, qua loa tắc trách như vậy, xem ra hắn đúng là không phải người thích hợp với thân phận Kiếm Tử.
Dần dần, một số nhân vật trưởng bối có ý kiến với Tần Vấn Thiên.
Có một vị nhân vật trưởng lão là bá phụ của Tông Hồng, hắn tự mình kiến nghị với gia chủ, muốn bỏ cũ thay mới thân phận Kiếm tử của Tần Vấn, nhưng lại bị gia chủ phản đối, hắn tiếp tục đi báo cáo chư nguyên lão, nhưng cũng bị các nguyên lão bác bỏ.
Tất nhiên Tần Vấn Thiên không biết chuyện này, trong nhiều ngày nay, hắn đều ở chỗ kia ngưng tụ Võ Mệnh Thiên Cương.
Lại qua một đêm, Tông gia chi địa, phía trên thiên khung, có một sợi ánh kiếm lóng lánh, một đám mây rực rỡ hình kiếm từ trên thiên khung vương vãi xuống, đột nhiên trong Tông gia chi địa tràn ngập một cỗ Kiếm uy đáng sợ.
Tông gia chi địa, rất nhiều người mở mắt ra, nhìn ánh sao rực rỡ trên bầu trời, cảm giác được một cỗ Kiếm uy đáng sợ, trong lòng có chút chấn động.
- Kiếm Ý này có ẩn chứa ý chất Vương giả bên trong.
Có người thì thào nói nhỏ, không biết là người phương nào đang lĩnh ngộ Vương giả Chi Kiếm.
Người Tông gia vô cùng mẫn cảm với Kiếm Ý, vì vậy, gần như tất cả mọi người đều cảm nhận được cỗ Kiếm Uy này, nhưng chỉ sợ chỉ có gia chủ Tông Nghĩa biết, Kiếm uy này là do Tần Vấn Thiên ngưng tụ Kiếm Chi Võ Mệnh Thiên Cương sinh ra.
Rất nhiều người cảm giác được, sau đó bay về phía cỗ Kiếm Ý kia, bỗng nhiên, cỗ Kiếm uy kia biến mất không còn tăm hơi, bọn họ cảm nhận đến một tòa tiểu viện, ở trong viện, Tần Vấn Thiên ngồi dưới đất, ánh mắt nhìn về phía bầu trời, khóe miệng mang theo một tia cười nhạt.
- Các vị có chuyện gì?
Tần Vấn Thiên nói, tất nhiên hắn cảm giác được có thật nhiều lực cảm ứng hàng lâm ở trên người mình.
Những cảm giác kia trong nháy mắt thu hồi như thủy triều, giống như chưa bao giờ xuất hiện, trong lòng bọn họ có nhiều nghi hoặc, vì sao là người này lại ở đây, chẳng lẽ vừa rồi hắn đang tu hành sao?
Một cỗ Vương giả Kiếm uy vừa rồi đến từ đâu?
Tần Vấn Thiên thấy những cảm giác kia thối lui, hắn nhắm mắt lại lần thứ hai, an tâm cảm thụ Nguyên Phủ trong cơ thể, một thanh Võ Mệnh Thiên Cương hình kiếm, tọa trấn ở bên trong Nguyên Phủ thứ tư, những tòa Nguyên Phủ này đang dần dần lột xác, màu sắc dần biến hóa, Nguyên Phủ Tinh Nguyên trở nên to lớn hơn, đây là chất biến.
Bốn Nguyên Phủ tương liên, Tinh Nguyên rực rỡ dường như xây thành một cầu nối, điên cuồng di chuyển ở trong cơ thể hắn, trong đó có một cỗ chi khí hùng mạnh tràn ngập mọi ngóc ngách.
Đó là khí thế Thiên Cương cảnh.
Võ Mệnh Thiên Cương thứ tư ngưng tụ sinh ra, cuối cùng Tần Vấn Thiên đã chính thức bước vào Thiên Cương cảnh giới.
Hơn nữa, hắn có bốn Nguyên Phủ, bốn Võ Mệnh Thiên Cương đáng sợ, những người khác mặc dù có nhiều Võ Mệnh Thiên Cương, nhưng chỉ có thể đứng trong một Nguyên Phủ duy nhất, nhưng hắn thì khác, Tần Vấn Thiên tu hành Cửu Phủ Tinh Quyết nên mới làm được.
Lúc này, sắc trời dần dần rõ ràng, chân trời phía Đông xuất hiện một ánh ban mai, người Tông gia bắt đầu lục tục thức dậy.
Một đêm nghỉ ngơi, hoặc là ngủ, hoặc tu hành, đến lúc sáng sớm đều phải hoạt động gân cốt, tu hành thần thông pháp thuật, hoặc luận bàn kiếm pháp.
Tần Vấn Thiên hoạt động gân cốt, sau đó đi về phía bên ngoài, mấy ngày nay hắn ngưng tụ Võ Mệnh Thiên Cương chưa từng được thả lỏng, buổi sáng sớm làm cho người ta thần thanh khí sảng, tùy tiện đi dạo trong Tông gia cũng làm cho lòng hắn thoải mái.
Dọc đường đi Tần Vấn Thiên gặp không ít người, nhưng ánh mắt mọi người lúc nhìn hắn đều mang theo mấy phần vẻ kinh dị, giống như đang cô lập hắn, điều này làm cho Tần Vấn Thiên cười khổ không thôi, họ của hắn khác người, nhưng lại trở thành Kiếm tử Tông gia, lẽ nào làm người ta không thể chấp nhận được như vậy sao?
Tần Vấn Thiên đi đến Diễn võ trường Tông gia, nơi này có không ít thanh niên đang luyện kiếm, những người này tu vi phần lớn là Nguyên Phủ cảnh, từ Nguyên Phủ nhất trọng đến Nguyên Phủ cửu trọng đều có, Thiên Cương cảnh là tầng lớp nhân vật cao cấp của Tông gia Thiên Cương cảnh tam trọng trở lên đã có thể xếp vào ghế trưởng lão, Thiên Cương cảnh lục trọng đã có thể trở thành nguyên lão.
Nhìn những thanh niên phấn chấn kia, khóe miệng Tần Vấn Thiên mang theo ý cười nhàn nhạt, dù hắn theo tu hành đến lúc này cũng chỉ mới hai năm ngắn ngủi mà thôi, nhưng trải qua nhiều chuyện, hắn cảm thấy thời gian đã qua rất lâu, sự già dặn không liên quan đến tuổi tác, hắn cảm giác bản thân không thích hợp với hình tượng thanh niên phấn chấn như ánh mặt trời kia.
Có lẽ, cái hắn mất đi không phải là tuổi tác, mà là một loại cảnh giới.